Lời Thoại:
Nhân vật Chính: –
Nhân Vật Phụ : >
Nhân Vật quần chúng :v : +
<< Ciel >>
[ Lời Tác giả ]
[ 1000 năm sau khi rimuru đánh bại yuuki, sức mạnh của cậu cũng tăng lên rất nhiều khi đã có những cuộc chiến với những kẻ mạnh đến từ các thế giới khác nhau, có thể nói… sức mạnh của rimuru bây giờ có thể sánh ngang với những vị thần… và có khi còn hơn thế nữa. ]
[ Ở trong một căn phòng của ngôi nhà thị chính nằm ở giữa trung tâm thủ đô Rimuru… ở đó có một cậu trai tóc xanh, khuôn mặt xinh đẹp và thân hình rất nhỏ nhắn… cậu ta đang nhìn chằm chằm vào đống sổ sách đặt trên bàn và không ngừng than ngắn thở dài.]
– haizzz… Ciel à, cô có thấy như này là hơi chán không… Rimuru thở dài trong khi nhìn vào đống sổ sách trước mặt.
<< Thưa chủ nhân, theo tôi nghĩ như này là quá ít so với tốc độ của ngài, nhưng nó lại quá nhiều so với trí thông minh của ngài ạ, nói ngắn gọn là nó không hề chán, chỉ là ngài không đủ thông minh để giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng. Ciel nói với giọng lạnh lùng. >>
– ê, cô đừng có mà trù dập tôi như thế nhá… cô bảo tôi không thông minh, được rồi… thế bây giờ tôi đố cô làm được việc này… nếu cô làm được thì tôi sẽ nhận mình là kẻ ngu ngốc và kém thông minh… được chứ. còn ngược lại, nếu cô không làm được thì cô phải tự nhận mình là kẻ ngu ngốc. cô thấy thế nào Ciel. Rimuru nở một nụ cười nham hiểm.
<< Ngài bỏ ngay cái suy nghĩ đấy đi ạ, tôi đủ thông minh để hiểu ngài đang muốn làm gì, đừng có coi tôi như một đứa con nít mà giở cái trò lừa đảo đấy với tôi, thưa chủ nhân.>> Ciel kiêu ngạo nói.
– haizz thật sự là phải làm hết đống sổ sách này sao ciel…. nhìn nó mà tôi thấy như muốn chết đi sống lại vậy đó.
<< Thôi được rồi, tôi có ý này… nếu ngài chăm chỉ làm việc… và giải quyết xong đống công việc này trong vòng một ngày… tôi sẽ cho ngài một kỳ nghỉ ngắn hạn. >>
– Kỳ nghỉ ngắn hạn sao, nhưng nó là 1 ngày hay 10 ngày hay là 100 ngày. rimuru hào hứng nhưng cũng không kém lo lắng.
<< để tôi xem, theo như ước tính số lượng sổ sách và công việc đang được đặt trên bàn… thì có thể nói đây là số lượng công việc của 1 năm. nếu ngài làm xong hết đống công việc này… ngài sẽ có 1 kỳ nghỉ dài 364 đến 365 ngày, tuy nhiên trong một năm đấy sẽ có rất nhiều công việc phát sinh, nếu ngài hứa với tôi… khi hưởng thụ xong kỳ nghỉ này thì phải ngay lập tức hoàn thành những công việc phát sinh đó thì tôi mới để cho ngài có một kỳ nghỉ thú vị. >>
– Được, Tôi Hứa. rimuru đứng phắt dậy và la lớn.
[ Cộc… Cộc.]
[Cùng lúc đó có tiếng gõ cửa vang lên.]
– Vào đi.
[ Bước vào trong phòng là shuna.]
> rimuru sama, đến giờ ăn nhẹ rồi ạ… Tôi có mang đến một chút bánh kem và trà cho ngài đây ạ. Shuna vừa nói vừa đặt khay bánh và trà xuống bàn.
– Hu ya… Niềm vui nối tiếp niềm vui. Rimuru nhanh tay lấy chiếc bánh kem mà shuna vừa mang đến bỏ ngay vào miệng.
> Rimuru sama, có điều gì mà khiến ngài vui vẻ đến thế… có thể nói cho tôi nghe được không ạ. Shuna nghiêng nhẹ đầu và làm vẻ mặt thắc mắc.
– Này để tôi nói nhỏ cho nghe… Rimuru ghé sát vào tai shuna và nói.
– Vui lắm, nhưng không nói cho cô biết đâu, Ahahaha. Rimuru nói xong thì cười lớn.
> Rimuru… Sa… Ma. Shuna Phồng má lên tỏ vẻ giận dỗi nhiifn rất đáng yêu
– Khoan… khoan đã, Shuna… tôi, chỉ đùa chút thôi… đừng giận nha… Rimuru cười trừ.
> Dạ… Không Có sao đâu ạ, nếu ngài đã nói thế, thì từ bây giờ ngài hãy chăm chỉ ăn những món ăn mà Shion nấu đi ạ… cô ấy có vẻ như đang rất chăm chỉ để làm ra những món ăn ngon cho ngài đấy ạ, Rimuru… Sa… Ma. Nói xonng Shuna quay đầu đi… Nhưng khuôn mặt của cô thì vẫn chưa hết giận rimuru vì những lời trêu trọc lúc nãy.
<< Chủ nhân, Trêu Trọc và Đùa quá lố nó khác nhau đấy ạ.>> Ciel đột nhiên lên tiếng.
– Tôi… Tôi biết rồi, Lần sau… À không có lần sau nữa đâu. Rimuru lấy tay lau những giọt mồ hôi lăn dài trên mặt khi nghĩ đến những món ăn của Shion.
– Tôi Nghĩ kỹ rồi… có lẽ tôi nên hoàn thành xong đống công việc này và đi hưởng thụ kỳ nghỉ của mình… Những món ăn của Shion quá đang sợ đối với 1 người như tôi… không, phải nói nó đáng sợ với tất cả mọi người mới đúng.
[ Xong câu nói, Rimuru lao đầu vào làm đống sổ sách trất cao như núi ở trước mặt.]
[ Rimuru cứ thế làm… cậu làm đến nỗi quên luôn cả giờ giấc… chẳng biết là mấy tiếng đã trôi qua rồi, nhưng đống sổ sách cũng đã vơi đi khá nhiều…]
[adrotate banner=”8″]
Thời gian bỏ qua …
– Phù… Cuối Cùng cũng xong, rimuru vươn vai và thở dài nhẹ nhõm khi làm xong tất cả đống sổ sách kia.
– Mệt dã rời luôn rồi…. Chắc phải đi dạo một lúc để thư giãn mới được. Rimuru từ từ đứng dậy và bước ra khỏi phòng, có vẻ như cậu đã quên mất cái kỳ nghỉ thú vị mà ciel đã nhắc đến.
[ Bước ra khỏi Phòng và đi ra khỏi tòa nhà thị chính, trời bây giờ cũng đã tối, đèn đường đã bật sáng khắp khu phố, những gian hàng bán đồ ăn vặt cũng đã không còn vì thời gian cho phép bán hàng ở thủ đô tempest chỉ cho phép bán đến tầm 8 giờ đến 9 giờ tối.]
– Chẳng còn quán ăn vặt nào nữa sao… như thế này thì mình chết đói mất. Rimuru thở dài ngao ngán, vẻ mặt của cậu trở nên chán nảm và cứ thế lững thững bước đi trên phố.
<< Sao trông ngài chán thế, tôi tưởng sắp có một kỳ nghỉ thì ngài phải vui hơn chứ, Rimuru sama. ciel bất ngờ lên tiếng.>>
– Hả… Kỳ nghỉ, Kỳ nghỉ nào thế ciel… Rimuru hoang mang, cậu đang cố nhớ lại xem Kỳ nghỉ mà ciel nói là như thế nào.
<< Bộ ngài quên luôn rồi hả… mà quên cũng được càng tốt. >> Ciel thản nhiên nói.
– Ể, Ciel… cô nói tôi nghe đi, có vẻ như tôi đã quên mất cái kỳ nghỉ mà cô vừa mới nhắc đến rồi đó.
<< Haizz, ngài có phải là chủ nhân của tôi không đấy.>>
<< Để tôi nhắc cho ngài nhớ… Sáng nay, ngài đã than ngắn thở dài vì đống sổ sách trên bàn.
Tôi đã hứa sẽ cho ngài có một kỳ nghỉ khi nào ngài làm xong đống công việc đó trong một ngày.
hiện tại, số lượng công việc đó ngài đã hoàn tất… và tất nhiên là lời hứa của tôi với ngài sẽ được thực hiện rồi. >>
– À há, Nhớ ra rồi… thế chúng ta đi luôn chứ, hay để ngày mai… tôi nôn nóng lắm rồi đấy Ciel.
<< Đi luôn cũng được, nhưng tôi nghĩ là nên thông báo với mọi người để bọn họ đỡ lo lắng. >>
– Được, quyết định như thế đi… Cô giúp tôi triệu tập bọn họ nha.
<< Đã rõ, thưa chủ nhân. >>
[ Sau khi nhờ Ciel xong thì rimuru cũng dịch chuyển về phòng họp của tempest.]
– Nhanh nào, nhanh nào… tôi hồi hộp quá rồi đây.
[ Rimuru ngồi xuống ghế và chờ những người kia đến để thông báo cho bọn họ về kỳ nghỉ của mình. ]
[ Một lúc sau, Tất cả những người liên quan đến bộ máy quản lý tempest, những người thân cận của rimuru đều có mặt.]
> Rimuru sama, có việc gì quan trọng đến nỗi ngài phải triệu tập chúng thần ngay trong đêm vậy ạ. Người đầu tiên lên tiếng là Diablo… và sau đó là đến những người khác cũng có cùng câu hỏi giống như cậu ta.
[adrotate banner = “8”] |
– Chuyện là như thế này.
– Thực ra, Tôi đã quyết định cho bản thân có một kỳ nghỉ dài dài vì số lượng công việc của năm nay tôi đã hoàn thành một cách xuất xắc, tôi nghĩ là mọi người sẽ cản tôi và không cho tôi có một kỳ nghỉ như này.
> Ôi rimuru sama, ngài đừng bận tâm về chuyện đó… Tất cả những gì ngài đã làm cho tempest và cả thế giới này, tôi nghĩ ngài phải có những kỳ nghỉ xứng đáng cho những việc ngài đã làm… chúng tôi sẽ không bao giờ phản đối chuyện đó cả. Diablo nói với một vẻ mặt hào hứng và kèm theo đó là một luồng hào quang sáng trói khắp người của cậu ta tỏa ra.
> Đúng vậy đấy Rimuru sama, suốt 1000 năm nay kể từ khi trận chiến với yuuki kết thúc ngài đã phải vất vả để bảo vệ nơi này, tôi nghĩ ngài cũng cần phải được nghỉ ngơi và thư giãn, thay vì suốt ngày ở tempest và làm những đống sổ sách lộn xộn kia. testorossa, ultima và carrera đồng thanh lên tiếng.
> Rimuru sama, ngài có định dẫn theo một vài người không ạ… Ultima lên tiếng… mặt của cô cũng hơi đỏ lên một chút.
– thôi… thôi… tôi xin, dẫn mấy cô theo là tôi chẳng còn cái kỳ nghỉ nào nữa luôn đấy… Rimuru cười ngượng.
> Ngài nói thế là có hơi xúc phạm bọn tôi đó nha, Rimuru sama… Ngài có thể nói giảm nói tránh hơn nữa cơ mà… Ultima phụng phịu nói.
– Thôi được rồi… được rồi… ý định của tôi như thế đó… chắc tôi sẽ rời khỏi tempest tầm 1 năm… có ai có ý kiên gì… hay có điều gì muốn nói nữa không. Rimuru vừa nói vừa nhìn xung quanh để xem thái độ của những người ở đó như thế nào…
[ Bộ 3 thủy tổ, Diablo benimaru và những người khác đều không có ý phản đối vụ này duy nhất chỉ có Shion, cô ấy có vẻ như đang khó chịu với kỳ nghỉ mà rimuru đề cập đến.]
– Này Shion, Cô có vấn đề gì với tôi sao… sao vẻ mặt của cô có vẻ khó chịu thế… Rimuru thắc mắc.
> Dạ không có, Tôi chỉ nghĩ là, nếu ngài đi hưởng thụ kỳ nghỉ rồi thì ai sẽ là người thưởng thức những món ăn mà tôi đã dày công nghiên cứu. Shion ấp úng nói.
– Ôi, Lo gì Shion… ở đây còn biết bao nhiêu người cơ mà, đâu phải có mỗi mình tôi đâu. lúc nào làm ra món ăn mới, cô cứ đưa cho Benimaru, Gobuta hoặc là…. Hakuro cũng được.
– Tôi thấy hôm trước mấy người đó khen món ăn của cô khá ngon đó. rimuru nói và nhìn benimaru, gobuta và hakuro với một nụ cười gian ác.
> Ri… Rimuru… Sa… Ma, Ngài đang nói gì thế ạ. Cả 3 người đó đồng loạt lên tiếng với vẻ mặt hoang mang.
– Mấy người tỏ thái độ đó là sao, chẳng nhẽ món ăn của shion khiến mấy người khó chịu hả. Rimuru như đổ thêm dầu vào lửa.
[ Ở bên này, shion đang nhìn 3 người đó với ánh mắt rất đáng sợ, khiến bọn họ không giám nói thêm câu nào cả. ]
– Thôi Như thế được rồi… Mọi người cũng đã đồng ý với kỳ nghỉ mà tôi đã đề xuất, Thế nên Ngay trong đêm nay tôi sẽ bắt đầu kỳ nghỉ thú vị của mình…
– Mọi người ở lại, hãy ra sức bảo vệ và giữ gìn hòa bình cho tempest nha, tôi hy vọng khi trở về sẽ không nhìn thấy đất nước mà tôi yêu quý trở nên hỗn loạn đâu đấy. Rimuru nói và nhìn những người ở đó với vẻ mặt nghiêm Túc.
> Đã rõ, Thưa chủ nhân, chúng tôi sẽ cố gắng bảo vệ và giữ gìn hòa bình của tempest bằng cả tính mạng của mình… chúng tôi sẽ không phụ lòng ngài đâu ạ.
– Tốt lắm…. Vậy Tôi đi đây, tạm biệt mọi người nha… ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.
> Chúc ngài lên đường bình an ạ. tất cả những người có mặt ở đó đồng thanh lên tiếng.
[ Và sau câu chúc của những người đó… dưới chân rimuru cũng xuất hiện một pháp trận và rimuru cũng biến mất sau khi pháp trận đó tắt đi. ]
Hiện Tại, trong một khoảng không… rimuru đang lơ lửng ở đó.
– Này Ciel… Chúng ta sẽ đi đâu đây. Rimuru thắc mắc.
<< Để tăng thêm độ thú vị cho kỳ ngh ỉ này, tôi quyết định sẽ đến một thế giới không xác định… hay nói cách khác là random đó ạ. >>
– Cứ Quyết Định Như thế Đi… Tất cả mọi chuyện còn lại tùy cô xử lý.
<< Đã rõ… >>
>> Dịch Chuyển Thời Không. <<
[ Rimuru biến mất ngay sau khi Ciel dùng dịch chuyển thời không.]
[ Và sau khi dịch chuyển thì Rimuru đã đến một vũ trụ nào đó… nhưng cậu không hề biết.]
– Ciel đây là thế giới nào… cô có thông tin gì về nó không. Rimuru thắc mắc.
<<Báo cáo.>>
<< Theo như thông tin tôi đã cố gắng tìm hiểu khi vừa mới đến đây thì vũ trụ này nó nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi. >>
<< tôi nghĩ điều này cũng sẽ tăng thêm chút thú vị cho kỳ nghỉ của ngài.>>
– Không có thông tin gì luôn ấy hả… Nhưng không sao… Tôi cũng muốn có đôi chút thú vị về kỳ nghỉ này, thế nên tôi sẽ tự tìm hiểu nó. Rimuru vừa nói vừa cười… cậu chẳng hề tỏ ra một chút khó chịu nào sau khi ciel nói là không biết thông tin gì về nơi này.
– Ciel… Chúng ta bắt đầu kỳ nghỉ thú vị này thôi… Tôi thấy hưng phấn rồi đó.
<< Đã Rõ… Chúng ta lên đường nào. ciel nói với chất giọng đầy vui vẻ. >>
[ Sau câu nói của ciel… rimuru cũng vận sức vào đôi cánh mà bay thẳng về phía trước. ]
************************* Chấm dứt *********************
Mình viết dở hơi, hơi dở mọi người thông cảm, nhưng đừng quên vote và để lại bình luận nha.
Youtube: Milim Anime Fc.