Tập 12: Phố Đèn Đỏ.

Tôi -Rimuru Tempest này đang rất khốn khổ. Bây giờ tôi đang ở trong trang viên hồ điệp để giúp Shinobu chế mấy cái độc mới. Xong ,tôi bước ra cửa thì gặp Uzui

– Này, Uzui cậu vào đây làm cái gì?

– Rimuru à, tôi vào có chút chuyện.

– Chuyện gì cho tôi đi cùng với, tôi đang chán đời chả có việc gì làm.

– À tôi vào mượn gái để đến phố đèn đỏ. Nguồn liên lạc giữa tôi và vợ đột nhiên bị ngắt kết nối nên giờ phải vác thân đi để điều tra. Vậy cậu đi cùng không?

– Cũng được.

“Tui biết ông có ba vợ rồi nghen, nên là tui ‘không có’ GHEN đâu”

Tôi đợi cậu ta ngoài cửa, y vào được lúc thì tự nhiên tiếng Aoi hét lên, tôi định vào thì

<<Chủ nhân, ngài không cần phải vào>>

Thế là tôi cũng chả thiết vào nữa. Khoảng vài phút sau thì Uzui ra cùng bọn Tanjiro, sao bảo gái cơ mà giờ lại thành zai rồi. Rồi lúc ra bọn họ còn nói cái gì đó trông rất tự cao. Xong, Uzui chạy đến chỗ tôi như một cơn gió.

– Rimuru vì một lý do nào đó thì bây giờ ba bọn này sẽ sẽ giả gái và đi với chúng ta.

Cậu ta chỉ vào bọn Tanjiro

– Ồ, vậy cậu có biết trang điểm không.

– Tất nhiên là có rồi, tôi sẽ làm cho bọn chúng thật mỹ lệ, vô cùng vô cùng mỹ lệ.

– Vậy thử đi. Nhưng mà ba đứa vào ba nhà thì tôi sẽ đi với cậu à. Tôi mặc đồng phục cũng được đúng không?

– Tùy cậu, đi với tôi cũng được mà… cậu không có bộ kimono nào à, tôi cho cậu mượn, trước tôi định tặng bộ này cho vợ nhưng nghĩ họ tranh giành nhau nên không tặng nữa.

Nói rồi tôi, Uzui cùng bọn Tanjiro đến ngôi nhà được in dấu hoa tử đằng. Những người sống tại đó sẽ hỗ trợ các thợ săn quỷ mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Cả đám vào trong ngồi nhà đó. Tôi riêng một phòng để thay bộ đồ mà Uzui đưa. Những người còn lại thì ở phòng bên cạnh.

Tôi vào phòng và bắt đầu thay bộ đồ Uzui đưa. Nhưng mà nhỡ phần ngực nó bị rộng thì sao.

<<Chủ nhân, ngài không cần lo, cơ thể và kể cả phần ngực của ngài cứ để tôi lo liệu >>

À, ờ. Nhưng mà không biết cái chỗ đó như thế nào nhỉ. Lúc chỗ suối nước nóng thì tôi chỉ nhìn phần ngực thôi còn chỗ đó thì…. Không được làm dục vọng che mờ, thay đồ nhanh thôi…..

– THẬT KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC!! LẠY CỤ ĐỪNG ĐỂ CẤP DƯỚI TÌM VỢ CHỨ!!-Zen

Phòng bên kia lớn tiếng thế. Nhưng thôi cứ để họ la cho mệt đi lâu lâu nghe người khác gào cũng không tệ lắm.

Sau 5′ tự túc thay đồ con gái thì cuối cùng tôi mới mặc được. Nhìn thế này thật khó chịu. Tôi là một nỗi ô nhục của bọn con zai. Tóc của tôi đã được buộc lại ra đằng sau. Váy sao mà ngắn quá zậy, với kinh nghiệm lâu năm cos thì bộ này có phải hơi nghiêng về phần sẹc xy quá không. Tôi cũng đã được phủ thêm sương sương lớp phấn. Mà bộ này bảo Shuna làm thử rồi đem đi bán là được lắm đấy. Nhưng tôi thấy trang điểm mỗi xíu mà lâu thế, tốn tận 10′ đồng hồ.

Tôi liền rời phòng thah đồ rồi sang phòng bên cạnh. Làm vì mà nãy giờ vào hết cả lên, không biết mệt. Tôi từ từ mở cửa phòng ra

-Nè, mọi người thấy tôi thế nào? Phụt –

Tôi che mồm lại. Đập vào mắt tôi là ba ” tuyệt đại mỹ nhân”.

– Ồ,cậu trông hợp đấy chứ. Rất mỹ lệ.

Mặt Zenitsu thì đỏ bừng rồi la gét lên.

– Ồ, Rimuru san đẹp thật đó.- Tan

– Cũng thường thôi- Ỉn

– Nhưng, thay vì nhận xét tôi thì… Uzui mắt thẩm mỹ của cậu… thật mỹ lệ.

[adrotate banner=”8″]

– Bây giờ cậu mới nhận ra à.

Tôi thật sự rất nể tay nghề của cậu ta đấy. Nơi mà chúng tôi đang đến là phố đèn đỏ Yoshiwara. Nơi mà dục vọng và bùa mê của đàn ông và đàn bà hòa trộn vào nhau như một xoáy nước của tình yêu và thù hận. Phố đèn đỏ còn được gọi với cái tên khác là phố hoa vì theo tên gọi của nó các khu nhà trên phố được sắp xếp theo hình đóa hoa. Các kỹ nữ ở đây thường xuất thân trong hoàn cảnh nghèo khó hoặc bán thân để trả nợ. Họ phải chịu đựng rất nhiều sự đau khổ.

Nhưng đổi lại, họ được đảm bảo các nhu yếu để sống. Nếu có thể thăng tiến trong công việc kỹ nữ thì họ có thể trở thành thành viên của một gia tộc giàu có nào đó bằng cách được chuộc.

Nổi bật nhất trong số họ các các “Oiran” thì lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Họ sở hữu tất cả:Nhan sắc, giáo dục và khả năng biểu diễn. Gặp một Oiran không phải là đơn giản. Cánh đán ông phải thường xuyên đến khu phố đèn đỏ, giống như tranh chấp nhau vậy.

Bây giờ chúng tôi đang đứng trước cổng khu phố đèn đỏ, rồi đi vào nhà đầu tiên, nhà Tokitou. Ban đầu họ thấy mấy đứa xấu quá không nhận, nhưng nhìn lên hai bọn tôi thì hai vợ chồng lại gật đầu đồng ý. Sumiko đã được nhận.

Chúng tôi rời nhà đầu tiên, hòa dần vào đám đông.

– Hai đứa vô dụng thật đấy, bán với giá rẻ mạt may ra còn có người mua.-Uzui

– Tôi đây không muốn nói chuyện với ông anh.- Zen

– Thôi nào, đừng bảo bọn nhỏ như thế (cũng do tay nghề của cậu tệ thôi).

– Ngươi giận là vì ta bắt ngươi giả gái đấy à. Chẳng phải ngươi đã bảo là sẽ theo những gì ta nói rồi thây.

Hai bọn họ đang cãi nhau thì có một đám đông đang tụ tập lại ở bên kia.

– À là buổi diễu hành của Oiran đây mà. Kia là Koinatsu của “Nhà Tokito”. Kỹ nữ có thứ hạng cao nhất đang trên đường gặp một trong những khách hàng. Dù thế nào đi nữa thì cô ta đúng là hào nhoáng thật, có cả một đoàn người theo sau kìa.

– Đẹp thật, còn hơn cả tôi nữa đấy.-Ri

– Tôi lại không nghĩ thế đâu-Uzui

– LÀ VỢ? LÀ VỢ CỦA ÔNG PHẢI KHÔNG? CẢ BA VỢ CỦA ÔNG ĐỀU ĐẸP THẾ KIA Á!! KHÔNG CÔNG BẰNG!!!-Zen

– Thôi nào đừng hét Zenitsu-Ri

Tôi đứng ra cản cậu ta. Inosuke thì chê bai cô ấy đi chậm bằng những từ ngữ thô ráp nhưng lại rất bén.

– Cô ta đi chậm thật nếu sống ở trên núi thì chết ngay và luôn rồi.

Tự nhiên ở đâu lòi ra một bà bảo là người của “Nhà Ogimoto” và muốn nhận Inosuke.

– Ồ! Bà là người nhà Ogimoto sao! Cảm ơn bà đã chiếu cố.

Inoko đã được nhận. Nhìn lại Zenitsu thì cậu a làm mặt nhú kiểu “Vậy là chỉ còn mình tôi thôi à” kiểu vậy á. Tôi liền an ủi và bảo

– Nếu có thể tôi sẽ vào nhà Kyougoku. Nếu có thể thôi.

———–Hết chap 12———

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.