Prev

Chương 13: Tâm bất biến giữa dòng đơi vạn biến

Hôm Roger bị xử tử, có rất nhiều người bên dưới đài tử hình. Mặc cho ông biết bản thân mình sắp chết, nhưng môi vẫn nở nụ cười, hùng hổ mà tuyên bố.

“Kho báu của ta sao? Nếu muốn thì cứ lấy đi! Hãy đi tìm nó! Ta đã để lại tất cả mọi thứ cho thế giới này!!”

Câu nói của người đàn ông vĩ đại đó đã mở ra một kỉ nguyên hải tặc khiến những kẻ có tham vọng đều đổ xô ra biển hòng tìm được One Piece.

Shanks đã khóc, Buggy cũng thế, tôi cũng khá buồn nhưng không thể đứng khóc ở đây được.

“Tiểu thư Eurus, chúng ta về thôi” Một anh lính hải quân phụ trách trông coi ta đi tới.

“… Tôi muốn ở lại đây… tham quan một chút” Tôi.

Dù sao ở đây cũng là cứ địa của Hải Quân, sẽ không có chuyện bất trắc xảy ra đâu.

Anh hải Quân kia đã nghĩ thế, cũng đồng ý cho tôi đi tham quan, bản thân thì đi theo sau.

Vì không muốn gây sự chú ý nên tôi chỉ cho mỗi anh ta đi theo.

Nhưng ngay sau đó anh ta liền bị cắt đuôi rất nhanh.

[adrotate banner=”9″]


Đứng trên mái nhà nhìn xuống anh chàng kia một thân loay hoay ngó ngàng ngó dọc với khuôn mặt lo lắng

Tôi cũng không mấy quan tâm mà di chuyển từ mái nhà này sang mái nhà khác với một tốc độ nhanh như chớp

Ngay cả người ở dưới nhìn lên cũng chỉ thấy có một ánh sáng vụt qua rất nhanh mà thôi.

Ở một con hẻm nào đó và một góc khuất nào đó, có hai kẻ dõi theo bóng dáng tôi rời đi và rồi biến mất sau đó.

Tôi đến bờ biển, nơi có hai bóng dáng xanh và đỏ đang đứng đó.

“A, Lia! Ở bên này!!” Shanks vui vẻ vẫy tay khi thấy bóng dáng tôi ở gần đó.

“Cậu có muốn đi cùng tôi không?” Shanks hớn hở hỏi, ánh mắt mong chờ.

“Ngu ngốc, cô ấy làm sao có thể đi với cậu được chứ” Buggy lầm bầm.

 

“Xin lỗi, tôi còn việc” Tôi.

“Vậy sao? Tiếc thật nhỉ”Shanks có vẻ hơi buồn lòng

“…”Đừng có lúc nào cũng làm cái vẻ mặt đó trước mặt tôi chứ!!

Tay tôi lấy ra hai cái den den mushi khá đáng ỷeu rồi đưa cho họ, đảm bảo rằng vẫn có cách thức để liên lạc được với nhau.

Ba chúng tôi sau đó ai đi đường nấy, cũng không có gặp mặt, thỉnh thoảng chỉ gọi điện cho nhau hỏi thăm mà thôi.

__________________________________________

[adrotate banner=”8″]

Mấy năm sau…

Một ngày đẹp trời nào đó, tôi đang thảnh thơi ở trong phòng đọc sách thì bị Akainu lôi đi đâu đó.

Mọi chuyện đều sẽ rất bình thường nếu như anh ta không kéo tôi tới phòng họp.

Hôm nay không có họp đâu nhỉ? Chắc là vậy rồi, nếu có thì Akainu đã không kéo tôi tới đây.

Vì cảm thấy không khí có chút lạnh nên tôi liền uống một ngụm trà cho ấm thân.

[Báo cáo: có người tiến vào, cụ thể là…]

Xém tí nữa tôi phụt nước trà sau khi nghe hệ thống báo cáo!!

Một toán người kéo nhau đi vào, dẫn đầu là Sengoku, theo sau là hải đô đốc và các Thất Vũ Hải: Batholomew Kuma, Donquixote Doflamingo, Boa Hancock, Dracule Mihawk và Crocodile.

May là cái gương mặt tôi bẩm sinh vô cảm nên vẫn không có biểu hiện sự kinh hoàng của tôi ra bên ngoài

“…” Mẹ nó cái tình huống gì thế này?! Hôm nay vậy mà có họp à?

Tôi im lặng nhìn Akainu.

Sao tên này lại kéo một người ngoài cuộc như mình tới đây?

Cố gắng làm nhịp tim mình bình thường trở lại để không bị đột quỵ.

Tôi cảm thấy mình như là động vật quý hiếm bị mọi ánh mắt dò xét đến từ bốn phương tám hướng.

Ôi trời ơi để tôi được yên đi! Buông tha tui đi mà!!

“…” Tôi bề ngoài tỏ vẻ mình tĩnh nhưng sâu hên trong là nước mắt biển rộng.
“Này Akainu, ngươi đem con bé vào đây làm gì?” Sengoku nhíu mày khi thấy tôi đang ngồi trên đùi Akainu uống trà đọc sách một cách thản nhiên.

“Z-sensei, nhờ tôi trông hộ!” Akainu mặt không biến sắc đáp lại.

“…” Không thể tìm một lý do hợp lý hơn chút à?

Thực tế là tên nào đó muốn ngắm Crush ở gần thì đúng hơn =))

Thôi thì cứ tận hưởng cuộc đời này đi… có lo lắng gì cũng chỉ tổ mệt người!!

Thế là tôi lại an phận ngồi đọc sách, Sengoku thì đang ngồi bàn luận, nhưng hình như mấy thất vũ hải không có quan tâm gì mấy.

Không quan tâm cái khỉ mốc!! Bọn họ đang bắn tia Laze vào tôi kia kìa!!

Này, nhìn chằm chằm một cô gái rất bất lịch sự đấy! Cứ thế thì sao tôi tập trung đọc sách được?

1 tiếng trôi qua…

“… Nhưng cho dù chính phủ có chấp nhận các ngươi đi nữa thì hải quân ta cũng sẽ không bao giờ—-” Sengoku
“Phụt–“

Nước bắn tung toé khiến Sengoku phải nhìn lại.

Chuyện gì ư?

À, tôi phun rượu ra ấy mà.

“…”Cái- cái gì thế này?

Tôi có chút chóng mặt.

“…” Là r- rượu sao??

“Sao anh dám, Borsalino!?” Tôi bật dậy, nhưng vẫn nhắm mắt hướng Kizaru, giọng nói u ám

Tôi thực sự phẫn nộ rồi nha! Nghĩ sao lại đưa rượu cho tôi uống kia chứ?!

“Oh~ Xin lỗi, hình như tôi lấy nhầm rồi~” Kizaru làm như mình vô tội.

Tin tôi đi, cái mặt đó của anh không bao giờ có thể biểu hiện sự thành thật được đâu!!

“…”Hệ thống!! Sao mi không báo trước cho ta hả?!

[Thì kí chủ bảo không có việc gì quan trọng thì không cần báo cáo mà, tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của mình thôi]

[adrotate banner=”8″]

Cơn chóng mặt nhanh chóng ập đến nhưng tôi vẫn cố giữ tỉnh táo cho bản thân.

Tôi dám cá con khỉ vàng khè này là đang cố ý.

“…” Hẳn là đang trả đũa việc bị tôi cùng Aokiji bày trò troll hôm bữa rồi.
Bà nó, sao số mình nhọ thế không biết.

Ehem, không được!

Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, chỉ uống nhầm tí rượu tôi, không cần phải hốt hoảng mà làm đổ hình tượng.

Spread the love
Prev
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.