Chương 90: Chuyện phiếm-Mio, nấu ăn và Anh Hùng 2

“Vậy là, Hibiki và những người khác đang tìm vũ khí và đang trên đường đến Tsige à? “

“Ừm. Kế hoạch ban đầu của tụi tôi là sử dụng xa lộ vàng và sau đó dịch chuyển cho đến khi tới được Tsige, nhưng vì có chút chuyện mà tụi mình đã dùng thuyền và những tuyến đường ẩn để di chuyển tới đây”

Trên xa lộ giữa người với người, có 5 người đang đi bộ.

Mặt trời đã lên cao nhưng số lượng người trên tuyến đường cao tốc này lại thưa thớt, có thể nói rằng con đường này không được sử dụng thường xuyên mấy.

Đây là tuyến đường ngắn nhất kết nối Koran và Tsige. Ở hai bên đường là những rặng núi, rừng cây, và hồ. Để có thể hoàn thành yêu cầu và rèn luyện kĩ năng của mình, những mạo hiểm giả sống ở Tsige thường hay lui tới khu này.

Đã hai ngày kể từ khi Mio và Hibiki gặp nhau.

Mio trong khi vẫn chưa biết Hibiki là một người dị giới, cô ấy đang được Hibiki dạy cho những kiến thức khác nhau về cách nấu những sản vật biển. Đồng thời Mio cũng đã đến thăm nhiều nhà hàng và trải qua những ngày nếm những thứ cô mới lần đầu được ăn. Ngay lúc này đây cô ấy đang đi cùng với Hibiki tới Tsige theo lời đề xuất của Hibiki và vì thế mà họ đi cùng nhau trên xa lộ như thế này.

Hibiki chưa tiết lộ với Mio về nơi xuất thân của mình cũng như việc cô ấy là một anh hùng. Cô ấy cùng với Mio người muốn tái tạo thức ăn, nói về những kiến thức về thức ăn mà cô ấy có ở thế giới trước.

Nhóm anh hùng của Limia đang thực hiện cuộc hành trình ẩn danh trong khi vẫn đề phòng xung quanh, nhưng bởi vì cái chết của một trong số những đồng đội của họ, tinh thần của họ cảm thấy mệt mỏi và họ nhận ra rằng cuộc trò chuyện với Mio là một bước tiến tốt, tất cả trừ bản thân cô ấy(Mio), âm thầm chấp nhận cho Mio cùng hành trình.

“Tôi xin lỗi vì phải ngắt lời của hai người, nhưng hai người có thể làm ơn cho tôi xin ít chút thời gian được không? “

Khi Mio và Hibiki vừa bắt đầu cuộc trò chuyện về nấu ăn, một pháp sư người đang lặng lẽ bước đi, Wudi, liền ngắt quãng cuộc trò chuyện. Bởi vì suốt mấy ngày đi cùng nhau, anh ấy hiểu rằng một khi hai người họ bắt đầu trò chuyện về nấu nướng, thì hai người sẽ không kết thúc trong một sớm một chiều. Anh ấy nghĩ rằng đầu tiên nên nắm được những thứ cần được hỏi và hỏi những câu hỏi còn đó. Quyết định của anh ấy là đúng.

“Chuyện gì vậy Wudi? “(Hibiki)

“Nói ngắn gọn thôi. Hôm nay tôi muốn hỏi về ‘lạc cái’ (otoshibuta)-desu kara”(Mio)

“Được chứ, Mio-dono. Đây có lẽ là câu hỏi hơi trễ nhưng, cô là ai vậy? Một đầu bếp, một mạo hiểm giả hay một thương buôn? Mặc dù cô đi mua sắm kha khá ở Koran, cô lại không giữ một thứ gì trên người. Cô cũng không có một xe chở hàng. Tôi chưa từng nghe một ma pháp nào giúp cho một người có thể tích trữ được nhiều vật phẩm cả”(Wudi)

Mio không có quen được gọi là một đầu bếp. Cũng như việc được đối xử như một thương nhân hay một mạo hiểm giả. Nó giống như là cô ấy đã vứt bỏ thế giới và sống như là một người đã về hưu nhiều năm trời, như một tiểu thư giàu có, sống tách biệt với thế giới bên ngoài trong căn phòng của cô ấy. Cô tỏa ra một khí chất như thể cô ấy không thông thuộc thế giới này.

Cho dù là thế, cô ấy đang du hành một mình từ Tsige tới Koran như thế này và rồi cùng nhóm trên con đường trở về. Đối với Wudi mà nói, có thứ gì đó không hợp lý. Anh ấy có một linh cảm chẳng lành.

“…..Tôi là một người hiện đang hứng thú với nấu ăn và tôi cũng đăng kí tên như một mạo hiểm giả. Còn nữa, tôi cũng là một phần của thương đoàn. Nếu cậu hỏi tôi đang là ai thì đó là câu trả lời duy nhất của tôi”(Mio) “….Thể loại tiểu sử lộn xộn gì thế này. Cô nói rằng cô là một mạo hiểm giả nhưng lại không lập một tổ đội với bất kì ai à? “

Đó là Bredda. Trong khi anh ấy chấp nhận du hành cùng Mio, anh ấy vẫn cẩn trọng với Mio. Anh ấy không nghĩ xa đến mức rằng ma tộc lại mở rộng ảnh hưởng của chúng đến chỗ này nhưng thậm chí thế, miễn là anh ấy du hành trong khi bảo vệ được anh hùng thì câu bắt chuyện của anh ấy là không sai.

“Ừm, bởi vì cấp độ không cân xứng hay thứ gì đó tương tự. Tôi thực lòng muốn lập tổ đội với Waka-sama, nhưng bởi vì có cách biệt quá lớn và anh ấy giờ đang cách xa chỗ này. Còn người gần cấp độ tôi lúc này nhất được gọi là Tomoe-san và cũng trong thương đoàn như tôi nhưng không ở cấp độ mà chúng tôi có thể lập tổ đội với nhau vì thế mà… Ah, phải rồi. Vốn dĩ lúc đầu tôi là vệ sĩ của Waka-sama, vì thế có thể nói tôi là một vệ sĩ cũng được”(Mio) Không chút tà niệm nào hay những thứ như thế, Mio trả lời câu hỏi của Bredda một cách vô tư. Tùy vào góc nhìn, đó cũng có thể được coi là một cách giả vờ nai tơ, ngây thơ vô số tội.

Sự thật đúng là cô ấy không lập tổ đội với bất kì ai. Người mà cô ấy muốn lập đội là Makoto hiện ở cấp 1 và thậm chí người gần nhất là Tomoe cũng ở khoảng 1300. Mio người ở cấp độ 1500 không thể lập tổ đội với bất kì ai, nên đành chịu thôi.

“Dù có hơi thô lỗ nhưng cấp độ của Mio-dono là bao nhiêu thế? “

“Xin lỗi nhưng Waka-sama nhắc nhở tôi không được quyền nói với người khác về cấp độ của tôi mà không có nguyên do, nên tôi không thể trả lời được. Đổi lại tôi cũng sẽ không hỏi mấy người về cấp độ, nên làm ơn bỏ qua cho tôi”(Mio)

“Này, Wudi và cả Bredda nữa! Đây không phải cuộc thẩm vấn, vì thế hãy đi với tâm trạng vui vẻ hơn đi! Chúng ta đang đi với tốc độ nhanh trên tuyến đường ngắn nhất, nhưng cho dù có thế thì cô ấy vẫn là một người đồng hành với chúng ta mà!”(Hibiki) Chán ghét sự thật rằng bầu không khí đã trở nên xấu đi, Hibiki trách mắng hai người đồng đội của cô ấy.

Hai người họ xin lỗi và ngoan ngoãn lùi lại. Họ cũng không có ý định khiến bầu không khí trở nên tồi tệ.

Trên tuyến đường từ Tsige về Koran mà Tomoe và Mio đã lên kế hoạch đi qua một số khu định cư của hân tộc và bán nhân, một con đường vòng tốn dăm ba ngày. Trái ngược lại, con đường mà năm người họ đang đi lúc này có hơi dốc và cũng chính là tuyến đường ngắn nhất, nơi mà con người có thể sử dụng ma thuật để giúp họ vượt qua nơi này chỉ trong một ngày. Và trên cả việc không thể vượt qua đây bằng một chiếc xe ngựa, có khả năng sẽ bất chợt gặp mamono, nhưng nếu bạn là một mạo hiểu giả thì tuyến đường này là một lựa chọn. Tính cả cô gái Chiya người có vấn đề thể lực, thì tuyến đường này sẽ làm họ mất ít nhất hai ngày để đến được Tsige. “Hibiki, cảm ơn cô. Tiện đây sau cuộc trò chuyện về cấp độ, tôi nghĩ rằng có phải Hibiki và những người khác đều khá mạnh desu yo ne? “(Mio)

“….Thì, tôi nghĩ bọn tôi có thể chiến đấu khá tốt đấy”

Bredda kìm cơn tức giận đang nổi lên trong mình và Hibiki trả lời câu hỏi của Mio. Đó là lời đáp lại có trộn lẫn cảm xúc và một nỗi buồn bao trùm trên gương mặt những thành viên của đội Hibiki.

“Ra vậy… Tôi không thường làm điều này nhưng tôi đang đồng hành với mấy người trong khi vẫn có để ý xung quanh. Có vẻ dường như có thứ gì khác thường đang hướng thẳng về phía chúng ta desu, có ổn không nếu để đó cho mấy người? Hay mấy người muốn tôi giúp không? “

“Đừng có hàm hồ. Tôi chẳng cảm thấy thứ gì cả”(Wudi)

“Ừm, em cũng không cảm thấy thứ gì quanh đây nữa cả… “(Chiya) Wudi và Chiya đều bác bỏ lời của Mio. Cả hai pháp sư đều có ma pháp nhận diện kẻ địch, và họ luôn luân phiên sử dụng. Nói một điều như vậy, Chiya người đang không sử dụng, cũng mở rộng ma pháp nhưng trong bán kính hiệu quả thì không có gì phản ứng.

“Vì chỉ mở rộng ở phạm vi có chút thế thôi nên mình có thể hiểu. Ah, không cần cố thử cảm nhận nữa đâu. Nhìn kia, nó đó”(Mio)

Mio chỉ ra hướng xa xa ở dãy núi đằng kia.

“Cái thứ đó… Gì thế vậy? “

“Một trận bão phong cuồng nộ ư? “

Ở đó, vô số những những ngọn cây đang nhảy múa trên bầu trời. Và khu rừng rõ ràng đang rung lắc.

Âm thanh vẫn chưa với đến nhưng hoàn toàn rõ ràng có thứ gì đó bất thường đang xảy ra. Và thứ bất thường đó đang ngày càng tăng tốc hướng về phía Hibiki và những người khác.

“Bây giờ mấy người hiểu rồi desu ka? Và rồi mấy người tính sao đây? “(Mio) (Trans: desu ka=ですか trong tiếng nhật biểu thị câu hỏi,ởđây có thể dịch là phải không)) “Mio-san, cô biết thứ đó là gì không?! “(Hibiki)

“Cô có thể cảm nhận được thứ đó… từ khoảng cách này sao? Điều đó là không thể… “(Wudi)

“Tôi cũng không dám chắc nhưng… Nó chắc là một kiểu mamono bị biến đổi ở vùng hoang mạc và rồi vượt qua những rặng núi. Chuyện này đã diễn ra hết lần này đến lần khác desu”(Mio) (Trans: desu=です câu này trong tiếng nhật biểu thị sự lịch thiệp)

Mio phớt lờ câu hỏi của Wudi và trả lời câu hỏi của Hibiki.

“Một mamomo từ vùng hoang mạc ư?!”

Bredda hoàn toàn bị kích động. Mặc dù họ nghĩ rằng sẽ thử sức ra vùng hoang mạc sau khi đã chuẩn bị trang bị ở Tsige, họ không nghĩ rằng sẽ bất ngờ gặp một mamono trước khi đến thành phố.

Trong lúc họ đang nói chuyện, từ khu rừng, mamono vấn không đổi hướng mà tiếp tục nhằm vào họ.

Ma pháp cảm nhận hiện diện của nhóm anh hùng sẽ sớm bắt tín hiệu của thứ này thôi. “Cái thứ này?! “

“Mạnh khủng khiếp! Và cũng bự nữa! “

“Chúng ta làm gì giờ Hibiki?! “

“…Mio-san. Thứ đang hướng đến đây… mạnh hơn hắc nhện tai ương chứ? “(Hibiki)

“Ể, nhện hả? “(Mio)

“Ừm, con nhện đói ấy. Cậu biết về thứ đó đúng không? “(Hibiki)

“Tôi đúng là có biết nhưng… Để mà nói, nếu cô hỏi tôi ai mạnh hơn thì, tôi phải nói là con nhện khỏe hơn desu ne. Nhưng có cần thiết phải so sánh chúng không? “

Đối với Mio, con nhện hay nói cách khác là chính cô ấy, chưa từng chiến đấu thực sự nghiêm túc cho đến khi gặp Makoto. Thật sự thì, so sánh sức mạnh để làm gì trong khi mà nó lại không rõ ràng?

Thậm chí vậy, nếu so sánh bản thân cô ấy trước lúc lập khế ước (lúc cô ấy đang đói khát) chiến đâu với thứ kia với sức mạnh vốn có của cô , không nghi ngờ gì khi cô ấy có thể chiến thắng thứ đang hướng tới họ. Vì thế mà cô ấy trả lời Hibiki như vậy. Điều này không sai. Nhưng điểm khác nhau ở đây chính là sức mạnh con nhện mà Mio tính so với sức mạnh con nhện mà Hibiki lấy làm thước đo, chính cái này khiến cho Hibiki đưa ra một quyết định sai lầm.

“Điều đó có nghĩa chúng ta đủ sức. Mọi người, chúng ta sẽ chiến đấu, chuẩn bị đi! “(Hibiki)

Hibiki tuốt gươm ra. Đối đầu với thứ này, và cả ba người còn lại cũng đã sẵn sàng vào tư thế chiến đấu.

(Ara, họ làm thật hả? Mặc dù thứ đó rõ ràng mạnh hơn. Những người này, họ là kiểu người sẽ ngủm sớm khi vào vùng hoang mạc nhỉ? Thật phiền phức wa ne. Mà, nếu Hibiki mà trong tình cảnh nguy hiểm, mình sẽ cứu cô ấy nên cũng chả sao desu wa ne)

“Tôi hiểu rồi. Vậy chúc mọi người may mắn. Nếu mấy người thấy tình hình chuyển biến xấu thì nói nhé, được chứ? “(Mio)

Gần với thời điểm mà Mio vừa nói, một cơn gió lớn nổi lên khắp xung quanh. Cô ấy nhảy nhẹ và ngồi lên cành cây cách không xa mấy trong khi đang thư giãn chống tay lên cằm. Ở hướng kia, cái thứ gì đó có 4 cái chân nhô ra từ bụng, dùng để hỗ trợ thân thể và nửa thân trên của nó, ở vị trí cánh tay là hai lưỡi hái đặc trưng.

“Một con…. Bọ ngựa? “

Đúng vậy. Như lời Hibiki nói, Đó là một con quái vật khổng lồ cao 3 mét và có cấu trúc dựa trên loài bọ ngựa.

Không có thậm chí là một khoảng khắc…

Nó hành động như thể nói rằng mục đích của nó không phải nhóm anh hùng. Nó vung lưới hái vào những thứ cản trở bên đường và hướng vào nhóm anh hùng.

(Ara)

Thấy cú vung ngang của chiếc càng cắt qua những chiếc lá trong tức khắc thì, Mio nhận ra thứ gì đó.

(Ra thế. Nó là biến thể bị suy yếu và bị chiếm hữu bởi tinh linh gió. Từ kích thước của nó có vẻ nó đã ăn rất nhiều sau đó. Và rồi bởi nó gặp vấn đề thức ăn, nó đã băng qua những rặng núi. Cũng bình thường nếu nó nằm trên bảng yêu cầu khẩn cấp ở Tsige và khiến ở đó trở nên ầm ĩ)(Mio) Mio đang ở nơi nằm ngoài tầm tấn công và bình tĩnh quan sát bọ ngưa.

Cô ấy đã làm yêu cầu ở vùng hoang mạc và có kinh nghiệm bảo vệ những mạo hiểm gia mà cô ấy đi cùng nên cô biết hành động ra sao trong tình huống này.

Thật lòng mà nói, tính cả sự thúc đẩy ở Tsige nhờ Tomoe và Mio thì nhóm của Hibiki chỉ là hạng ba trong mắt Mio. Cô không biết cấp độ của họ là bao nhiêu nhưng quan sát cách sinh tồn của họ và cả khả năng đưa ra quyết định trong phút chốc, họ không khác gì mấy nhóm có vài kĩ năng và bằng cách nào đó mà không bị chôn thây.

“Bredda! ” (Hibiki)

“Rõ! ” (Bredda)

Với giọng nói của Hibiki, Bredda bước một bước và ngăn chặn cú tấn công lưỡi hãi bằng một thanh kiếm to và làm chệch hướng nó(Trans:như dao chặt lợn của ichigo)

(Hêê~, phòng thủ tốt đó chớ. Nhưng mà mình xem qua vũ khí của họ rồi, phải nói thì họ có những trang bị nghèo nàn thật đấy… Ể?! )(Mio) Mio ngạc nhiên.

Lý do là Bredda, Mio ngay lập tức nhận ra được thanh kiếm của anh ấy không còn trong trạng thái có thể sử dụng được nữa, nhưng có vẻ bởi vì Bredda vẫn không nhận ra điều đó, anh ấy chuẩn bi đón nhận một chiếc lưới hãi khác bằng kiếm của mình.

Hơn nữa, có vẻ như anh ấy không nhận ra chút gì về sự khác biệt của đòn tấn công.

Nhận thấy khả năng quan sát kém cỏi của họ, Mio chậc lưỡi. Dường như cô ấy đã đánh giá quá cao Hibiki và những người khác để rồi thất vọng.

“Ngu quá! Tránh nó đi! “

Không hề có lựa chọn nào khác, Mio cảnh báo anh ấy.

“Ể? “

Từ góc nhìn của Bredda, có vẻ như anh ấy không chú ý đến lời của Mio. Lý do anh ấy lỡ thốt ra những từ ấy là bởi vì Hibiki đang ý định thực hiện một đòn đánh trả

Lóe sáng.

Bredda nhận đòn thứ hai của con bọ ngựa. Nhưng kết quả không giống như lần trước.

Chiếc càng bên phải xuyên qua.

Thanh kiếm của Bredda bị cắt làm hai và không dừng lại ở đó, dù cho vai trái của cậu được bảo hộ bởi một tấm kim loại, nó vẫn bị cắt xuyên qua như cắt giấy.

Người thanh niên trẻ ho ra máu và ngã gục.

Mắt của anh ấy không chứa sự tuyệt vọng mà là ngạc nhiên. Một hoàn cảnh đáng thương.

Nhưng anh ấy vẫn chưa chết. Chiya, ngươi đảm nhận việc chữa trị sử dụng ánh sáng phước lành bao bọc lấy Bredda. Pháp chú của Wudi không dừng lại và cuộc chiến vẫn chỉ mới bắt đầu mà thôi, ít nhất đó là những gì dự kiến sẽ xảy ra.

“Bredda! Không… M-Mio-san. Mình xin lỗi nhưng làm ơn! “(Hibiki)

Chỉ như vậy.

Một sự náo động chạy xuyên qua cả Wudi và Chiya.

Mio cũng ngạc nhiên bởi những từ ngữ không ngờ đến. Sự thật rằng Bredda chịu đựng một vết thương nghiêm trọng, nhưng anh ấy vẫn có thể tiếp tục chiến đấu. Hay có thể nói, nếu anh ấy không tự gượng dậy, thì lúc đó chính xác là lúc những người còn lại sẽ chết. Đối với Hibiki việc chuyển suy nghĩ sang chạy thoát bởi chuyện này thì quả thực còn quá sớm.

Tất nhiên không đời nào Mio biết được rằng đó là vì cái chết của Naval đã trở thành một vết thương tinh thần đè nặng lên tâm trí của Hibiki. Nhìn từ phía ngoài nó giống như là cô ấy đã hoàn toàn vượt qua được nhưng thực tế thì lại không phải như vậy

Sự thực rằng, Hibiki đã trốn tránh thực tế đến thế giới cũ của cô thông qua những cuộc thảo luận về nấu ăn với Mio.

Nếu Hibiki bình thường thì sau khi chứng kiến khả năng của Mio ở bãi biễn thì cô ấy sẽ trả lời câu hỏi nhận được và yêu cầu Mio một cuộc đọ sức. Nhưng chưa hết, cô ấy trả lời tất tần tật câu hỏi của Mio và chỉ quan tâm vào nấu ăn. Bởi vì cuộc trò chuyện quá đỗi bình yên khiến cho cô ấy vô thức cảm thấy yên lòng. Đối với con mamono này, hoàn cảnh của người khác hoàn toàn không phải chuyện của nó.

Mio trong khi đang nghĩ về yêu cầu tiếp viện bất ngờ quá sớm này, di chuyển ở tốc độ cao để tới gần nơi Bredda đã ngã.

“Hibiki, cô làm tôi thất vọng đấy. Cái kiểu hoảng loạn đó là sao vậy hả. Nếu cô yếu và biết mình yếu thì hãy tránh mấy chỗ nguy hiểm đi. Thật phiền phức-desu. Cả hai người đằng kia nữa, tôi giao vị hiệp sĩ này cho mấy người đấy”(Mio)

Vai Hibiki run mạnh.

“Geez. Chỉ là hạng nhãi nhép mà nghĩ rằng được phép phá rừng sao. Nhà ngươi sẽ bồi thường như thế nào nếu số lượng nấm và hoa quả bị giảm đi hả? “(Mio)

Đập vào răng nanh của mình tạo một âm thanh chói tai, con quái vật này không tỏ ra sẽ trả lời câu hỏi của Mio.

Cô ấy dừng lưỡi cắt vung đến với quạt gấp, không chỉ thế, cô ấy hất nó đi. “Wa! “

“Ể?! “

“Chết đi”(Mio)

Cô ấy vung chiếc quạt của cô ấy theo chiều ngang, không thèm chú ý đến giọng mọi của ai vừa thốt lên.

Cô chỉ đơn giản cắt con bọ ngựa làm hai cùng với cánh rừng phía sau nó.

Con quái vật đã từng có nửa trên bắt chước hân tộc và phần dưới riêng hoàn toàn là côn trùng.

“Đã xong. Giờ mấy người có thể thu nhập nguyên liệu thô từ nó được rồi phải không? “(Mio)

“…”

Không có từ ngữ nào để diễn tả tình huống này. Con bọ ngựa kia không nghi ngờ là một con quái vật mạnh vừa mới hiện diện mới đây đã bị cô ấy đánh bại như thể cô ấy vừa chăm sóc đám du côn bên đường.

Mặc dù cô ấy không hề đổ giọt mồ hôi nào trong trận đấu, Mio quạt gương mặt của cô bằng chiếc quạt gấp.

“Tên hiệp sĩ ổn rồi chứ? “(Mio)

“Ah, ehm, vâng. Tôi nghĩ tụi tôi đã xoay xở khép được miệng vết thương được rồi” “Vậy à, vậy là không cần trợ giúp nào nữa phải không? Còn Hibiki, phụ việc thu thập đi”

“Mio-san!! “(Hibiki)

Những từ ngữ đau đớn của Hibiki không với đến được Mio.

Không hề có bất kì thời gian để quay lại, phía sau của Mio bị cắt

Đánh mất đi dáng điệu vốn có, Mio bước về phía trước vài lần. Không hề có tiếng hét.

Nó đập cánh ở tốc độ mà mắt người thể bắt kịp, đưa cơ thể nó bay lên.

“Mio… San? “

“….Này, Hibiki”

Tông giọng hướng về phía Hibiki hoàn toàn thấp. Ở mức rất nhỏ khác xa khi so sánh với hồi ở bãi biển.

Nếu Makoto nhìn thấy cảnh này anh ấy sẽ giơ tay đầu hàng. Cơn tức giận của Mio hiện giờ nguy hiểm như thế đó.

Con bọ ngựa đã từng có cơ thể bị cắt làm hai, đã trở nên cuồn loạn và tiếp tục chém ở đằng sau Mio. Nhưng còn về phía Mio không cho thấy dấu hiệu bị tác động gì cả. Bởi vì vốn dĩ không hề có giọt máu nào trái ngược với những đòn tấn công dữ dội kia, nó thực trông khá yên bình. “Bộ quần áo kimono của ta đang lỏng ra ư? “

“…Uhm”

“Nó bị rách rồi, Mio-oneechan”(Chiya)

“…Thấy rồi”

Nói hộ cho Hibiki người đang gặp khó khăn khi nói lúc này, Chiya giải thích cho Mio về tình hình của cô ấy. Mio cất chiếc quạt gấp vào bên trong phần ngực của cô. Hít một hơi thật sâu và thở ra.

Và rồi cô quay mặt lại, đối mặt với con bọ ngựa. Ở chỗ kia, là khu vực hai chiếc càng khổng lồ đang điên cuồng chém.

Và chưa hết….

Mio đưa cả hai tay của cô ấy vào mà không lưỡng lự.

“Mày….. Đồ sâu boooooooọ!! “

Túm lấy chiếc càng bên trái bằng một tay, Mio trói toàn bộ chiếc càng còn lại với bóng tối thoát ra từ lòng bàn tay phải của cô.

Tưởng như rằng bóng tối đi vào trong tay của con bọ ngựa, cánh tay thứ bị bao bọc bởi một nguồn sức mạnh mẽ, ngay lập tức bị cắt thành hàng ngàn mảnh và rơi vãi xuống đất. Hibiki và những người khác nuốt hơi thở của mình lại. Con mamono rít lên một tiếng đau đớn. Nhưng Mio không chỉ dừng ở đó

Mở bàn tay phải, cô ấy túm chắc lấy chiếc càng bị túm bởi tay trái của cô.

Và rồi, với tiết hét của Chiya trước cảnh tượng đó…

Cô ấy cắt nó thành hàng ngàn mảnh.

Bằng cánh tay mảnh khảnh của một cô gái.

Cô ấy làm điều đó lên một con mamono được ca ngợi là có một tầm vóc chắc khỏe.

Một cánh tay kiêu hãnh sở hữu cặp càng.

Một lần nữa, một tiếng hét không phải của con người vang dội khắp xung quanh.

Mất đi thân dưới và hai cánh tay…

Con mamono đã hoàn toàn nhận thấy được cái chết của nó. Nhưng cho dù có thế, nó vẫn cố gắng bám víu lấy cuộc sống bằng khả năng bay vẫn chưa bị tước mất, nó cố gắng thoát khỏi cuộc chiến.

Tuy nhiên, điều này vẫn là bất khả thi.

Với cánh tay phải của mình vẫn đang giữ tay của mamon. Cánh tay của nó đã bị cắt hàng ngàn mảnh và ném đi, nhưng cánh tay phải của Mio vẫn giữ tay nó. Tăng thêm sức mạnh cho lực cánh, con bọ ngựa đánh mất đi dáng vẻ sơ khai, tạo nên một bão phong trong khi cố gắng trốn thoát.

“Im đi! “(Mio)

Cả cơ thể khổng lồ bị gửi bay vào không trung trong dáng vẻ mà nó không hề muốn. Mio nâng nó với một tay. Và chỉ giống như là, cô ấy đập nó xuống đất. Mặt đất nhận phải cơ thể của mamono biểu hiện ra hiện tượng nứt vỡ luôn.

“Sao mày dám làm thế này với kimono mà Waka-sama đã khen hả!! “

Phần thân dưới không còn sức lực và cả thân trên bị đập nát đều bị bao phủ bởi bóng tối cùng một lúc.

Mặc dù bóng tối được tạo bởi ma thuật, nhưng một phần của nó lại cho ta cảm giác như nó đang sống. Cái thứ bóng tối uốn éo đó bắt đầu mở rộng và bao phủ lấy toàn cơ thể không lồ, và sau đó, nó từ từ nhỏ dần.

Trong khoảng thời gian đó, bóng tối biến mất ở giữa bầu trời. Không còn gì xót lại. “…Ah.. Tại vì mình liên tục hạ cảnh giác xuống. Không biết bộ kimono có thể sửa được không đây? “(Mio)

Thay đổi sang biểu cảm lo lắng khiến người khác nghĩ đó không phải là cùng một người, Mio nhìn tình trạng ở lưng cô ấy. Tuy nhiên, Hibiki và những người khác lại không nói một lời nào, và chỉ bị chôn vùi trong cảm giác áp đảo hoàn toàn về cấp độ.

“Thế này không được. Như mình nghĩ, đây không phải lúc nhàn nhã để quay lại”(Mio)

Mio dường như đang trầm tư về thứ gì đó.

(Mu, thông tâm thuật? Cô đang nói chuyện với ai hả?)

Wudi người để việc chữa trị Bredda cho Chiya, tới nơi mà Hibiki đang ở và trong khi xác nhận tình trạng của cô ấy, anh ấy nhận thấy vẻ trầm tư của Mio là bởi vì cô ấy đang nói với một ai đó khiến cho anh ấy để tâm đến.

Vào lúc đó, Mio hướng mặt về phía ba người họ. “Tôi quyết định sẽ nhanh chóng quay trở lại Tsige. Tôi cũng không thể để mấy người lại được nên thứ lỗi cho tôi nhé”(Mio)

Bóng tối bao trùm lấy cả ba.

Một âm thanh của sự bất lực vang lên.

Mio, người đã lấy đi ý thức của Hibiki và những người khác, xác nhận tình trạng của họ một lần nữa và kết nối với thông tâm thuật.

(Tomoe, tôi đã đánh bất tỉnh hết tất cả rồi. Làm phiền cô đưa bọn tôi đến Tsige desu-wa)(Mio)

(Tôi méo phải taxi-ja ga na)(Tomoe)

(Taxi? Có từ tôi vẫn chưa biết hửm. Không phải tôi bảo cô phải là việc này liên quan đến việc học món ăn Nhật của tôi sao? )(Mio)

(Ah, đúng là cô có nói ha-ja na. Thì, nếu là cái đó thì tôi sẽ hợp tác. Tới cổng của Tsige chắc là ổn nhỉ? )(Tomoe)

(Ừm)(Mio)

Ở nơi vừa diễn ra một trận chiến ác liệt, một vài sự hiện diện đã biến mất. *~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~*

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.