Chương 27 : Để đề phòng tôi cũng sẽ làm chuyện đó biết không?

Một tiếng ‘Ah~’ vang lên.

Âm thanh của tiếng thở nhẹ nhõm có thể nghe thấy.

Nó phát ra từ kho hàng phía sau xe.

Khi tôi liếc mắt nhìn, tôi có thể trông thấy 4 cái đầu đang ngó ra ngoài, hướng ánh nhìn về phía bức tường cao trước mắt.

Vẫn còn một đoạn nữa mới đến nơi nhưng ngay từ chỗ này tôi đã có thể thấy thứ đó trông khá cao rồi.Việc nơi đây là một thị trấn lớn có khi là sự thật.

Cuối cùng, 5 người ở nơi ‘từng’ là thị trấn tận cùng, mong muốn được đi vùng với tôi đến Tsige.

Tôi không có lý do nào để từ chối bọn họ, đúng hơn, tôi không thể từ chối.

Tôi cảm thấy có lỗi về việc tùy tùng của mình phá hủy toàn bộ thị trấn nên tôi chấp nhận yêu cầu.

Quãng đường ước tính khoảnh hai tuần, tuy nhiên với xe ngựa chất đầy người, chúng tôi không quá gắng sức mà cứ thư thả đi tới, tăng quãng thời gian lên ba tuần.

Hiện giờ, bên cạnh tôi là Mio, người đang mặc bộ kimono và Rinon đang sửng sốt trước dãy tường cao trước mặt.

Tôi có hai đóa hai bên cạnh mình.Mặc dùì một bên là bông hoa biếи ŧɦái và bên còn lại là một đứa nhóc.

Cho dù tôi có gọi vật này là kimono, nó là thứ mà người lùn đã tạo ra bằng cách sao chép bản thiết kế của Tomoe.

Do đó mà không phân biệt được nó ra loại nào, nhưng bộ đồ này có thể dễ dàng sử dụng như quần áo thường ngày.

Hình như họ gọi thứ đó là lụa mộc?

Biết ngay mà, nó là loại kimono có tay áo dài, nên tôi muốn ngăn cản Mio. Ắt hẳn phải bất tiện lắm khi cô ấy đi lại.

Với lý do ‘luyện tập’ tôi để cho Tomoe hành động riêng biệt, tính cả rồi, Itadakimasu.

Những người cùng đồng hành đang nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ.

Họ đang nhìn vào một gã nói OK với việc tách ra hành động.

Dù thế, tôi có việc cần làm và một mình Tomoe cũng hoàn toàn không sao nên tôi đồng ý với cô ấy.

Nếu tôi cho Mio đi cùng với cô ta, tôi có cảm giác như con đường của mình rồi sẽ trở nên hoàn toàn lôn xộn thôi, nên tôi để Mio ở bên cạnh mình.

… Nói thật, Mio sẽ không vô lý đến mức như thế. Miễn là có tôi quan sát cô ấy.

Rinon khá dính lấy Mio với tôi, ngoài chị gái Toa-san ra, những người đi cùng với chúng tôi chưa mở lời trò chuyện nhiều lắm.

Tôi nghĩ điều đấy khá đáng tiếc nhưng, khi nghĩ về nguồn gốc khiến họ phải đồng hành cùng chúng tôi.Tôi nghĩ chuyện này không quá ngạc nhiên nên tôi từ bỏ việc cố tạo mối quan hệ tốt giữa hai bên.

Tôi nên cảm thấy hạnh phúc khi ít nhất cũng có một người thích tôi.

Dù sao, tôi thấy mình không cần thiết phải trở nên thân thiết với một đống mấy nhà mạo hiểm trông như khán giả kia.

Tôi chỉ cần giúp họ một việc, đến Tsige rồi coi đó chỉ như những người quen.

Dù gì thì ‘Kinh nghiệm’ của tôi cũng đã từng nói đúng.

Sương mù của Tomoe, bóng tối của Mio, và kiến thức.

Sử dụng những thứ đó, tôi đã cố khiến họ quên đi sự kiện đã xảy ra tại thị trấn nhanh hơn bình thường, việc đó hóa ra lại là một thành công lớn.

Tuy mất thời gian nhưng, ít nhất trong vòng hai tuần, việc đấy có thể thay đổi nhận thức của bọn họ

Để không đụng đến vấn đề đấy quá nhiều.

Tôi sẽ phải hành động cẩn thận hơn.

Dù vậy, chúng tôi vẫn chưa ‘loại bỏ’ vấn đề này với Toa-san và Rinon.

Mà, nghĩ sau đi.Dù gì tôi cũng có ý định ở lại Tsige một thời gian.

“Tuyệt-tuyệt quá!! Cái tường to đùng kìa ~!

Cuối cùng Rinon cũng thích thú la hét lên.

Đúng là lớn thật. Nhưng con bé thậm chí từng ở nơi xa hơn nên, em ấy chưa từng đến nơi này sao?

[Rinon, em chưa qua chỗ này bao giờ à?]

“Eh, ah, Onii-chan. Em được dịch chuyển đến đây thông qua trận pháp ma thuật nên thực ra thì em cũng chưa có ra bên ngoài nhiều đến thế đâu.”

Rinon giờ hoàn toàn dùng Onii-chan để gọi tôi.Dù thế, trận pháp ma thuật hử.Bọn họ có một hệ thống khá thuận tiện đấy.

“Ara, ma pháp dịch chuyển-desu ka. Thế thì, không phải sẽ nhanh và an toàn hơn nếu như tất cả các người sử dụng thứ đó để di chuyển sao?”

Mio nói thế.Không ngờ cô ấy lại chăm chỉ trong việc học phép tắc xã giaonhư vậy, cô ấy che dấu việc bản thân là một tên biếи ŧɦái ngày càng tốt hơn.Thật biết ơn đó.Mong rằng một ngày nào đó Mio có thể chữa được bản tính hentai của mình.

(note: hem có cần đâu) “Uhm, giá dịch chuyển cực kỳ đắt nên chúng tôi không thể nhờ mọi người một thứ như vậy được~”

Oh.

Khi quay lại, tôi trông thấy Toa-san đã ngó đầu ra khỏi xe ngựa từ bao giờ rồi.

Không biết từ lúc nào mà cô ấy đã bắt đầu gọi Mio là Mio-sama, thậm chí cô ấy còn muốn Mio nhận mình làm học trò.Dù giờ thì tôi không có cho phép.

Cái mối quan hệ phức tạp như thể ‘học trò của tùy tùng’, tha cho tôi đi!

[Bao nhiêu vậy?]

“Nếu đến Tsige thì một người sẽ tốn 20đồng vàng. Hành lý được để riêng và sẽ được chuyển đến lần lượt”

Uee~ Cứ như người nổi tiếng ấy.

Cho dù tôi nói thế, tôi có cả một đống tiền lấy từ những sản phẩm mình có miễn phí từ Asora, chỉ từng ấy tiền cũng không ảnh hưởng lắm.Mà việc đó cũng không có lợi cho mấy người đang đồng hành cùng với tôi. Với những người đang nhắm đến mục tiêu rèn luyện và trở nên giàu có, tôi không nghĩ họ sẽ ném đi cơ hội cũng như tiền bạc để dùng ma pháp dịch chuyển.Chắc nên tôi coi thứ đấy giống như mấy món hàng xa xỉ chuyên dành cho thương nhân và quý tộc.

[Đắt thế. Mà, chỉ còn 8 ngày trước khi chúng ta đến nơi nên, đến lúc này rồi thì còn dịch chuyển làm gì nữa~]

“A wa wa, anh nói đúng ha. Đúng hơn, cho dến giờ mọi thứ đều rất thoải mái. Nếu mà an toàn như thế này, việc này có thể trở thành một công việc kiếm sống qua ngày đó”

Những lời nói thán phục được phát ra từ Toa-san.

Mio đang khúc khích dùng chiếc quạt xếp của cô ấy che miệng mình.Vẫn thế, cái cô này chẳng chịu nổi việc người khác khen mình mà.

Cái quạt được làm từ những tấm sắt với những đường gân trên đó nên trông chả đáng yêu chút nào cả.Không biết vì sao Mio lại thiết kế vũ khí của cô ấy dựa trên một chiếc quạt xếp.Sức tấn công của nó không có cao đến thế. Không lẽ đống sắt đó được làm từ kim loại viễn tưởng như mithril? Mà, việc nó được Mio sử dụng nên ắt hẳn là thế rồi.Cho dù tôi có gọi nó là quạt xếp mithril, tôi cũng chẳng thấy đúng chút nào cả. Thực tế, cho đến giờ chuyến đi an toàn một cách kinh ngạc.

Những tên biết được sức mạnh của Mio thì không dám đến gần nên, còn những tên không biết bị xử lý ngay lập tức.Nhanh hơn cả One Turn Kill. Cứ như tôi đang ở vùng an toàn vậy.

(note: Yu-gi-Oh)

Ở đây còn có gái gọi là lượt đi sao.

Nói đúng hơn, thời gian thu thập và lột da còn lâu hơn nhiều.

Chúng tôi định để chúng như vậy nhưng Toa-san và những mạo hiểm giả khác lại trưng ra vẻ mặt ‘tiếc quá’, nhìn cứ như họ muốn nói ‘anh định bỏ lại nguyên liệu sao?’, nên tôi để họ làm thế.

Bởi vì họ nhìn xác quái thú và côn trùng như thể muốn khóc lên.

Đặc biệt Toa-san, người trông y hệt Kouhai của tôi. Nhìn những con thú trông như bị xe tông hay côn trùng bị nghiền nát như thể chúng là những viên ngọc, thực sự khiến tôi phải đầu hàng. Nhờ thế, tôi có thể học được kha khá cách lấy một số bộ phận cơ bản và những thứ đơn giản khác.

Tất nhiên, đống vật liệu được thu thập được chất bên trong khu chứa đồ đạc của xe ngựa.

Cũng vì thế, những mạo hiểm giả đang ngủ trong đó dần mất chỗ trống.

Nhưng cho dù vậy, họ lại trưng ra gương mặt thỏa mãn.Hạnh phúc cái nỗi gì khi còn không có chỗ để mà ngủ chứ?

Hiện giờ tôi phân loại chúng ra từng hộp riêng biệt.

Để phục vụ cho mục đích nghiên cứu trong tương lai.

Mà, cũng không sao nếu như chia đống đấy ra ngay khi chúng tôi đến thị trấn.Cái đống đấy cũng vướng chỗ.

[Tôi không có ý định sống ở biên giới. Tuy Là một thương nhân chuyên trao đổi hàng hóa nhưng tôi đang có ý định đi qua nhiều nước khác nhau]

“Ra thế, phí thật đó. Anh có nguồn lực mạnh mẽ như vậy mà” Từ góc nhìn của Toa-san, sự việc có thể trông như vậy. Với các mạo hiểm giả, thu nhập thực quan trọng. Dù cái ‘sức mạnh’ cô ấy nhắc đến lại hướng trực tiếp đến tùy tùng tùng của tôi, khiến tôi có hơi cảm thấy buồn.

Mà, dù sao tôi cũng có thể từ từ mà nghĩ đến chuyện đấy trên đường tới thị trấn.

“Onii-chan, có thứ gì đó ở đằng kia kìa!!”

“Waka-sama, phía kia-desu”

Nghe thấy giọng nói của hai người bên cạnh, tôi quay lại phía trước.Côn trùng.

Lũ kiến dùng bốn chân để đi trong khi những cái chân đằng trước của chúng trông như lưỡi liềm và một con ong trông đỏ rực. Cả hai thứ đó to như một con chó và số lượng là… 1, 2, 3… 10.

Bọn họ nói tên của mấy con đấy là Size Ant và Red Bee thì phải.

Mà, cũng đâu có gì to tát lắm đâu.Loại này chúng tôi gặp khá nhiều rồi. “Aaaaahh~!!”

Gì thế?!

Khi tôi quay ra, tất cả mọi người trong xe đều ngóc đầu ra bên ngoài tấm rèm. Mấy người là lũ rùa chắc.

Nhưng, sao họ lại la lên nhỉ?

“Ra-Ra-Ra-Raidou-san!Thứ! Thứ đó!”

[Size Ant và Red Bee đúng không?Bọn chúng làm sao?]

“Không phải chuyện đấy, con ong cơ!”

“Thứ đấy, độc nhất…”

“Không thể tin được, mắt Hồng Ngọc…”

Oh, con quái này khác hử. Phản ứng đó, nó là một con quái hiếm sao?

“Chuyện này lạ lắm sao-desu ka?”

Từ những gì tôi có thể thấy, có 6 con tất cả.Trông như bọn chúng đã chú ý đến bên này nhưng cần phải mất một lúc trước khi chúng tôi đụng độ.

“Quá tuyệt! Đồ hiếm đó! Đến mức thật vô lý khi nó lại ở gần một thị trấn!”

“Và bọn chúng mạnh một cách kinh hồn?Ma thuật không có tác dụng, không chỉ nhanh mà độc của mấy con đó cũng rất mạnh!”

Bọn họ thực sự hào hứng hử, nếu như chúng mạnh đến thế, không phải mọi chuyện tệ lắm sao? [Vậy, mấy người có thể đánh bại nó không? Nếu vậy thì, tôi không phiền để nó cho mấy người đâu]

Nếu bọn họ có thể xử lý thì cứ để cho họ làm đi.Cứ ở mãi trong này cũng ảnh hưởng đến da của họ.

“Hoàn toàn không thể!Nó sẽ tiêu diệt cả lũ luôn!”

Này này.

“Nếu nói về tấn công thì một nhóm với level trên 130 chỉ có thể gần như làm việc đó.”

Thế có nghĩa, người có cái level gần đủ đó sẽ là Toa-san và cô gái người lùn linh mục chiến đó hả. Tôi quên tên cô ấy mất rồi.

Nhưng mấy tên này lại vui sướng thưởng thức chuyến đi như thể đang đixe trong khu bảo tồn hoang dã vậy. Tôi giờ đã hiểu mấy tên này đều là lũ ngốc.

[Mio, nhờ cô]

“Jezz, lũ kiến đó, chúng làm rách áo em lần trước đó anh biết không?”

Nói thế, cô ấy chỉ cho tôi phần bị rách trên vạt áo của mình… chỉ có vài centimet.Nếu chỉ có vậy, việc đó đáng ra không đáng để cô phải quan tâm nhiều đến thế. [Khi đến thị trấn, tôi sẽ sửa nó cho cô, còn bây giờ…]

“Đành vậy thôi…”

Trông như cô ấy đồng ý, thực sự giúp tôi đấy.

“Mio-sama! Làm ơn để lại phần lưỡi liềm của Size Ant”

“Kiều gì cũng đừng đập nát đầu của con mắt Hồng Ngọc”

“Cả phần cánh của nó nữa…”

Còn đòi hỏi trước khi cổ vũ nữa chứ. Cái lũ ích kỷ này.

“… Waka-sama”

Điềm xấu đây.

[Sao thế?]

“Em không muốn làm đâu-desu. Em muốn nhờ anh làm Waka-sama”

“Khoan đã!”

Wow, tất cả mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên kìa. Tiện thể, tôi cũng thế luôn.

[Chuyên-chuyện đó, tôi nên làm ư?]

“Mồ, mỗi lần, lần nào cũng thế, hết lần này đến lần khác,chẳng khác gì nhau…phiền phức lắm-desu no! Để lại phần này, nhắm đến điểm kia. Em vẫn kiềm chế cho đến giờ nhưng, quá đáng lắm rồi-desu!”

[Nhưng-nhưng Mio.Dù sao chúng cũng là những nguyên vật liệu quan trọng, việc đấy cũng giúp cô rèn luyện nữa đúng không?] “Em tập kiềm chế đủ lắm rồi!Đây cũng là một bài tập tốt cho anh đó waka.Em để lại cho anh đó!”

Mio quay đi đầy giận dữ và từ chối tôi.

Hah~

Đâu như tôi không hiểu cảm giác của cô ấy. Không nói việc đến hắc ma pháp có tác dụng hay không, nếu cô ấy quá sức và đập nát chúng trong khi cố nghĩ đến việc thu thập nguyên liệu, từng ấy cũng đủ làm nguyên nhân gây stress rồi.

Nếu ở khoảng cách hiện tại…

Không cón sự lựa chọn nào khác.Cứ tưởng mình sẽ không phải trưng thứ đó ra.

Cũng hơi tệ khi bọ họ nghĩ tôi vô dụng.

Làm thôi.

ーーー

~Obabobu~

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.