Chương 78: Makoto tỉnh giấc

Chậm rãi mở mắt ra tôi tỉnh giấc. Phản chiếu trong mắt tôi là một trần nhà quen thuộc.

Đây là… phòng mình?

Đã một thời gian từ khi tôi ngất xỉu. Cảm giác yếu nhược này, chắc cũng phải từ hồi bé đến giờ tôi mới cảm thấy vậy. Ngày trước tôi yếu lắm mà.

Nhìn dáng ngủ không khác gì cái cột trên giường của mình. Tệ chưa kìa. Tôi không muốn nghe mấy lời bình luận kiểu ‘kinh quá’ đâu.

Nắm lấy tấm mền ‘công nghệ cao’ hè mát đông ấm, tôi đẩy người lên. Thoải mái quá, sẽ chẳng ai tin thứ này được tộc Orc sống trên vùng đất cằn cỗi sử dụng đâu.

Có khi lấy vật phẩm này đem đi bán cũng được.

Tuy nhiên… sao mà lờ đờ quá. Không hiểu sao tôi không thể vận sức được. Vì tôi đã ngủ suốt mấy ngày nay sao?

“N, fu~”

?

Eh, có ai ở đây sao?

Cuối cùng cũng rời mắt khỏi trần nhà và hướng ánh nhìn sang nơi khác. Tôi lấy tay dụi mắt, cố gắng lấy lại tầm nhìn vốn đang bị mờ nhòe do mới ngủ dậy.

Chuyện quái gì thế này?

Có khi tôi phải cảm thấy cực kỳ biết ơn vì mình vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ. Vì trước khung cảnh hiện tại, không cần phải mở miệng tôi cũng đã có thể phân tích tình hình như thể có một bộ lọc đang được đặt trong trí não rồi.

Trong phòng tôi, có ba người ngoài tôi ra.

Trước tiên, là Tomoe và Mio đang ngủ bên cạnh. Ngủ chung sao? Dù không có ôm lấy tôi nhưng cũng gần quá hà.

Tomoe đang mặc một bộ đồ trông giống yukata, không biết cô ta đang đấm cái gì nhưng ít ra thì cô ta cũng không nhắm vào người tôi nên cứ kệ đi. Chỉ là, cái bộ yukata sao mà xộc xệch quá. Hơn nữa, tôi không muốn bàn quá nhiều đến chủ đề đồ lót nhưng, tại sao lại là “Sarashi”?

Không phải tôi cố ý muốn nhìn đâu, là do nó đập thẳng vào mắt tôi thôi, nếu muốn lý do thì đó là lý do của tôi đấy.

Mio thì đang ngủ không khác gì em bé, cuộn tròn người lại. Cô ấy đang mặc một bộ pajama cực kỳ khiêu gợi đến nỗi khiến tôi phải đặt câu hỏi cô ấy mặc nó để làm gì. Cái vẻ ngoài này, trời ạ hại mắt quá thôi. Mà, chắc cô ấy có mặc đồ lót hẳn hoi đó nên cũng có thể coi là gần như an toàn.

Vốn có chị và em gái nên với tôi chuyện này cũng không phải lần đầu. Nếu có ai hỏi liệu tôi có cảm thấy phiền không, thì câu trả lời có khi là, cảm thấy xấu hổ thì đúng hơn.

Fumu, chẳng thể nghĩ mình sẽ tỉnh dậy trong khi mọi người vẫn đang ngủ cả, có vẻ không đúng lúc hử.

Tại cửa vào căn phòng, phân thân mới của Tomoe đang ở đó. Con bé dựa lưng vào cửa và ngồi ôm chân trong khi ngủ. Nhóc định làm gác cổng đó hả? Muốn mở cửa thì phải kéo ra nên làm vậy cũng không có ích gì lắm.

Đang dựa vào cửa là thanh katana phong cách trưởng lão của con bé, trông giống y hệt thanh của Tomoe. Chắc đó là vũ khí của em ấy. Vẻ ngoài của con bé trông giống như học sinh tiểu học nên dù làm gì trông cũng dễ thương hết.

Do giống Tomoe phiên bản chibi nên tôi chọn bừa một cái tên Komoe để đặt tên cho con bé. Và giờ thì tôi có hơi hối hận một chút. Mà, ít ra thì tôi cũng nghĩ cái tên đó nghe hay hơn chibi Tomoe.

Trông ra cửa sổ, tôi nhìn thấy một tia sáng nhỏ chiếu xuyên qua rèm treo. Chắc giờ đang là sáng sớm. Ngoài ra, nghĩ đến thời điểm hiện tại, tôi có cảm giác hình như trời hơi lạnh thì phải. Chết tiệt Asora. Ngươi lại đổi mùa rồi đó hả?

Tuy nhiên… thật chứ, kể từ hôm đó đã bao nhiêu ngày rồi vậy? Tôi nghĩ cùng lắm chỉ là 1 hay 2 ngày thôi. Tuy chảy máu khá nhiều nhưng cũng chưa đến mức khiến tôi phải mất mạng. Dù sao, may mà tôi đã có thể tự thân quay trở về Asora. Tự thân hử.

Sát long nhân Sofia. Cô ta khá mạnh đấy. Phải nói thế nào nhỉ, tôi có cảm giác sức mạnh của cô ta giống như con người (human) vậy. Nếu nói về sức tấn công và tốc độ, tôi đã gặp rất nhiều người mạnh hơn hàng mấy lần, nhưng điều tôi đang nói ở đây, là cách sử dụng sức mạnh của cô ta. Nếu vậy thì đó là do trang bị và ma pháp của cô ta sao?

Nghĩ đến việc cô ta có thể thay đổi vị trí thông qua các lưỡi kiếm của Lancer, hay chỉ riêng việc cô ta có thể dễ dàng thay đổi tư thế thôi. Có khi nào đó là thứ mà tôi chưa từng nghĩ đến, một kỹ năng loại dịch chuyển tức thời chăng. Vấn đề là, cô ta có thể hành động mà không cần bận tâm đến khoảng cách. Với một tên chuyên về tấn công tầm xa như tôi thì đây đúng là một vấn đề đau đầu.

Có hơi không phải khi đem điều này ra so sánh nhưng lúc đó thực sự đáng sợ hơn nhiều so với hồi tôi gặp Tomoe và Mio. Nếu có ai đó nói với tôi level của cô ta trên mức 2000 thì không khéo tôi cũng tin đấy. Năng lực như vậy mà chỉ level 920 thôi sao, mù quáng tin theo thì nguy hiểm lắm. “Điều đấy cũng áp dụng với ngươi mà”, hẳn sẽ có ai đó vặn lại tôi như vậy cho mà xem. Lợi dụng những khoảnh khắc sơ hở để tấn công. Tôi chưa từng nghĩ chiến thuật đó lại có thể đẩy kết giới ma pháp vào bất lợi nhiều đến vậy. Do những phần không được chú tâm bao phủ thì dễ dàng bị phá hủy sao?

Hay là do chính vũ khí của Sofia mới là thứ không bình thường? Cô ta là người với vốn kinh nghiệm nhiều không kể xiết nên cũng khả thi lắm chứ.

Nếu tôi không có 「Sakai」, nếu ma lực của tôi không nhiều đến vậy, nếu tôi không có trang bị của các trưởng lão; chỉ cần một trong các yếu tố trên thiếu đi thôi, trong trường hợp tệ nhất, có thể tôi đã không còn ở đây rồi.

Giờ nghĩ kỹ lại, thời gian học ma thuật của tôi còn chưa đến 1 năm. Một đứa tay mơ của những tay mơ. Nếu lấy bản thân hiện tại ra so sánh với tôi trong quá khứ, đứa chỉ có 1 năm kinh nghiệm tham gia cung thuật thì tôi càng hiểu rõ hơn. Khoảng thời gian mà tôi thậm chí còn không thể cầm cung một cách tử tế. Lúc đó tôi thực còn không có tâm trí nghĩ đến việc bắn trúng mục tiêu. Dù mục tiêu ban đầu vốn chỉ là che dấu ma lực của mình, thật may là tôi đã ưu tiên khả năng phòng thủ khi đến thế giới này.

Dù sở hữu lượng ma lực sâu tận biển khơi, nếu trong tay chỉ có một cái gàu hay cái xô múc từng tí nước một thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù không thể sử dụng toàn bộ vùng biển đó, thì tôi cũng cần phải học cách tận dụng một phần của nó, nếu không thì sẽ chỉ lãng phí mà thôi.

So sánh với một cơn bão lửa thì một tý sức lực nhỏ nhoi bị giới hạn cũng chẳng đáng là bao. Tôi không có phải là một tên M nên tôi chẳng muốn lúc nào cũng phải đánh cận chiến đâu.

Đúng là, đến Hàn lâm trấn là một lựa chọn chính xác… Chỉ là chuyện trên lại xảy ra ngay trước khi tôi đến được nơi đó. Nếu nói do đen đủi thì có khi tôi cũng tin lắm đấy. Vấn đề hử. Lần này mọi chuyện rắc rối đến mức tôi còn chẳng biết mình ở đâu hay thậm chí phải chiến đấu như thế nào. Lý do tôi bị ném vào nơi đó, có lẽ bởi vì giọng nói đấy. “Thấy ngươi rồi” là sao chứ hả mụ Nữ thần khốn nạn kia. Chỉ vì có lợi mà bà ta dám tiện tay ném tôi vào ngay giữa trận chiến của hân tộc và ma tộc. Sau khi ném tôi vào cùng hoang mạc và giờ bà lại còn ném tôi vào giữa chiến trường. Tôi sẽ coi bà là một quỷ thần đấy biết chưa.

Cất công bày bao nhiêu trò mà đến một lời hướng dẫn hay trợ giúp cũng không có, bà ta thực sự coi tôi như một thằng ngốc. Nếu lần tới mà còn dám triệu hồi tôi nữa thì tôi sẽ quyệt liệt phản đối luôn. Mà dù có nói vậy, chắc tôi cũng đẩy hết sang cho tùy tùng của mình tôi. Nếu nói về khả năng dịch chuyển không gian, từ Tomoe, Mio cho đến Shiki, ai sẽ phù hợp hơn? Chắc là Tomoe rồi. Nhưng nếu tính đến khả năng kháng phép thì Mio sẽ là lựa chọn tốt hơn. Đợi họ dậy rồi hỏi thôi. Tôi phải đảm bảo Tomoe và Mio không đi trả thù mới được. Không, không phải vì đánh nhau là xấu đâu. Tôi còn có việc cần phải suy nghĩ nên tôi chỉ lùi cuộc vui lại thôi.

Ah, đúng rồi, Shiki. Shiki đâu rồi. Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc đấy đáng ra tôi đang được dịch chuyển đến một thị trấn gì đó tên là Felika. Mà, nếu anh ta tiếp tục đến Học viện thì tôi sẽ có thể đến đó thôi. Thật chứ, có thể mở Sương môn tại vị trí của những tùy cùng của mình, tiện lợi biết bao.

Trước khi đến Felika… Ưm, thị trấn tôi đang ở trước khi bị ép buộc ném vào chiến trường, là Ube gì gì đó thì phải. Thay vì quay lại và thực hiện dịch chuyển một lần nữa. Đến thẳng Hàn lâm trấn nghe có vẻ thoải mái hơn.

Dù trông như vậy, Shiki thực chất là loại người hay lo lắng nên có khi anh ta đã quay trở lại đây rồi. Thử liên lạc coi. (Shiki, chào buổi sáng)

May quá. Có vẻ như đường truyền đã được phục hồi. Tôi có thể cảm thấy rõ hai bên đã được kết nối.

Sau khi xác nhận thông tâm thuật đã hình thành, tôi thử gọi cho anh ta. Thông tâm thuật khá ‘thân thiện với người dùng’ đấy chứ.

(Makoto-sama? Là Makoto-sama đó sao!?)

(Ừ, là tôi đây. Xin lỗi vì đã đột nhiên biến mất)

Với Shiki, anh ta hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra với tôi nên giờ cứ nói rằng tôi đã biến mất thôi.

(Ngài không cần phải xin lỗi đâu! Cơ thể ngài ra sao rồi? Có vấn đề gì không?)

(Không sao, chỉ hơi uể oải thôi. Để đề phòng thì tôi sẽ nhờ anh kiểm tra sau. Giờ anh đang ở đâu?)

Eh? Hình như tôi quên gì đó thì phải.

(May quá, thật may quá. Lúc đó tuy ở ngay bên cạnh nhưng tôi lại không thể làm gì được, nếu Makoto-sama mà không trở về thì có khi tôi đã-!) (Shiki, tôi đang hỏi anh đang ở đâu mà)

(Ah, tôi thực sự xin lỗi! Giờ tôi đang ở Hàn lâm trấn, đang xếp hàng chờ kiểm tra ạ. Tôi nghĩ lấy văn kiện trước khi biết tình hình của Makoto-sama thì không hay lắm, nhưng sau khi nghe tin ngài đã đã trở về Asora vào hôm kia trong khi bị thương thì tôi có bàn bạc với Tomoe và giờ thì như ngài đã biết đấy)

Tomoe hử. Quyết định của cô ta cứ như của một người cha vậy, hay nói đúng hơn, dựa nhiều vào lý trí. Chắc cô ta nhận ra vết thương của tôi sẽ có thể hồi phục hoàn toàn, và cân nhắc thời điển tôi cần phải quay lại Hàn lâm trấn nên đã để Shiki ở lại đó. Sau khi tôi đoàn tụ với Shiki thì nhiều liệu pháp điều trị toàn diện hơn sẽ được tiến hành.

Với Mio thì tôi cứ có cảm giác cô ấy đã liên tục đòi hòi Shiki phải quay lại và chữa lành cho tôi vậy, ngay lập tức và đừng có hỏi nhiều. Fumu…

Tôi đã quay về vào hôm kia trong khi đang bị thương. Shiki đã nói vậy. Nếu thế, tôi đã ngủ hai ngày liền rồi hử. Eh, không lẽ tình trạng tôi tồi tệ đến vậy?

Ah đúng rồi, vết thương!

Ngón tay tôi!

Nhớ lại đống thương tích trầm trọng của mình, tôi giơ cả hai bàn tay lên kiểm tra.

Đống vết bầm tím khiến ai cũng phải ghê sợ khi nhìn vào đâu mất rồi? Giờ chỉ thấy một cánh tay trái cùng với bàn tay khỏe mạnh mà thôi

Ngón tay của tôi đều đầy đủ cả. Chúng đều hoạt động bình thường. Mà nói, tôi còn dùng tay để vén mền cơ mà. Ha~ Dù là mới tỉnh dậy đi chăng nữa nhưng mà ngơ ngơ như vậy thì. Đầu óc chả biết lơ lửng ở đâu mất rồi.

Nhưng mà…

May-May quá đi mất~~~!!!

Và, hình như Shiki có nói gì đó về việc xếp hàng thì phải? Xếp hàng đợi kiểm tra?

(Này Shiki. Anh nói xếp hàng kiểm tra là sao thế?) (Ah, để vào Rosgard thì cần phải làm một bài kiểm tra nhỏ. Ngài cần phải xếp hàng để đợi đến lượt. Đáng ra có nhiều cách hiệu quả hơn mới phải. Với tiến độ hiện tại, bài kiểm tra của Makoto-sama sẽ diễn ra trong 6 ngày nữa)

Đúng là nếu dùng cách lấy số thì sẽ không cần phải xếp hàng. Nội việc xếp hàng thôi đã khiến người ta dần bỏ đi vì mệt rồi. Chắc đó không phải mục đích của họ đâu nhỉ, đúng không?

Ra vậy. Kiểm tra hử. Tôi cứ tưởng nhờ Rembrandt-san giới thiệu thì tôi sẽ có thể vào trường dễ dàng thông qua một buổi phỏng vấn mà thôi. Mà, cái bài kiểm tra tự cho là khó của thương nhân thực chất cũng chỉ ở tầm giáo dục bắt buộc. Không nên quá lo lắng làm gì. Trong trường hợp tệ nhất, miễn là có thể thu được kiến thức từ thị trấn đó, không nhất thiết phải đụng chạm quá nhiều đến đám học sinh làm gì. Vì Rembrandt-san, cứ nhận bài kiểm tra đó đi. Sáu ngày hử. Không nhìn tận mắt thì tôi vẫn chưa biết thị trấn đó lớn đến cỡ nào, nhưng ít ra cũng đủ thời gian để thăm quan đây đó.

(Tôi hiểu rồi. Shiki này, anh thực sự rất chăm chỉ đó)

(Wa?)

(Thì, anh từng nói mình sẽ dùng thôi miên và cài ý niệm mà. Nên tôi đang tự hỏi sao anh lại phải cần cù đi xếp hàng chứ?)

(……?!!)

(Tôi nghĩ chắc bởi vì anh muốn tạo ấn tượng tốt cho tôi đúng không. Anh đúng thực khá chân thành đó)

(……)

(Rồi, Shiki. Tôi sẽ đến đó ngay nên…)

(V-Vâng)

Biểu hiện của Shiki có hơi lạ lùng. Không lẽ anh ta bị mất ngủ sao? Mới sáng sớm mà anh ta đã có thể trả lời nhanh đến vậy, có khi anh ta đã thức trắng cả đếm cũng nên. Thật lòng xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh.

Xếp hàng cả đêm đúng thực giỏi thật. Nói mới nhớ, hồi còn ở thế giới trước, tôi có một đứa bạn chưa từng bỏ lỡ một lần nào cái lễ hội được tổ chức ở địa điểm nào đó của Tokyo. Dù bị gọi là “đám đàn ông bị ma ám” hay “đến từ địa ngục”, không hiểu sao họ vẫn cứ thản nhiên nói cười bàn tán về chuyện đó. Rồi.

Nhanh chóng thay quần áo thôi. Tôi đã khiến bọn họ phải lo lắng rồi. Shiki và mọi người.

Sau khi thay đồi, tôi sẽ đánh thức mọi người dậy và thông báo mình đã không sao rồi. Sau đó tôi sẽ để Shiki kiểm tra tổng thể rồi đi du ngoạn quanh Hàn lâm trấn.

Đến tối sẽ tổ chức một cuộc họp tại Asora và tiến hành báo cáo chi tiết. Tạo một sương môn tại Hàn lâm trấn nơi không ai có thể trông thấy xem coi. Có vẻ như chỉ cần mở cổng một lần thôi là tôi có thể tự do di chuyển từ Asora đến chỗ đó ròi.

Tuy nhiên, nếu bị đóng lại hoàn toàn thì cánh cổng sẽ tan biết mất nên tôi sẽ phải lưu lại một ít bản thể của nó. Nghĩ đến khả năng bị thâm nhập, tôi phải ra lệnh cho Tomoe chú ý đóng kín cổng mới được. Còn tại những địa điểm trung chuyển và căn cứ mà chúng tôi dùng làm điểm dịch chuyển, cần phải trông chừng nghiêm ngặt hết sức có thể. Mio cũng có khả năng đóng mở sương môn chưa bị đóng hoàn toàn. Shiki thì chưa làm vậy được. Trông như anh ta đang khá chật vật với khoản đó. Là một cựu Lich sở hữu một lượng kiến thức và năng lực đáng gờm mà còn như vậy. Mà, chắc tôi lo xa quá thôi. Nhưng lỡ đâu lại có một tên với bản năng kinh dị y như Mio xuất hiện và vượt qua cổng thì sao, nên tốt nhất, tôi vẫn muốn chúng phải được đóng hoàn toàn thì mới an tâm.

À mà đợi đã. Chỉ có tôi và Shiki đến Hàn lâm trấn nên cũng không nhất thiết phải giữ cổng làm gì. Chỉ việc mở nó ra khi cần rồi đóng lại là được.

Sau khi sắp xếp lại đống suy nghĩ trong đầu… tôi cảm thấy ánh nhìn từ đâu chiếu tới.

Hơn nữa, còn đến từ cả hai phía.

“Waka!”

“Waka-sama!”

Đó là những từ duy nhất tai tôi có thể bắt được. Sau đó, tôi gần như không thể hiểu nổi họ đang nói gì. Những từ ngữ của Mio thì nghe còn chẳng giống từ ngữ nữa, còn Tomoe thì nói quá nhanh khiến tôi không thể bắt kịp. Điều chắc chắn nhất hiện giờ, đó là việc thay quần áo của tôi sẽ phải dời đi khá xa về phía tương lai bất định rồi. Được hai mỹ nhân ôm từ hai phía đáng ra phải là một phần thưởng tuyệt diệu vậy mà, cảm xúc sinh ra vì đã khiến hai người lo lắng và muốn xin lỗi họ trong tôi còn mạnh mẽ hơn. Tuy chỉ mới vài tháng từ khi gặp mặt nhưng bọn tôi đã trải qua biết bao khoảng thời gian ý nghĩa.

(Shki, xin lỗi nhé. Phải lúc nữa tôi mới đến đấy được)

(… Tôi hiểu rồi. Xin đừng ép bản thân quá)

Tôi nhận lấy những lời đầy lo lắng từ Shiki.

“Tomoe, Mio. Chào buổi sáng. Có vẻ như tôi đã làm hai người phải lo lắng rồi. Xin lỗi nhé.”

Cứ đà này, không khéo buổi báo cáo sẽ phải lùi lại muộn hơn mất. Tôi quyết định sẽ điều chỉnh lịch trình một chút.

ーーーーー

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.