Chương 76: Cũng không quá lâu để gọi là hồi ức

“Oooori~aaaa!”

“Wa?!”

Không điều chỉnh ma lực, tôi vận hết sức bình sinh tung toàn bộ những gì mình có về phía trước mà không niệm chú.

Lượng ma lực dù nhìn thế nào cũng không thể gọi là ma thuật biến thành một đợt sóng xung kích mạnh mẽ áp sát kẻ địch. Cứ thế xả ra là điểm mạnh nhất của nó mà.

Có vẻ như đòn vừa rồi hoàn toàn nằm ngoài khả năng tính toán của chúng, Sofia và Lancer bị làn sóng thổi văng đi. Hừm, nghĩ ta bị yếu đi sao. Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý muốn đâu.

Bức tường và lưỡi kiếm được Lancer tạo ra cũng bị thổi bay đi luôn. Cảnh vật xung quanh lẫn phía trước tôi, tất cả đều bị quét sạch bởi làn sóng xung kích dữ dội và chỉ trong chớp mắt mọi thứ trong tầm mắt tôi dần bị hủy diệt.

Nếu như đây là cuộc chiến với một hân tộc cùng đẳng cấp với những người tôi từng gặp thì giờ sẽ là lúc tôi phải chuồn đi rồi, nhưng hai tên kia, đặc biệt là Sofia, là những tồn tại mà tôi không hiểu nổi. Phải đảm bảo chắc chắn bọn chúng ở trong tình trạng không thể chiến đấu được nữa thì tôi mới có thể mở cổng.

Nói vậy…

Y như khi vươn vai sau khi thức dậy, sau khi đã cẩn thận kéo dãn các cơ, cơ thể tôi được bao trùm trong cảm giác thoải mái đó. Và tâm trạng phần nào cũng cải thiện hơn. Có thể do tôi đã tháo bỏ hết nhẫn và giờ đây cơ thể đang trong trạng thái tự nhiên của nó. Dù áo khoác vẫn đang tiêu tốn một lượng ma lực không hề nhỏ, vẫn có một sự khác biệt lớn giữa lượng ma lực tôi có thể giải phóng và kìm nén. Mà, so với lượng ma lực tối đa tôi sở hữu thì từng này vẫn còn thấp chán.

Tôi trải rộng「Sakai」cường hóa và tìm kiếm cùng một lúc. Thuộc tính tìm kiếm được tăng cường cho phép tôi kiểm tra tình trạng của hai tên đã một lần nữa nới rộng khoảng cách với tôi.

Tuy nhiên, đừng hiểu lầm. Tôi không có khả năng giao tranh cận chiến với hai tên đó đâu. Dù có được bảo vệ bởi lớp phòng thủ đã được cường hóa thì mọi chuyện cũng thành công cốc nếu tôi không trốn thoát được. Chúng là bộ đôi Sát long nhân và Long thượng đẳng đó, không thể để bọn chúng tiến vào Asora được. Đừng để cảm xúc thoải mái này làm ảnh hưởng đến hành động.

Tóm lại.

Cứ ở đấy mà ăn bom dội tầm xa đi nhé! Sau khi khiến các ngươi vô lực, hoặc trong trường hợp tệ nhất là ta phải gϊếŧ bọn ngươi, ta sẽ trốn thoát!

Tay trái của tôi đã trở nên như thế này rồi nên tôi không thể sử dụng nó được. Quá trình hoại tử ngày càng trở nên tồi tệ. Bây giờ thì cùng lắm tôi chỉ có thể phóng ra năng lượng ma thuật mà thôi. Chỉ tay về trước sẽ giúp cho quá trình tưởng tượng dễ dàng hơn. Quyết định rồi, lấy tay trái để vận phép vậy. Và do đó, trên tay phải tôi là một con dao bất cân xứng kèm theo một sợi dây thò ra từ phần chuôi. Việc cho đến giờ tôi mới có thể sử dụng được thứ vũ khí này cho thấy nó vẫn chưa sẵn sàng cho thực chiến. Dù sao, cũng có thể gọi đây là chiến thuật vừa chạy vừa phòng thủ được cụ thể hóa từ ý nghĩ tiêu cực của tôi.

Uchine, là tên của món vũ khí này. Đã được sensei chỉ cho cách sử dụng nên lần đối đầu với Mio tôi mới có thể dùng dao găm thuần thục đến thế.

Tầm gần tôi dùng dao găm. Tầm trung dùng tỏa liêm còn tầm xa, chính là món vũ khí này. Một món vũ khí dùng để ném vào đối thủ. Tất nhiên, lấy thứ này làm vũ khí chính cũng đủ sinh ra cả đống vấn đề rồi. Ngay cả tôi cũng vậy, là đứa theo học cung thuật từ sensei, đây chỉ là thứ được cô dạy thêm cho. Trước khi được dạy tôi thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó. Ngoài ra, có thể đặt món vũ khí này lên cung thay thế cho mũi tên. Tuy nhiên, hiện giờ tôi không có cây cung nào nên cũng vô ích. Hơn nữa, không chỉ thiếu kinh nghiệm áp dụng thương thuật với uchine, tận dụng nó làm dao găm hay ám khí cũng không xong. Dùng dây để vung thì khỏi bàn luôn. Thật chứ, làm vậy thì đến ngay cả bản thân tôi cũng bị thương ấy chứ. Có kỹ thuật dụng dao lẫn trong cách sử dụng uchine hẳn do phong cách riêng của sensei. Cô dù sao cũng có vẻ như đã từng ra chiến trường trong một khoảng thời gian. May mà tôi không bị đưa ra hải ngoại. Cô là một người thầy tôi lấy làm tự hào nhưng đi cùng cô đến những nơi đấy thì tôi đành phải từ chối.

Dù vậy, chắc chắn đọ kiếm với hai tên kia bằng thứ này là điều không thể. Áo giáp của người lùn trưởng lão đã chặn được thanh kiếm đó, và tôi cũng không hề nghĩ vũ khí được họ chế tạo thua kém là bao, nhưng phần quan trọng nhất, là tôi đây này, vẫn chưa có đủ khả năng sử dụng nó một cách thuần thục. Hay đúng hơn, cái cô Sofia đó mới chính là người bất bình thường ấy. Sao lại có thể liên tiếp ra chiêu ‘liên hoàn’ ngay giữa không trung rồi quét ngang một đòn như vậy được chứ, dù có biết nhào lộn thì như vậy cũng là quá vô lý rồi. Tôi cứ nghĩ cô ta được lai với mèo hay loài nào đó ấy. Thêm nữa, bản năng hoang dã của cô ta cũng khá đáng gờm. (note: ‘Helm breaker’ trong ‘Devil may cry’)

Do đó mà chỉ dùng chúng để chặn đòn khi cần thiết là quá được rồi. Còn tốt hơn chán so với việc lấy tay cản lại. Cách dụng đặc biệt của uchine có khi sẽ khiến cô ta phải lùi bước, chắc vậy.

Lấy đó như một món vũ khí bí mật…

Tôi vào thế. Y như lúc bắn cung. Cái hay của ma thuật là tôi không cần phải cất cây uchine trong tay phải để kích hoạt chúng.

Lần này sẽ khác so với đòn phủ đầu lúc nãy. Tôi sẽ bắt bọn chúng phải nếm mùi của đòn tất dính.

Đúng thế. So với đống brid được tôi mới tung ra, công lực của đòn này hoàn toàn khác hẳn.

Nếu có thể thì thử đánh lệch hướng coi.

Cho ta thấy ngươi có thể chẻ đôi nó xem nào.

Đừng có nghĩ sức mạnh và tốc độ ý chang lần trước!

Dù thị lực đang ngày càng suy giảm, Sakai vẫn cho tôi biết được vị chí đích xác của kẻ thù. Được rồi. Làm như ta sẽ đợi các ngươi lấy lại tư thế ấy. Đầu tiên là Sofia! Nếu có thể, cứ nằm im như thế đi.

Đẩy brid đến giới hạn, hình ảnh trong đầu nói cho tôi đây là một đòn tất trúng. Bắn!

Cái tiếp theo được tạo ra ngay sau đó và được tôi biến thành một mũi tên. Đổ ma lực vào và giống với khi bắn cung, tôi thả nó đi. Lần này dành cho Lancer.

Nguyên tố của đòn này là lửa. Thứ này sẽ phát nổ nên tôi có thể yên tâm vùng bị ảnh hưởng sẽ không hề nhỏ.

Dù có bị mất tầm nhìn do đám mây bụi được tạo ra bởi sóng xung kích đến từ ma lực của tôi tạo ra che khuất, Sofia bật mạnh sang một bên như thể cô ta vừa mới kích hoạt giác quan thứ sáu siêu phàm vậy. Nhờ Sakai tôi biết được cô ta đang cố tránh nó. Ngay trước đó Lancer cũng cố làm vậy, không lẽ bọn chúng không thèm quan tâm đến đội quân sau lưng? … Nhưng, vô ích thôi.

Được kết hợp với hình ảnh tất trúng, một đòn Brid sẽ chuyển động y hệt mũi tên được tôi bắn đi, tất cả đều trúng mục tiêu. Chúng có thể phòng thủ, nhưng đòn đánh sẽ luôn ngắm đến kẻ địch. Đúng vậy, cho dù có một điều kỳ diệu bỗng dưng xảy đến ngay trước khi hình ảnh của tôi trở thành hiện thực, độ chính xác truy đuổi mục tiêu là không thể bàn cãi. Ngay cả Tomoe lẫn Mio đều dính đòn. Không đời nào thứ này sẽ không trúng các ngươi được!

Và bởi vì khác với đạn thật, nên khả năng truy đuổi của nó cực kì cao. Thay vì giảm tốc khi chuyển hướng theo cô gái thì nó lại tăng tốc.

Không ngờ nó lại tăng tốc khi chuyển hướng đấy, riêng việc này thì tôi không rõ.

Cho đến giờ đòn tất trúng mới chỉ là thứ được tôi bắn đi với cảm giác cánh cung trên tay, nên bắn dính hay không vẫn còn mơ hồ. Tôi không dám chắc chắn việc đấy sẽ thành hiện thực. Ma thuật với tôi vẫn còn nhiều điều bí ẩn. Sử dụng thanh đại kiếm đầy tự hào của mình, Sofia chẻ đôi đòn brid tốc độ cao đang bay tới. Đáng sợ làm sao. Mũi tên được bắn ra với tốc độ đó mà vẫn không thể vượt qua phản xạ của cô ta? Biết ngay mà, cận chiến không phải là một ý tưởng tốt chút nào.

Tuy nhiên, dù phần nào đã tiên đoán trước được khung cảnh hiện tại sau khi quan sát đòn liên hoàn brid trước đó, cái cách cô ta chém đứt chúng vẫn khiến tôi phải bất ngờ. Không lẽ cô ta là một thiên tài?

Dù vậy, kết quả của lần này là…

“Kyaaaa!!!”

Thét lên một tiếng kêu lớn, cô ta bị thổi bay đi bởi vụ nổ. Được rồi! Tôi có thể làm được!

“Sofia?! Chuyện quái quỷ gì với thứ sức mạnh này thế?! Ta không thể chuyển hướng nó được!”

Màn kết giới phòng thủ được Lancer tạo ra bị phá hủy và cơ thể trẻ con của hắn bị cơn bộc phá đánh văng đi. Có vẻ như bên này cũng chịu sát thương tương đối rồi. Để ta nói cho các ngươi nghe, ta sẽ không ngơi tay đâu! Nếu đà này vẫn cứ tiếp tục thì ngay cả ta cũng không biết chuyện gì sẽ xảy đến đâu nhé! “Đợ-, Mitsurugi?! Không phải tên đó mạnh hơn đó chứ?!

“Ta cũng nghĩ thế! Đây là điều ta đoán nhưng, không lẽ… hắn ta đang phải gánh chịu lời nguyền từ Nữ thần?! Không thể như vậy được, sao lại phải tốn công đưa ra một tên bị Thần linh nguyền rủa chứ?! Chẳng tên ngốc nào lại dám triệu hồi một kẻ như vậy được!”

Vậy ra sử dụng nguyên tố lửa cho đòn bộc phá là một lựa chọn đúng hử. Trông như chúng không thể di chuyển trước cơn bối rối, nhưng tôi cũng chẳng cần xác nhận điều đó làm chi!

Lần này sẽ là nguyên tố tương thích với tôi nhất, thủy nguyên tố, với sức mạnh còn dữ dội hơn trước. Nếu đòn này vô hiệu được hóa bọn chúng thì tôi sẽ có thể mở Sương môn rồi!

“Còn nữa đấy! Hắn ta có thể liên tiếp tung ra ma pháp với sức mạnh kinh khủng đến thế sao?! Gian lận!” Chắc hẳn do cảm thấy sự hội tụ ma lực đến từ tôi, Sofia kêu lên đầy cảnh giác. Câu sau là phàn nàn về tôi đó hả. Nói về phàn nàn, thì tôi có một đống đây này! Đây là kẻ đang bị mụ Nữ thần ngược đãi đây nè!

“Sofia, trao trả sức mạnh thanh kiếm về cho ta! Nếu là hỏa ma pháp thì ta sẽ xử lý được thôi! Lợi dụng lúc hắn sơ hở khi khai triển ma thuật và kết thúc chỉ trong một đòn đi!”

Sofia tán thành với Lancer và di chuyển về bên hắn. Được, tụ lại một chỗ như thế sẽ dễ nhắm hơn. Càng dễ cho bên này! Nếu đã có tư tưởng ăn đòn rồi thì ta sẽ càng ưu tiên cho sức mạnh!

“Đi nàooooo!!

Như lần trước, vẫn với cảm nhận ấy tôi bắn đi hai phát. Lần này chắc chắn chúng nhanh và mạnh hơn so với lúc tôi dùng nguyên tố lửa. Tuy không thể mong chờ một vụ nổ xảy ra nhưng ít nhất, nếu chúng có thể đóng băng khu vực đó, thì bọn chúng sẽ càng khó khăn hơn trong việc di chuyển. Khi chuyện đó xảy ra, tôi sẽ càng có lợi thế hơn. “Hắn ta chuyển sang nguyên tố đối nghịch sao?! Chỉ với mình hắn thôi?! Ê, tên này kinh dị đến mức nào chứ? Nhưng quá ngu ngốc, là nước thì với bọn ta càng dễ dàng hơn!”

Từ thanh kiếm của Sofia tôi có thể cảm thấy thứ gì đó đang chảy sang Lancer. Đó là thanh kiếm ngụ trong một con rồng sao? Cao quý đến vậy…

Sao ngươi dám chém người ta với thứ nguy hiểm như thế hả?

Phía trước Lancer, một tấm khiên xanh lam còn mạnh hơn lần trước được tạo ra. Không lẽ, là thủy nguyên tố? Tên đó giống với Tomoe, có thể kiểm soát nhiều nguyên tố? Hơn nữa, lại là nước?

Mũi tên và tấm khiên xanh lam va chạm nhau. Chuyện gì sẽ xảy ra khi hai nguyên tố y hệt đụng độ? Đừng có nói là một bên sẽ đơn phương biến mất đấy nhé.

“Wa?!”

Tiếng kêu kinh ngạc phát ra từ cả tôi và Lancer.

Ngay khi tiếp xúc với tấm khiên đồng màu, hai mũi tên dừng lại, hay trông có vẻ như vậy. Tuy nhiên, ngay lập tức, chúng bắt đầu chậm rãi đâm xuyên qua. Tấm khiên màu lam đang bị mũi tên của tôi xé toạc tại điểm ngay chính giữa. Như thể tấm khiên đang hoan nghênh chúng vậy. Nếu hai nguyên tố giống nhau gặp mặt thì chuyện như vậy sẽ xảy ra?! Như vậy thì may rồi. Có vẻ như kiểu gì đòn tấn công của tôi cũng trúng đích. Đúng là một lợi thế tấn công không ngờ mà, hên thật!

“Tệ quá, tệ quá Sofia à. Kết thúc chuyện này nhanh lên đi! Tên đó, không lẽ mức độ tương thích với thủy nguyên tố của hắn còn cao hơn ta?! Nếu hắn ta là “Kẻ bất bại” hay ” Vạn sắc” thì ta còn có thể hiểu, nhưng một tên hân tộc mà lại vượt mặt được ta thì…!”

“Nếu ngươi bị đóng băng thì ta sẽ bỏ ngươi lại đấy Mitsurugi”

“Ta sẽ yểm trợ ít bàn đạp cho ngươi nên nếu chuyện như vậy thực sự xảy đến thì làm ơn hãy làm tan băng và cứu ta ra”

Bàn đạp? Oi oi, đòn brid còn có cả dư âm đấy. Ta nghĩ đạp kiếm giữa không trung và lao đến chỗ ta thì có hơi bất khả thi đấy. Hai ngươi không thể chi chuyển khỏi chỗ đấy được đâu. Cứ yên vị mà đóng băng đi. Sau đó ta sẽ có thể bình thản quay về rồi!

Mũi tên lặng lẽ xuyên qua tấm khiên.

“Được rồi!”

“Là đầu thì ta có thể chém xuống được không đây?”

Lại nữa.

Ngay phía bên trên, tôi nghe thấy một giọng nói.

Không thèm bận tâm quay lại. Tôi nhảy về sau theo phản xạ.

Thanh kiếm khẽ lướt qua đầu mũi tôi. Một lần nữa kết giới của tôi lại không thể theo kjp! Cảm giác nóng ran truyền đến khiến tôi vô thức nhíu lông mày.

Khi tung hết sức tấn công, tôi không có thời gian để chuẩn bị một kết giới phòng thủ được! Đây cũng là một nhân tố luyện tập trọng yếu sao?!

Ngay trước mắt, tôi trông thấy hình dáng của Sofia. Ê?! Không phải cô ở bên đó sao?

Cô dùng tiểu xảo gì để đột nhiên thay đổi vị trí vậy?! Không phải do tôi bỏ lỡ đâu? Tôi chắc chắn đã chú ý đến cô ta mà! Lẽ ra tôi không nên dốc hết sức bắn phép mà nên dựng một kết giới thường trực mới phải. Nhưng nếu phải giành nhiều thời gian để làm vậy thì kết quả vẫn tương tự thôi. Chết tiệt.

Ép buộc bản thân rời sự chú ý khỏi Lancer, tôi điều hết mọi giác quan tập trung vào Sofia. Khi nhìn kĩ hơn, cô ta đã tích tụ thứ gì đó rồi. Đến rồi đến rồi đến rồi.

“Hắn ta lại phản ứng! Thật chứ, tên mẫu vật gì mà buồn cười không!”

Cái gì mà “hắn ta lại phản ứng” hả. Vì cô lúc nào cũng oang oang cái mồm nên tôi mới né được đấy! Cô ta đang coi nhẹ tôi sao? Chẳng biết liệu cô ta có phải là một con ngốc cứ nói toạc hết những gì mình nghĩ ra không hay nữa. Có khi cái giá cho việc sở hữu bản năng thú vật như thế là não và miệng của cô ta cũng nên. Chắc chắn vậy rồi!

Tràn ngập trong ánh mắt của cô ta, tôi có thể trông thấy sát khí và sự hung hãn tột độ. Không làm gián đoạn chuyển động, cô ta ngay lập tức áp sát tôi. Tệ quá! Trong một khoảnh khắc…

Sofia quay lưng lại với tôi. Eh? Thời điểm này ư?

Dáng lưng đó khiến tôi bất ngờ. Tôi mất dấu vũ khí của cô ta. Giấu đi vũ khí bằng chính cơ thể của mình, cô ta không hề đuổi theo tôi đứa đang lùi bước. Đúng vậy, thanh kiếm đó vẫn có thể với tới tôi. Không, đây thực ra chính là tầm tấn công hoàn hảo cho vũ khí của cô ta!

Bên trái. Hơi thấp một chút cô ta vung thanh kiếm. Một đòn tấn công chém ngược. Không tránh được! Nhanh quá!

Phản đòn, không, phòng thủ? Nhưng dùng phép trong khi đầu tôi căng như dây đàn? Không thể được! Không lẽ tôi sẽ bị hạ sao?!

Giữa lúc đang bối rối, tôi vô thức tiến nửa bước về trước, nắm lấy cây uchine bằng hai tay và đỡ đòn đánh của cô ta một cách vi diệu.

Sao tôi có thể làm một điều như vậy?

Lần đầu tiên âm thanh kim loại vang lên giữa tôi và cô ta. Hai tay tôi cảm thấy cú sốc và sự rung động dữ dội được truyền đến. Tay trái của tôi gần như không thể giữ được con dao, cảm giác trở nên mờ nhạt. Chắc tôi sẽ sớm không dùng được cánh tay đó nữa. “… Ngươi đang đùa ta đó hả?”

Đây không phải giọng tôi.

… Uh, tôi còn sống sao?

Tôi chỉ có thể gọi đây là phép màu. Kinh nghiệm mà sensei đã nghiêm khắc dạy cho, có thể nó đã khiến cơ thể tôi di chuyển. Em vô cùng xin lỗi vì đã phàn nàn về việc này cái kia không dành cho cung thuật, sensei ơi.

Nghe những lời của Sofia, tôi nhắm mắt chờ tầm nhìn phục hồi. Mặt tôi vẫn cúi xuống nên may thay cô ta không nhận ra. Dù sao thì, thảm hại quá. Nhưng tôi vẫn còn sống! Tôi được cứu rồi!

Cú đó đỉnh đến nỗi gọi là vô thức cũng không sai, nhưng tôi không thể cứ dựa vào thứ như thế được, tôi phải học cách lập kết giới theo phản xạ không thì sẽ có ngày tôi phải mất mạng nếu tiếp tục rơi vào hoàn cảnh này mất. Nếu đây là những người mạnh nhất thế giới, là kẻ tối thượng, đó là một chuyện, nhưng nếu tôi phải cùng lúc chiến đấu với vô số những tên kiểu này thì lại là một chuyện khác. Sau lần này tôi muốn học cách tạo ra nhiều kết giới và ma pháp phòng thủ thường trực. Eh? Không phải tôi toàn nghĩ về phòng thủ không thôi à?

Tôi kiểm tra lại tình huống một lần nữa.

Oh~. Chuyện gì đây?

Thanh kiếm của Sofia, thanh song thủ kiếm sắc bén với bản rộng đó…

Lưỡi kiếm xanh lục bảo gần như trong suốt khiến ai nhìn vào cũng phải trầm trồ công nhận vẻ đẹp…

Vỡ vụn. Cú vừa rồi đâu phải sắc bén đâu. Chuyện gì đã xảy ra vậy, tôi không biết được chi tiết chính xác, nhưng nó vỡ đến mức mà tôi không thể đếm được nó đã vỡ ra làm bao nhiêu mảnh. Còn chưa đến ¼ lưỡi kiếm sót lại.

Các trưỡng lão à, mấy người thật đáng kinh ngạc. Có chuyện gì với cây uchine này vậy. Ai ngờ sẽ có ngày tôi được chứng kiến cảnh tượng dao găm hủy hoại một thanh đại kiếm. Tại sao tôi lại nhắm mắt chứ? Thứ này còn hơn cả công cụ tự vệ rồi. Phi thường, thật quá phi thường. “M-Mình được cứu rồi ~”

Tôi thì thầm trong ngơ ngác. Tôi hiểu được một điều. Ngay giữa cuộc chiến, tôi không thể nào giao tiếp bằng văn tự được. Không có chỗ cho chuyện đó, hiển nhiên đúng không. Đây là điều tôi mới nhận ra thôi.

Đồng thời, tôi cũng hiểu. Rằng mình đang tiếp tục dòng suy nghĩ đã dừng lại ngay trước khi hoảng loạn, nhưng sự thật là, là tôi bị nó nuốt chửng từ lâu rồi mới phải.

Không thể đưa ra kết luận mà tôi lẽ ra đã làm được và không thể làm những việc mà tôi có thể hoàn thành.

Thật đáng thảm hại.

Đột nhiên, tôi cảm giác một bàn tay đặt sau lưng.

CHẾT TIỆT-!!

“Ngươi, gian lận quá đáng rồi”

Bất thình lình, một cảm giác mềm mại được ấn vào mặt tôi. Eh?

Sofia ôm chặt tôi. Cái… gì đây? Ngực?

Ah, tôi hiểu rồi. Đòn brid trước đó đã phá hủy giáp ngực của cô ta. Tte, eh? Bằng cách nào đó tôi ngẩng mặt lên. Hiển hiện nơi đó là khuôn mặt của cô gái. Và vì lí do gì đó, là một nụ cười rộng nở rộ.

Hầu hết cơ thể cô ta đã mất đi sự bảo vệ của bộ giáp kim loại, nên cái cảm giác mềm mềm của cơ thể được truyền thẳng đến tôi. Tôi cứ tưởng cô ta sẽ có cơ bắp giống mấy người barbarian (man rợ), nhưng dường như không phải vậy. Cô ta giống phụ nữ hơn tôi tưởng. Thanh đại kiếm đó ấn tượng lắm mà.

Bộ áo cộc tay và quần ngắn chắc mạnh hơn bộ giáp kim loại của cô ta. Giống như trang phục mà tôi có đây này.

Việc tôi bị ôm lấy từ phía trước và mặt tôi đập vào ngực của cô ta khiến tôi trở nên hoảng loạn, nếu vậy Sofia cao tầm mét tám trở lên hử. Nếu cô ta mang giày cao gót, thì khung cảnh này sẽ giống như một đứa nhóc và một người lớn vậy. !!

Không phải vậy! Trước tiên tôi nên tập trung vào tình huống hiện tại! Nếu tình hình trở nên tồi tệ, tôi sẽ sử dụng cây uchine ở tay phải lên Sofia và…

“Uh!! Tto, sức mạnh siêu phàm không đâu. Vậy là thánh thể với một cái đầu tầm thường hử. Ah, ngươi đánh với 2 bọn ta và vẫn giữ được ý thức nên tinh thần của ngươi cũng cứng rắn đấy. Không phải ngươi sẽ có thể đối mặt với long hống và aura áp đảo của nó sao? Nhưng, chà, kĩ năng của ngươi thì tệ quá”

Ơ, cảm ơn. Tôi không có sở thích đi đánh nhau với rồng đâu nên cái thông tin đó vô dụng với tôi thôi.

Cô ta lấy toàn bộ cơ thể ôm chặt cả người tôi lẫn hai tay nên tôi không thể di chuyển theo ý muốn. Tuy nhiên, có vẻ như tôi sẽ thoát ra được sự kiềm chế này. Vung được thanh kiếm đó nhưng thể lực của cô ta không cũng không mạnh đến vậy hử. Thật bí ẩn. Tôi xin lỗi nhưng, tôi không muốn ở trong cái tình huống trớ trêu này và mất đi tính chủ động đâu. Tôi nhất định sẽ trốn thoát.

“Giãy dụa là nguy hiểm lắm đó ngươi biết không?”

Cô gái đưa mặt lại gần. Giọng Sofia thì thầm vào tai tôi.

“Cái gì?”

“Ah, ngươi không hiểu những gì ta đang nói phải không. Mà, ta không có ý định giải thích cho ngươi đâu, thế này tiện hơn”

Wa?

Không hiểu sao đó tôi không thể nghe thấy từ cuối cùng Sofia nói. Cứ như cô ta đã nói gì đó rất nhỏ vậy.

Chỉ có điều, hình như tôi cảm thấy gió đột nhiên trở nên mạnh hơn. Phong ma thuật, có lẽ vậy? Nhưng dùng ma pháp tấn công trong trạng thái dính chặt lẫn nhau như thế này thì ngay cả cô ta cũng sẽ không trở về lành lặn được. Hơn nũa, tôi đã chuẩn bị Sakai và phép phòng vệ rồi.

Tôi xác nhận lại khu vực xung quanh. Trước khi tôi nhận ra, cái mùi đặc trưng của chiến trường đã dịu đi và biến mất. Những đám mây trông lạ quá. Gió đã thổi mạnh được một lúc rồi. Dù sao thì, trốn thoát là ưu tiên trước nhất!

Tôi gồng sức. Eh? Tôi không cảm thấy gì dưới chân nữa…

“!! Không cần phải vội đâu, ta thả ngươi ra ngay đây!”

Với những lời của Sofia, tầm nhìn của tôi liền được mở rộng. Cảm giác của cơ thể cô ta cũng biến mất ngay lập tức. Thay vào đó là một cơn gió mạnh đập vào toàn thân tôi một cách mạnh mẽ.

?!!!

Xanh… bầu trời xanh?!

Bầu trời?!

Tôi đang trôi nổi?! Không, tôi đang rơi!

“Ta xin lỗi nhưng, ta đã phong ấn phong thuật của ngươi rồi. Rơi từ độ cao này, dù ngươi có không chết thì cũng phải nhận sát thương đến mức tàn phế. Bọn ta sẽ để cho số phận quyết định và nói lời tạm biệt tại đây. Aaah, cuối cùng ta cũng phải phụ thuộc vào cái “bàn đạp” của hắn à. Rã đông hắn sẽ khó nhằn lắm đây”

Bóng hình của Sofia ở ngay gần tôi. Cô ta chắc hẳn đã sử dụng phép gì để nổi. Bởi cô ta không hề rơi xuống. Hay đúng hơn, là bàn đạp? Cô nương ơi, cô đang nói với tôi là cô có thể đi bộ xuống từ đây luôn à? Không không không, chỗ này cao lắm đấy cô biết không?

Hình dáng của cô ta trở nên nhỏ dần. Rồi đột nhiên biến mất.

“Tạm biệt nhé, Raidou”

Một lần nữa tôi nghe thấy giọng của cô ta bên tai.

Là Sofia. Khi tôi quay mặt sang, đúng là cô ta đang ở đó. Đừng nói là cô ta có thể dịch chuyển tức thời nhé? Tùy thuộc vào hoàn cảnh, cô ta còn gian lận hơn cả tôi nữa đúng không?!

Một lần nữa cô ta biến mất. Cảm thấy có điềm gở, tôi nhìn xuống dưới. Khi làm vậy, tôi thấy vô số vật thể lấp lánh. Chúng là những lưỡi kiếm Lancer tạo ra, nếu tôi nhớ không lầm. Giờ nghĩ lại, những thanh kiếm ở trên không trung không dùng để tấn công. Không lẽ, chúng chính là bàn đạp? Nhưng làm thế nào mà Sofia có thể… Tôi lại thấy bóng hình của cô ta đang vẫy tay. Rồi lại biến mất. Thứ còn sót lại là một lưỡi kiếm. Đừng có nói với tôi rằng…?!

Sofia có thể thay đổi vị trí với lưỡi kiếm để dịch chuyển?! Có còn công bằng không vậy?!

Nhưng nếu không phải vậy thì việc Lancer đặt những lưỡi kiếm tận tít trên cao chỉ là vô nghĩa. Nên tôi chỉ có thể nghĩ đến khả năng đó là “tráo đổi vị trí”

Aaahh!!

Quan trọng hơn là tôi nên làm gì? Tình huống này giống với lúc con bọ đó quá đi.

Ở nơi tôi sẽ tiếp đất có nhiều thanh kiếm lấp lánh đang trôi nổi nên nó còn tàn bạo hơn nữa!

Tôi đang rơi xuống đều đều. Khi nào sẽ tiếp đất vậy?! Bộ ở thế giới này có kiểu phong tục bạn phải ném một người xuống từ trên trời nếu bạn không thể xử lí được họ à?!

N, dù sao thì…

Tôi hiểu rồi. Có thể do đây là lần thứ hai. Phần nào trong tôi cảm thấy bình tĩnh một cách kì lạ. Cơn căng thẳng cứ bám dính tôi từ nãy đến giờ đã biến mất như thể chưa từng tồn tại vậy.

Một phút đó, đã được tạo ra rồi hử.

Cho dù vậy, tôi vẫn chưa nói lời “cảm ơn” đến con bọ Nữ thần đó. Tsukuyomi-sama, ngài có khỏe không vậy?

Niệm chú xong. Vẫn còn thời gian.

Tôi trải Sakai và nhìn xuống dưới. Vì những đám mây, tôi không thể xác nhận bằng mắt trần được. Từ phía dưới, cuộc hành quân của ma tộc đã được tiếp tục. Ở khá xa về phía đông bắc, trông như một cuộc chiến đang diễn ra.

Độ hiệu quả đã bị giảm xuống mức mơ hồ khi mà tôi chỉ có thể cảm nhận được sự hiện diện, nhưng tôi vẫn có thể hiểu đại khái được tình huống. Có vẻ như họ đang cố gắng tập kích vào một pháo đài. Chắc không sai đâu, họ đúng là đang chiến đấu ở một nơi giống như pháo đài. Dù vậy tôi không thể nói trước ai là người đang chiến thắng. Họ vẫn chưa tấn công pháo đài nên có khi phía phòng thủ là bên có lợi thế. Tôi thì lại… ở ngay đây. Tại cái nơi hơi không liên quan đến chiến trường này. Có nghĩa là, có vô số trận chiến đang diễn ra. Có thể nào có nhiều quái vật mạnh hơn cả Sofia đang đi loanh quanh không? Tôi là một con ếch ngồi đáy giếng hử. Việc này đã dạy cho tôi một kinh nghiệm quý báu. Hãy chuẩn bị đàng hoàng biện pháp đối phó nếu có lần sau. Nếu tôi không thể sử dụng ma thuật trong thực chiến, thì có nhiều đến mấy cũng vô ích.

Cho dù nếu tôi có thể suy nghĩ bình tĩnh trong mọi tình huống, thì chỉ là do khả năng phòng thủ của tôi thôi. Nếu tôi không thể phân tích tình huống nhanh nhất có thể và di chuyển dựa vào nó thì tôi không khác gì chỉ biết lí thuyết suông cả.

Tôi cảm thấy lo lắng về việc biện pháp đối phó của tôi trở nên vô nghĩa bởi những thứ rắc rối khác xảy ra. Nhưng kể cả vậy, tôi chỉ có thể tin rằng tôi sẽ được đền đáp bởi nó vào một ngày nào đó. Và thế…

Sofia chắc hẳn ở ngay phía dưới đúng không? Thanh kiếm bị gãy nằm ở đấy và cả Lancer cũng ở đó nữa mà.

Bởi giờ đây kế hoạch của tôi đã thành công, hãy gửi cho bọn họ một món quà nho nhỏ nào.

Tôi hướng mặt xuống và đưa tay trái ra. Với những ngón tay còn sót lại và vết máu đỏ thẫm đã bị đông cứng. Cả cánh tay của tôi chuyển sang màu tím bởi sự tắc nghẽn lưu thông máu, tôi hầu như không cảm nhận được nó nữa. Tình trạng khá tệ đây. Sao các người dám làm chuyện này hả.

Tôi đút tay phải vào túi ngực. Vì vẫn còn thời gian nên trút bỏ quần áo luôn coi. Tôi muốn ném một đòn ma thuật tối thượng vào chúng, nhưng nếu làm vậy tôi sẽ không thể thoát khỏi tình cảnh lơ lửng trên không này. Con gió mạnh cứ đập vào người khiến tôi càng khó ổn định tư thế. Cảm thấy những chiếc nhẫn bằng tay phải mình, khóe miêng tôi chợt khẽ nâng. Cảm giác căng thẳng kiểm soát lấy cơ thể làm tôi không thể tập trung đàng hoàng được, nhưng đó là bằng chứng cho thấy hiện giờ tôi tôi đang cực kì tức giận đến điên cuồng. Một cơn giận rõ ràng khiến tôi muốn hét lên và thổi bay mọi thứ.

Tôi cố ý đổ ma lực vào những chiếc nhẫn vốn đã ở trong trạng thái bão hòa đến mức độ cao hơn nữa, đến mức mà nó chuẩn bị nứt ra.

Với Sakai, tôi kiểm tra mọi thanh kiếm tại nơi tiếp đất. Đặt hết chúng vào tầm mắt, tôi phóng một đòn brid. Khoảnh khắc ngay khi được bắn đi từ tay trái tôi, nó biến thành hàng tá những quả cầu nhỏ hướng đến những thanh kiếm của Lancer và có thể, hiện là bàn đạp của Sofia.

Đòn này có lẽ mạnh hơn mấy đòn brid đã khiến chúng bất ngờ. Dù sao thì lúc này tôi có thể tập trung mà không bị ai can thiệp. Chỉ là tôi đang rơi tự do thôi. Như này thì chúng sẽ không thể đến chỗ tôi được nữa. Không khéo sẽ có vài quả đâm trúng mấy tên đó cũng nên.

Tiếp theo, tôi lấy ra những chiếc nhẫn đã tạo một thảm họa ở Asora và tập trung hình thành một đòn brid lên nó, khiến chúng nở ra còn to hơn trước.

Đặt chừng này ma lực, cho dù tôi có ném từ đây, chúng có thể xé nát và khiến mặt đất nổ tung chứ chẳng chơi.

Tôi có thể thấy giữa sáu chiếc nhẫn là một quả cầu brid đang trôi nổi bất ổn. Ăn đi nè, Sát long nhân và Long thượng đẳng. Đây là lời cảm ơn cho việc tùy ý đùa giỡn với ta đấy nhá!

Cái kiểu đó, các ngươi biết không, ta đã chịu hết nổi chỉ với một mình bà Nữ thần chết tiệt thôi đấy!

Một quả bom nhẫn brid vẫn chưa biến thành mũi tên được cầm trong tay tôi.

“Ngu ngốc! Phong ấn phong nguyên tố của ta cũng vô ích! Ta có dùng được nó đâu ~~!!” Nhờ vào việc độ cao đã giảm được một chút, lượng thông tin tôi có thể thu được từ Sakai đã tăng lên và tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của hai tên đó. Vẫn cứ nói dù không có ai nghe, tôi bắn đòn brid. Cùng lúc đó, tôi mở sương môn ngay trên không và rơi xuyên vào.

Tôi đã thành công trong việc quay trở về Asora. Ngay khi mở cổng, tôi đã tính được cái kết rồi, nên cánh cổng hẳn sẽ được đóng lại ngay lập tức. Tôi mừng vì mọi chuyện đã diễn ra theo ý muốn.

Nếu không bị cản trở bởi những đám mây thì tôi đã có thể xem được kĩ năng của tôi tung hoành rồi. Nhưng nếu tôi kích hoạt nó trong khi đang ở dưới những đám mây thì, có khả năng là đòn nhẫn brid sẽ nổ tung. Và cũng vì sợ có ai đó thấy được Sương Môn nên tôi không còn lựa chon nào khác.

Ah.

Đột nhiên tôi cảm thấy cảm giác thiếu máu thường thấy khi còn là một đứa trẻ. Tầm nhìn của tôi dần chuyển sang màu đen và bị thu hẹp lại. Thật là một cảm giác tồi tệ. Khoảnh khắc khi tôi nghĩ thể này thì không tốt chút nào, mọi chuyện đã quá trễ rồi.

Tôi, đứa ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Asora, ngay lập tức quên đi toàn bộ cơn căng thẳng và trong khi tâm trí dần trôi đi xa, tôi ngất xỉu.

Chấn động từ cú rơi mà tôi đã lo sợ không hề xuất hiện, mà thay vào đó là cảm giác ấm áp được thứ gì đó bao bọc lấy .‎

~~~~~~~~~~~~~

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.