Chương 7: Giấc mơ mà con rồng cho tôi thấy

“N! Đây là…. đạo trường dạy bắn cung?” (Makoto)

Tâm trí tôi vẫn mờ mờ ảo ảo. Tại sao tôi lại ở đây?

Thật đột ngột….. không, phải?

Nếu tôi đang ở trong hoạt động câu lạc bộ của đạo trường. Những lo lắng biến mắt một cách kỳ lạ giống như tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Tôi vẫn còn đang mặc dogi của mình (Tran: dogi là trang phục dùng trong huấn luyện sử dụng ở Nhật)

Trong tay tôi là cây cung của mình.

Đó là nơi tôi đã cho là huh. Chắc chắn, sau khi đưa tất cả mọi người ra về, tôi được đào tạo một mình với cây cung.

Điều này thật không tốt. Tâm trí của tôi đãđi tới một nơi nào đó trong một thời gian ngắn để tôi có thể ở đây.

“Mình chắc rằng đội trưởng sẽ tức giận với mình một lần nữa.” (Makoto)

Để thay đổi tâm trạng của mình, tôi ngồi xuống và quyết định đi tới “bắn vào hồng tâm”.

Bắn. Trúng.

Đó không phải là đối thủ.

Tiếp tục, một mũi tên khác. Bắn.

Các mục tiêu ở trước mặt đều trúng tên của tôi. Tôi lấy mũi tên tre và các mũi tên còn lại.

“Umm, trạng thái của mình vẫn tốt.” (Makoto)

Bây giờ tôi nghĩ về điều đó, thời gian vẫn còn sớm để thay đổi chức vụ.

“Các đội trưởng hầu hết đều giống Higashi. Mình tự hỏi ai sẽ trở thành đội phó.” (Makoto)

Huh. Một lần nữa, trái tim tôi lại rộn ràng.

Đối với tôi “bắn vào hồng tâm” để tiến xa không phải là một điều gì đó xảy ra thường xuyên.

Tại sao lại như vậy?

Tôi đặt cây cung sang một bên và ngồi xuống.

“Phó đội trưởng. Phó đội trưởng…. là, tôi?” (Makoto)

Tôi đã tìm ra nguyên nhân lo lắng của mình.

Thật là một thứ không rõ ràng.

Tôi không muốn nhớ lại một chút nào. Là tôi bất ngờ thành một người đầy tham vọng?

Vậy, tôi muốn trở thành đội trưởng, điều rất đơn giản.

Như vậy, sự thay đổi chức vụ vẫn chưa xảy ra.

Các senpai hằng năm, vào trước kì nghỉ lễ obon, sẽ công bố đội trưởng và đội phó tiếp theo. Có lẽ trong nhóm họ đã có quyết định này một thời gian dài trước đó.

Đó là trách nhiệm theo phong tục.

Tôi nhìn xung quanh đạo trường.

Tôi nhìn thấy một cái bóng mà trông có chút mảnh mai đang di động. Nhưng khi tôi cố gắng nhìn lại thì không có ai. Một ảo ảnh?

Thật tốt khi không ai nghe về nó, sau đó nó vẫn ổn.

“Fu…” (Makoto)

Tâm trạng của tôi đã bình tĩnh lại.

Mũi tên thứ ba trúng ngay giữa. Nó đâm vào mũi tên trước.

Hãy hoàn thành điều đó trong hôm nay.

Bất ngờ khi hoàn thành trước thời gian, tôi rời đi với chút nuois tiếc. Nếu tình trạng của tôi vẫn tốt, tôi sẽ tiếp tục.

Trong tầm nhìn của mình, tôi thấy túi đựng của mình.

Tôi tìm thấy một cây cung cá nhân mà tôi đã từng sử dung, để xem.

Phải rồi, trước khi kết thúc tôi luôn luôn sử dụng nó ít nhất một lần. Tại sao tôi gần như quên mất điều đó?

Mối băn khoăn đó đã đẩy tâm trạng không thoải mái về tôi.

Giữ lấy cây cung, tôi căng dây. So với cái trước, cây cung này khó kéo hơn. Điều đó khiến tôi thoải mái hơn.

“Fu!!!” (Makoto)

Tôi vô tình thốt ra một tiếng trong thứ cảm giác tôi đã không đắm chìm vào bấy lâu nay. Tôi làm điều này mỗi ngày và tại sao tôi lại cảm thấy thích việc này?

Mũi tên tôi bắn trúng một nơi khá xa bia ngắm, xuyên qua nó.

Chết tiệt. Mặc dù tôi luôn cố gắng để nó không bị trượt.

“Không có lựa chon. Mặc dù lấy nó ra khá là phiền.” (Makoto)

Thở dài một hơi, tôi tiến lên để lấy lại mũi tên. Sau khi kết thúc công việc phiền hà tôi đặt tất cả mọi thứ vào trong và kết thúc. Thay đổi đồng phục của mình một lần nữa, tôi kết thúc việc kiểm tra và hướng về lối ra.

Tại nơi ấy, một cô gái đang ở đó

“Senpai, cảm ơn về công việc khó khăn của anh ngày hôm nay.”

Một trong những ngời đặt ra câu nói này là kouhai của tôi.

Tôi nhớ rằng cô ấy là cô gái gia nhập câu lạc bộ muộn . Cô ấy là một người hăng hái và đã đạt trình độ của người mới. Đúng hơn là cô ấy đã vượt qua nó.

Sau tất cả, không có mấy ai có kinh nghiệm bắn cung trước khi học trung học. Một người từng trải đã nói vậy.

“Ah, Hasegawa. Có chuyện gì vây? Em đã ở đây cho đến giờ?” (Makoto)

“A, phải. Em, trước khi nghỉ lễ, có việc này em phải……anh biết…..” (Hasegawa)

“N? Nếu đó là để đạt mục đích, em sẽ thực hiện nó phải không?” (Makoto)

Nếu tôi không nhầm, em ấy đã nói với tôi rằng em ấy có một mục tiêu như vậy. Nhưng nếu tôi không nhầm, em ấy đã đạt mục tiêu của mình trong tháng bảy, khi cô ấy bắn trúng đầu của bia ngắm.

Trong mắt tôi, đó là một cú bắn may mắn. Và nó không phải là hồng tâm nhưng với một cú.

Mặc dù, ngay cả khi đó là may mắn, nó có nghĩa là cô ấy đã đạt mức độ có thể thực hiện điều đó. Em ấy đã tiến bộ rất nhanh. Ít nhất là nhanh hơn nhiều so với tôi.

“Không, không phải là nó,….. Anh không biết ư?” (Hasegawa)

“Về điều gì? Anh không biết gì cả. Aa, có phải em đã quên một cái gì đó?” (Makoto)

Hasegawa yếu ớt cúi xuống đôi vai của cô ấy sau khi nghe những lời nói của tôi.

Cô ấy cúi đầu xuống, mái tóc đen của em ấy đã nhuốm màu đỏ bới ánh sáng đung đưa trong gió. Cũng giống như khi tôi dạy cô ấy về tư thế, mái tóc của em ấy được buộc lại với nhau theo kiểu đuôi ngựa. Một cái đuôi ngựa sẽ mãi mãi là cuộc tình lãng mạng của loài người chúng tôi, nhưng một bên đuôi cũng có ý nghĩa với nó.

Nhìn cô gái với một kiểu tóc khác và giúp đỡ tôi trong một điều mới mà tôi đãnghĩ ra, tôi vô tình nói ‘nó phù hợp với em đó’.

Sau đó em ấy luôn luôn đến với cùng một kiểu tóc khiến tôi nhớ đến tên của em ấy.

Tôi, người với mái tóc ngắn đã không thử nó trước đó nhưng với mái tóc của em ấy, không đau khi em ấy cột lên như thế à?

“Misumi-senpai!” (Hasegawa)

Giọng của cô ấy mang tôi trở lại từ chế độ ảo tưởng của mình.

“Uh? Gì thế?” (Makoto)

Nếu nó là vài điều phiền muộn tôi sẽ giúp em ấy giải quyết nó. Tất nhiên nó phải nằm trong phạm vi những gì tôi có thể làm. Như một senpai, tôi muốn cho em ấy thấy khả năng của mình.

“Em đã ngưỡng mộ anh trong một khoảng thời gian dài. Em thích anh. Xin hãy đi chơi với em!!” (Hasegawa) “??”

“??”

“??”

Một sự im lặng lạ thường. Mặc dù thích vài âm thanh linh tinh. Tôi không thể cảm nhận hoặc nghe thấy bất cứ điều gì.

……Vâng.

Em ấy đã nói điều gì?

Em đã luôn ngưỡng mộ anh?

Em thích anh?

Hãy đi chơi với em?

Tôi nói gì cho đến giờ vậy? Tôi tậm chí còn không thực sự hấp dẫn. Tôi muốn nói điều đó từ bên trong nhưng khẩu vị của mọi người nó nhanh hơn khi đếm ngược. Đó là một loại cấp độ.

Việc học chỉ tốt ở những môn tôi thích nhưng tôi hoàn toàn bình thường với nó.

Ngoài bắn cung, trong môn thể dục, tôi cũng đứng ở mức giữa nhóm top, không, chính xác là ở giữa.

Hơn nữa, kouhai ở trước mặt tôi đang quan sát tôi, một chút, một chút một.

Một chút được không?

Tuy nhiên, trong câu lạc bộ, đặc biệt là cô gái này, không nên có tình cảm với tôi dù?

“S.e.n.p.a.i” (Hasegawa) Rụt rè sau khi thú nhận, em ấy ngẩng đầu của mình lên. Hasegawa đang nhìn tôi thiết tha.

Bạn phải nhìn nhiều hơn một chút, te! Bây giờ không phải thời gian cho việc đó.

“Không không không. Chờ, chờ chút đã.” (Makoto)

Tôi hình dung tình hình. Để hiểu được cốt truyện hiện giờ tôi có một số câu hỏi cho em ấy. Đầu tiên, từ cá điểm quan trọng.

“Em, những điều đầu tiên em nói khi cậu đăng ký tham gia câu lạc bộ này là gì?” (Makoto)

“Đó?” (Hasegawa)

“Em chắc chắn đã tuyên bố dù anh không hỏi, mà em đã từng có bạn trai phải không? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Giờ em định nói với anh là em đã chia tay với bạn trai phải không” (Makoto)

“Đó là trước khi em tham gia vào câu lạc bộ, bạn bè của em đã nói với em về Ibuki-senpai. Em nghĩ mình cần một số bảo vệ nên em đã vô tình…” (Hasegawa)

“Đó là một lời nói dối?” (Makoto) “Phải.” (Hasegawa)

Có từ nào để khích lệ! Ý tôi là, nghĩ rằng bạn bè em ấy sẽ lo lắng khi em ấy tham gia, tất cả vì người bạn ‘tốt’ của tôi Ibuki. (nước mắt)

Nhưng , khi anh cố gắng sửa tư thế của em , thì em đã cố gắng đánh anh với cây cung ‘Hiaa!!!’ hoặc một cái gì đó tương tự như thế và hét lên khá to.” (Makoto)

Nếu vì mục đích của em ấy để tránh hiểu nhầm, thì tôi nên giữ trong tâm trí của mình một lượng nhỏ skinship về cô ấy.

Lúc đầu tôi sử dụng yêu cầu của một thành viên nữ để dạy cho em ấy những gì tôi nói với em ấy nhưng.

Nó sẽ phải chạm tay hai người lại nên tôi thấy nó cực kỳ vô nghĩa và dừng nó lại.

Yêu chỉ vì như vậy? Không, không thể nào! Nếu có điều đó thì tôi đã có bạn gái ngay bây giờ.

Sẽ ra sao khi tôi không được ưa thích? Vâng, đó là điều tôi muốn giấu trong lịch sử đen tối của mìnhTôi biết đó là thứ tôi không được ưa chuộng, tôi biết.

Nếu tôi nói ra từng người một tôi sẽ kết thúc việc đứng đây sau cả ngày nên tôi sẽ tránh điều đó.

“Đó là bởi vì anh khiến em cảm thấy bối rối đột ngột. Vì vậy, em không cố y. Senpai đến từ phía sau em khi trái tim em chưa ổn định nên….!” (Hasegawa)

“A~ Anh hiểu, Anh xin lỗi. Hey Hasegawa.” (Makoto)

“Vâng!” (Hasegawa)

“Anh xin lỗi, Anh không có ý định đi chơi với em. Điều này có thể hơi muộn nhưng anh muốn bắt đầu hẹn hò khi mình bắt đầu yêu nhau. Đó là vì sao khi em đột nhiên nói với anh về điều đó khiến anh không thể chấp nhận nó được.” (Makoto)

Cơ hội này có thể sẽ không đến lần thứ hai, nhưng, ‘tôi sẽ thích cô ấy sau khi hẹn hò’, loại tư tưởng này tôi có một chút thành kiến với nó.

Nếu tôi yêu một ai đó, tôi sẽ thú nhận từ mình và nếu cô ấy chấp nhận, chúng tôi sẽ hẹn hò. Đó là cách tôi thích. Tôi nghĩ điều đó thật ngu ngốc. Ibuki cũng đã nói với tôi rất nhiều. Sau đó, nếu một cô gái bạn thích thú nhận với bạn, bạn sẽ chờ đợi cho đến khi có cảm giác tương tự cô gái thú nhận và từ chối tất cả các cô gái? Đó là những gì cậu ta nói.

“Điều gì sai với sự thất bại trong tình yêu khi hẹn hò?” những lời cậu ta nói với tôi, tôi nghĩ chúng đúng và tôi hiểu chúng, nhưng, không có vấn đề gì cả, chỉ là cảm giác của tôi sẽ không chấp nhận nó. Tôi là một kẻ khờ.

“Em không muốn!!” (Hasegawa)

“Ếếếếếế ?!” (Makoto)

Điều gì với sự thay đổi này vậy?

Cái này không có trong từ điển của tôi.

“Vậy nó sẽ ổn nếu chúng ta thử hẹn hò ! Sau đó xin hãy yêu em! Có phải nó là không tốt, senpai? Ma…Makoto-san.” (Hasegawa)

Bufuwu!!!

Điều gì xảy ra với sự phát triển thần thánh thế này? Game? Loại game tình yêu gì đây? Ngay cả khi với sự thích đáng cái này cũng quá nhiều! Điều này quá thuận lượi cho một chàng trai! Những gì được đưa vào tài khoản đều trở thành giống như vậy?!

Tôi hơi sợ.

“H-Hey Hasegawa! Điều đó ổn với em chứ?!” (Makoto)

“Xin hãy gọi em là Nukumi! Hoặc anh…… anh thực sự đã có cô gái khác trong lòng mình?” (Hasegawa)

“Không, không có điều như vậy, nhưng…..!!” (Makoto)

Nó là một giọng có chút kích động. Áp lực trong suốt thời gian giống một thứ như thế hử.

Hơn nữa khi tôi cố nghĩ đến một ít và hạ thấp đầu mình xuống, một cơ thể đang phát triển tốt mà tôi có thể nói, ngay cả với đồng phục em ấy đang măc, tôi không thể nhìn một cách bất lịch sự vào nó.

Tầm nhìn của tôi đã chuyển xuống ngực của em ấy. (Tran: bản chất :v)

Cuối cùng tôi đã nói với em ấy trong khi nhìn thẳng vào mặt em ấy. “Điều ấy vẫn ổn đúng không? Một thử thách, nếu sau đó anh vẫn từ chối em , thì em sẽ không khóc, nên!” (Hasegawa)

Đó là một lời nói dối! Em chắc chắn sẽ khóc với dòng chảy hiện tại.

Uuhh….

Tôi không thể từ chối em ấy.

“Được rồi, nếu em thực sự ổn với điều đó. Nhưng anh muốn hỏi một điều đàu tiên. Tại sao là anh? Thật buồn khi anh nói về này nhưng tại sao em lại đổ anh?” (Makoto)

“Vẻ đẹp của senpai khi bắn cung giống với bây giờ” (Hasegawa)

“Em đã xem?” (Makoto)

Gật đầu.

“Vào lần đầu em nhìn thấy , khi ấy anh ở lại cuối cùng, em luôn luôn quan sát anh.” (Hasegawa)

“….Và sau đó?” (Makoto)

“Em nghĩ nó thật đẹp đến không ngờ. Khoảnh khắc đó, không chỉ trong câu lạc bộ, không quan tâm tới tất cả mọi thứ khác, em đã luyện tập bắn cung mỗi ngày. Khi ghi tên vào đây, em đã cố gắng hết sức nên khi em được vào câu lạc bộ, mục tiêu của em đột ngột biến mất.” (Hasegawa) “??” (Makoto)

“Sau đó, lúc mình quan sát hình dáng của senpai vài lần.” (Hasegawa)

“Cậu quan sát mình vài lần?” (Makoto)

Mình đã không để ý. Thật là sai lầm.

“Mình đã bắt đầu nghĩ mình muốn biết nhiều hơn về một người. Đó là vì sao mình ghi tên vào câu lạc bộ bắn cung.” (Hasegawa)

Vậy, nó tồn tại ngay từ đầu. Nghĩ rằng sự hưởng thụ cá nhân của mình sau khi luyện tập đã bị nhìn thấy và hơn nữa còn bởi một người không phải là thành viên. Bây giờ phải kiềm chế, không được làm nó. Phải cảnh giác hơn với xung quanh mình bây giờ.

“Em đã nói với anh sau khi tham gia…. không còn những thứ mong muốn nữa nên.” (Hasegawa)

“Anh, anh thấy rồi. Cảm ơn Hasegawa. Anh cảm thấy hạnh phúc đôi chút.” (Makoto)

Tôi dừng em gái lại, người đang cố tiếp tục, với lời nói của lòng biết ơn.Em ấy cảm nhận được một cái gì đó sau khi nhìn thấy tôi sử dụng cung. Đó là lần đầu tiên tôi nghe được điều đó từ một cô gái cùng thế hệ với tôi sau tất cả. “Nu.Ku.Mi des!” (Hasegawa)

“Anh xin lỗi. Đó không phải thứ gì đó bất biến với nỗ lực. Nên từ bây giờ xin hãy quên anh đi. Và hôm nay hãy trở về nhà. Lúc này muộn rồi và trời đang tối dần. Nhà ga ở gần đây và em vẫn ổn phải không?” (Makoto)

Nó sẽ tốt nếu tôi nói tôi muốn hộ tống em ấy nhưng dường như sự kỳ vọng của tôi đã không thể nói điều đó.

“A, phải! Không biết vì sao, sau khi em nói điều đó với anh , em thấy thoải mái hẳn. Senpai, Trong kỳ nghỉ hè, chúng ta hãy đi chơi thật nhiều được chứ?” (Hasegawa)

“Yeah, anh cũng mong chờ điều đó.” (Makoto)

Tôi vẫy tay chào em ấy. Bất ngờ tôi cảm thấy một tiếng cọt kẹt và cảm giác không thoải mái. Tôi cảm thấy như một thứ gì đó trong tôi đang la thét thành tiếng.

Tôi phải thú nhận rằng, lần đầu tiên trong đời, một sự kiện vô cùng quan trọng sau tất cả. Trong lúc nhìn cô ấy rời đi, cảm giác có một chút trống trải không phải kỳ lạ. Vâng, tôi đã không ‘hoàn thành nó’. Cho đến giờ. (Cậu đang đề cập đến sự thú nhận)

“Wa ~ mình đã ngạc nhiên. Nghĩ rằng điều hạnh phúc này sẽ xảy ra trong đời.” (Makoto)

Xỏ giày, tôi quyết định rời khỏi đạo trường.

“Cậu rời đi khá muộn đó Misumi.”

Tại nới đó.

“Higashi!” (Makoto)

Đó là bạn cùng lớp mà tôi nghĩ rất có thể sẽ thành đội trưởng.

Với lại, cô ấy đang dựa lưng vào bức tường, cô ấy nhìn tôi với vẻ vụng về xinh xắn.

—-

“Đúng là một sự ngạc nhiên nhẹ. Misumi đã bắt đầu đi bộ à, cũng tốt.” (Higashi)

“Y,Yeah.” (Makoto)

Tôi và Higashi Azuma. Từ cổng trường, tôi đi cùng với Higashi trên đường về nhà.

E rằng cô ấy đã thấy sự kiện thay đổi cuộc sống đã xảy ra, lúc này.

Tôi cảm thấy Higashi đang lo lắng bất thường, không còn nghi nhờ gì về điều đó.

Vào thời điểm hiện tại, tôi nên nói điều gì, tôi thực sự không biết. “Mình không nghĩ rằng mình sẽ chứng kiến một cảnh như vậy. Khi mình thấy cậu ở câu lạc bộ nó không phải là một điều không tưởng nhưng…..” (Higashi)

Nở một nụ cười cay đắng, Higashi nhìn tôi. Chiều cao của cô ấy cũng giống tôi nhưng tôi cảm thấy hình như nó cao hơn một chút lúc này. Tôi vẫn đang ở tuổi thiếu niên nên tôi vẫn còn chỗ phải không?!

“Nhưng, mình xin lỗi! Mình không nghĩ một tình huống như vậy xảy ra với cậu. Nó không giống như mình đến đây như biết điều đó sẽ xảy ra vì vậy mình thực sự xin lỗi!” (Higashi)

“Thứ đang làm phiền cậu là vô cùng. Mặc dù đau nhưng mình không thể nói có bất kỳ điều gì để chống lại điều đó!” (Makoto)

Mu~ tôi than vãn.

Bây giờ tôi nghĩ về nó.

Higashi phải có một cái gì đó để nói chuyện với tôi nếu cô ấy đang đợi tôi ở đây. Cô ấy không phải là loại người giỏi khi nói chuyện với người khác như vậy nên. Cô ấy có một tính cách giống như một cậu bé thẳng thắn. Nó không phải chỉ vì lý do đó nhưng nó khiến dễ nói chuyện với cô ấy hơn.

Đây là một loại ghen tỵ mà làm cho cô ấy nổi tiếng trong cả nam lẫn nữ.

Ngay cả nếu tôi nói như vậy, cơ thể cô ấy không phải là gầy nhưng có một phong cách khoẻ mạnh và khiến tôi nghĩ rằng cô ấy nữ tính. Bỏ cái nhìn về Hasagawa sang một bên. Tôi xin cậu, hãy chia sẻ một ít chiều cao cho tớ.

Vâng nó không giống như là lớn hơn thì tốt. (TN: có rất nhiều bối cảnh bị loại bỏ trong chương này, hoặc đó là tôi)

Phong cách tuyệt vời và sự cân đối của cô ấy trong phong cách chốn riêng cho cô ấy một danh hiệu đó là những gì tôi đã nghĩ

Trong tôi, Higashi là một cô gái quyến rũ. Nếu có thứ hạng của các cô bạn gái lý tưởng, trong trường học, cô ấy chắc chắn đứng ở top. Bằng cách này, tồn tại một thứ hạng ane-sama bí mật (TN: chị gái lớn) và cô ấy đứng thứ hai. Có khá là nhiều năm ba cũng tham gia cũng là phần đáng sợ. (TN: bởi vì cô ấy ở năm hai)

Làm cho ngay cả những đàn anh cũng thương mến cô ấy, hehe, hãy kiềm chế tại đây.

“Được rồi, không sao đây. Vậy? Không phải cậu cũng có chuyện muốn nói với mình à?” (Makoto)

Um? Đợi chút. Cô ấy cũng có một số việc, nó có thể?

Tôi lại một lần nữa gặp vết nhăn. Mặc dù tôi không thể nhìn thấy nó.

“Phải, phải.” (Higashi)

Giọng của Higashi hình như có một sự do dự. Giọng của cô ấy cũng thấp hơn, đó là những gì tôi nghĩ!

“Cậu cũng nhìn thấy tớ khi tớ đã hứa với bản thân lúc ‘bắn vào hồng tâm’ ?” (Makoto)

“Hả?! Điều gì đột ngột vậy? Đúng, tớ đã nhìn thấy nó dù..” (Higashi)

“Gupooo, mình đã nghĩ không ai nhìn thấy nó.” (Makoto) (TN: không có người siêng năng, ở lại một mình khi mọi người đã đi là khá dễ thấy nếu bạn hỏi tôi) Tôi nhức nhối. Tôi ôm đầu bằng cả hai tay.

Đó là thời gian bí mật của tôi. Vì lý do đó tôi chấp nhận dọn dẹp mọi thứ sau khi mọi người đã đi!!

Một tình huống!!

Higashi làm một vẻ mặt ‘chuyện gì vào lúc muộn thế’.

Tôi uất ức còn nhiều hơn nữa!! Tôi quằn quại trong đau đớn.

“Đúng vậy, thỉnh thoảng. Và nó không giống như việc cậu đóng cửa đạo trường nên không có bí mật từ đầu.” (Higashi)

“Nhưng, cậu biết đạo trường bắn cung nằm ở vùng ngoại ô của trường đúng không? Khi tất cả các hoạt động của câu lạc bộ kết thúc và moi người đều ra về, nên không còn một ai ở lại cả.” (Makoto)

“Nếu ai quên bất kỳ thứ gì nó sẽ bùng nổ trong một lúc.” (Higashi)

“Tớ đã chắc chắn không có bất kỳ điều gì như vậy trước khi tớ bắt đầu, không còn cách khác.” (Makoto) “Tại sao cậu nói chuyện giống một đứa trẻ hư hỏng vậy? Thậm chí nếu không có những thứ như vậy, người khác đến có nghĩ giống như vậy không? Giống như đó là điều đã xảy ra với tớ.” (Higashi)

“Đáng đời cho cái trí nhớ của cậu chưa?” (Makoto)

“Phải, tớ là một con người sau tất cả.” (Higashi)

Wu wu, tôi cảm thấy mình bị đánh bại hoàn toàn.

“Ta tiếp tục cuộc trò chuyện được chứ?” (Higashi)

Higashi giống như đang thương hại tôi.

Không sao đâu, chỉ cần tiếp tục những gì cậu muốn nói.

Đầu hàng, tôi gật đầu. Khi trở về nhà, tôi sẽ bắt đầu một trò chơi mới. Nó sẽ tốt nếu nó chữa lành cho tôi.

“Hôm nay cậu thấy đó, trước khi bắt đầu các hoạt động câu lạc bộ. Các senpai gọi tớ và nói muốn tớ trở thành đội trưởng tiếp theo.” (Higashi)

“Và?” (Makoto)

Cô ấy đang cố nói với tôi điều gì? Giống như, cậu có biết tất cả mọi người đều nghĩ cậu là ứng cử viên số một? “Và?! Cậu không có phản ứng nhiều hơn một chút nữa à?” (Higashi)

“Ế?” (Makoto)

Lần này tới lượt Higashi tỏ ra bối rối. Tôi thực sự không cố gắng gây rối với cô ấy và tôi thành thật trả lời cô ấy. Bởi vì tôi có thể nói ra nghiêm túc với cô ấy.

Trong thành phần làm xấu khuôn mặt của tôi,(Tôi nói điều này cảm thấy thực sự chua chát dù) tôi có một đai đen lúc đọc tâm trạng.

“Hãy để tớ hỏi cậu theo một cách khác. Bên cạnh cậu, ai có thể làm được điều đó?” (Makoto)

“E, một, điều đó, ummm, cậu, có thể?” (Higashi)

Cô ấy đột nhiên bắn vào tôi, điều đó là ra khỏi phạm vi rồi.

“Cậu biết đấy, tớ không thể xuất hiện trong các giả đấu. Tớ không thể thực hiện một trận đấu bên ngoài, vì vậy điều gì sẽ xảy ra cho người đứng đầu của câu lạc bộ chúng ta? Hơn nữa câu lạc bộ này luôn được kế tục bởi phụ nữ.” (Makoto) Đúng vậy. Bên cạnh thực tế là tôi sẽ không tham gia các trận đấu, trong câu lạc bộ của chúng tôi vì vài lý do mà đội trưởng luôn là nữ.

“Cậu nói điều đó nhưng tớ nghĩ cậu có khả năng để lập đổ điều đó.” (Higashi)

“Hey hey.” (Makoto)

“Bên cạnh đó, người được tôn trọng nhất trong câu lạc bộ là cậu.” (Higashi)

“Hey hey hey.” (Makoto)

Nó là gì, hôm nay Higashi tiêu cực một cách bất thường.

Đói với một người vui vẻ có thể phá vỡ một trong hai cây tre, với cô gái đó, điều này thực sự không bình thường.

“Đó là bởi vì các senpai không biết tài năng thực sự. Tớ đã cố gắng đề cử cậu nhưng cuối cùng thì họ nói rằng họ muốn tớ làm điều đó.” (Higashi)

Cậu đang làm loại đề nghịnguy hiểm gì vậy? Đó là lựa chọn của cuộc thảo luận đã không được đưa lên cho các ane-sama khác vì vậy tôi chắc rằng điều đó sẽ không xảy ra. Nghĩ rằng đó là một cơ hội mỏng dính. Sống một cách an nhàn, lười biếng.

Đó là tưởng tượng của tôi, tôi có thể nghe thấy hồ hôi lạnh của mình đang chảy xuống.

Bây giờ hai đứa bọn tôi đang đi cùng nhau giữa một con dốc dài. Khi chúng tôi đi qua chúng tôi sẽ đến khu vực mua sắm. Có rất nhiều người đi qua nhưng chúng tôi là người duy nhất trở về từ trường học lúc này.

“Hey!” (Higashi)

Higashi, cô ấy quay mặt vào tôi.

Khi tôi trả lời cô ấy lần lượt, cô ấy giữ chặt cả hai cánh tay của tôi xung quanh khuỷ tay bằng hai bàn tay của mình và Higashi xoay cơ thể của tôi đề đối mặt với cô ấy.

Tất nhiên chúng tôi phải đối mặt với nhau.

Tôi cảm thấy sức mạnh giữ lấy hai bàn tay của tôi yếu đi đôi chút.

“Misumi. Cậu có vui lòng giữ chức đội trưởng?” (Higashi)

“Higashi, tớ không thể làm điều đó. Cũng giống như điều tớ nghĩ, tất cả mọi người trong câu lạc bộ đều nghĩ rằng cậu sẽ là đội trưởng, chúng tớ nghĩ rằng cậu có thể.” (Makoto) “Điều đó, nếu Misumi thể hiện một lượt trước tất cả mọi người thì nó sẽ ổn! Nếu cậu cho họ thấy làm thế nào cậu có thể bắn trúng vào mũi tên trước đó với một số thứ khác, tất cả mọi người sẽ đồng ý.” (Higashi)

“Higashi!” (Makoto)

Tôi đã bối rối những điều tôi nên làm nhưng tôi phủi tay của cô gái đang giữ lấy mình và ngược lại tôi giữ lấy cả hai vai của cô ấy.

Cơ thể cô ấy run rẩy một chút, lúc tôi ôm cô ấy, cô ấy run lên rất nhiều và sau đó dừng lại. Đoi mắt của cô ấy dường trở nên hơi ướt.

Đáng buồn thay, tôi không thể chọn được những cô ấy muốn nghe. Higashi có khả năng là đội trưởng rõ ràng sau tất cả. Đó là lý do vì sao tôi phải từ bỏ sự tự tin của mình.

“Điều này nghe có vẻ tầm thường nhưng, tớ biết rằng cậu có thể làm điều đó. Những người xung quanh cậu chắc chắn sẽ hợp tác tốt. Không tớ sẽ khiến họ làm điều đó! Nhưng dù sao, cậu, phải cố gắng làm nó, được chứ?” (Makoto) “Thật ư?” (Higashi)

Cô ấy sợ hãi? Tôi không mắng Higashi dù chỉ một lần. Giống như cô ấy đã rất tuyệt vời mà không cần thiết. Một người, đó là niềm vui bên cạnh với.

Đúng vậy, cô gái này không bao giờ cho tôi thấy mặt yếu của mình. Đó là tại sao khi nhìn Higashi trước mặt có chút khó khăn với tôi.

“Yeah, tớ đảm bảo với cậu. Tất nhiên tớ sẽ giúp đỡ hết sức.” (Makoto)

“Vậy, cậu sẽ là đội phó?” (Higashi)

“A ~ tất nhiên tớ ~ Gì?!” (Makoto)

“Cậu sẽ làm điều đó phải không?” (Higashi)

Tôi được ca ngợi?

Có phải.. tôi đã được dùng?

Không, chúng ta đang nói về Higashi. Đây là làm thế nào để cô ấy thực sự cảm thấy.

Tôi cảm thấy rằng tôi không thể từ chối tất cả. Từ chối ở đây cũng giống như cố gắng từ chối yêu cầu của vua và bị bắt trong một vòng lặp vĩnh cửu, đó là mức độ không thể! “Điều này thật rẻ ~ Vâng vâng, tớ sẽ làm điều đó, đội phó. Trong năm dài tới đây, hãy quan tâm tới mình lãnh đạo tương lai.” (Makoto)

“Hehehe~ sẽ không sao nếu tớ hỏi một điều nữa?” (Makoto)

Với đôi mắt vẫn còn ướt, cô ấy nở một nụ cười.

Kọt kẹt. Một lần nữa, cái đó là…

Một sự báo động đang vang lên. Và nó thậm chí còn mạnh hơn trước đó. Cái gì đây?

“Hey, đi chơi với tớ!” (Higashi)

“A~ rồi rồi. Đợi…đã?!” (Makoto)

“Ah! Nó thật tốt để thử. Hãy chăm sóc cho mình, bạn trai~♫” (Higashi)

“Wa wa wa wa!” (Makoto)

“Sao thể?” (Higashi)

“‘Không’ nó là gì thể? Cậu đã quan sát phải không?!” (Makoto)

Sự kiện nơi tôi đã được tỏ tình.

Câu trả lời không điềm tĩnh của tôi và ‘kết quả’ của nó.

“Yeah!” (Higashi)

Cô ta cho tôi một câu trả lười thực sự u ám.

Tôi không biết, mặt này của Higashi tôi chưa từng thấy trước đó. Đây là loại gương mặt ‘nữ tính’ của Higashi. “Nhưng cậu đang trong giai đoạn thử hẹn hò với Hasegawa phải không? Mình không để tâm đâu, cậu biết không?” (Higashi)

“Wa?!” (Makoto)

Giống như nói với tôi rằng tôi có thể có hai lần.

Đó là Higashi? Đàn em cũng đã thú nhận với tôi và ở cùng câu lạc bộ!

Nhói, nhói.

Tôi cảm thấy một cơn đau như quằn quại trong tâm trí và cảm giác nguy hiểm cứ tiếp tục réo lên cùng với nó.

Điều này không ổn. Đây không phải là Higashi.

“Đây là thứ không bao giờ xảy ra trong thực tế.” (Makoto)

Một lần nữa, cùng một các giác bị quan sát lúc ở trong võ đường. Nhưng có cái gì đó khác nhau.

“Đừng nghĩ sâu xa về nó. Tớ và em gái ấy đều được khi được kiểm tra. Cậu có thể chỉ cần tự do thưởng thức chúng tớ và sau đó chọn một người cậu thích. Mình. Nếu đó là Misumi thì mình vẫn ổn nếu là người thứ hai, cậu biết không?” (Higashi) Với một khuôn mặt tươi tỉnh, Higashi nhẹ nhàng bước một bước về phía trước. Đến gần tôi, bàn tay cô ấy đặt lên ngực tôi. Cô ấy cúi xuống một chút, khuôn mặt cô ấy nhắm vào má tôi.

Nhói, nhói, nhói, nhói.

Vâng, điều này không ổn!

Mùi tóc của Higashi làm tăng sự ham muốn trong tôi, nhưng!

Cái này ngược lại! Nó không ‘giống’ như vậy!

Thực tế.

Trong ký ức của tôi!

Đó là một cái gì đó để lại dư vị tồi tệ hơn nhiều.

Nhói. Sự đau đớn của các báo động yếu dần. trong sự giao thoa, khu vực xung quanh bắt đầu mờ dần.

Hasegawa và Higashi.

Họ cứng đầu, nhưng họ không phải hay chán nản về điều đó. Hai người mà tôi đã làm tổn thương!

Đó là lý do tại sao đây là….

Đầu tôi bắt đầu bị gõ. Các báo động vẫn tiếp tục. Nhưng yếu. Phải, báo động đó là hiện thực của tôi. “Đây không phải là hiện thực của mình!” (Makoto)

Yếu ớt, xấu hổ với chính mình vì đã bị lừa cho đến thời điểm này.

Tôi muốn làm cả hai thứ của loại trò chơi ngu ngốc này, tôi xấu hổ.

Những giọt nước mắt của sự hối tiếc. Tôi lau chúng đi bằng tay áo của mình.

Thế giới đã méo mó nặng nề.

Nghĩ rằng đây là một ảo tưởng.

Tôi đã hiểu tình hình chung và nhìn thế giới xung quanh một lần nữa.

Chỉ có mình tôi, trong một vùng rất sâu,sương mùdày đặc.

“Đó không phải là trên cấp độ ảo giác. Chết tiệt, chết tiệt!” (Makoto)

Nếu tôi bất cẩn, tôi có thể sẽ bị nuốt chửng bởi ảo tưởng một lần nữa. Thời gian tiếp theo với sự ham muốn xáƈ ŧɦịŧ. Bất cứ người nào khác mà tôi không thể gặp nữa tôi sẽ bị lu mờ?

Kiểu như thế, tôi không muốn nhìn thấy nó một lần nữa. Tôi sẽ không để mất nó. Nhưng trước đó, tôi phải nghĩ ra cách để đi ra khỏi đây. Tôi phải tấn công bức tường của thế giới nhỏ bé này ít nhất một lần hoặc trái tim tôi sẽ không yên ổn.

Tôi có thể xoá đi sự hối tiếc và sự đáng thương hại này. Không, tôi không thể đi mà không làm như vậy.

“Shen, cảm ơn ngươi vì đã nhắc nhở ta về sự đáng thương của mình.” (Makoto)

Sau đó tôi tìm thấy bức tường. Bức tường vây quanh tôi trong sương mù dày đặc này.

Tôi xin lỗi Ikuni. Người bạn xấu quanh trọng của tôi. Tôi đã luôn muốn nói với cậu điều này nhưng vì sự nhút nhát của mình, tôi đã không thể nói với cậu.

Nhưng đây là một thế giới khác. Trong thế giới khác, đất nước khác để so sánh nó với một cái giếng hoặc các hốc của một cái cây sẽ không có vấn đề phải không? (Tran: một câu nói bên nhật rất chi là khó hiểu) Người bạn của tôi ở thế giới cũ, hành động của cậu ta sau khi nhìn thấy sự xấu hổ của tôi, nó hiện lên trong tâm trí của tôi.

Tất nhiên, tôi, người đã quá xấu hổ để nói bất cứ điều gì làm cậu ấy như thể cậu ấy là người xấu, khi đối mặt tôi muốn đánh ‘hơn nữa’ sự xuất hiện bên trong của mình.

“Dù sao thì ngươi…..!” (Makoto)

Sự tức giận của tôi đã giảm xuống nên tôi thì thầm những aria của bird nhiều lần.

“Gọi ra một cô gái khác sau tất cả!” (Makoto)

Một ánh sáng màu đỏ xoay tròn bao phủ lấy cánh tay phải của tôi và biến thành một hình cầu. Nó có thể là do tôi tưởng tượngnhưng tôi cảm thấy sức mạnh trong đó lớn hơn rất nhiều so với lần cuối tôi sử dụng nó.

Nó có thể là vì sự căng thẳng.

Tôi trụ vững bằng chân trái của mình như thể cố gắng kéo nó xuống. Dùng một cú đấm thẳng mà tôi đã nhìn thấy trong một manga boxing như sự tham khảo.

Trong tay của tôi, tôi thực sự đang mang một quả cầu lửa!

“Mình thật sự mệt mỏi vì sự rác rưởi của cậu Ikubi!” (Makoto)

Cho những người bạn câu lạc bộ của tôi, cho người bạn Ikubi rằng đã nhận được vài năng khiếu trời cho, cùng với tất cả sự bất mãn của mình, tôi dùng tất cả sức mạnh đấm vào tường.

_____________

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.