Chương 52: Nhắm mắt mà đi nguy hiểm lắm

“Tôi là Akua.”

“Eris.”

Hai người bọn họ có đồ uống thể thao kìa.

(note: Aquarius)

Lâu lắm rồi tôi chưa được uống luôn đó. Uống cái này phải sau giờ câu lạc bộ mới tuyệt nhất.

Có rất nhiều thứ tôi muốn tsukkomi. Ngay cả tên của hai cô forest oni A, B nghe cũng thú vị.

Sau khi thoát khỏi các trưởng lão forest oni, tôi được thiết đãi hư khách và được giao cho một phòng. Bọn họ đưa cho tôi một căn khá tốt và thậm chí còn tổ chức một bữa tiệc chào mừng. Cho đến lúc này, có vẻ hai bên đang có một mối quan hệ tốt.

Ngoài việc lượt bớt một số tình tiết trong câu chuyện, tôi thậm chí xen lẫn trong đó vài lời nói dối. Tôi cảm thấy có hơi có lỗi, nhưng tôi đâu thể kể với họ là mình đã đấm Shen hay như chúng tôi đã hủy diệt cả cứ điểm, nên tôi không còn lựa chọn nào khác. Đúng đúng, không có lựa chọn nào.

Mấy cô gái chỉ đường cho bọn tôi, không hiểu tại sao, tự giới thiệu bản thân và cũng chẳng hề thấy có ý định rời khỏi phòng. Cứ đi đi, không có vấn đề gì đâu. Đúng hơn, tôi muốn mấy người biến đi đấy.

Bốn người trong một căn phòng và chỉ mình tôi là đực rựa? No no.

… Vì tôi có cảm giác ở cùng lúc với mấy người này mệt lắm.

Tôi vốn đã xác nhận họ là loại người sẽ chẳng thèm nghe người khác nói chuyện đâu. Nghe tôi nói dù chỉ một giây thôi cũng không được hả?

Cái cách Akua-san dùng cung trông khá thô và cô ấy nhìn như thể loại người sẽ ra tay bất cứ lúc nào.

Còn cái cô bí ấn dùng cây trượng ngắn, Eris-san. Cô ta tỏa ra cái bầu không khí của một kẻ điên khùng.

Lần này, việc tìm kiếm hầu gái Ane-sama hoàn toàn thất bại. Mà, vẻ ngoài của bọn họ dù đẹp nhưng có hơi kỳ lạ nên, cũng không sao đâu. Chiều cao cỡ trung học của Akua-san so với chiều cao cấp tiểu học của Eris-san, nhìn kiểu gì cũng thấy họ là một đôi đũa lệch hoàn hảo.

Buồn thay, tôi cảm thấy dù ai trong số hai cô này cũng sẽ rút sạch ý chí của tôi đến cùng kiệt, nên tôi muốn giới hạn việc giao lưu chỉ trong ngôi làng này. Tôi đã có đủ các cô gái ‘Trichstar’ rồi.

(note: Yu-Gi-Oh!)

Ngoài ra còn vấn đề mở rộng ma lực của mình, hiện giờ tôi đang gặp khó khăn trong việc tìm kiếm người để lập khế ước. Hai người trước khá khó nhằn, nên chẳng có ai mà tôi có thể vô tư nói ‘chính là người đấy’ cả.

Mà tôi cũng có thể lập khế ước với bất kỳ ai nếu chỉ để xác nhận giả thuyết của Tomoe.

Thì, nếu mọi chuyện chỉ liên quan đến di cư, thì phần khế ước chẳng liên quan gì đến hai người cả.

Họ nói với tôi mình là người quản lý khu rừng, hay nói cách khác, họ là tộc thuộc về rừng rậm. Nếu nói về chủng tộc, những người này tỏ vẻ hữu dụng nhưng… tôi chả chắc đâu.

“Đúng rồi. Akua-san và Eris-san đúng không? Cám ơn vì đã chỉ đường, hai cô rời đi được rồi.”

Cái việc Mio thích gì thì nói thật đáng sợ.

Dù sao, sau khi nhìn vào ký ức của tôi, kết quả là cô ấy nói ‘Em muốn đến đất nước của Waka-sama’. Không phải bình thường hơn khi gọi đó là thế giới khác? Hay có khi bởi vì cô ấy vẫn chưa hoàn toàn nhận thức được điều đó? Cô ấy không xem tất cả những ký ức của tôi như Tomoe, nên có khi cô ấy không coi việc đó là dịch chuyển sang thế giới khác.

Thậm chí súng cũng xuất hiện trong số những thứ Mio thích. Tôi từng nghĩ mình đã hiểu thế giới này, nhưng đáng ra nơi đây không có khái niệm ‘súng’ mới phải.

Hiển nhiên, nhưng trong thế giới này không có những phát minh tương tự như súng. Mà, không loại trừ khả năng sẽ xuất hiện một vũ khí sử dụng ma thuật na ná vậy. Ma thuật ăn sâu tại thế giới này đến vậy đấy. Hơn nữa, phần lớn con người có thể sử dụng ma lực, nên ai ai cũng có thể sử dụng ma thuật được ban tặng. Dù thế nào, cũng không thể có một loại súng được sinh ra mà thiếu vắng ma thuật.

Chỉ là do nhu cầu quá ít ỏi mà thôi.

Dùng game như một ví dụ, trong thế giới này, đòn tấn công yếu ớt sẽ không gây ra dù chỉ 1 ‘dame’ (sát thương). Dù yếu đến mấy, 1 ‘dame’ sẽ không xuất hiện. Hơn nữa, cũng chẳng có cú ‘critical hit’ (chí mạng) bỏ qua phòng thủ đối phương.

Không quá khi nói một khi đạt đến khả năng phòng thủ nhất định, những đòn tấn công ma thuật sẽ không có tác dụng, về cơ bản sẽ bị vô hiệu hóa. Những vũ khí sở hữu lượng ma lực của riêng chúng, nhưng đạn thì tách rời hẳn so với nguyên lý này nên chúng sẽ nằm trong ví dụ trên.

Tuy cung tên không thể sánh bằng kiếm và thương do chỉ tiếp xúc với tay trong khoảng thời gian ngắn, nhưng có vẻ như có ma thuật được yểm lên chúng. Cho dù có ném một quả bóng sắt vào một con rồng cấp thấp, nó cũng chẳng hề hấn gì. Nhưng với level 150 chuyên cận chiến, nếu tấn công, chỉ với một thanh kiếm sắt thôi vẩy rồng cũng bị xé rách. Theo quy luật thì đáng lẽ năng lực tấn công của một quả bóng sắt phải cao hơn.

Tất nhiên, với kim loại không phù hợp cho ma lực lưu thông thì năng lực tấn công sẽ bị giới hạn, nên tấn công một con rồng thượng đẳng với một vũ khí bằng sắt thì có bắt ép quá. Đây chỉ là ví dụ, ví dụ thôi.

Do đó, súng chỉ là vũ khí để gϊếŧ kẻ yếu.

Mà, ở đây thậm chí còn chẳng có khái niệm về nó cơ mà. Hai tên anh hùng kia chắc không phải lũ ngốc, nên bọn họ sẽ không nói đến súng đạn đâu. Dù sao nó cũng chỉ gia tăng khả năng diễn ra một vụ thảm sát trong chiến tranh.

Thể giới này sẽ chẳng cần thiết đến mức phải chế tạo thuốc súng, dù có, cũng chỉ biến mất mà thôi, ngay cả việc cải tiến cũng không. Những việc thuốc súng có thể làm, phần lớn đều có thể được hoàn thành bằng ma thuật. “Không, chúng tôi muốn nghe kế hoạch tương lai mà khách của mình có mà.”

“Cho chúng tôi ở lại.”

Phiền phức quá. Hà~, tôi cảm thấy như mình sắp nổi điên đến nơi rồi.

“Không may thay, Waka-sama và ta bận lắm. Ta muốn hai ngươi rời đi-desu.”

Mio, tốt. Tôi chỉ cảm thấy mùi phiền phức từ cái đống này.

“Chúng tôi chỉ muốn giới thiệu sensei của mình thôi mà.”

“Không phải mấy người nên đi cùng thay cho việc phá hỏng vũ khí của chúng tôi lúc trước sao?.”

Sensei của mấy người hử… Vâng vâng, tôi nhất định không muốn gặp người đó đâu. Nếu là người liên quan đến hai cô này, dạ dày tôi sẽ không chịu nổi mất. Một tên chẳng chịu nghe người khác, tăng động và năng nổ một cách điên khùng. Ý muốn gặp mặt của tôi với tên đó thấp như thể việc tôi muốn gặp Mio trước giao kèo vậy.

“Xin lỗi nhưng hai cô thấy đấy, sau khi chiến đấu với hai người thì tôi mệt lắm. Chúng tôi cũng đã dùng bữa nên giờ muốn đi nghỉ. Dù sao tộc trưởng-san cũng cho chúng tôi mượn căn phòng này vì mục đích đấy.” (Makoto) ‘Để xin lỗi cho sự bất nhã của hai đứa, chúng tôi đang chuẩn bị một bữa tiệc nên xin hãy đi nghỉ đi’, là điều bọn họ nói với tôi rồi cho tôi mượn căn phòng này. Hay đúng hơn, bọn họ đẩy nó cho tôi.

Những người này có gì muốn hỏi tôi trong khi tổ chức bữa tiệc sao? Tôi không biết họ sẽ tổ chức kiểu bữa tiệc gì, nhưng do chúng tôi cũng có thể tham dự nên chắc đây là lễ hội hay gì đó rồi.

Chúng tôi đến đúng lúc thật. May mắn.

“Mệt sao? Ngươi á? Đừng có khiến ta cười.”

“Chỉ là trò trẻ con thôi nên thôi nào.”

Biết ngay mà, xử lý hai tên này khó đây. Tôi không muốn kết giao với họ. Nhưng trong cuộc đối thoại này, có người còn dễ nổi nóng hơn tôi nên, tôi nên làm gì đây? Mio lầm bầm mà xuất hiện một lần nữa thì đau lắm. Tôi mới được chữa trị xong nhưng cũng chẳng muốn chảy máu nữa đâu. “Xin phép.”

Trong khi tôi đang cố tìm cách từ chối lời mời cưỡng ép của hai forest onis đang đứng chắn lối vào, tôi nghe thấy giọng nói của một người khác.

Một giọng nói rõ ràng, trầm tĩnh. Những tên sεメy nên chết đi.

Khi tôi tìm kiếm chủ nhân của giọng nói, đằng sau AB, là một chàng trai trẻ với làm da trắng bất bình thường. Những trưởng lão của forest oni trông cũng trẻ nên tôi không biết liệu anh ta có thực sự là một chàng trai trẻ hay không.

Ngoài nước da ra, đặc điểm cơ thể của anh ta trông giống y hệt với những người khác trong ngôi làng, nhưng… sao thế này? Có chuyện gì đó khiến tôi cảm thấy không yên. Một cảm giác khó chịu. Anh ta sử dụng ma pháp hay thứ gì đó sao?

Trên tất cả, tôi không thích việc anh ta xuất hiện trong khi xóa đi sự hiện diện của bản thân như thế. “Anh là?.”

Tôi chủ động hỏi người đàn ông đi qua lối được hai cô AB mở ra. Địa vị của anh ta có khi còn cao hơn hai cô này, không nghe thấy bất kỳ lời phàn nàn nào từ bọn họ cả. Tuy nhiên, sự hiện diện của anh ta không hòa nhã đến thế. Gần như là thù địch, hay có thể gọi là khinh thường.

“Xin lỗi vì sự quấy rầy đường đột. Tên tôi là Adonou. Người thân của một trong các trưởng lão, nếu nói thẳng ra, tôi là một người con. Còn tại nơi làm việc, hiện giờ tôi là người đang quay trở lại chỗ làm.”

“Cám ơn vì đã giới thiệu tận tình. Tên tôi là Raidou. Đây là bạn đồng hành của tôi, Mio. Thật vinh hạnh khi được người thân của trưởng lão đến thăm trong khi trời đã muộn như thế này rồi. Xin lỗi nếu tôi có quá thô lỗ nhưng, có phải Adonou-sama cảm thấy không khỏe ở đâu đó chăng? Nếu anh không phiền thì tôi có thể cung cấp dược phẩm bổ sung chất dinh dưỡng.” Khiêm tốn và tốt bụng. Nhưng cần hành xử như một thương nhân. Chỉ cần chưa biết được mục tiêu của bên kia là gì, thay vì là một thành viên của Asora, tôi nghĩ tốt hơn nên cư xử như một thương nhân vô tình đến được ngôi làng này. Dù sao tôi cũng mệt mỏi với việc tiếp họ hết người này đến người khác rồi.

Tôi có thể lấy tuổi tác và việc thiếu kinh nghiệm ra để che dấu hành động của mình. Dù tôi đang mang mặt nạ, tôi vẫn trông trẻ mà. Nếu cần tháo mặt nạ ra, tôi sẽ phải đeo lên mặt nạ của thương nhân. Gần như chắc chắn tôi sẽ bị coi thường.

“Eh? A, chắc cậu đang nói đến màu da của tôi. Từ khi sinh ra da tôi đã có màu như thế này rồi, nên tình trạng cơ thể của tôi hoàn hảo. Ra vậy, một thương nhân hử. Đây cũng là điều bố tôi đã nói. Tôi nghe nói khả năng của cậu không hề thấp nên khi nói chuyện tôi cứ tưởng cậu là một mạo hiểm giả chứ, ha ha ha.” “Tôi cũng đăng ký làm mạo hiểm giả, nhưng chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Tôi chỉ là một thương nhân mới vào nghề. Gần đây cũng mới mở thương đoàn của mình, là thương đoàn Kuzunoha ạ. Hân hạnh được gặp anh.”

“Nếu nơi đang nói đến là một thị trấn của loài người với thương hội, chắc chắn không thể nào là một cứ điểm được. Anh đang nói đến Tsige chăng?.”

Gã này làm sao vậy? Liên quan đến chuyện này, tôi đáng ra đã nói tất cả tại bàn tròn rồi. Rắc rối thật.

“Vâng, đúng vậy. Tôi đến từ Tsige.”

Có khi nào anh ta đang sử dụng ma thuật phát hiện nói dối? Tôi vẫn chưa xác định được thứ cảm giác mơ hồ này là gì, và tôi cũng không thích nụ cười giả tạo ấy của anh ta. Mà có khi tôi cũng đang trưng ra một vẻ mặt giả tạo cũng nên.

Chết tiệt, chỉ có Mio im lặng đã khiến tôi có cảm giác xấu rồi, vậy mà… “Tôi hiểu rồi. Chắc tôi lo lắng quá thừa thãi rồi. Xin thứ lỗi, đến tối công việc chuẩn bị yến tiệc sẽ hoàn thành. Tôi có vài việc cần làm nên tôi sẽ không thể tham gia, nhưng xin hãy tự nhiên thưởng thức.”

Sau khi người tên Adonou khẽ cúi chào, anh ta đi giày và bước vào hành lang. Không hề có tiếng bước chân.

“Adonou-dono, lúc trước ngài ấy không có ghê ghê như thế này đâu.”

“Adonou lạ thật đấy.”

“Ưm, hai ngươi biến đi được không? Bọn ta có chuyện cần làm.”

Mio trông như khó chịu, cô ném những từ ngữ sắc bén đến cặp đôi Akua-Eris. Nếu mấy người này ở đây, chúng tôi không thể đến Asora được, cảm giác của tôi cũng tương tự với cô ấy.

Lâu lâu tôi cũng muốn ở một mình mà.

“Biết ngay mà, kiểu gì bọn ta cũng phải để hai người gặp shishou mới được.”

“Không sao đâu, chỉ đau có lần đầu thôi.” Mấy tên này, bọn chúng không biết đọc cảm xúc của người khác sao? Thật chứ, đáng ra…

*Baki—i!

“!!.”

Để Mio trông coi hai tên AB, tôi phản ứng lại với âm thanh phát ra đằng sau mình.

Âm thanh của sự hủy diệt.

Hay đúng hơn, bức tường gỗ của căn phòng đã bị phá hủy. Ở đây không có cửa sổ nên cái lỗ đó thông gió được đấy, đợi đã, không phải thế.

Không lẽ không dùng「Sakai」vì nó phiền phức thì tệ lắm sao? Không nhận ra đấy.

“Yo! Các ngươi là khách đó hả!?.”

Một tên ‘quái nhân không thèm nghe người khác nói gì’ và ‘năng nổ tăng động’ xuất hiện.

Giáo viên và học sinh là một đám trẻ con vô dụng hử.

Tuy không biết bằng cách nào, nhưng tôi chắc chắn. Gã này là Shishou của hai tên kia.

“Ta nghe nói ngươi đối xử với Akua và Eris như bọn nhóc đúng không? Khá ấn tượng đấy, này, anh trai đằng kia, bắt tay! Bắt tay cái nào!.” “Shishou!.”

Thấy chưa? Phản ứng của hai cô kia nói lên tất cả rồi. Tuy nhiên, khi hắn ta nói bắt tay, có thể cảm thấy sự căng thẳng của hai tên đó. Đừng nói với tôi tên này có lực tay kinh khủng nhé!? Không lẽ tôi phải rên ‘đau đau đau’!?

Chẹp, chỉ bắt tay thôi, chịu đựng lúc vậy.

Giờ cũng đã gặp rồi, mấy tên biếи ŧɦái kiểu này sẽ chẳng chịu lùi bước đâu. Kết thúc hắn ta nhanh gọn và đuổi bọn đúng đi thôi.

Bởi vì, mấy người biết đấy, phá cả bức tường chỉ để xông vào và nói ‘Yo’, chẳng hay chút nào. Tôi chắc chắn Mio sẽ lại mang cặp mắt ‘rape eyes’ cho mà xem.

*siết

Uh, eh? Tôi không có ‘đau đau đau’ này.

*siết~mugyu

*Moshimoshi*, cái tên tởm này.

Tay tôi bị một tên đàn ông vuốt tóc ngược với vẻ mặt nghiêm túc một cách đắng sợ nắm lấy. … Ah! Đừng nói với tôi hắn ta thuộc NHÓM ĐÓ!? Không được, tôi yêu cầu có một cuộc diễn tập di tản! Tình huống này vượt quá mức thăm dò tình báo rồi!

“Hô~?.”

*zowa

Ớn-ớn lạnh…

“Wa, ông thả tay tôi ra có được không?.”

Tôi vốn đã không còn dùng sức nữa rồi.Vì cơn sợ mà toàn bộ sức lực tôi bị trôi tuột đi đâu mất.

“Có hơi….”

*zowazowa

AB và Mio nuốt nước miếng. Một bầu không khí cực kỳ lạ lùng bắt đầu tràn ngập xung quanh.

“Cũng lâu quá rồi, thoải mái làm sao.”

*zowazowazowa!

*buchi!

“Tôi nói ông thả tay ra, eh, buchi?.”

“Trừng phạt thần thánh!!!!.”

Sự nhẫn nại của tôi gần đạt đến giới hạn. Ngay khi tôi định tung một cú chặt karate lên cái gã đang bắt tay mình…

Hình như tôi nghe thấy âm thanh của gân xanh nổi lên và một cơn gió lốc bắt đầu nhảy múa trong căn phòng, hình dáng tên biếи ŧɦái biến mất tăm. Ô?

Về bên trái mình, tôi có thể trông thấy một Mio đang bực tức, vai cô nhấp nhổm vì thở dốc.

Vậy ra cô ấy là người nói trừng phạt thần thánh hử. Một tay của cô đang cầm quạt.

Ah! Hóa ra cô ấy thổi bay tên biếи ŧɦái bằng thứ đó! Lý do vì sao tôi không thể nhìn thấy tên đó chắc do hắn đã rời khỏi căn phòng qua bức tường bị chính hắn phá hủy. Bay đó.

Hắn ta còn sống không? Không sao đâu, sống là các chắc. Mấy tên loại đấy không có dễ chết đến thế.

“Shi-Shishou~!.”

AB nhận định tình huống chậm hơn tôi, một lần nữa hét lên, hai tên đó rời đi cũng qua chính bức tường vừa rồi và bám theo dấu vết Shishou của bọn chúng.

“Ta….”

“Ta?.”

“Ngay cả ta cũng chưa từng gần Waka-sama đến vậy, thế mà ngươi! Tên vô lại! 32 giây với Waka-sama!”

Đáng sợ quá!!

Cô cũng đáng sợ quá đấy. Một tên bê đê cơ bắp đầy khả nghi với một cô yandere khát máu hử.

Lựa chọn gì mà đáng sợ quá. Dù đây có là một eroge và được mọi người bàn tán sôi nổi, tôi vẫn không có đủ tự tin đụng tay vào đâu.

Chỉ bây giờ thôi, tôi không muốn nghĩ thêm gì khác.

Im lặng đi ngủ cho đến bữa tiệc. Để hồi phục tinh thần, ngủ là cần thiết. Mà dù vậy tôi cũng chẳng mong mình sẽ có một giấc ngủ ngon.

~ ??? ~

Ta mới gặp một thực thể khó hiểu gì thế này.

Hắn nghi ngờ ta. Chắc chắn không sai.

Đã được một thời gian kể từ khi ta xâm nhập vào tộc nhân hiếm hoi này, nhưng đây là lần đầu tiên ta trông thấy một thực thể như vậy.

Không ai trong số chúng chỉ đơn thuần là một tên hân tộc đơn giản.

Nếu chúng là người ta vẫn luôn tìm kiếm… Mà, bản thân ta cũng không nghĩ điều đấy lại khả thi. Vậy, kệ những tên khác, ta sẽ hành động. Đạt được khao khát vẫn hằng mong là lựa chọn ưu tiên nhất.

Khả năng thứ năng lực thú vị này không có tác dụng đã xuất hiện. Ta sẽ chăm sóc bọn mi bằng cơ thể thật sự.

Liên lạc thì sao?

Có vật cản không vui chút nào. Quyết định rồi.

Đúng thế.

… Không cần thiết nữa. Mụ đàn bà đó, ban đầu đơn giản chỉ cùng hợp sức với ta. Không, nói ta sử dụng ả cũng được.

Dù sự thật có là gì, ta hứng thú với các ngươi rồi. Ta muốn chúng làm vật thí nghiệm của ta.

Ta đã hiểu rõ khả năng của forest onis, nên không cần thiết lại đây thêm. Dù sao, nó không phải thứ ta cần.

Sau bấy lâu, cuối cùng ta cũng đã gặp được một thực thể có thể cho ta manh mối về ‘thứ đó’

Tại bữa tiệc.

Ta sẽ đón tiếp bọn chúng ngay lập tức.

Gã đeo mặt nạ và ả áo đen. Bọn mi gặp ta là xui 9 kiếp rồi.

ーーーーー

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.