Chương 41: Quyết lấy con đường mình đi

[Mau dùng thuốc đi]

Tôi đang giữ tay và người của người vợ, hoàn toàn khóa chặt bà ấy. Người này hoàn toàn mất đi nhận thức của loài người.

Không rõ trước đây bà ấy như thế nào, nhưng hiện giờ tóc bà xõa xuống, đôi má hóp lại, ánh mắt đỏ rực đầy khát máu, còn miệng thì liên tục chảy dãi, những hình ảnh đấy đều ấn tượng đến nỗi khiến tôi liên tưởng bà ấy như những bóng ma. Dù cho bà ấy đứng giữa bầy thây ma, chắc tôi cũng không nhận ra sự khác biệt nào.

Nó là cái gì ấy nhỉ? Bộ phim mà nhân vật chính sống cùng với chú chó của mình trong thế giới đã bị hủy diệt bởi một loại virus ấy. Bà ấy trông giống những người bị nhiễm loại virus đó.

(T/N: phim Will Smith đóng, I am Legend)

(note: I AM LEGEND!!!)

Mà, nói là ma cũng hợp lý đấy chứ. Ai có thể tin được người này từng là một bà vợ xinh đẹp? (Dù trước đây tôi chưa từng nhìn thấy bà ấy)

Đôi chân bà ấy vẫn đang dãy dụa, nhưng nếu là để người khác cho bà ấy uống thuốc thì việc đấy không gây khó khăn gì.

Với người vợ trong bộ dạng thế này, ngay cả cái mặt của tôi trông vẫn còn được chán.

Trong khi đang có những dòng suy nghĩ như vậy, tôi bắt đầu cân nhắc việc cho họ thấy mặt của mình khi đống chuyện này được giải quyết ổn thỏa.

Vẻ bề ngoài, tôi cảm thấy nó không còn là vấn đề nữa.

Nếu có người thực sự để tâm đến vấn đề đó, tôi chỉ cần để Tomoe hay Mio thay đổi cách nghĩ của họ thôi.

(T/N: Wot? Thay đổi cách nghĩ bằng vũ lực à, omg)

Hơn nữa, che giấu khuôn mặt sẽ tác động đến lòng tin của họ đối với tôi.

Vì tôi thực sự muốn sống cuộc sống của một thương nhân, giấu mặt đi không phải là một lựa chọn.

Và tôi đã quyết định sẽ bắt tay vào mảng dược liệu. Tôi không muốn thấy một gia đình khác mất đi người thân của họ trong cái hoàn cảnh vô lý như thế này nữa.

Ngay cả tôi cũng nghĩ rằng đây là một quyết định vội vàng, nhưng tôi không quan tâm đến điều đó.

Vì thế tôi đã quyết sẽ lộ diện khuôn mặt của mình. Tôi nghĩ mọi người sẽ thấy quen sau khi gặp tôi thường xuyên thôi.

“C-Cậu có thực sự là level 1 không? (Rembrandt)

Rembrandt-shi thốt lên một cách bất ngờ. Dĩ nhiên rồi. Vì level 1 là con số còn thấp hơn cả ông ấy cơ mà.

[Đừng để tâm đến chuyện đó, tập trung vào lọ thuốc ấy. Đừng nói với tôi là tới nước này rồi mà ông lại sợ bị cắn đấy nhé?]

“Chuyện cỏn con như thế chả là cái gì hết!” (Rembrandt)

Tuy bị ngạc nhiên trước tiên tôi có thể tự thân không chế người vợ, nhưng với lời nói đầy thách thức của mình, tôi khiến ông ta phải bắt tay hành động. Thực tế, đâu như cấu trúc cơ thể của bà ấy bị thay đổi, nên đương nhiên kỹ thuật vật, thứ có tác dụng với con người sẽ phát huy hiệu quả trong trường hợp này.

Và tôi cũng có cơ thể vượt xa người thường cơ mà. Chỉ vì bà ấy vượt qua được giới hạn của bản thân đâu có nghĩ việc ấy lại trở thành vấn đề đối với tôi.

Tuy nhiên, sức mạnh của bộ hàm con người đúng thực mạnh hơi tôi nghĩ.

Hơn nữa lại đến từ người phụ nữ đã vứt bỏ giới hạn của bản thân. Với những người không phải là mạo hiểm giả, sức mạnh này cũng đủ để khiến họ hoảng sợ.

Nhưng không e ngại trước mấy cái răng đã trở thành nanh vuốt, người đàn ông đổ thứ trong lọ thuốc vào miệng bà ấy. Từ mặt ông ta tôi có thể cảm nhận được một sự quyết tâm, rằng cho dù những ngón tay có bị cắt lìa, ông cũng không hề ngần ngại.

Có thể do cơ thể của người vợ bắt đầu cảm thấy thay đổi, cơ thể bà ấy bắt đầu co giật và dấu hiệu của sự điên loạn, đôi mắt đỏ máu, đang dịu dần đi. Vẻ ngoài của bà ấy không thay đổi quá nhiều, nhưng toàn bộ cơ thể bà bắt đầu mất sức và hơi thở dần trở nên đều hơn.

“Ôi, Risa. Thế là… Thế là ta sẽ lại có thể trò chuyện được với nàng rồi đúng không? Ta thật hạnh phúc quá” (Rembrandt)

(T/N: dịch thoát nghĩa chỗ này, “nó đem lại nụ cười trên khuôn mặt ta” nghe có vẻ meh~)

Ông ta vừa khóc vừa ngã dục xuống sàn. Tất nhiên, tôi chẳng thể nói gì trong tình huống này cả. Ông ấy đang khóc một cách rất đàn ông.

Người quản gia, Morris-san, không thể hiện biểu cảm gì, nhưng ông đang lau nước mắt của mình.

[Giờ thì, chúng ta bắt đầu từ cô tiểu thư nào? Tôi nghĩ chúng ta nên ưu tiên người với tình trạng tệ hơn]

Nếu Hazaru có thể làm được, thì chúng tôi sẽ có lọ tiên dược cuối cùng cần thiết. Nhưng trong tình hình hiện giờ, chúng tôi phải lựa chọn. Tôi có nghe anh ta nói một cách tự tin rằng ‘ đây là một quá trình sản xuất lãng phí’ thế nên tôi nghĩ hẳn anh ta đang cố gắng hết sức lắm và bằng cách nào đó, sẽ có thể làm được.

level với 3 con số của anh ta không phải chỉ để trưng chơi.

“Hừm~, c-cậu nói đúng. Dù mọi chuyện vẫn còn chưa xong vậy mà ta lại, thứ lỗi cho ta. Nếu nói về con gái của ta thì, đứa nhỏ hơn đang trong tình trạng tệ hơn. Hãy cứu nó trước” (Rembrandt)

Ngay cả khi ông ấy đang cố lấy lại tinh thần, khuôn mặt của ông vẫn còn đỏ do khóc quá nhiều. Làm ơn lau nước mũi đi, người đàn ông trung niên đẹp zai.

[Đã hiểu]

Một lần nữa, chúng tôi đi một đoạn.

Có vẻ con gái bà ấy không ở trong phòng kế bên.

(T/N: Chính xác bản Eng ghi là her daughter, không phải his daughter)

Dĩ nhiên.

Vì ngay khi lọ thuốc bị bể, cả ba người họ sẽ tấn công. Nếu vậy thì coi như ông ấy tiêu đời. Có vẻ như phạm vi cảm nhận thứ thuốc đo của một người không rộng cho lắm.

“Trong đây” (Rembrandt)

Nói như vậy, Rembrandt-san vừa chỉ tay đến cánh cửa nằm sâu trong hành lang.

[Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ hành động trước. Đưa tôi chìa khóa]

“N-Như vậy có ổn không?” (Rembrandt)

Mặc dù lúc nãy ông ấy đã nhìn thấy tôi làm những gì, nhưng vẫn hỏi tôi đầy lo lắng.

[Không vấn đề gì. Khi tôi khống chế được cô ấy, tôi sẽ ra hiệu cho ông bằng ma pháp ánh sáng. Tuy nhiên…]

Tôi cố tình bỏ giở lời nói để tạo không khí.

Hai người họ nuốt nước miếng.

[Nếu tôi có vô tình chạm vào ngực hay là mông của cô ấy, thì xin đừng tức giận nhé, Oto-san] (T/N: Oto-san= Cha)

“?!?!”

Họ rõ ràng là bị bất ngờ, cả hai đều nhìn nhau và xua tay yếu ớt, rồi liếc xéo tôi.

Căng thẳng quá cũng không tốt mà ~. Tôi hy vọng ông ta coi nó chỉ là lời nói đùa thôi. “Nói sao nhỉ…”

“To gan nhỉ”

“Yeah. Cậu ta đúng là người như vậy”

Tôi không nghe được những lời họ trao đổi trong khi cả hai đều mở nụ cười cay đắng.

*Cách* Mở ra

Hừm, cô ta không có trên giường.

Phía trong tối và im lặng.

Với vẻ mặt bình tĩnh, tôi đi xung quanh tìm kiếm.

Cô ấy kia rồi.

Cô ta ở phía điểm mù của tôi. Không biết làm sao cô ấy làm được nhưng cô ấy đang ở phía bên trái trần nhà trong khi tôi đang nhìn cái giường. Cô ấy cứ bám lấy góc đó và nhìn về phía tôi. Cô là khỉ à? Hay là Người nhện?

Cố tình để lộ lưng cho cô ta, tôi đi một vài bước.

Khi vừa mới làm như thế, cô ta nhảy bổ lên người tôi. Chắc hẳn do mùi của tiên dược vẫn còn dính trên người tôi. Nếu vậy, chắc có thể gọi đây là điềm xui cỡ trung đây.

Vì cô ấy đang coi tôi như một vật cản cơ mà. Tình trạng của cô ấy tốt hơn so với người vợ, nhưng thể hình nhỏ nhưa và nhanh trí đang cười đau khổ và dữ dội. Thể lực của cô ta cũng lơn hơn. …

Với người cuối cùng, tôi nên chuẩn bị kỹ càng hơn.

Trong khi vẫn còn đang quay lưng, tôi nắm lấy tay trái của cô gái và kéo về phía mình.

Cứ như thế tôi xoay cô ta lại và khống chế cánh tay còn lại. Chỉnh người tôi một lần nữa, tôi xoay sở có thể giữ cả hai tay của cô ấy bằng một tay. Trong tư thế này, dù cô ấy có cố cắn tôi bao nhiều lần đi nữa, tôi cũng có thể né được. Nếu tôi chú ý, tôi chỉ cần di chuyển một chút. Tôi có thể xử lý được với thái độ điềm tĩnh.

Với tay đang rỗi còn lại, tôi giữ đầu cô ta xuống và khiến cô ta không cựa quậy được nữa. Yosh, okê rồi.

(T/N: dịch thoát nghĩa tiếp, ‘và lấy đi mất sự tự do của cô ấy’, nếu thánh nào thích sát nghĩa, hehe) Bắt chéo hai chân cô ta lại vào phía trong… xong.

(T/N: tương tự thế )

Ngồi trên cô ấy, tôi có thể khóa hoàn toàn mọi cử động của cô.

Trong tư thế này, tôi ra hiệu cho bên kia bằng ma pháp ánh sáng.

Sau khi tôi nghe thấy tiếng chân người, Rembrandt-san và quản gia Morris-san đi vào.

[Làm ơn nhanh cho cô ấy uống tiên dược]

Thấy thuốc tiên, cô ấy lại thử lồng lộn lên. Tôi đè cô ấy xuống, khóa mọi sức lực của cô và giục những người kia tiếp tục.

Vẫn tốt hơn nếu cô ấy chịu tổn thương về thể xác ở mức tối thiểu.

“Cảm ơn. Trân thành cảm ơn cậu rất nhiều!” (Rembrandt)

Sau đó, nhịp thở của cô ấy trở nên đều hơn giống như đối với người vợ. Thả cô ấy ra, tôi đưa cô ấy trở lại giường.

Sau khi đưa cô ấy lên giường (T/N: tôi… é hé hé), một số hầu gái vào phòng và bắt đầu chăm sóc cho cô gái và dọn dẹp phòng ốc. Ồ, tôi không nghĩ có việc này đấy. Chắc là do nhờ quản gia-san chu đáo, hay cũng có thể là do Rembrandt-san.

Và rồi, tôi nghe tiếng bước chân dồn dập mạnh mẽ vang tới.

“Hah~Hah~! Raidou-dono, tôi chế thêm được một liều thuốc nữa rồi! Nguyên liệu là từ chính tiên dược luôn, một sáng chế của Hazaru này – á?!” (Hazaru)

Anh là tên ngốc à?!

Làm thế quái nào mà anh có thể bị vấp lần nữa vậy?!

Khoảng cách quá xa, tôi không thể với tới được! Hơn nữa, tôi đang tận hưởng khoảnh khắc tuyệt vời cùng với người con gái trẻ này!

(note: lol, tuyệt vời cơ đấy)

Mà, nỗi lo của tôi không cần thiết lắm.

Với những cử động khéo léo, Morris-san đã bảo vệ được liều thuốc.

Tới mức tôi muốn bản sao của ông ấy có mặt ở mọi nhà. Đúng hơn là, tôi bắt đầu thực sự muốn ông ấy tới Asora. Tôi muốn ông trở thành cố vấn kiến thức phổ thông cho tôi! Và, Hazaru. Bữa tối hôm nay là anh phải trả đó. Không cần biết là ngon hay dở, tôi sẽ ăn như thể không có ngày mai! Dĩ nhiên, sau khi đấm một phát vào mặt anh!

“Cảm ơn vì đã đem tới cho chúng tôi kỳ tích này. Ôi Nữ thần, tôi xin cảm ơn người” (Rembrandt)

Làm ơn đừng có đi cảm ơn cái tên đó. Nó khiến tôi mất hết sức lực đấy.

Từ tận đáy lòng tôi xin phủ nhận hoàn toàn lời cầu nguyện của Rembrandt-san.

Vị tiểu thư còn lại còn nhanh và mạnh hơn tiểu thư ban nãy, nhưng đối với tôi thì chẳng có nhiều khác biệt là mấy.

Vấn đề là nếu liều thuốc được làm từ những nguyên liệu còn lại có tác dụng hay không thôi. Nhưng Hazaru noi là anh ấy đã so sánh kỹ các thành phần của tiên dược, nên tôi quyết định tin vào anh ta.

Đúng hơn là, cô gái vẫn còn giữ được ít lý trí, và như thể đang chống chọi lại đôi mắt đang chuyển sắc mình, cô ấy liên tục nói ‘Chạy đi’ trong lúc tấn công tôi. Phần này lại thành ra lại làm tim tôi khó chịu đựng hơn. Tôi biết cô ấy không hiểu tôi nói gì, nhưng tôi vẫn nói với cô ta rằng ‘Không sao đâu, tôi sẽ cứu cô. Chờ thêm chút nữa thôi’.

Trấn tĩnh lại cảm xúc của mình, tôi gọi Rembrandt-san và để cô ấy uống thuốc.

Fuh~

Để cô gái lên giường, tôi vô thức thở phào. Dù gì tôi đã hoàn thành một công việc lớn, nên có thể làm thế mà.

“Nói sao nhỉ…? Tôi nghĩ việc Raidou-dono trở thành một thương nhân cũng giống như việc việc anh hoàn toàn lờ đi năng lực của bản thân đấy” (Hazaru)

Chàng trai trẻ nói ra một thứ cực kỳ thô lỗ và hoàn toàn không hợp với tuổi của anh ta chút nào.

Hơn nữa, Rembrandt-san và Morris-san cũng đồng tình nữa chứ!

“Thật là một kỹ năng khống chế hoàn hảo. Tôi nghĩ level 1 chắc hẳn là do nhầm lẫn rồi”

“Tôi nghĩ cậu làm Mạo hiểm giả sẽ thích hợp hơn”

Dù cho tôi đã quyết định sẽ cố gắng hết sức với tư cách là một thương gia. Là Senpai thì làm ơn đừng nói như thế! “Tôi được những tùy tùng của mình huấn luyện nên” (Makoto)

“À, nếu là như thế thì tôi có thể hiểu được. Dù sao thì…” (Hazaru)

Hey, Hazaru. Anh đang gây rắc rối hết lần này đến lần khác đấy, làm ơn thôi đi.

Tôi sẽ dạy cho anh một bài học về cách hiểu tình huống bằng ngôn ngữ cơ thể đó, biết không hả?

“Hai tùy tùng của cậu đều hơn level 1000 mà ~” (Hazaru)

CHẾT TIỆT!

Cái tên Hachibei-san không biết suy nghĩ này, anh đã làm cái gì vậy?

Nhìn hai người đang đơ càng bởi lời nói của tên kia, tôi ngước lên trời và than thở. Ít nhất hãy học cách phân biệt cái nào nên nói ra và cái nào thì không…

ーーーーー

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.