Trời ạ! Waka đối xử dịu dàng một chút cũng có sao đâu.
Người như anh ấy nếu mà sống trong thời của Koumon-sama thì chẳng khác nào ông cụ non.
Kiểu thông minh và sáng suốt của Koumon-dono hợp với mình hơn.
Nếu nghĩ như thế thì mấy vai diễn trong đống ký ức mới của waka cũng được.
Mình muốn waka chú tâm thêm đến mấy đống rắc rối.
Chuyện liên quan đến hội mạo hiểm hay như với vấn đề thị trường, waka đều nhận thấy có sự bất thường nhưng anh ấy lại cố lờ đi.
Nếu anh ấy làm vậy thì sẽ không có bất kỳ biến cố hay chuyện gì xảy ra. Nếu không phải do bản thân nhanh trí thì có khi mình đã không biết điều rồi.
Không tốt chút nào, cứ thế thì chúng ta sẽ không thể định hình lại thế giới. Rồi thì “Nơi này cũng chỉ nhỏ mọn đến thế thôi” và mình sẽ không thể vung thanh katana của mình mất.
(note: ý là không đáng để quan tâm)
Ngay khi mà mình cuối cùng cũng có trong tay thứ tương tự từ người lùn cổ, từ từ, dài quá, gọi cổ lùn là được.
Mio đã đã hoàn thành khá tốt nhiệm vụ với cái cách hành xử ngu ngốc của cô ta. Giống như một Hachibe-san, vô lo không một tấc sắt nhưng là kẻ không thể đánh giá thấp được.
Giờ chỉ cần waka nghiêm túc thôi thì chúng ta sẽ có thể tiến đến giai đoạn “Tái tạo thế giới trung cổ” mà không gặp bất cứ vấn đề gì.
Nhưng giờ mình lại phải trông coi xe hàng trong khi ẩn nấp như thế này.
Tuy không được ăn tối nhưng đêm nay chính là thời điểm mà ta đây có thể mong đợi một diễn biến mới nổ ra.
Khi nghĩ đến điều đó, fumu, trông như mình phải cảm ơn waka vì mệnh lệnh này.
Dù sao, mình vẫn đang điều tra phương pháp sản xuất gạo, và kỹ năng dùng đũa của mình vẫn chưa khiến đến mức độ có thể gọi thỏa mãn. Liên quan đến Katana, mình vẫn đang tìm hiểu về món vũ khí đấy, thanh kiếm mình đang mang có hình dáng tương tự một thanh katana với lưỡi cắt một bên.
Tuy vậy, các công đoạn cơ bản để có thể tạo ra katana vẫn còn đang trong quá trình tìm tòi nên đành phải trông chờ thôi. Trong quá khứ Waka đã có nhiều lần cùng bố mẹ anh ấy đến một thị trấn tên Seki và tham gia lễ hội Hamono rồi ở lại đó. Mình sẽ cố thử tìm hiểu hiểu ký ức của waka vào lúc đó xem có kiến thức mình cần không.
Thật may khi waka là người biết khá nhiều thứ này nọ. Có vẻ như anh ấy là loại người sẽ tìm tòi đến nơi đến chốn nếu như gặp thứ mình thích. Cái thú vui bắt đầu nghiên cứu từ một mớ hỗn độn củ anh ấy giúp mình khá nhiều mà. Thực lòng cám ơn nha-ja no.
Bên trong áo, mình có “My đũa” nhưng mình lại vẫn chưa thể dùng chúng thành thạo được.
(note: “My” vốn ghi bằng bảng abc nhé, My đũa :v)
Đúng như mình nghĩ, bữa ăn đầu tiên của mình chắc chắn phải là một bữa ăn kiểu Nhật mới được. Rồi ngày nào đó mình sẽ phô diễn khả năng dùng đôi đũa này không khác gì khi dùng dao với dĩa.
Sắc bén mà cũng đầy tráng lệ!
Đúng là mình nên tăng số orc chuyên làm ra món ăn Nhật Bản. Như vậy, mỗi khi muốn ăn mấy món đó thì mình sẽ không phải nhờ waka đụng tay. Để mà đòi hỏi waka làm việc đấy, thật, quá nhiều tự do cho một kẻ không khác gì nô ɭệ này.
Tôi hướng ánh nhìn sang số hàng hóa.
Trong đây chứa hoa quả của Asora. Có vẻ như chúng giống hệt với loại thực phẩm đến từ thế giới của waka. Nên chúng tôi để waka quyết định xem số hoa quả đó có ăn được không.
Mỗi một trong số chúng đều tràn đầy sinh lực, ngoài ra còn có rất nhiều quả cực kỳ mọng nước. Hương vị cũng không chê vào đâu được.
Đúng là loại trái cây có thể sống trong cái thế giới khác nghiệt của waka mà, ngập tràn sức sống mãnh liệt.
Có một lần cảm thấy thích nên tôi cố thử tái tạo lại những thứ mà mình nghe từ waka và nhìn thấy trong ký ức của anh ấy, giờ thì tôi gần như “phủ phục”. Bởi vì dù sao lượng ma lực trong không khí nơi đấy cũng bằng không và chúng không hoạt động được khi sử dụng ma lực để thay thế, thứ vốn có trong thề giới này. Chỉ có vẻ bề ngoài là tôi có thể tái tạo được.
Chúng tôi lấy một số lượng lớn quả mọng từ vô số loài khác nhau nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có quả nào bị hỏng. Bọn chúng trông vẫn còn tươi trẻ lắm-ja
“Mu, mình nên di chuyển không đây?”
Hoàn toàn hiểu rõ sức mạnh về số lượng bọn đột nhập, tôi cũng nắm được thói quen của bọn chúng và một vài đứa bắt đầu hành động, việc đó chứng tỏ bọn chúng hẳn phải nằm trong một tổ chức nào đó.
Chỉ cần nhìn qua cách di chuyển của kẻ khác tôi có thể hiểu được khả năng của bọn chúng. Nhưng mấy tên tối nay khá khó nhằn đây.
Mấy đứa này biết chút gọi là đồng đội. Nhưng, ta là một thượng long, một kẻ có thể trông cậy được. Tất nhiên, những kẻ đã từng thách thức ta đều là là những kẻ mạnh mẽ hàng đầu.
Nghĩ theo cách đó, mấy tên này khá được đấy.
Nếu mà mình cân nhắc…
Hiện giờ, có cái hay là mình sẽ có thể chiến đấu bên cạnh thanh katana này như một samurai.
Tuy nhiên, hình dáng này là thứ được “thừa hưởng” sau khi lập giao ước với waka.
Không sai khi nói rằng so với lúc trước, sức mạnh của mình giờ đã tăng lên.
Waka đã phải trải qua bao rắc rối nhờ cậy người lùn giúp anh ấy tạo ra một công cụ có thể kìm hãm sức mạnh của bản thân nhưng, mình lại không có bất cứ thứ gì giống như thế trên cơ thể này.
Giờ nghĩ kĩ, cái việc chuẩn bị để chiến đấu với ai đó, thật chứ, lấy waka ra làm đối thủ thì chẳng thể tính làm ví dụ được. Tốt hơn hết cũng không nên tính Mio vào.
Nếu là thế thì… Tội nghiệp mấy tên này.
Bọn chúng sẽ phải trở thành “bạn tập” để ta tập luyện khả năng “kiềm chế”.
Hai tên canh chừng và bốn tên đang tiến vào hử.
May đấy.
Waka bảo rằng không được tàn sát hết bọn chúng, rồi còn nhìn mình với ánh mắt trông nghiêm túc đấy. Kể cả nếu có lỡ quá tay, mình vẫn có ý định cho hai tên còn lại sống sót qua chuyện này.
Trong bốn tên đang đột nhập, hai tên đi tiên phong.
Bọn chúng có ý định đột nhập rồi đụng tay đến xe hàng hử. Thời điểm tốt đây.
Lặng lẽ trong bóng tối.
Tôi đứng bên cạnh xe hàng với thanh katana trong tay.
“Chà chà, mấy người có ý đồ gì với xe ngựa của chúng tôi thế?”
Mình sẽ nói chuyện thật thân thiện.
Ngay cùng một lúc tất cả bọn chúng ngưng lại và hướng ánh nhìn sát khí về phía tôi. Từ những bóng hình đó tỏa ra một sự cảnh giác. Tôi đâu có ý định khiến mấy tên đó hoảng loạn với giọng nói thân thiện này đâu nhưng, giờ lại đi có ý nghĩ như vậy cũng không ích gì.
Đôi xà nhãn vàng kim của tôi chìm trong niềm vui sướng chiến trận. Chúng đang hừng hực nhắm đến bọn chúng.
“…”
Không mở miệng hử. Ra mấy tên này đang giao tiếp bằng mắt.
Trông như không thỏa hiệp được. Tốt, giống như kiểu “miễn hỏi” hử. Bọn ronin chết tiệt!
Mấy tên đang cảnh giới có vẻ như không có dấu hiệu di chuyển.
Vài vật thể ngắn ánh lên trong tay hai tên đứng gần xe. Không chút tiếng động, hai tên đứng xa hơn phóng ra thứ gì đó từ tay bọn chúng.
Tôi bắt lấy một trong hai con dao và tránh cái còn lại. Với những cái khác đang bay đến, tôi dùng vỏ kiếm chặn chúng.
Yếu ớt, quá chậm.
Bọn chúng thậm chí còn không đáng để nói tới. Ngay khi con dao kế chạm đến, con dao, thứ tôi vốn tránh từ trước đổi hướng và nhắm thẳng đến tôi. Góc độ lao đến như thể bản thân nó đang gào thét đòi tôi đá nó.
Thỏa mãn điều ước đấy, không vận chút sức nào, chỉ dựa vào trọng lượng cơ thể tôi nhanh chóng đá nó đi. Ta sẽ trả lại nó về tay ngươi.
Một âm thanh trầm thịch vang lên, tên đó bay thẳng lên không trung.
Dù mình đã nghiêm túc kiềm chế như vậy? Hắn ta hẳn đã vỡ vụn rồi. Giờ mà lấy thanh Katana ra thì khá tệ nhưng tốt hơn cứ nên thử nó xem.
“Fumu”
Nếu mình chỉ nhắm đến vũ khí của bọn chúng thì chắc không sao.
“Na!!”
Tôi lùi bước cố tạo khoảng cách. Cùng lúc đó, nhắm đến phần lưỡi dao tên đang chết đứng kia cầm và chém thẳng xuống.
Hắn ta không thể hiện chút phản ứng nào. Tên đó có khi còn không nhận ra việc tôi nhảy ra sau lưng hắn. Hẳn hắn ta nghĩ tôi đã biến mất. Vậy ra đó là lý do khiến ngươi đơ người ra như thế hử, không chuyên nghiệp chút nào. Tên đàn ông đột nghiên hét thé lên sửng sốt khi con mồi mình nhắm đến bất thình lình xuất hiện ngay bên cạnh.
Trông như hắn ta thậm chí còn không nhận ra việc tôi đã chém hắn. Sự tương thích của cơ thể này với vũ khí thật quá tốt. Mấy gã cổ lùn các ngươi, ta thực sự trông mong giây phút khi mà các ngươi có thể tạo ra một thanh katana thực sự, kukuku.
Sau đó…
Dosa
N? Âm thanh gì thế?
Tôi tôi quay ra kiểm tra, nơi đó…
Tên đàn ông trước đó la hét đầy sợ hãi, “phần ngực” phía trên của hắn…
Tại chỗ đó xuất hiện một vết cắt cùng một cơ thể thiếu mất phần thân trên.
Wow, không ngờ nó lại lợi hại thế?!
Không tốt! Mấy tên đang nhởn nhơ kia sẽ mang tin cho đồng bọn. Sau đố, tất cả bọn chúng sẽ cố tẩu thoát rồi sẽ không còn tên nào để tra khảo.
Mình sẽ không thể tra hỏi chúng mất! Bọn cảnh giới vốn đã lùi ra xa một khoảng kha khá rồi. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn, không khéo một cơn chấn động sẽ nổ ra.
Không còn lựa chọn nào khác. Bắt hai tên còn đang ở đây thôi!
Tôi cầm thanh katana theo chiều ngược lại. Mình đáng lẽ ra nên nghe thea lời waka và dùng phần sống từ trước kiếm hử.
Bọn chúng không biết nhục mà quay lưng co giò chạy, có một tên là phụ nữ hử. Mình không thể nhìn thấy mặt chúng, mấy tên này dùng vải che mặt.
Nếu mình định bắt một tên nào đó thì có khi phụ nữ lại tốt hơn, như thế cũng khiến waka hài lòng. Nhìn qua thôi cũng có thể thấy ả ta là một cô ngực bự. Kiểu dáng đó khiến cho việc mang trên mình bộ hắc phục của cô ta trở nên khó chịu.
Mà, waka từng nói rằng đâu đâu cũng tràn ngập thiếu nữ xinh đẹp ngay cả khi mấy người đó cũng đâu xinh đến mức độ ấy. Có khi anh ấy đang thèm muốn con gái. Cho dù nói thế, anh ấy vẫn chưa yêu cầu bọn mình “phục vụ”. Waka thực là một người khá bí ẩn.
Từ từ!
Không phải waka sẽ gọi mình như thẩm phán ác quỷ nếu như mình bắt phụ nữ sao?!
Không, nếu là waka thì đó sẽ là điều anh ấy làm.
Kuu~? Cái bẫy thâm hiểm làm sao.
Đúng như mong đợi từ waka. N, chờ đã. Hình như có thứ gì đó sai sai ở đây…
Mà, cứ không nghĩ mấy thứ phức tạp như thế đi. Giờ để ả phụ nữ chạy thoát và bắt giữ tên còn lại.
Tôi vận ít sức rồi đạp đất phóng đi. Rõ ràng tốc độ hai bên không tương xứng nên thế này đủ để bắt kịp.
Đứng trước mặt tên phẳng lì, tôi thúc vào ức hắn ta.
Cách đó không xa, tên kia ngoảng lại nhưng tôi giả với rút thanh katana.
Ả ta hẳn phải trông thấy cảnh tượng mới đây thôi.
Trông đầy hoảng hốt, cô ta chạy đi.
Fu fun, ta mới tài tình làm sao. Giờ thì chỉ cần lấy thông tin từ gã đàn ông này.
Chúng ta sẽ có thể bắt đầu bắt giữ cái hang ổ quỷ dữ này-ja na
Fufufu, mọi chuyện đang diễn ra khá suôn sẻ-na no ja!