Chương 115: Dậy Muộn Và Những Công Việc Mới Mẻ

Rất huyên náo.

Một ai đó đang tạo ra thứ âm thanh quá ồn ào. Không đúng, không phải vậy.

Cái quái gì đang xảy ra thế? Phút cuối, tôi đã không thể chợp mắt vì Lễ hội trường sẽ bắt đầu vào sáng hôm nay. Tôi đã ngủ vào cái khoảng thời gian quan trọng trước khi mở cửa tiệm…

!!!

Vãi cứt! Mấy giờ rồi nhỉ?!

Tôi vội vã nâng cao nửa trên cơ thể và nhìn ra cửa sổ. Một ánh sáng chói chang hất qua bức rèm cửa. Chẳng hiểu bằng cách nào tôi nhận ra, chúng không còn là thứ ánh sáng ban mai nữa rồi.

Một pha ngủ quên khó hiểu thật! Cơn buồn ngủ mạnh mẽ lúc nãy bay biến hoàn toàn, đổi lại, một kích động dữ dội chạy khắp cơ thể tôi. Thật tình, cái cảm giác chẳng khác lúc còn sống ở Nhật bản. Một loại cảm giác tồi tệ nhất!

Tôi vội vả hoàn thành việc sửa soạn và chải chuốc bản thân qua tấm gương lớn. Một thói quen khá mới mẻ. Nếu là bản thân trong quá khứ, hầu như tôi chỉ rửa mặt, rồi chỉnh sơ lại mái tóc một chút mà thôi.

Tôi có lẽ đã bắt đầu thói quen này kể từ khi chị em nhà Rembrandt tự ý phối quần áo cho tôi, và còn những thứ khác nữa. Sự hiện diện của tôi khá thấp so với những người xung quanh, hiển nhiên mà, thế nên tôi đã nghĩ mình có làm bất cứ điều gì đi nữa thì cũng đều vô ích hết, và cũng chẳng bận tâm đến các mùa luôn, tôi mặc chiếc áo do người lùn chế tác. Mùa đông thật ấm áp và mùa hè không nóng bức, một sản phẩm khá nổi bật, thành thử chắc đây là lý do quá . ‘Việc này xem như một cách để trả ơn cho thầy, vì vậy, xin thất lễ’, thế là tôi bị kéo đi khắp nơi bởi hai chị em trong gần nửa ngày. Hôm đó, từ tóc, đến quần áo, và thậm chí cả nước hoa cũng đã được chọn lựa kỹ càng. Từ dạo ấy, những cặp mắt xung quanh tôi thay đổi khá nhiều. Gương mặt và chiều cao trên thực tế vẫn vậy, tuy nhiên những thứ tôi mặc hay hương thơm tôi dùng, chúng có thể thay đổi thường xuyên nếu tôi muốn. Và ấn tượng nơi gương mặt tôi, chỉ cần thay đổi kiểu tóc cũng tạo ra một biến chuyến rất lớn.

Quá rõ ràng khi chúng ta suy nghĩ về điều đó, nhưng việc này đều do sự cẩu thả của riêng tôi, và trên thực tế tôi chẳng màng gì đến chúng trong những năm tháng tôi từng sống cả. Để rồi sau đó, tôi bị lên lớp bởi hai chị em họ, bảo rằng tối thiểu nên cố gắng để ý đến ít nhất cái cách xuất hiện của bản thân tôi. Một công việc kinh doanh thường xuyên gặp gỡ khách hàng, thế nên rất tốt khi sức khoẻ ổn định và tâm lý vững tin. Thế đấy.

Sau khi xác nhận lại ngoại hình một lần nữa, tôi bước xuống cầu thang.

Tôi không muốn đột nhiên lại ló mặt ra bên trong cửa hàng, do đó, tôi kiểm tra tình hình trước tiên. Chốn này đã được lấp đầy bởi một lượng lớn khách hàng. Ah, như tiên liệu, tôi đã phá hỏng mọi thứ… Mọi việc đã quá muộn màn chỉ sau một giấc ngủ quên.

Shiki để ý thấy tôi đã thức dậy, và băng băng vượt qua đám đông khách hàng đến chỗ tôi đứng.

“Buổi sáng tốt lành, Raidou-sama” (Shiki)

“Shiki, Chào buổi sáng. Thật đáng trách! Tôi đã hoàn toàn ngủ quên mất”(Makoto)

“Hôm qua ngài đã chuẩn bị mọi thứ cho đến khi bình minh mà, do đó, không cần cảm thấy ấy náy đâu ạ. Ngoài ra, miễn sao công tác chuẩn bị đã hoàn tất, thì cũng chẳng khác gì một ngày kinh doanh bình thường cả”(Shiki)

Sự tử tế của shiki thật chua chát. Thay đổi các kệ hàng, tăng số lượng hàng hoá bán ra tại vị trí trung tâm, dẹp hết các áp phích quảng cáo và chỉnh sửa lại nội dung bảng đen bên ngoài cửa tiệm. Shiki cùng tôi đã thực hiện điều đó cho đến khi bình minh ló dạng. Thế mà anh ta đã làm việc thế này rồi, tôi không thể nào không thấy mặc cảm được. Và anh ta bảo rằng chẳng khác một ngày kinh doanh thông thường hả? Tắc nghẽn như thế này bên trong cửa tiệm thật quá đỗi bất ngờ. Nếu chỉ còn mỗi một người lùn ở đây, tức là Lime và số còn lại đều ở bên ngoài sao? Tình hình ấy, sẽ có một hàng người nối dài phía trước cửa tiệm ư? Thế ra đây là nguyên nhân đã đánh thức tôi à. Như này lại khiến tôi cảm thấy còn tệ hơn.

“Lime và những người lùn khác đang ở bên ngoài sao?” (Makoto)

“Vâng. Bọn họ đang hướng dẫn khách hàng. Thương đoàn Kuzunoha không tụ tập buôn bán ở bên ngoài cửa tiệm, nhưng tính toán số người đang làm việc gần đó, vì không muốn đi theo vết xe đổ của các cửa hàng khác, tôi ra lệnh cho họ để điều chỉnh lại tuyến đường”(Shiki)

“Thật là một trợ giúp lớn đấy. Hiện tại khoảng giữa trưa rồi đúng chứ?” (Makoto) “Ừm. Buổi trưa sẽ đến sớm thôi ạ”(Shiki)

“Việc bán hàng thế nào rồi?” (Makoto)

Nếu đã gần trưa, thậm chí một vài ngày chúng tôi buôn bán như thường lệ, hàng trong kho vẫn phải dự trữ đủ đấy. Nơi đây là một ‘cửa hàng bách hoá’ như những lời đồn đại, nên chúng tôi đáp ứng hàng loạt các sản phẩm. Vâng, dược liệu thì vẫn là chính yếu. Chỉ là, dù cho lượng khách hàng gia tăng bởi Lễ hội, tôi không nghĩ mặt hàng này lại gắn bó mật thiết đến việc gia tăng doanh thu bán hàng một cách đáng kể ở những thể loại sự kiện như thế này đâu. Với lý do đó, chúng tôi chỉ chuẩn bị cho tình huống nhân sự thiếu hụt, và kế đến tăng số lượng hàng cất trữ trong kho nhằm giải quyết công việc buôn bán. Đây là quyết định của tôi tại chi nhánh này. Những con số gia tăng ấn tượng nhất có lẽ đến từ các nhà trọ và quán ăn. Vào ban đêm, chắc sẽ là các cửa hàng giải trí quá? “Dường như thị phần của ngày hôm nay sẽ sớm kết thúc. Rất đông người dân đang ở đây chỉ để tham khảo hàng hoá, và có rất nhiều khách hàng thường ít khi biểu hiện việc cần mua các loại mặt hàng. Đồng thời những nhân viên bán hàng cũng không thể bắt kịp nhịp độ ấy”(Shiki)

“?! Chúng ta chỉ mới giảm giá đôi chút, thế mà, chúng đã bán được rất nhiều sao?” (Makoto)

“Ừm. Khi trông thấy một dòng người khổng lồ đứng bên ngoài ngay cái lúc mở cửa tiệm, tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra thế này”(Shiki)

Một lượng người ồ ạt trước khi mở hàng hả?! UWA, tôi thật muốn trông thấy cảnh tượng ấy…

“Những mặt hàng nào đang tạo ra sự thu hút lớn đến họ vậy?” (Makoto)

“Dường như những người sử dụng qua dược phẩm của chúng ta đã quảng bá chúng với hiệu quả rất cao. Và như thế, lượng người đông đúc đến Học viện trấn nhằm tham quan Lễ hội, tranh thủ lúc ở đây, bọn họ kiểm tra nơi này. Ngoài ra, hình như có những người còn được yêu cầu nhằm thực hiện việc ấy nữa. Thám hiểm giả thì không xuất hiện tại Học viện trấn trừ những lúc có việc khẩn cấp, do đó, chúng ta hiếm khi trông thấy bọn họ, nhưng hôm nay tôi lại thấy khá nhiều”(Shiki) Dư luận à, hừm. Tại khu vực thường thì chẳng ai đặt chân đến, đã có vài người thử nghiệm loại thuốc của chúng tôi ha. Nó khiến tôi hơi vui thích đấy. Tsige là điểm xuất phát của tôi, còn có Lâm quỷ bán dược phẩm ở đó nữa, nhưng đấy là một nơi được dựng lên với mục đích khai phá những khu vực xung quanh, vì vậy chúng ta không thể mong đợi nhiều hơn từ dư luận tại chốn ấy được. Không có nhiều khách hàng đến từ vùng sâu vùng xa như nơi đó mà. Hoàn cảnh này, các thương buôn, cùng những cư dân từng đến đây từ những thị trấn khác đã ghé qua cửa hàng một cách tình cờ, mua dược liệu và rồi đang quảng bá về nó ha. Rất rất cảm ơn luôn.

“Chúng ta có nên… kiểm kê lại hàng hoá trong kho?” (Makoto)

“Không cần thiết. Ban đầu công việc được giao cho các Arkes, nhưng giờ đây các Gorgons cũng đang giúp đỡ trong quá trình chế tạo. Hình như bọn họ phù hợp với việc sản xuất dược liệu thì phải. Thế nên, lượng sản phẩm đã tăng lên khá nhiều. Lý do là thế, hàng tồn kho sẽ không thành vấn đề miễn sao chúng ta quay về Asora thôi”(Shiki) “Tôi hiểu rồi. Kế đến là…” (Makoto)

“Tuy nhiên, nếu chúng ta bán quá nhiều sẽ tạo cơ hội cho sự nghi ngờ đấy ạ. Tôi cho rằng nên gia tăng gấp đôi giá cả qua đêm nay, có lẽ sẽ êm đẹp hơn”(Shiki)

Trước khi tôi đề nghị hãy bán càng nhiều càng tốt, chúng ta có thể mà, nhưng anh ta lại phán như thế khiến tôi ‘cụp’ luôn.

Chắc chắn là sự thật rồi, rất nhiều hàng trong kho đấy, nhưng không đáng để đổi lấy sự nghi ngờ từ người khác đâu. Nếu bọn tôi tuôn ra quá nhiều, một lúc nào đó chúng sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh thôi. Nên thận trọng thì hơn.

“Biết rồi. Hãy thực hiện việc này. Thế nhưng với số tiền đó, những người cần dùng đến nó sẽ không thể mua được”(Makoto)

Mặc dù tôi muốn bán cho những vị khách, người có lẽ đã vượt qua rất nhiều rắc rối để đến được đây sau tất cả. Khá tệ đây. “Chắc luôn. Hoàn cảnh ấy, tôi có vài cách thực hiện để trấn áp sự bất mãn”(Shiki)

“Anh sẽ làm gì?” (Makoto)

Tôi không cho rằng hàng lưu trữ trong kho sẽ rơi vào tình huống không đủ cung ứng, thành thử vẫn chưa nghĩ đến cách thức đối phó khi nó xảy ra. Chúng tôi từng kiểm tra tình trạng hàng năm của các  sản phẩm cùng loại tựa như chúng tôi kinh doanh của những cửa tiệm khác tại Thương gia Hội, vì thế, chúng tôi cần học hỏi thêm từ bọn họ thôi.

“Tôi chỉ đạo Lime tiếp cận cuối hàng người, và làm sao đấy để không gia tăng thêm khách hàng. Tiếp đến, những người chắc chắn không chủ động muốn mua thứ gì đó vào hôm nay, chúng ta sẽ có một người lùn tiếp đón và phát cho họ một phiếu giảm giá trong ngày hôm sau. Với những đối tượng không thể ghé đến theo đề nghị, chúng ta sẽ cung cấp một phiếu giảm giá lưu hành nội bộ của thương gia Hội cho phép họ ăn uống tại các cửa hàng lân cận trong khu vực, đồng thời gửi đến họ lời xin lỗi”(Shiki) Phiếu giảm giá lưu hành nội bộ hử. Bây giờ anh ta nhắc, tôi mới nhớ có nhận được trong một dịp nào đấy. Rất ổn khi chủ sở hữu dùng chúng, hoặc chuyển quyền sử dụng sang các khách hàng cũng được nốt. Tuy nhiên, tôi cảm giác như chúng không có nhiều thì phải.

“Phiếu giảm giá lưu hành nội bộ, hừm” (Makoto)

“Vâng. Chỉ ưu tiên hôm nay, kể từ ngày mai, chúng ta sẽ xác nhận được nhu cầu hàng hoá cũng như lượng hàng cất trữ ở kho được rồi, tôi lên kế hoạch sẽ nói thẳng với các khách hàng không có dự định mua thứ gì thì không nên xếp hàng và giải thích điều này cho họ nghe. Tôi hành động dựa trên quan điểm cá nhân thôi, nhưng thế có ổn không?” (Shiki)

“Chẳng sao cả, đừng quá lo, tôi biết ơn đấy. Mà chúng ta nhận được nhiều phiếu giảm giá nội bộ đến thế sao?” (Makoto) “Liên quan đến chúng, trên thực tế điều này chắc là một báo cáo trễ ạ. Bởi cái lối suy nghĩ sẽ rất tệ nếu phát cho họ tiền mặt trực tiếp, tôi nhớ Guild phân phối thẻ giảm giá này. Nếu chúng ta sử dụng chúng để thay thế việc đó, tôi cho rằng sẽ không quá kỳ lạ. Thế là, tôi hướng đến Guild và mua một số lượng cần thiết”(Shiki)

“Ra vậy. Nếu nhớ không lầm, họ bảo rằng nếu cần thiết, chúng ta có thể mua chúng bất cứ lúc nào cũng được. Tốt rồi. Tôi nghĩ một chi phí phù hợp đấy. Ít ra, tôi là người đã ngủ như chết, nên không thể ý kiến ý cò gì được. Vâng, nếu tôi còn tỉnh táo đi chăng nữa, cũng chẳng biết là có thể đưa ra một quyết định ở cấp độ như thế hay không”(Makoto)

“Tôi xin lỗi. Một vài sự cố tương tự đã xảy ra, thế nên tôi nghĩ sẽ đánh thức ngài, nhưng khi đến phòng của ngài, Mio-dono đang chăm chú quan sát gương mặt say ngủ của ngài như thể… ” (Shiki) …

Khiếp thật!

Mio đã ở đây sao?

“Tôi-tôi thấy là… Và sau đó thì sao?” (Makoto)

“Tôi đã giải thích lý do để cố đánh thức Waka dậy, nhưng cũng chính lúc ấy, cô lại hỏi tại sao Waka vẫn còn ngủ say” (Shiki)

Anh ta thật vẫn không thể đạt được mục đích, hừm. Vâng, Shiki là loại người như thế sau mọi chuyện mà, thành thử anh rất có thể đã cẩn thận chọn lựa từ ngữ của mình. Khi đề cập đến Mio, anh không gọi tôi là Raidou, mà thay bằng Waka ha. Rất thành khẩn đấy.

“Tiếp nào” (Makoto)

“Tôi nói với cô ấy rằng ngài mệt mỏi chắc vì làm việc đến tận lúc bình minh. Khi tôi nói ra điều đó, cô tiếp tục hỏi sao lại không để cho ngài nghỉ ngơi. ‘Anh có nghĩ việc này ổn không khi đánh thức Waka chỉ với điều cỏn con như vậy? Không, không đời nào’, cô bảo thế đấy, và từ chối tôi luôn”(Shiki) Mio à. Chẳng sao đâu, một sự lựa chọn đúng đắn để Shiki đánh thức tôi dậy mà. Ổn thôi nếu phải tát để tôi tỉnh táo hơn…

Rất hiệu quả để phản lại mọi loại đồng hồ báo thức.

“… Thứ lỗi nha, Shiki. Chắc đã gây cho anh không ít mệt mỏi nhỉ?” (Makoto)

“Không đâu. Thật tình điều này cũng giống như một cái gì đó ngay cả bản thân tôi tự mình có thể giải quyết được, thành thử sau khi suy ngẫm lại, tôi đã xử lý chúng. Không vấn đề gì cả”(Shiki)

“… Thế thì, Mio đâu?” (Makoto)

Shiki cho hay anh ấy thậm chí giải quyết được những việc này, nhưng có lẽ, thay vì sử dụng đến bộ não nửa tỉnh nữa mê của tôi, anh thực hiện chúng còn tốt hơn nhiều ấy chứ. Gần đây, khi tôi nhìn đến anh ta, cụm từ ‘quản gia kiêm quản lý’ cứ nổi trôi trong tâm trí tôi.

“Tôi nghĩ cô ấy ra ngoài đi dạo rồi. Tomoe-dono cũng đi cùng cô”(Shiki) “Ổn không vậy?” (Makoto)

Hai cô gái ấy được tự do hành động riêng lẻ bên trong thị trấn này à.

“Root-dono cũng có mặt vào lúc ấy, thế nên, dường như cả ba người họ đã lượn quanh và ăn uống rồi. Tôi rất mong đợi một bữa ăn tối ở Gotetsu, vì vậy đã đề nghị họ nên trở lại vào thời gian đó”(Shiki)

Nó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng bất an. Chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt niềm tin vào Root, người đã sống trong xã hội hân tộc một khoảng thời gian rất dài, hừ.

“Đúng đấy, ngay cả khi chúng ta đề nghị cả hai người ấy giúp đỡ ở cửa tiệm này, không thể nào yêu cầu bọn họ đột ngột như vậy trong tình trạng tắc nghẽn này đâu” (Makoto)

“Chính thế” (Shiki)

Nụ cười gượng đến từ Shiki đủ lý giải vấn đề rồi. Tôi thoáng trông thấy Akua và Eris phục vụ khách hàng hết công xuất của mình. Trong khi ấy, Eldwa theo sau với những lời nịnh hót. Eh? Anh ta được phép bán vũ khí mà? “Ehm, không phải người lùn muốn thử bán vũ khí sao? Tôi nhớ đã chấp thuận cho anh ta có được quyền hạn như vậy mà”(Makoto)

“Ah. Chúng đã được bán rồi”(Shiki)

“Nhanh vậy sao. Tôi đề nghị sẽ ổn cả thôi khi chỉ bán 10 món vũ khí hàng ngày…” (Makoto)

“Ừm. 10 món đã được bán ra”(Shiki)

Quá ấn tượng. Tôi có nên để cho họ bán chúng kể từ giờ không nhỉ? Những vũ khí ấy không có nhiều hiệu quả lắm, nhưng cảm giác chúng sẽ gây ra xung đột đấy.

“À, với những người sử dụng vũ khí, chúng sở hữu một khả năng ưu tú giúp bọn họ khá nhiều đấy ạ. Trên tất cả, chúng ảnh hưởng rất lớn đến việc khách hàng đầu tiên là bán nhân với kỹ năng thẩm định. Anh ta thật may mắn”(Shiki)

Thế ra, anh ta đã phê duyệt khả năng của nó, hừm. Chắc rồi, anh ấy đã khá may. Tôi đã để anh giải thích những khả năng của vũ khí, nhưng cũng ngăn anh ta tiết lộ các chi tiết cụ thể hơn. Đối với những người tham quan lễ hội, giá của chúng hơi cao, thành thử những ai không có con mắt tin tường cũng như tay nghề cao sẽ không mua chúng đâu. Tốt nhất thì, các loại vũ khí phải được sở hữu bởi những người có thể nắm bắt được khả năng của chúng. “Những thanh kiếm sau mỗi lần chiến đấu, chỉ cần lau chùi sạch sẽ thì chúng không bao giờ rỉ sét, ừhm. Một loại vũ khí với tính năng ưu việt đấy”(Makoto)

“Vâng. Không có nhiều vấn đề để bàn về độ bền của chính loại vũ khí ấy, nhưng điều đó xứng đáng thôi. Miễn sao bọn họ đừng có làm bất cứ điều gì không hợp lý, chúng sẽ là một món đồ hỗ trợ chủ nhân trong một khoảng thời gian khá dài đây”(Shiki)

“Với Trưởng lão và các thợ thủ công lành nghề, điều này chẳng phổ biến mấy” (Makoto)

Khi những người lùn trẻ tuổi trưng bày chúng ra, tất cả bọn họ đều tạo nên một khuôn mặt đau đớn. Tôi đã nghĩ thế này: nếu mình mà không có mặt tại thời điểm ấy, chắc bọn họ đã bị chửi sắp mặt rồi.

“Trưởng lão thở dài trong lúc nói ‘tuổi trẻ của ngày nay…’. Dù những người trẻ đã tạo ra một số kiểu áo giáp theo mùa dành cho Waka. Tôi nghĩ trên một lập trường nào đấy, lời đề nghị ấy thật vô nghĩa với mục đích thật sự của một chiếc áo giáp”(Shiki) Luôn phải khoác một chiếc khăn choàng trông sẽ rất bất tiện. Tôi biết ơn những người đã đáp ứng sự ích kỷ của bản thân tôi. Không sai nếu bọn họ bảo ‘trẻ trâu ngày nay’ có thể là một điều gì đó chính đáng thôi.

Tôi muốn tin rằng bọn họ chỉ than khóc về một thực tế các người lùn trẻ luôn biểu hiện một khả năng trì trệ chứ không phải vì các loại yêu cầu ngớ ngẫn của tôi đâu. Không sai, chẳng có bất cứ vấn đề gì với bản chất thật từ một áo giáp cả.

“Sự thật là vậy. Tôi đang được ưu ái rất nhiều. Thế thì, các loại vũ khí được bán hết rồi à. Ah, một sự cố gì đó mới đây đúng chứ? Anh có nhắc đến một hàng người khổng lồ mà?” (Makoto)

“Không phải thế. Thực tế thì…” (Shiki)

Gì nữa đây? Shiki cứ ấp úng mãi. Cuộc hội thoại cho đến lúc này vẫn tiến hành thuận lợi ngoại trừ phần đề cập đến Mio. Nó làm tôi lo lắng thêm. “Có lẽ nào… một điều cần giải quyết?” (Makoto)

“Vâng. Thực tế thì, điều này xảy ra ngay khi mở cửa. Một vấn đề chính từ các bán nhân, loại trừ tôi và Lime ra. ‘Cửa hàng này tuyển dụng một chủng tộc kém cỏi, họ có thực tế buôn bán các mặt hàng phong phú không đây?’ là những gì họ nói. Trong việc kinh doanh thường ngày, chúng ta chưa nhận được những kiểu vu khống như thế, nhưng không ngoài dự kiến, các khách hàng đến đây lần đầu tiên sẽ biểu lộ thái độ từ chối như vậy”(Shiki)

“… Phân biệt đối xử à”(Makoto)

“Ừm. Lime và tôi có thể xoa dịu vấn đề ấy, nhưng những người khác lại cảm thấy chưa thoả đáng lắm. Tôi không bận tâm dù hơi muộn, chỉ mong ngài đáp lại anh ta một lời cảm ơn. Ngay bây giờ tình hình đã yên ổn lại, nhưng phía ngoài kia nơi Lime phụ trách, vẫn còn một số bất mãn”(Shiki) “Chúng ta không phải còn có các người lùn bên ngoài sao?” (Makoto)

“Cũng gian nan lắm ạ. Một tình huống mà nếu tôi và Lime đều không có mặt ở bên trong cửa hàng thì không ổn chút nào. Tôi nghĩ để Lime nói chuyện với bọn họ trước tiên, rồi sau đó chuyển giao phần việc tiếp theo cho Người lùn sẽ an toàn hơn. Sau tất cả, Akua cùng Eris phục vụ khách hàng vẫn phù hợp nhất”(Shiki)

“Tôi hiểu ý anh rồi. Không giống như bọn họ sở hữu bất cứ điều gì quá nổi bật, chưa hết, sao hân tộc có thể khinh thường bán nhân ra mặt như thế mà chẳng hề có bất kỳ sự ảnh hưởng nào? Bọn họ không cảm thấy thảm hại cho điều đó à?” (Makoto)

Thật tuyệt khi nhận lấy sự ưu ái từ bà nữ thần hả? Một vị nữ thần chẳng làm được điều chi ra hồn trong nhiều thập kỷ và chỉ lo ngủ, mấy người có biết? Tôi không tài nào hiểu được. Shiki chỉ biết tiếp tục nở một nụ cười gượng.

Bên trong cửa hàng cũng chưa có biến chuyển gì, vẫn tiếp diễn mà chẳng có việc chi để tôi can thiệp cả. Tôi đã muộn nên không còn vị trí nào hết. Từ ngày mai, tôi chắc sẽ không ngủ quên nữa.

“Oh, có vẻ một số các vật tư và hàng hóa cần bắt đầu mang ra khỏi kho lưu trữ rồi. Tôi sẽ trở lại để phục vụ khách hàng và giải thích cho họ. Hôm nay, tôi sẽ kiến nghị đến Waka nhằm điều chỉnh lại lượng hàng tồn kho sau khi đóng cửa tiệm. Tôi cũng sẽ phụ giúp luôn”(Shiki)

Theo dự định, sẽ thật liều lĩnh để phục vụ khách hàng mà không biết được tình hình đang xảy ra. Sau lời chào hỏi Lime và Eldwa cùng những người bên ngoài, xác nhận một hàng người đông nghẹt, tôi sẽ bắt đầu kiểm tra hàng tồn kho trước một bước vậy. Đêm đến, tôi sẽ dẫn Tomoe và Mio ghé qua Gotetsu. Tôi lên kế hoạch cho tất cả. Lúc tôi hoàn tất việc sắp xếp lại hàng hoá trong kho… được thôi, tôi sẽ bỏ mặt Shiki và tiến đến Học viện.

Tôi quên có vài nơi cần phải chào hỏi. Chúng tôi đã ở đây trong một khoảng thời gian khá dài, thành thử, chắc chắn sẽ hình thành những mối quan hệ với hân tộc. Trong triển lãm nghiên cứu vào những ngày này có rất nhiều môn học tôi không thật quan tâm lắm, nhưng không còn chọn lựa khác.

Cuối cùng, Lễ hội tại Học viện đã bắt đầu.

“Xuất phát thôi!” (Makoto)

Với một ghi chú trong lòng bàn tay trái, tôi xác nhận lịch trình hôm nay. Tôi khởi hành từ cổng sau cửa tiệm với những cảm xúc được khôi phục từ sai lầm ngớ ngẫn trước đó.

Eh? Dòng người kéo dài đến đây luôn ha.

HM, tại sao không nhỉ? Một loại cảm giác hoài niệm này…

Từ lối vào phía sau, một trong những cửa hàng nằm trên tuyến đường chính, những người dân tại đây khơi gợi sự chú tâm đến tôi. Chẳng giống cái bầu không khí kỳ lạ đâu. Một làn da hơi tối màu cùng mái tóc đen. Vâng, một khuôn mặt tựa như người dân Ả Rập sẽ gây ấn tượng đấy. Bộ râu rậm rạp bên dưới sóng mũi của anh ta tạo ra một hình tượng chính xác về một người đến từ các quốc gia dầu khí. Có lẽ bởi hầu hết hân tộc đều lấy hình mẫu từ người Tây da trắng, thế nên, khi so sánh khuôn mặt, tôi cũng chẳng khác gì anh chàng đó(nếu tôi nói điều này với anh ta, chắc sẽ nhận lấy sự tức giận thôi) lẫn vào dòng người, tôi nhận thấy một cảm giác nhẹ nhàng từ nỗi nhớ và sự gần gũi. Vâng, tôi chẳng có việc gì để làm cả. Anh ta không phải một người quen hay bất cứ điều gì tương tự. Anh ấy dường như không để ý đến tôi và đang chú tâm vào một bản danh sách. Anh xem xét danh sách rồi sau đó quay trở lại đây, cứ thế lặp đi lặp lại quá trình ấy. Anh ta không phải một khách hàng sao?

“Ku-zu-Ha?”

Là Kuzunoha chứ. Anh đang thiếu “no” đấy.

Để gặp Lime và những người khác, tôi phải vượt lên anh ta. Không biết việc này có làm việc hiệu quả không khi gặp nhau lần đầu tiên, nhưng tôi cúi thấp đầu trong lúc đi ngang qua bên cạnh anh ta.

Tuyệt vời, hình như anh hiểu được. Anh di chuyển sang bên trên đoạn đường không mấy rộng rãi này.

“Không còn nghi ngờ gì, đây là Kuzuha mà. Thế sao trong văn bản từ Lorel của tôi lại xuất hiện nơi này hả?”

Ơ, Lorel?

Một cường quốc từng nghe nhắc đến, khơi gợi tính hiếu kỳ trong tôi. Nhưng vì còn rất nhiều điều tôi phải làm, thế nên tôi không có thời gian nữa. Trong khi kinh ngạc trước một hàng dài người vượt quá sự mong đợi, tôi cảm ơn và xin lỗi đến Lime cũng như các người lùn đang tất bật di chuyển, rồi khởi đầu những công việc tôi sẽ làm cho ngày hôm nay. ———–END CHAP————

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.