Ngày hôm nay tôi cứ nghĩ sẽ là một ngày đi chơi thú vị.
Nhưng không, đó chính xác là một cuộc phiêu lưu đến thế giới mới của lũ ký sinh trùng.
Đúng vậy, các bạn không nghe lầm đâu, tôi sắp đến nơi ở của Parasite.
<<Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, thưa chủ nhân>>
(Vậy thì bắt đầu thôi)
(XUẤT PHÁT)
“Kích hoạt <<Hư Không Thần Azathoth>>”
‘Bíp’
Vậy là cuộc hành trình của tôi chính thức bắt đầu.
[adrotate banner=”7″] |
Được rồi, phải nói sao nhỉ, chỗ này khá là nhàm chán.
Nghĩ lại thì cũng đúng thôi. Ký sinh trùng căn bản đâu thể tự xây dựng được gì vì chúng không có cơ thể.
Nhưng mà cư dân ở đây thì khá là độc đáo. Trông bề ngoài của chúng không khác gì những con ký sinh trùng thông thường nhưng kích thước thì to hơn hẳn.
Kỳ lạ là chúng không bàn tán gì về tôi thì phải. Thôi vậy cũng tốt.
Cứ như vậy tôi đi mãi cho đến khi tới một con ký sinh trùng có vẻ to gấp 100 lần so với những con khác.
(Nếu nó là vua chỗ này, có thể thương lượng với nó là đừng tấn công thế giới của Tatsuya nữa nhỉ?)
Nghĩ vậy tôi lên tiếng:
“Này, có nghe thấy tôi không hả ông già?”
“Thú vị lắm con người. Không ngờ trong đám pháp sư có người đã đến được đây. Vậy giờ ngươi định làm gì?”
“Tôi chỉ có một yêu cầu. Hãy ngừng tấn công thế giới con người”
“Tại sao ta phải làm vậy? Bản thân chúng ta cũng cần cơ thể con người thì mới có thể sống sót được. Chúng ta chiếm hữu con người không phải vì chúng ta thích, chỉ đơn giản là sinh tồn thôi”
“Đó là lý do vì sao ta sẽ ban phát nó cho các ngươi”
Nói rồi tôi dùng <<Ahura Mazada>> để tạo ra những cơ thể vật lý nhân tạo.
“Thế này đủ rồi chứ?”
“Chúng tôi muôn vàn cảm ơn ngài. Thật sự thế này là quá đủ với chúng tôi nên chúng tôi cũng hứa sẽ không đến thế giới con người nữa”
“Vậy thì tốt”
“Có thể chúng tôi không có gì để đền đáp. Nhưng bất cứ khi nào ngài cần, chúng tôi sẵn sàng”
“Tôi rất mong chờ đấy”
Nói rồi tôi quay lại thế giới nơi Tatsuya đang ở.
Theo như dự đoán của Ciel, vẫn còn những kẻ có ý định mở lại cánh cổng dẫn đến thế giới của ký sinh trùng vì mục đích cá nhân. Vậy nên để đề phòng bất trắc, tôi đã dùng phong ấn đặc biệt để cho dù con người ở thế giới này có dùng cách nào đi chăng nữa, cánh cửa vẫn không thể mở ra.
“Có vẻ việc của mình ở thế giới này xong rồi. Chắc cũng đến lúc quay về thôi nhỉ”
<<Vâng thưa chủ nhân>>
“Mọi người, đến lúc trở về rồi đó”
“Vâng, Rimuru-sama”
Vậy là cuộc dạo chơi ở đây đã kết thúc.
Và lại là khởi đầu cho một cuộc phiêu lưu mới.