Chapter 3!!!

Yoriichi bị nhìn đến gai người, anh cũng nâng mắt đánh giá Rimuru. Đôi mắt kim sắc trong suốt không chứa bất  kì dơ bẩn nào, hệt như ánh mắt của trẻ con. 

2 người đối mắt với nhau một hồi lâu… không ai thèm nói tiếng nào, cứ nhìn chằm chằm nhau như thế.

Tiếng củi cháy lách tách trong không gian yên tĩnh, Yoriichi cũng đành thở ra một tiếng:

“đừng nhìn nữa, mau đi ngủ đi.”

Rimuru rất nghe lời mà nhắm mắt lại, nhưng cậu lại không ngủ mà cố gắng khơi lại dòng kí ức cũ… 

Cho đến tận trời sáng… vẫn không có kết quả.

Ánh bình minh lóe lên nơi chân trời, Rimuru không thể quen được với nó liền lập tức nhắm nghiền mắt lại, lấy băng vải đeo lên.

Yoriichi cũng đã tỉnh, mở mắt ra là thấy Rimuru ngồi yên tĩnh rúc trong một góc. Anh ta ngồi dậy ngắm bình minh một lát rồi dập than, từ từ kéo Rimuru đi:

” đi thôi, đến chỗ tìm người mất tích, có thể ở đó sẽ giúp được cậu.”

Rimuru không nói tiếng nào mà đi theo, bộ dạng ngoan đến không thể ngoan hơn được nữa. Yoriichi tự hỏi rằng nếu bị lừa bán thì có phải cậu nhóc này cũng đi theo luôn phải không. 

Tuy nhiên suy nghĩ đó là một sai  lầm, Rimuru không có trí nhớ không có nghĩa là bản năng cũng không còn, cậu cảm nhận được Yoriichi không có ý xấu nên mới yên tâm đi cùng.

2 người đi một hồi thì đến nơi, Yoriichi đứng trước tấm bảng thông báo tìm người nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có ai muốn tìm cậu thiếu niên này, người canh gác gần đó thấy thế liền lên tiếng.

” Anh muốn tìm người?”

Yoriichi mắt không rời tấm bảng, nhàn nhạt trả lời người kia:

” không phải”

Sau khi xác định không có hình của cậu trên bảng thì Yoriichi xoay người kéo theo Rimuru, muốn rời đi ngay lập tức.

Tự nhiên có một người đàn ông béo ú chạy đến, đôi mắt láo lia nhìn Rimuru, miệng không thể khép lại mà ngoa ngoa nói lớn:

” Đây là con gái của tôi!!

Con gái à, sao con lại bỏ nhà ra đi như thế!!!”

Yoriichi nhìn bộ dạng của ông ta, rồi lại nhìn đến Rimuru. Lạnh lùng nói với người đàn ông đó:

” Ông thực sự là cha của cậu ta?”

Người đàn ông đó hơi chột dạ, đôi mắt cứ đảo qua đảo lại, nhưng rồi cũng lấy hết can đảm ưỡng cái bụng mập mạp đó lên nói:

” Đúng thế! Đó là con gái của tôi! Nó không nghe lời gia đình rồi chạy trốn đến tận đây đấy!”

Yoriichi đương nhiên biết ông ta nói dối, nhưng anh cũng không thể kéo cậu thiếu niên này theo mãi được, còn thêm lão ta cứ bô bô cái miệng, bảo anh bắt cóc Rimuru, làm người xung quanh xúm lại càng đông. Yoriichi không muốn bản thân vướng phải rắc rối:

” vậy tôi sẽ trả lại cậu ta cho ông.”

Yoriichi nói xong thì lập tức rời đi. Lão già kia còn đang hí hửng vì lụm được một món hời xinh đẹp thì không ngờ…

Anh đi được vài bước thì khựng lại giữa chừng…đưa mắt nhìn xuống phía dưới….

Có một bàn tay nhỏ đang níu lấy ống tay áo của anh,nhìn về phía đằng sau thì thấy Rimuru đang cúi gằm mặt xuống, tay vẫn cố nắm lấy ống tay áo.

Yoriichi nhích một bước thì Rimuru cũng nhích theo một bước. Lão già kia thấy thế thì nổi khùng lên, xông đến kéo lấy cổ tay của Rimuru mà gằn giọng.

” Con gái à. Mau theo cha trở về thôi.”

Rimuru càng lúc càng dùng sức kéo áo của Yoriichi hơn nữa. Ngay khi anh muốn gạt tay Rimuru ra thì lại nghe thấy giọng nói yếu ớt nhỏ xíu đó:

” Đừng… bỏ…”

Rimuru cắn răng cố phát ra âm thanh, cậu không nhớ mình là ai, nhưng biết rất rõ ông già kia với cậu không có quan hệ gì hết, ông ta làm cho cậu thấy khó chịu vô cùng… đây chính là cảm giác của người xấu… cậu không muốn ở cùng người xấu.

Yoriichi hơi ngẩn ra, Rimuru chưa bao giờ nói gì trên đường đi, nếu không phải nhìn thấy cậu mở miệng nói chuyện trong rừng, anh còn tưởng rằng cậu bị câm.

Rimuru vẫn cố sống cố chết kéo áo của Yoriichi:

” Không… được… bỏ…tôi… lại…”

Trong đầu anh chợt có suy nghĩ sẽ dẫn cậu đi theo, nhưng chuyện đó vốn đã rất khó khăn rồi, tìm kiếm quỷ không phải là một chặn đường bình yên. Cậu ta có thể bị giết khi đi cùng với anh.

Ông già đó thấy Yoriichi hơi ngập ngừng thì hoảng lên, trong lòng nghĩ rằng không thể để mất miếng mồi ngon như thế, nếu đem con nhỏ này bán đi thì có thể thu lại khối tiền, ông ta không thể để bay mất, suy nghĩ tham lam lấn át trong đầu, ông ta không thể kiềm chế mà giơ tay lên cao muốn tát Rimuru, dùng vũ lực để lôi con nhỏ này về.

Yoriichi nhìn thấy thế thì không còn do dự gì nữa, lập tức kéo Rimuru lại, ông ta đánh hụt thì cáu lên, cái mồm dơ bẩn liên chục mắng chửi anh, nói anh là  kẻ dụ dỗ con gái ông ta… Yoriichi lạnh lùng không muốn nhiều lời giải thích thì bị đám người dân xung quanh chỉ trích thậm tệ… anh muốn rời đi ngay thì bị ông già kia kéo lại:

” Này! ngươi muốn dẫn nó đi đâu! Ngươi phải để lại cô ta cho ta ! nếu không thì đừng hòng yên thân!”

Yoriichi nhíu mày chán ghét cái đụng chạm kia liền hất tay ra, ông già lập tức nằm xuống ăn vạ:

” ây dô! bớ người ta! tên này muốn bắt con gái tôi, còn dám ra tay đánh tôi!!”

Xung quanh nổi lên tiếng mắng chửi  không dứt, ông già kia cười khẩy, nghĩ rằng mình đã thắng thì không ngờ rằng….

” Tôi… là…con… trai…”

“…”

Rimuru chậm rãi nói ra câu đó… xung quanh tự nhiên yên tĩnh đến lạ thường. Mọi người ai cũng im bặt… ngơ ngác khó hiểu.

Con trai?

Sao ông kia lại gọi người đó là con gái ông ta?

Người đó nói mình là con trai kia mà?

Gì đây? Lẫn lộn giới tính?

…………

trong khi đám người xung quanh vẫn không hiểu chuyện gì thì anh đã kéo Rimuru đi. Nhìn bóng lưng của người trước mặt, cậu thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cậu có thể yên tâm khi ở cùng với người này. Ít nhất anh ta cũng không phải là người xấu.

Rimuru cố mấp máy môi,nói ra được chút âm thanh đứt quãng :

” Cảm…ơn…”

Yoriichi cũng chỉ thở dài… 

sau này khó khăn sẽ nhiều hơn rồi đây…

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.