Tạm thời, tôi đã có thức ăn.
Với kích cỡ của con ong, tôi sẽ không phải bị chết đói trong vài ngày.
Tạm thời không cần lo về thể lực.
Nếu vậy những việc tôi có thể làm sẽ tăng lên.
Lựa chọn thực tế nhất là tiếp tục săn bắt ong với cùng một cách cho đến khi tôi lên cấp.
Tôi có thể dễ dàng, từ tốn kiếm điểm kinh nghiệm, hơn nữa an toàn hơn đi thám hiểm nhiều.
Một lựa chọn khác là tiếp tục mở rộng tổ.
Hướng lên trên.
Tôi không muốn thám hiểm khu vực dưới này.
Có khả năng thám hiểm hay không không phải là vấn đề.
Đơn giản là không thể.
Rồng Đất quá đáng sợ.
Không thể nào.
Nên tôi muốn bò trở lại lên trên lối cũ.
Nếu muốn làm thế tôi phải tìm cách né lũ ong.
Nếu cứ bò thì tôi sẽ lại bị tấn công nữa, nên phải có biện pháp khác.
Biện pháp tôi nghĩ ra đó là mở rộng tổ hướng lên trên.
Nhưng nó là biện pháp hay hay không thì tôi không biết.
Thực sự là sẽ tốn rất nhiều công sức.
Nhưng đó là cách duy nhất tôi nghĩ ra.
Dĩ nhiên có nhiều hơn một cái bất lợi với biện pháp này.
Trước hết là sẽ tốn sức, như tôi nói.
Hai là phải xây tổ khác so với bình thường nếu muốn nó leo lên tới trên cùng.
Vì đây là lần đầu tiên tôi làm thế này, nên tôi không biết sẽ tốn bao nhiêu thể lực.
Nếu như nó trở thành một cái tổ lớn thì với sức hiện tại của tôi thể lực bao nhiêu cũng không đủ.
Phải tìm cách để hồi phục thể lực.
Hơn nữa, tôi có khi phải chiến đấu với lũ ong.
Hiện tại không sao, nhưng nếu tôi mở rộng tổ lên trên thì tôi sẽ thực sự đang xâm chiếm lãnh thổ của lũ ong.
Là xâm phạm không phận đó.
Chúng có bỏ qua cho tôi nữa không?
Tệ nhất là, hàng trăm con sẽ tấn công cùng lúc, nếu thực sự xui thì sẽ là một quân đội gồm hàng ngàn con sẽ cùng tấn công. Như thế thực sự là ác mộng.
Như dự đoán, tổ của tôi sẽ không thể chịu nổi đợt tấn công lớn như thế.
Hơn nữa tôi không phải chỉ lo lắng về lũ ong.
Lúc này thì ngoài lũ ong ra không còn quái vật nào ở đáy vực này.
Chỉ có mỗi con rắn và con Rồng Đất ở lúc đầu.
Nhưng mà con Rồng Đất đó xuất hiện bất thình lình…
Lần trước tôi trốn ở đằng sau bóng của tảng đá, nhưng nếu tôi mở rộng tổ thì lần tới nó sẽ để ý thấy tôi.
Nếu nó tò mò về cái tổ thì tôi sẽ chết.
Ngay cả bây giờ tôi vẫn sợ con Rồng Đất xuất hiện bất ngờ.
Thế nên, nếu tôi thành công thì tôi sẽ thoát khỏi khu vực nguy hiểm này, ngược lại nếu thất bại thì kết quả sẽ rất tệ.
Nhưng mà, tôi không có lựa chọn khác.
Thực ra có lẽ có, nhưng tôi không nghĩ ra.
Nên bây giờ tôi sẽ quyết tâm và bắt đầu xây tổ!
Đầu tiên là nền móng.
Như xây nhà, đầu tiên cần phải nó nền móng vững chắc.
Nói không ngoa, nền móng quyết định liệu nhà xây xong có tốt hay không.
Một tảng đá thích hợp làm nền móng ở ngay đây.
Là tảng đá chỗ tôi đang trốn.
Tảng đá nằm sát tường, cao khoảng bảy mét và rộng khoảng năm mét. Nó là một tảng đá rất lớn.
Tôi sẽ dùng tảng đá này làm nền móng để mở rộng tổ của tôi.
Sau khi xây xong tổ sẽ nằm ở giữa tảng đá này và bức tường, hơi lồi ra một chút.
Đầu tiên, tôi chặn khoảng cách giữa tảng đá và tường ở bên còn lại.
Rồi tôi đính một sợi tơ thẳng lên trên bờ tường từ đỉnh tảng đá.
Tôi nối tảng đá và bức tường lại, với sợi tơ đó làm cột chính.
Như thế, nền móng đã xong.
Từ đây trở đi tôi chỉ cần phải mở rộng tổ từ từ lên trên đỉnh.
Bắt được con ong nào thì ăn để lấy thể lực rồi tiếp tục làm việc.
Trong lúc làm việc, nhiều nhóm ong khác nhau cứ tới gần, nhưng như dự đoán chúng không tấn công.
Có nghĩa là tôi vẫn còn trong khoảng chấp nhận được.
Tôi ngưng làm việc sau khi ăn xong con ong kia, rồi tôi đi ngủ.
Ngày thứ năm.
Có vẻ cơn đau lại thuyên giảm thêm nữa.
Tôi vẫn còn nguyên 6 HP.
Cấp độ của skill “Giảm Đau Đớn” chưa tăng lên trong lúc tôi ngủ, vì tôi vẫn chưa hồi phục hẳn.
Có lẽ thế.
Thật tuyệt vì cơn đau không có bao nhiêu.
Nhờ vào “Miễn Nhiễm Đau Đớn” nên tôi di chuyển không gặp vấn đề gì, nhưng mà sự khác biệt giữa không đau và đau ít vẫn tồn tại.
Cơn đau chưa hề biến mất một giây nào, hơn nữa vết thương của tôi vẫn còn đó.
Nhưng vẫn khá thoải mái.
Vì tôi chưa bao giờ phải chịu vết thương nào nghiêm trọng như thế này khi tôi còn là người.
Lần tôi bị đau nhất khi tôi còn là con người là khi tôi đập ngón chân út dính cạnh cửa.
Rất đau.
Nhưng so với vết thương bây giờ thì đó không là gì cả.
Tâm trạng của tôi đang khá tốt nên công việc tiến triển đều đặn.
Trong lúc đó có một con ong lạc tới gần tổ của tôi.
Nhưng mà cũng có một nhóm ong cũng ở gần đó.
Fumu.
Để thử nghiệm, tôi bắt đầu khiêu khích con ong lạc.
Để biết liệu một con bị tấn công thì những nhóm gần đó có tới giúp đỡ không.
Nếu như nhóm ong phản ứng thì tôi sẽ bỏ trốn vào trong tổ ngay lập tức.
Nếu không thì tôi sẽ cứ tiếp tục.
Tôi ném Chùy Tơ.
Nhắc mới nhớ, skill “Tập Trung” mà tôi có được gần đây, là một skill tăng khả năng tập trung à?
Dù sao thì ở cấp 1 tác dụng của nó coi như có thể bỏ qua được, còn nếu tác dụng nó khác thì tôi sẽ cứ để nó ở yên đó nếu tôi không thể dùng được skill.
Tập trung, tập trung.
Sự tập trung bị gián đoạn khi tôi cố gắng niệm tập trung trong đầu. Vậy là sao!
Tôi nhắm kĩ, rồi Ném!
A, lại dính.
E, ể?
Kì diệu nhỉ?
Cứ nghĩ không dính nhiều nhưng tôi lại ném dính hai lần liên tiếp.
Tôi, người đã được điểm thấp nhất trong đợt kiểm tra ném banh ở trường.
Chết, tôi quá ngạc nhiên nên quên để ý nhóm ong gần đó.
Chúng vẫn ở đó.
Fumu.
Không di chuyển gì.
Vậy ngay cả khi tôi tấn công những con bị lạc thì chúng sẽ không làm gì.
Thật là vô tình nhỉ?
Hay là nếu như không như thế thì không có khả năng sống sót ở nơi hoang dã này?
Nói chung là không bị hội đồng rất tiện cho tôi.
Nếu cứ thế thì tôi sẽ săn lũ ong bị lạc mà không cần sợ gì cả.
Tôi vui vẻ kéo con ong bị bắt lại gần.
Rồi kết liễu nó bằng “Nanh Độc”.
aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa