Chương 22

Rimuru đứng trước tấm bảng thông báo nghiền ngẫm một hồi lâu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

May quá đi! Bọn trẻ không ai bị rơi lại hết. Làm cậu cứ lo lắng cả ngày hôm qua! Mà thôi vậy, đã kết thúc kì thi rồi còn gì… bây giờ thì…

 

Tận hưởng ngày tận cùng thật vui thôi!!!!!

 

Mấy ngày trước Rimuru có hỏi Sullivan rằng nơi ma giới này thì ở đâu chơi vui, thế là ông ấy bảo cậu đi đến Walter Park thử xem. Ban đầu thì Rimuru muốn trốn bọn trẻ để đi chơi một mình, nhưng ai ngờ Sullivan lại nài nỉ cậu đi trông Iruma giúp ông ta, cậu cho rằng Sullivan và Opera đều bận nên cũng đành nhận lời ông, nhưng khi đến nơi thì…

 

” Chào buổi sáng Rimuru-sensei!”

 

” Chào cậu Rimuru!”

 

“Rimuru-sensei!”

 

Rimuru chết sững lại…

 

Gì đây? Sao Kalego-sensei, Balam-sensei và cả Opera đều ở đây?

 

Opera nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ nhân sinh của Rimuru thì cũng ngập ngừng giải thích:

 

” à… Sullivan -sama bảo chúng tôi đến đây trông nom bọn trẻ”

 

Ơ????!!!…thế thì cần cậu đến đây để làm gì???

 

Lão cáo già Sullivan!!!

 

Ông không  được nghỉ thì mắc mớ gì bắt tôi phải làm việc??

 

Rimuru trong lòng gào thét mắng chửi ông ta nhưng trên mặt vẫn tươi cười… à tất nhiên là không tính mấy đường gân xanh nổi lên trên trán…

 

” chào buổi sáng, chúc một ngày tốt lành,Kalego-sensei, Balam -sensei và Opera-san!”

 

Rimuru âm thầm lên một quyết định trong lòng. Cậu nở một nụ cười tươi rói thân thiện, nói với 3 người họ:

 

” À nhân tiện thì tôi muốn nói cái này… Sullivan đúng là có bảo tôi trông hộ bọn trẻ, nhưng đã có những người vĩ đại như 3 người ở đây thì có lẽ không cần phải thêm tôi làm gì nữa… Vậy nên…

 

Tôi đi trước đây!! Cảm ơn và sẽ hậu tạ 3 người sau!!!”

 

Ngay khi Rimuru sắp vọt đi  thì ai mà ngờ cậu đột nhiên bị cả lớp cá biệt kéo lại. Đừng hỏi vì sao bọn trẻ nhanh như thế… tất nhiên là vì kinh nghiệm nắm bắt Rimuru-sensei lúc sắp chạy trốn của bọn trẻ đã dày đến nỗi sắp viết thành sách luôn rồi!!! Khi nhận thấy Rimuru có dấu hiệu đánh bài chuồn thì bọn trẻ đã thành lập một tín hiệu- chuẩn bị hành động!! Rimuru sắp bỏ chạy thì lập tức kéo thầy ấy lại!

 

Đến cả Rimuru cũng thấy ngây người ra trước tốc độ phản xạ nhanh nhạy của bọn trẻ.

[adrotate banner = “8”]

 

” Mấy đứa làm gì thế??!! Mau buông ra đi nào!??!”

 

Cả lớp lập tức nhìn Rimuru với ánh mắt nghi kị:

 

” Bỏ ra thì Rimuru-sensei sẽ chạy mất!!”

 

Chứ tôi ở đây để làm cái giề!!!!

 

Ngày nghỉ… ngày nghỉ của tôi… ngày nghỉ của tôi bị Sullivan lừa đi mất rồi!!

 

Bộ muốn một ngày nghỉ khó lắm hả?

 

Lần trước bị ông ta kéo đi đến hội nghị Thập tam quan, lần này cũng bị gạt đi như thế???

 

Không thể… không thể dễ dàng chịu thua được…

 

Rimuru hít thật sâu, dùng ánh mắt khiêu khích cùng giọng nói vô cùng gợi đòn với lớp cá biệt:

 

” Buông tay hoặc là cường độ luyện tập trong lớp cường hóa sẽ tăng lên gấp đôi. Tôi cho các em tự mình lựa chọn đấy!”

 

“……”

 

Mọi người đều nhìn Rimuru với ánh mắt đại loại như- thầy ấy thật bỉ ổi.

 

Nhưng mà Rimuru đâu có thèm quan tâm, cậu đã bỏ hết tất cả liêm sỉ để níu lấy ngày nghỉ cơ mà!

 

Những bàn tay níu lấy Rimuru đã hơi buông lỏng ra… Rimuru lập tức mừng thầm, ngay khi cậu nghĩ rằng cách này có hiệu quả thì… những cánh tay buông lỏng đó đột nhiên siết chặt hơn?

 

Rimuru trợn mắt lên, trân trối nhìn bọn trẻ:

 

” Tôi- tôi nói thật đấy!”

 

Có ai mà ngờ cả đám lớp cá biệt như lợn chết không sợ nước sôi, cứ sống chết cố chấp níu lấy Rimuru:

 

” Bọn em mặc kệ! tăng thì tăng!! Bọn sẽ không thả ra đâu!!”

 

“……”

[adrotate banner = “8”]

 

Rimuru nghiến răng ken két, cố gắng ức chế lại cảm xúc, cuối cùng chỉ đành thở dài bất lực:

 

” aizz… đành vậy… đi đâu thì đi đi…”

 

Rimuru nói thế thôi chứ trong lòng đang gào khóc thương tiếc cho “ngày nghỉ-san”.

 

“VẬY !!”

 

Khi Ameri chạy đến nơi thì thấy Rimuru đang cúi đầu vào một  tảng đá lớn ủ rũ, cô không kiềm được tò mò liền hỏi nhỏ với Iruma:

 

“Rimuru-sensei bị làm sao thế?”

 

Chỉ thấy Iruma cười khúc khích, bảo là không có chuyện gì đâu…

 

2 người đang trò chuyện thì cánh cửa to lớn của Walter Park mở ra, ánh sang chói lọi cùng âm thanh rộn rã ngập tràn.

 

” Hạnh phúc! Niềm vui!! Chơi đùa đến ngây ngốc chính là  vĩ đại nhất! Ai không chơi đùa đến ngây ngốc chính là kẻ ngốc!! Hãy chỉ nghĩ đến việc vui chơi thôi!!!”

 

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.