Next

Chapter 1: Tôi đi Ngang Qua

Vào một ngày nắng đẹp trời.

” Shuna à… Tôi có thể nghỉ ngơi một chút không ~~”

Chính là ma vương Rimuru vừa than vãn đấy!

Shuna xoay người lại mỉm cười nhìn Rimuru, có điều ánh mắt đó… thật là đáng sợ quá!!!

” Ngài đoán xem!”

Cơn lạnh chạy dọc sống lưng, Rimuru đành phải ngậm ngùi mà tiếp tục xử lí công việc.

Đừng hỏi Shuna sao lại không cho Rimuru nghỉ ngơi…Vì…

Tại Rimuru cả đấy!!

Suốt ngày chạy ra ngoài chơi cùng Milim, Veldora và Ramiris! Không những thế mà còn đi xa nữa! Có lần Rimuru vì trốn việc mà chạy đến tận cung điện băng của Guy ở nhờ. Được vài hôm thì bị Diablo trói lại lôi về.

Rồi đến một ngày shuna không thể chịu nổi nữa, cô đứng rình trước cửa nhà của Rimuru,đợi cậu vừa ra khỏi là chạy lại túm lấy Rimuru kéo đi.

Rimuru còn chưa hiểu gì hết đã bị ném vào một căn phòng rồi khóa lại!

Kết quả là như đầu truyện… Rimuru nhìn đống giấy cao hơn cả đầu mình mà khóc không ra nước mắt.

………………………

Sau 3 ngày thức trắng….

Tình trạng của cá thể Rimuru: hồn lìa khỏi xác.

Rimuru đang nằm dài trên bàn ngồi đợi Shuna kiểm tra :

” Ngài đã hoàn thành công việc rồi đấy, ngài có thể rời đi-“

VÈOOoooo…

Rimuru không muốn ở trong căn phòng địa ngục đó thêm một giây nào nữa!

………………………

” Ciel này … Dạo này ông ấy có liên lạc gì với chúng ta không?”

[2 ngày trước ông ấy có truyền âm đến anh, vì chuyện đó không gấp và anh đang xử lí sổ sách nên em không báo, vậy bây giờ ta nghe nhé?]

Một giọng nói của một người đàn ông vọng lên trong đầu:

Rimuru… tôi có chuyện này muốn nhờ cậu.

chuyện là tôi có một đứa con trai. À nhưng có lẽ nó không biết tới tôi đâu.

Thằng bé sắp được đưa đến thế giới của tôi rồi, nó vẫn còn non nớt nên cậu có thể giúp tôi chăm sóc cho thằng bé được không?

Rimuru cạn lời. Con trai của ông ta không biết tới ông ta…

Còn cha thì lại nhờ người khác trông con hộ…

 Ờ thì gia đình hạnh phúc đấy….

Thôi thì ông bạn đã lên tiếng nhờ thì tất nhiên là cậu sẽ làm.

[ anh muốn đi luôn bây giờ hả?]

“Ừm, nhờ em nhé!”

[TIẾN HÀNH DỊCH CHUYỂN ĐA THẾ GIỚI]

…………………..

[adrotate banner=”8″]

XOẸT!!!!

RẦM!!!!!!

Một luồng sáng khổng lồ xẹt qua bầu trời ma giới, tia sáng đó đâm thẳng xuống một ngọn núi, ngọn núi ngay lập tức vỡ tan tành, khói bụi mù mịt, xung quanh nơi đó cũng trở thành bình địa…

Giữa đống đổ nát lại có một thân ảnh nhỏ nhắn đang ôm ngực ho khù khụ.

” Ciel à!!! anh đã nói bao nhiêu lần rồi!! Di chuyển rồi tiếp đất nhẹ nhàng thôi!!!!”

Giờ thì hay rồi… gây ra động tĩnh lớn như thế!

Ciel chợt cảm thấy mình hơi có lỗi, nhưng rồi cũng nhanh chóng bỏ qua.

[ anh mau tắt hào quang đi, còn chậm trễ nữa là người khác kéo đến thật đấy!]

Rimuru gồng mình nén lại 60% sức mạnh:

” trông anh đã đủ hiền lành chưa?”

[ anh làm thế có thấm vào đâu… nhanh nhanh nén lại nữa đi!!]- Ciel lên tiếng hối thúc Rimuru.

Rimuru lại lần nữa thu lại thêm 25% nữa:

” như thế đã được chưa Ciel?”

[ à… ừm… chắc là được rồi đấy].

Ngay khi Ciel vừa dứt lời thì đã có 3 người bay đến chỗ Rimuru đang đứng.

Là tam kiệt…

Ciel nhanh chóng phân tích rồi báo cáo cho Rimuru:

[ 3 người đó có mức năng lượng khá ngang bằng nhau và không có địch ý]

Rimuru nghe thấy từ không có địch ý thì thở phào nhẹ nhõm, cậu không muốn vừa mới đến đã đánh đâu, càng không muốn phá phách trong thế giới của ông bạn.

Khi Rimuru đang đánh giá họ thì họ cũng quan sát Rimuru.

Lúc nãy bọn họ cùng nhau cảm thấy nguồn năng lượng áp đảo nên có hơi lo mà bay tới.

Nhưng mà ở đây chỉ có một cô bé đang ôm ngực ho sù sụ, bụi bẩn bám đầy trên áo và tóc, gương mặt nhem nhuốc… trông chật vật đến cực điểm.

4 người cứ thế tròn mắt nhìn nhau…

Rimuru thấy bản thân thất lễ liền lên tiếng chào hỏi trước:

” à…ừm… chào buổi sáng?”

“…”

không khí yên tĩnh…

Rimuru xấu hổ đến đỏ mặt, cậu muốn tìm một cái lỗ để chui xuống!!!

Mất mặt quá!!

3 người kia đứng nhìn cậu trân trối… Mức năng lượng của cô bé đó lớn hơn bất kì ai trong số họ…

Sullivan hắng giọng mở lời:

” E… hèm, gửi lời chào đến kẻ hùng mạnh, có thể cho chúng ta biết cô đến đây với mục đích gì?”

“à… cái đó… tôi là con trai”- Rimuru ngớ người khi người khác gọi mình là một cô gái… bộ trông cậu giống con gái lắm hả?

 …ờ… đúng là có hơi giống thật!

Sullivan hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại:

” à… tôi đã thất lễ rồi.

Vậy xin hỏi cậu đến đây có việc gì? hình như cậu không thuộc về thế giới này.”

Rimuru xoắn xuýt… Cậu phải nói thế nào để không tạo ra xung đột, đột nhiên… não tự động nhảy số…

” tôi đi ngang qua!”

“…”

Rimuru hận không thể đem cái mặt này giấu đi khác.

Hôm nay số lần cậu mất mặt đã quá nhiều rồi!!!

Spread the love
Next
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.