Một tuần kể từ đại chiến với Mobius.
Tin đồn nối tiếp tin đồn. Hanagaki trở thành ân nhân của Touman được mọi người công nhận. Link trong nhị phiên đội cũng bắt đầu được mọi người chú ý nhiều hơn, nhờ vào khả năng của mình mà nhận thêm vai trò hỗ trợ cấp cứu đặc biệt cho các thành viên bị thương trong Touman.
Việc kiểm tra toàn diện cho phó tổng trưởng đã có các bác sĩ tại bệnh viện lo liệu, Link cũng chỉ đến hai ba lần sau cuộc phẫu thuật rồi thôi. Draken cũng sẽ sớm hoàn toàn hồi phục. Không còn việc gì quan trong phải để tâm nữa. Y liền dành nguyên một tuần để mua sắm, đi thư giãn rồi lại đua xe bằng con xe mới tậu với các thành viên khác.
Sáng nay Hanagaki đã nhắn tin nói sẽ trở về trong hôm nay, thời gian tầm cuối ngày. Link cũng đáp trả lại một tin nhắn đã biết.
Xem như nhiệm vụ của cậu ta hoàn thành, như vậy vòng lặp cũng kết thúc được rồi.
Điện thoại trả lời tin nhắn xong thì tuỳ tiện ném trên bàn. Trong phòng khách, Link mặc áo khoác dài trắng đứng trước lồng thuỷ tinh, ánh mắt chuyên chú rơi trên chuột bạch nhỏ trong lồng. Từ trong cặp bên cạnh lôi ra những ống nghiệm chứa chất lỏng màu xanh lá và xanh lam. Cầm ống tiêm rút lên chất lỏng, cân đo liều lượng trộn với nhau.
Cánh tay lộ ra bên ngoài áo có vài vết khâu bằng chỉ đen. Có một phần rất nhỏ xuất hiện dấu vết kỳ lạ, màu sắc khác những vùng da khác. Giống như đã từng bị lột xuống rồi chắp vá lại một lần nữa.
Link thả chuột bạch đang giãy dụa trong tay về lại lồng. Bắt đầu cầm lên một bản ghi chép viết viết điều gì đó.
Chuột bạch sau khi thả về không lâu thì bắt đầu co giật, tứ chi cứng ngắc không cử động, giống như đã chết hẳn. Ước chừng nửa tiếng sau, cái đuôi lại hơi cử động, con mắt lờ đờ mở ra, cơ thể vốn cứng ngắc lại bắt đầu cử động như bình thường.
Ráng chiều buông xuống nhuộm đỏ cả bầu trời, thành phố giống như sắp sinh ra thứ gì đó đi ngược lại với quy luật của tự nhiên, của nhân loại.
Dưới chân cầu, Link cầm cặp nhỏ bằng vải quăng sang một bên trên bãi cỏ. Nhìn mặt sông phẳng lặng, buồn bực trong lòng ngày một dâng cao, bắt đầu cởi giày.
Bước chân chậm rãi. Y bắt đầu tự đắm mình xuống dòng nước chảy xiết. Nước trào vào trong khoang miệng, mũi và cổ họng. Cảm giác khó thở ùa đến bóp nghẹt hô hấp. Đầu óc trở lên choáng váng, trước mặt giống như chỉ còn lại một khoảng trắng mù mịt.
Bong bóng nhỏ li ti nổi lên trên mặt nước, dao động khoảng lặng u ám kia.
“Ê nhóc? Cậu làm trò gì thế?” Một tiếng gọi lớn đem ý thức sắp mất đi của Link kéo trở về.
Cánh tay bị người bắt lấy, lôi mạnh lên khỏi mặt nước, đem người trở về bãi cỏ bên bờ sông.
Link liên tục ho khan, đôi mắt đỏ ửng đau xót. Phun ra được hết nước thì bắt đầu thở dốc từng ngụm. Ngước mặt nhìn lên thì thấy một thiếu niên cao lớn với mái tóc đen nhánh dài chấm vai. Cùng với hai chiếc răng nanh sắc nhọn đặc trưng, rất nhanh Link đã nhớ ra người này là ai.
Baji Keisuke, đội trưởng nhất phiên đội. Cách đó không xa còn có chiếc Goki đang đậu. Có lẽ là vô tình đi ngang qua.
Baji trừng mắt nhìn y, hung dữ răn dạy: “Chú mày, hình như thuộc phiên đội của Mitsuya phải không? Có gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh, sao phải nghĩ quẩn?”
[adrotate banner=”8″] |
Link thờ ơ đưa mắt nhìn về mặt sông, cúi đầu giống như ăn năn hối lỗi. Nhỏ giọng đáp: “Tôi không có tự sát. Là thử nghiệm đặc tính của thuốc.”
Đối phương có vẻ hơi ngạc nhiên, hỏi lại: “Thuốc?”
Link từ trong túi vải giơ lên vài ống thuốc màu xanh lam lấp lánh, gật đầu: “Là thuốc mà tôi tạo ra. Có thể khiến người ta bất tử.” Cũng chẳng hiểu sao bắt đầu giải thích, cũng không quan tâm người kia có tin hay không.
: “Nó không phải tự động hồi phục vết thương hay cái gì đại loại vậy đâu. Loại thuốc này giống như một virus, nếu bị thương đi nữa, bộ phận bị thương vẫn có thể hoạt động bình thường như cũ. Giống như xác sống trong phim kinh dị ấy.”
Baji cau mày: “Dài dòng quá, chẳng hiểu gì hết.”
Link hơi dừng lại, tìm khăn lông trong túi lau mái tóc ướt sũng của mình, tìm đường ngắn gọn hơn để giải thích: “Thì kiểu tiêm cái này vào người, chỉ cần ý thức cậu muốn sống, cậu sẽ trở lên bất tử giống như mấy siêu anh hùng trong phim ấy. Nên là tôi đang muốn dùng thử trên người mình.”
Baji nhe răng nanh cười lên trông hơi man rợ, xem đây giống như trò đùa: “Nghe thật ngầu đấy! Không bằng cho tao một cái thử xem?”
Link cũng cười cười hùa theo: “Tiêm cái này vào không ảnh hưởng gì lắm đâu, giống như vitamin ấy. Nhưng phải đợi đến lúc chết mới biết được nó có tác dụng hay không.” Sau đó liền đưa qua ống thuốc đựng chất lỏng, còn có một ống tiêm mới.
Baji vừa nhận lấy liền lập tức rút lên một ống, bẻ ra đầu kín, uống trực tiếp tại chỗ.
Link: “…” Ơ từ từ.
Tóc đen bị gió thổi loạn. Thiếu niên nồng nhiệt khinh cuồng giữa thanh xuân tươi trẻ cất tiếng cười trả lại ống tiêm: “Vị giống như nước ngọt có ga ấy! Chú mày không đổ nước ngọt vào đây rồi đem đi hù người đấy chứ?”
Lá rơi đậu trên đầu ngón tay, Link vô thức bật cười lớn: “Cậu làm tôi có thêm ý định chuyển nó thành thuốc viên đấy. Không biết rõ nguồn gốc mà cũng dám tuỳ tiện uống vào. Nếu có di chứng gì thì sao?”
Baji nghiêng đầu, thẳng thừng trả lời: “Vậy chú mày phải gọi sẵn xe cứu thương đến đi.”
Link thu lại nụ cười, khoé môi vẫn hơi cong lên. Đứng dậy đưa tay tóm lấy cánh tay của Baji, lại lấy từ trong túi ra một máy đo huyết áp với mấy dụng cụ linh tinh khác.
“Trước hết cứ kiểm tra lại đã. Nếu có chỉ số nào bất thường tôi sẽ gọi xe cứu thương đưa cậu đến bệnh viện ngay lập tức. Còn không thì thôi.”
Người đối diện cau mày càu nhàu: “Thật phiền phức.”
[adrotate banner=”8″] |
Link trưng ra nụ cười thân thiện giúp vị lão đại trước mặt kiểm tra một lượt. Phát hiện tất cả các trị số đều bình thường không chút dao động kỳ lạ nào thì kinh ngạc không thôi. Bắt đầu chống cằm suy tư tự hỏi liệu có phải do thể chất người này quá tốt nên không chịu ảnh hưởng gì của thuốc không, hay tại cách dùng quá mức trực tiếp?
Còn đang ngẫm nghĩ vấn đề, cổ áo y đã bị Baji mạnh mẽ kéo đi. Quăng lên ghế sau con Goki. Baji cũng nhanh chóng trèo lên, chuẩn bị vặn ga đi về hướng cửa hàng tiện lợi gần đó.
Link nắm lấy thành xe giữ vững thân thể, thảng thốt hô lên: “Từ từ đã! Xe của tôi còn để bên bờ sông! Là xe mới đó lão đại!”
Baji cười nhe răng nanh, phóng xe đi: “Tí nữa quay lại lấy sau!” Vô cùng thản nhiên.
Link: “…” Ê ê ê!!!
Lúc Link bò về lại bờ sông leo lên xe đi về nhà thì đã khá muộn. Vừa vặn thả người lên giường liền xuyên trở lại thời điểm mười hai năm sau.
Phòng phẫu thuật tràn ngập ánh sáng. Trên bàn mổ còn đặt một thi thể bị rạch mở khoang ngực và bụng. Bên cạnh có một thân ảnh đang đứng trầm tư.
“Ồ. Chẳng có gì thay đổi hết.”
Link tháo bỏ một bên găng tay y tế đầy máu, cầm lấy điện thoại lướt thông tin xem từng đoạn một.
Draken lần này vẫn sống, nhưng không hiểu vì sao lại trở thành tử tù. Băng Touman một chút cũng không có thay đổi gì khác biệt. Kisaki Tetta trở thành nhân vật quyền lực số một Touman, đại diện tổng trưởng.
Link cầm chắc dao phẫu thuật, thẳng tay đâm một nhát vào giữa trái tim đỏ giữa lồng ngực của thi thể
: “Tức là…”
Không sớm thì muộn, người bạn gái kia của Hanagaki cũng sẽ lại chết thôi. Có thể theo cách khác với vụ tai nạn ban đầu. Nhưng xác suất Hanagaki sẽ bắt đầu quay lại thời gian tương đối cao.
: “Chết tiệt.” Link tháo xuống áo ngoài. Thay quần áo chỉnh tề, rửa tay bước ra khỏi phòng mổ. Rảo bước trên hành lang dài sáng trưng.
Cánh cửa một bên trước mặt đột nhiên mở ra, một người thanh niên cao lớn ăn mặc chỉnh tề đeo kính tròn, đeo khuyên tai một bên bước ra.
Nhìn hình quen thuộc trên mu bàn tay của đối phương, Link ngạc nhiên dừng bước, bật thốt lên: “Hanma Shuji?”
Người thanh niên quay sang nhìn y, giống như rất quen thuộc mà nói: “Ồ, là bác sĩ sao? Đáng ra bây giờ mày phải ở trong phòng mổ chứ?”
Link: “…” Quan hệ chúng ta tốt đến vậy luôn?
Link nhấc lên một tay xoa xoa trán, vẻ mặt không biết nói sao thì Hanma đã tiếp tục: “Kisaki có nhờ tao hỏi bao giờ ống thuốc kia mới có thể chuyển sang giai đoạn dùng cho người. Giống như cái đầu tiên mày làm ra ấy?”
Link nhíu mày càng sâu: “Thuốc? Thuốc thử nghiệm bất tử ấy á?”
Hanma nghi hoặc nhìn y: “Còn thuốc nào nữa? Cả thí nghiệm tách rời ý thức khỏi đại não nữa. Không phải đó là mấy thứ mày trân trọng dành hết tâm huyết cho nó hả? Sao lại quên dễ dàng như vậy?” Nói rồi lấy từ trong túi giấy ra một nải chuối vàng ươm, bẻ lấy một quả ném cho y.
Link nhận chuối trong hoang mang, lột vỏ trong ngơ ngác, cắn một miếng đầy hốt hoảng. Theo sau Hanma đi về phía một căn phòng khác.
Trong phòng đặt một bàn tròn lớn bày biện đủ loại cao lương mỹ vị. Khoảng tầm năm sáu người mặc vest chỉnh tề nhã nhặn, không khí y như trong mấy phim xã hội đen hay chiếu.
Link, một thân áo cộc quần đùi. Tay còn cầm quả chuối cắn dở trợn trừng mắt.
Link: “…” Không sao. Không cần lúng túng.
Trong trường hợp này, chỉ cần tôi không xấu hổ, xấu hổ sẽ là các người.
Mọi người trong phòng vừa thấy y theo sau Hanma thì đứng lên niềm nở chào hỏi, thái độ vô cùng cung kính tôn trọng. Làm Link cảm thấy chắc mình đang bị ảo giác.
Đừng nói vị trí của y trong Touman lại tăng lên nữa nhé?
Cũng chẳng biết đã tăng đến mức nào. Vì thời điểm Link quay sang định hỏi người bên cạnh một câu, lại bị lôi ngược vào dòng thời gian lần nữa.
“Đội trưởng?” Link nhìn hay tay đang nắm chặt tay ga của mình. Lại nhìn lên thiếu niên mặc bang phục trước mặt.
Mitsuya nghi hoặc gõ đầu y một cái: “Lại thẫn thờ gì vậy? Nào nhanh đi thôi. Lễ bổ nhiệm đội trưởng tam phiên đội mới sắp bắt đầu rồi.”
Link giật mình sửa lại tư thế: “À… Vâng ạ.” Mà lễ bổ nhiệm, bổ nhiệm gì cơ?