Một tuần sau, ngày 31 tháng 8 tập trung tại đền Musashi. Chào đón tân Tokyo Manji ra đời
Hiện tại, ai nấy đều là bộ dạng nhịn không được kích động, làm thế nào cũng không bỉnh ổn lại được.
Các thành viên trong Tokyo Manji đời thứ hai hầu hết Link đều đã gặp và làm quen qua. Chỉ có bốn người bạn thân của Hanagaki cùng Senju là vẫn còn xa lạ. Có lẽ lúc sau vẫn phải đến chào hỏi qua một lượt. Lần nữa gia nhập nhị phiên đội, lại khoác trên mình bộ bang phục màu đen, tâm trạng y có hơi vi diệu. Vẻ mặt trầm ngâm như đang suy tư điều gì.
Phó tổng trưởng Chifuyu đứng trên cao dõng dạc hô: “Bắt đầu từ bây giờ buổi tập hợp quyết tâm hành động của băng Tokyo Manji đời thứ hai chính thức bắt đầu!”
Hanagaki, với vai trò tổng trưởng đương nhiệm bắt đầu bài phát biểu đầy quyết liệt của mình. Để rồi kết lại, dùng ngữ khí tràn ngập kiên định tuyên bố: “Đây là sự báo thù của ‘chúng ta’.”
Khẩu khí mạnh mẽ quyết liệt, đúng là khiến người khâm phục. Tất cả mọi người cũng có vẻ đều vô cùng xúc động.
Thời khắc cho cuộc chiến cuối cùng đã bắt đầu
Lúc Link đang tươi cười rạng rỡ chào hỏi làm quen với mấy người bên kia. Hanagaki tỏ ý muốn nói chuyện riêng. Cùng Chifuyu đi qua một bên khác.
Hanagaki dừng một chút, lấy ngữ khí cực kỳ nặng nề trịnh trọng nói: “Link. Tao muốn giao cho mày, vị trí thành viên cốt cán đặc biệt.”
Hanagaki Takemichi hiểu rõ khả năng của Link. Nếu xảy ra tình huống không lường trước được, y chính là người có thể cứu mạng người khác.
“Tin tưởng tao như thế?” Người nọ khẽ cười tủm tỉm nói.
“Tao muốn bảo vệ mọi người.” Hanagaki nắm chặt tay. Trong lòng thấp thỏm không thôi, lập tức tỏ vẻ: “Mày rất mạnh, mạnh hơn tao nhiều.”
“Đấy là đương nhiên.”
“…” À.
Khóe miệng thiếu niên đối diện hơi hé nhưng không phát ra được âm tiết nào. Có chút khó xử chớp chớp mắt.
Nụ cười trên mặt Link càng sâu hơn, giữ tâm thái bình thản cất lời: “Tổng trưởng đã đích thân đề nghị, tất nhiên tao sẽ không từ chối rồi.”
Hanagaki ánh mắt sáng bừng, gật đầu rất nhẹ. Chifuyu cũng mỉm cười bước lên vỗ vỗ vai y: “Chúng ta sẽ chiến thắng!”
Giọng nói Link trở nên nhu hoà: “Tất nhiên rồi. Dăm ba Kantou Manji với Mikey vô địch.”
Gáy thì gáy thế.
Nói đến đây y liền chìm trong suy tư. Một tay đỡ trán, không ngừng cảm thán trong lòng.
Sắp phải đi hiến mạng cho Mikey rồi.
Link giật giật khóe miệng, vừa gáy to vừa chạnh lòng.
Một vài bóng người lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi nhà hàng sang trọng.
Link nhếch cằm lên, tháo kính râm xuống. Đắc ý dào dạt đến mức chỉ muốn cười to vài tiếng.
Việc thương lượng với thủ lĩnh Bạch Hổ thành công tốt đẹp. Quả không uổng công thiết kế bẫy rập bấy lâu nay.
[adrotate banner=”8″] |
Kisaki đi bên cạnh điền một dấu tích trên bảng biểu trong tay, môi dưới hơi mím: “Thật không ngờ mấy đứa đóng phản diện chúng ta đào tạo đã sớm mai phục ở đó lại không có cơ hội ra tay. Quá trình cũng có hơi kỳ ảo nhưng kết quả vẫn đúng theo dự tính.”
“Vấn đề về đứa trẻ đã chết kia sẽ cho người đi điều tra xử lý ổn thoả.”
Link gật đầu, đi qua vỗ nhẹ bả vai đối phương: “Q. Vất vả rồi.”
“Không sao, sức mạnh của đồng tiền lo cả.” Kisaki bình thản đẩy mắt kính.
Coi như mọi thứ đều đã giải quyết xong. Cuối cùng bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm và thả lỏng chút ít. Có thể yên tâm dồn toàn lực cho trận đại chiến với Mikey rồi.
Thiếu niên tóc trắng xách theo một cái va li lớn đi bên cạnh. Điện thoại trong tay rung lên, màn hình cũng chuyển sang hình ảnh quân Ace bích. Bèn bấm nút nhận rồi đưa qua.
“Là Hanma gọi tới.”
Hanma gửi tình báo. Trận quyết chiến đã quyết định vào ngày 9 tháng 9, địa điểm là khu tập kết hàng hoá trên bờ vịnh cũ.
“Gần đường ray tàu.” Đôi mắt của Kisaki nheo lại tựa vầng trăng khuyết, cảm thấy phức tạp một cách phi thường.
Link hơi cụp mắt, trong tiềm thức hỏi ra những nghi ngờ của mình: “Tại sao chọn chỗ đẹp ghê thế? Nhỡ tàu chạy qua thì hẹo cả lũ à?”
Câu này hỏi rất hay.
Kisaki: “…”
Hình như mình cũng không trả lời được.
Trong lòng Link như muốn thổ huyết, cảm thấy mình cẩn phải bình tĩnh một chút. Lệ nóng quanh tròng, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Y hãi hùng khiếp vía quay sang người bên cạnh, khịt mũi: “Mang theo máy trợ tim với mấy món cứu trợ khẩn cấp nữa.” Cùng lắm tình hình mà gay go quá thì vẫn có thể cứu vãn lại.
Thiếu niên tóc trắng gật như gà con mổ thóc. Thoáng dừng động tác nhắn tin, hơi nhíu mày cợt nhả
“Hanagaki có nhu cầu hoá kiếp mà có vẻ đi một mình cô đơn nên muốn rủ mọi người theo cho có bạn có bè. Còn cả bên Kantou Manji nữa, chọn địa điểm cũng thông minh ghê. Đây là ngại cuộc sống hiện tại không tốt à? Cảm thấy sống quá mệt mỏi rồi hả?”
Link mặt vô biểu tình: “…Tao sẽ cố gắng không tạch.” Đang cân nhắc xem chạy trốn thì tốt hay chạy trốn thì tốt đây!!!
Kisaki vô cùng nghiêm túc ngước mắt nhìn: “Yên tâm, tao đã mua sẵn bảo hiểm cho mày rồi. Cũng sẽ tiếp quản tốt bang chúng ta.”
Link: “…” Ủy khuất cực kỳ.
Thiếu niên tóc trắng vẫn luôn như cái đuôi nhỏ đi theo bên cạnh, vươn tay xoa xoa mu bàn tay y như an ủi. Điệu bộ trông rất chân thành khẩn thiết.
So với kẻ nào đó thì quả thực đúng là tri kỷ.
Đôi mắt Link lập tức nhìn Kisaki giống như nhìn đứa con ghẻ.
Kisaki: “…”
Thời gian nháy mắt vụt qua, ngày 9 tháng 9 rất nhanh đã đến.
Dưới ánh đèn tỏa ánh sáng mờ mờ ảo ảo, có tiếng bước chân dồn dập trong hành lang phía trước.
Đồng hồ đã điểm. Các thành viên chủ lực của Kantou Manji theo hiệu lệnh của tổng trưởng Mikey đồng loạt đứng dậy đi ra ngoài, hướng tới địa điểm quyết đấu mà đi.
Cách đó không xa, một bóng hình ẩn trong tối hơi nghiêng người nhìn theo.
Một giọng nói nhẹ nhàng mang chút ý cười từ phía sau lọt vào tai y: “Đừng thập thò như thế, nhìn nó hèn hèn.”
[adrotate banner=”8″] |
Link bất giác nín thở, đồng tử hơi co lại. Lúc quay đầu thấy người đến mới im lặng một hồi rồi đưa ngón tay xinh đẹp ra: “Trừ tiền lương một tuần.” Doạ chết bảo bảo.
Hanma dựa lưng lên ván cửa, ý cười thoảng qua đáy mắt: “Đến kiểm tra tình hình trước khi đi à?”
“Là Kisaki kêu đến kiểm tra.” Người đối diện cười xùy một tiếng, bật lửa bạc xoay tròn qua lại giữa những ngón tay: “Cẩn thận đấy.”
Hanma híp mắt nhìn kỹ cái bật lửa kia cùng vẻ mặt đắc ý của Link. Vị này không biết hút thuốc, chắc là đã sớm mua để chuẩn bị cho mấy cái hành động ra vẻ ngầu lòi rồi.
Bên ngoài, các thành viên cốt cán của Quân Đoàn Địa Ngục đều đã đợi sẵn. Đang túm tụm lại một góc không xa đánh bài với nhau. Hình ảnh vô cùng hài hòa và tốt đẹp.
Baji thấy y chậm rãi bước ra liền đứng thẳng người báo cáo tình hình: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết.”
Khóe môi Link nở nụ cười nhạt, thong thả tiến về phía trước: “Đây sẽ là bước tiến quan trọng trong cuộc cách mạng đặc biệt của chúng ta.”
“Đợi tất cả kết thúc. Tao muốn kết hôn.” Nói đến đây, âm thanh còn mang theo giọng mũi mềm mại.
Nhất thời, mọi người không thể phản ứng. Ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng thảnh thơi của người trước mắt. Mãi sau mới nhất loạt hô lên
“Hả?”
Giọng nói của người kia có chút thổn thức: “Mấy người không thấy ta ngoại trừ chính sự thì luôn tích cóp của cải để kết hôn à?”
Vẻ mặt mọi người như đang rơi vào chốn thần tiên.
“Đùa ấy mà.” Link hơi nheo nheo mắt, nhếch khoé môi ngồi lên xe: “Đi thôi nào.”
Nghĩ về tương lai sắp tới, y cảm nhận được trái tim mình đang đập dữ dội. Lồng ngực phập phồng lên xuống, kể cả khi bản thân chẳng vướng bận gì về cái chết. Cảm xúc bùng phát này đang dần trở nên quyết liệt.
Link hít sâu một hơi rồi nắm chặt lấy tay cầm. Bên cạnh chiếc xe đơn độc chạy trên con đường, thoáng chốc nhiều lên mấy chiếc xe nữa. Số lượng mỗi lúc một nhiều lên, giống như một đội quân bóng ma ẩn nấp giữa ánh sáng của lòng thành phố lung linh huyền ảo.
Họ như cơn bão tố ngược gió lao về phía trước. Bóng tối vô tận nuốt chửng lấy những thân ảnh kia.
“Chúng ta có thể gặp được nhau, quả là kỳ tích.”
Số phận đã quyết định lấy dây đàn trói buộc. Trận chiến có quyền năng thay đổi tương lai, đã đến lúc khai màn.