Một thiếu niên đeo kính râm, áo khoác dài tay cùng quần đùi kỳ quái vừa ôm một túi giấy gián chặt đi trên đường. Bím tóc tết lại sau đầu thỉnh thoảng đung đưa theo mỗi bước chân.
Link ngẩng đầu nhìn bầu trời với những đám mây lững lờ trôi. Về đến nhà liền bóc ra túi giấy, dốc ngược đồ bên trong lên bàn trà trong phòng khách.
Những xấp tiền dày cộp từng cuộn rơi xuống, những tờ bạc mới cứng thơm mùi giấy in. Link tuỳ tiện cầm lên một cuộn giơ ngang tầm mắt, bắt đầu cảm thán.
Số tiền này đều lấy được từ xổ số và cổ phiếu chứng khoán mà y xem trong tương lai rồi trở về quá khứ dùng lại. Dẫu sao hiếm có khó tìm cơ hội xuyên thời gian mà không nhân cơ hội lợi dụng một chút thì hơi phí.
Link ôm theo tiền mặt đi đến trước cửa căn phòng bên cạnh, cầm vào tay nắm từ từ kéo ra. Nhìn cả căn phòng đối diện chất chồng kín mít toàn tiền mặt trị số lớn, gương mặt thoả mãn từ từ khép cửa lại.
Y tặc lưỡi, xem ra hết chỗ để rồi.
Trong phòng khách, gối ôm trên ghế rơi xuống, để lộ một đống tiền bên dưới, còn có vài tờ kẹt giữa khe ghế đệm.
Link thử mở mấy ngăn tủ, chỗ nào cũng nhét kín tiền mặt và trang sức. Ấm đun nước cũng rơi vào tình trạng y hệt.
Đống này mà dồn ra phòng khách thì bơi trong tiền cũng chẳng phải chuyện viển vông gì.
Link: “…” Hơi quá tay rồi.
Ngày mai mang bớt đi gửi vào ngân hàng vậy. Chưa kể việc mình kiếm chác thế này vẫn có vài người xung quanh đoán được gì đó. Mong là không gây ra quá nhiều chú ý.
Vừa mới nghĩ tới, bên ngoài cửa đã có người bấm chuông.
Link nhanh tay ném tiền vào dưới tấm thảm trải sàn, chạy ra ngưỡng cửa vặn tay nắm.
Đứng bên ngoài là hai người mặc đồng phục băng đảng tương đối lạ.
Không phải muốn nhân cơ hội Touman mâu thuẫn nội bộ đi thanh lý nhau đấy chứ?
Link chột dạ muốn đóng cửa lại, lại bị một trong hai người dùng tay chặn cửa ngăn lại. Động tác có hơi dùng sức.
Thiếu niên tóc vàng đi giày cao gót mang vết sẹo cháy trên mắt trái với một gương mặt nghiêm khắc. Bước lên chủ động lên tiếng trước: “Xin chào, cậu là Link phải không? Tôi là Trưởng Đội Đặc Công của Hắc long đời thứ mười, Inui Seishu. Chúng tôi đến đây không có ý xấu.”
Thiếu niên còn lại cao gầy, kiểu tóc đen tương đối đặc biệt với khuyên tai bằng vàng ở tai trái, lên tiếng: “Tôi là Kokonoi Hajime. Trưởng Đội Hộ Vệ của Hắc long đời thứ mười. Trước hết có thể bình tĩnh lại nghe chúng tôi nói được không? Sẽ không làm mất thời gian của cậu.”
Kokonoi trưng ra nụ cười thương mại cực kỳ thân thiện, khiến tâm lý Link hơi thả lỏng, vô thức buông ra tay nắm cửa. Nghĩ một lát cũng lịch sự mời hai người vào phòng khách ngồi dùng trà nói chuyện rõ ràng.
Một lúc sau.
[adrotate banner=”8″] |
Inui Seishu đặt tách trà còn bốc hơi nghi ngút trên tay xuống bàn. Bắt đầu giải thích lý do về cuộc viếng thăm bất ngờ này.
: “Theo thông tin từ một số lưu manh quanh khu vực. Cậu là một người rất giỏi đánh đấm, chưa kể nguồn tài lực và điều kiện kinh tế cũng đặc biệt tốt. Chưa kể thông tin cá nhân của cậu cho biết cậu đã nhiều lần đạt được giải thưởng thiếu niên liên quan đến lĩnh vực y học. Vì vậy Hắc long muốn chiêu mộ cậu về phe mình.”
Kokonoi Hajime bổ sung thêm: “Chúng tôi biết cậu đang thuộc Touman, nhưng cũng chỉ là thành viên mới chưa mấy nổi bật. Hắc long là những người có đầu óc, chúng tôi hiểu về khả năng của cậu, cũng sẽ không để tài năng ấy bị chui chột giống như cách Touman đối xử với cậu.”
Cuộc thảo luận diễn ra khá lâu. Phúc lợi Hắc long đưa ra lẫn cách thuyết phục của người tên Kokonoi Hajime cũng thật sự khiến người ta động lòng. Nếu là Link của lúc trước, có lẽ cũng sẽ không do dự mà đồng ý ngay lắp lự. Nhưng hiện tại vẫn còn có thứ quan trọng hơn mà y muốn giải đáp. Thành ra chỉ có thể uyển chuyển từ chối hai người kia.
: “Tôi cảm nhận được thành ý của Hắc long. Bản thân tôi thật ra cũng không có tài lực gì quá lớn, đánh nhau cũng chỉ ở dạng thường thường. Mấy giải thưởng kia cũng chỉ là cái gì đấy rất nhỏ so với các cậu tưởng tượng. Thành ra các cậu có đánh giá tôi hơi cao…”
Còn chưa nói hết câu, một vài tờ tiền nhét bừa trên trần nhà bị gió thổi rơi ra, rụng xuống trên bàn trà.
Hai người đối diện ngẩng đầu nhìn nhìn. Tới khi tờ tiền thứ mười mấy rơi hết, mới quay sang nhìn người nọ.
Link cười cười giả lả nhìn qua hướng khác: “Trùng hợp thôi. Hôm trước con mèo nhà hàng xóm cắp ví tiền của tôi nhảy lung tung. Không ngờ là bị tha lên trên đó. Ha ha.”
Cánh cửa của căn phòng bên cạnh rất lý trí kêu lên hai tiếng kèn kẹt. Tấm ván căng chặt bắt đầu nứt dần, để lộ một khe hở tương đối lớn. Bắt đầu điên cuồng phun tiền ra như máy xả.
Link: “…” Ầu.
Hai người kia đồng thời im lặng không nói. Nhưng vẻ mặt đều biểu hiện rõ ràng câu có giỏi thì nhìn vào mắt nhau nói đây là trùng hợp một lần nữa đi.
Tiền chất nhiều đến mức trào ra từ mọi nơi trong nhà. Cũng chẳng biết kiếm kiểu gì mà lắm thế. Như thế này mà được thả ra ngoài thì kiểu gì cũng thành mối nguy hại lớn cho xã hội.
Link ngượng ngùng lấm liếm vấn đề, tỏ ý từ chối gia nhập. Hai người kia thuyết phục mãi không thấy y dao động, chỉ có thể thở dài đứng dậy chuẩn bị ra về. Nhưng trước khi rời đi, Inui vẫn là quay lại đưa cho Link một tờ giấy ghi số điện thoại và địa chỉ, dặn dò: “Nếu cậu đổi ý thì cứ liên lạc với tôi. Hắc long luôn sẵn sàng chào đón nhân tài.”
Link gật đầu nhận lấy tờ giấy, gấp gọn cất vào trong tủ, lại tiễn hai thành viên của Hắc long ra ngoài.
Vừa quay người đóng cửa đã mệt nhoài ngồi thụp xuống đất, dựa lưng vào tường thở ra một hơi.
Sau đó không lâu, lại có thêm một lá thư mời từ băng nhóm nào đó hoạt động ở Yokohama tên Thiên Trúc. Link nhìn phúc lợi trên đó mà nuốt nước mắt vào tim, cũng chỉ có thể buồn bực gửi lại một lá thư từ chối. Cả mấy người từ băng nhóm khác trong thành phố muốn đến đào y đi từ Touman cũng hành xử tương tự.
Xem ra ở trong bang tuy y chưa nổi bật lắm, nhưng danh tiếng bên ngoài lại rất có giá trị. Đây có xem là làm bất lương bước đầu có thành tựu chứ?
Cánh quạ chao lượn qua lại bên ngoài cửa sổ, bầu trời quang đãng lại có cảm giác hơi lạnh lẽo. Link chậm chạp đem đống quần áo bẩn bỏ vào máy giặt, nhấn nút khởi động.
Chẳng thấy yên lòng chút nào.
Nếu tình hình cứ tiếp diễn chẳng chút thay đổi thì tương lai cũng vẫn sẽ như thế.
Nếu thất bại thì phải làm lại bước này một lần nữa thôi. Nhưng làm gì có cơ hội làm lại.
Chuông điện thoại reo lên cắt đứt dòng suy nghĩ. Là đầu đinh cùng phiên đội báo tin đến. Sau khi Link gia nhập thì cũng giao tiếp khá nhiều với cậu ta.
Tin báo về mâu thuẫn giữa Mikey và Draken. Đã được hoá giải hoàn toàn. Hai người lại thân nhau trở lại rồi.
[adrotate banner=”8″] |
Vốn dĩ ban đầu Mikey định dùng tiền cứu Pachin ra, nhưng lại bị Draken phản đối, nên mới dẫn đến gây gổ. Theo thông tin báo lại thì hai người kia đến chỗ Hanagaki Takemichi. Hanagaki hẳn đã làm gì đó, thành công thuyết phục được hai người kia làm hoà với nhau. Nhưng trong đám có vài kẻ còn chưa phục, tình hình vẫn hơi phức tạp. Nguy cơ xảy ra lần giao chiến thứ hai vẫn rất cao.
Link nhắn một tin trả lời lại cho bên kia. Đôi mắt dính chặt trên màn hình điện thoại không rời.
Vậy, coi như yên tâm một phần được rồi nhỉ.
Y quay người đi vào trong phòng, kéo rèm cửa lên. Lại ngồi xuống trước máy tính, đeo lên tai nghe. Tiếp tục soạn thảo về nghiên cứu của mình.
Gió từ bên ngoài thổi vào qua cửa sổ, khiến những tấm hình dán trên tường hơi hơi lay động. Giường nệm êm ái lẫn bàn nhỏ trong phòng vốn dĩ phủ đầy giấy. Hiện tại có thêm vài bộ dụng cụ dao kéo dùng riêng cho phẫu thuật. Còn có nhiều loại thuốc cầm máu, chỉ khâu, băng gạc chất đống.
Đây là phương pháp dự phòng cho tình huống nguy cấp nhất. Nếu như Link thực sự bị kéo vào trong sự việc lần này.
Còn nếu ngược lại, sau sự kiện lễ hội, mọi thứ bị thay đổi, có lẽ sẽ có thể tiếp cận được Hanagaki. Cũng như thực hiện được bước tiếp theo rồi.
Lần này hãy thử xem có thể tiến xa đến đâu.
Đôi mắt đen láy của người nọ ánh lên một đạo ánh sáng lấp lánh chờ mong đầy hưng phấn.
_
Ngày 3 tháng 8, đêm diễn ra lễ hội.
Đèn lồng lấp lánh rực rỡ, các gian hàng dựng lên liên tiếp kế nhau trên một con đường. Người qua lại náo nhiệt cười đùa.
Link khoác trên mình áo phông quần đùi hai màu quen thuộc. Đeo thêm khẩu trang đen và kính râm che đi dung mạo. Vừa dạo quanh các gian hàng, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về hướng mấy người đang đi phía trước.
Là Hanagaki Takemichi, Tachibana Hinata, Draken và Ema. Sau vài lần thử chạy lại rồi bị người đi qua va phải chặn đường, y quyết định buông tay lựa chọn từ xa theo dõi trở lại. Nếu tình huống có gì xấu thì chạy tới kịp thời.
Lúc lướt qua một cửa hàng bắn súng, lại bị một cái vòng có lục lạc trong đống phần thưởng thu hút tầm mắt. Cứ thế cầm súng lên móc tiền ra chơi vài lượt. Sau bắn súng là vớt cá, còn có đồ ăn vặt như mực viên chiên hay kẹo táo. Chưa kể còn mấy trò chơi khác nữa,… Chẳng biết từ lúc nào, y đã bỏ quên việc theo dõi ra sau đầu, đắm mình vào mấy trò chơi thú vị này.
Chỉ tới khi một giọt nước lạnh rơi xuống lòng bàn tay, Link mới giật mình ngẩng đầu lên, than nhẹ một tiếng
: “A. Mưa rồi.”
Mưa từ những hạt nhỏ thưa thớt dần dày đặc hơn, rào rào đổ xuống. Cặp đôi nắm tay nhau tìm chỗ trú. Gia đình hoặc bạn bè thì cùng nhau chạy về. Các sạp hàng cũng hạ mái che hoặc bắt đầu dọn dẹp.
Giữa đám đông người người chạy về cùng một hướng. Chỉ có một người đứng lặng yên nhìn về hướng ngược lại.
Tiếng ồn ào vẫn như mọi khi. Nhưng đáy lòng Link lại trỗi dậy một cảm giác khó chịu kỳ quái. Chán chường và ảo não.
Mưa rơi ướt mái tóc, khiến vài sợi dính lại trên trán. Trước mắt cũng mờ đi. Cả người ẩm ướt khó chịu. Link rảo bước trong màn mưa theo hướng ngược lại, bước chân vô định tiến dần về hướng rừng cây.
Hiện tại chưa hết ngày. Vẫn chưa thể về được.
Gió xoay vần bên tai, bước chân cũng chẳng dừng lại. Tiến sâu vào trong rừng cây, y mờ hồ nhìn thấy phía trước có một bóng người hơi quen mắt.
Mái tóc dài đến vai, gương mặt quen thuộc kia. Nhưng không có khẩu trang đen làm để lộ vết sẹo đặc biệt ở hai bên khoé môi.
Dường như nhận ra sự hiện diện của y, người kia quay đầu sang nhìn lại. Đôi mắt yên lặng chợt trở lên hung dữ, khiến Link không hiểu sao vô thức quay đầu lảng đi. Cách thiếu niên kia một đoạn thì chuyển hướng bước về nơi khác.
Lúc đi ngang qua đền thờ, lại bắt gặp một người quen nữa chạy vội ra ngoài.
Vết sẹo quen thuộc trên lông mày kia… là Kiyomasa. Chưa kể trên tay hắn còn nắm chặt… một con dao.
Khoảng thời gian ngưng đọng trong từng nhịp con tim. Trong đầu loé lên một ý nghĩ không ổn cho lắm, Link lập tức rút ra điện thoại, báo tin cho đội trưởng Mitsuya. Từ chỗ anh lại nghe được thông tin không mấy tốt đẹp.
Đội phó của Tam Phiên Đội trước đây. Tên thường gọi là Peyan, với dư đảng của Mobius đã tập hợp lại, nói rằng muốn xử lý Draken trong hôm nay.
Tiếng mưa rơi lộp bộp bên tai không dứt. Link cúp điện thoại, nhớ lại một chút ký ức trong bài báo đã đọc, ánh mắt chuyển về hướng bãi đỗ xe, tâm trạng khó chịu dâng cao, lầm bầm trong miệng: “Phiền phức rồi đây.”
Tiếp đó tháo xuống ba lô nhỏ mang theo sau lưng, lấy dao phẫu thuật và những dụng cụ cần thiết thuận tiện mang theo nhét vào túi áo trên người. Hướng về bãi đỗ xe chạy đi.