CHƯƠNG 38: GIẢI ĐẤU THỜI TRANG

Giữa không gian trống trải tĩnh lặng của khu chung cư, Hakkai ngửa đầu hét lớn: “Đi chơi đi Taka-chan!”

Hanagaki chần chừ sờ sờ mũi trong chốc lát, thấp giọng nói: “Mày hét to thế.”

 “Ờ, từ ngày xưa tao đã gọi cậu ấy kiểu này rồi.” Hakkai  mặt không đổi sắc đáp lại, đúng lý hợp tình. Link không nói lời nào, ngáp một cái chắp tay sau lưng đi cuối đội ngũ.

Cánh cửa trước mắt hơi mở, lộ ra cái đầu nhỏ của một cô bé xinh xắn cột tóc hai bên, ngón tay còn đặt trên môi ‘Suỵt’ một cái với mọi người đứng bên ngoài.

Hakkai lặng lẽ cong hai mắt, chà chà đầu ngón tay: “Runa, Taka-chan đâu em?”

 “Hiện tại anh hai em đang vất vả lắm!” Runa khẽ mím môi, vô thức siết chặt ngón tay bỏ ra sau lưng. 

Link ngồi xổm xuống vỗ vai như muốn trấn an cô bé, thanh âm của y không nhẹ không nặng: “Vậy em có thể nói cho bọn anh nghe về chuyện của đội trưởng được không?”

Runa cố nén buồn bực, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm người đối diện. Chần chừ một lát liền nhấp môi kể lại tình hình.

Đội trưởng Mitsuya muốn tham gia giải thưởng tân binh thời trang Nhật Bản. Nó là một đại hội giống như thác vũ môn đối với một nhà thiết kế tân binh tại Nhật Bản. Vì một tuần nữa sẽ diễn ra sự kiện nên hiện tại người kia phải tập trung dùng tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị.

Hơn nữa, sau khi Draken mất, đội trưởng vẫn luôn nhốt mình trong phòng. Không chịu ăn uống hay ra ngoài, tinh thần đều đặt lên việc thiết kế.

Sau khi nghe cậu chuyện từ chỗ em gái của đội trưởng, Hanagaki và Link quyết định đi đến gặp Mitsuya.

Dưới ánh đèn bàn lờ mờ, căn phòng thật sự bừa bộn. Mái tóc dài rũ xuống cùng thân hình gầy gò ẩn hiện, hốc mắt sâu. Người kia tức giận vo tròn giấy trên bàn thành cục rồi ném đi, gương mặt tràn đầy không vui.

Link ở gần đó một đường bắt được cổ tay của Runa kéo về sau, tránh đi cục giấy suýt nữa bị ném trúng đầu. Cô bé  bị doạ cho cả người giật bắn lên, quay sang ôm chặt lấy cánh tay của y.

Gương mặt mệt mỏi ưu sầu của Mitsuya như nhận ra có người tới, rũ mắt nhìn sang.

Không khí rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi. Hanagaki từ từ hít sâu một hơi, rốt cuộc đè thấp thanh âm cất tiếng gọi tên người nọ

“Mitsuya-kun.”

Ánh sáng ban mai trào dâng, trải lên từng nụ hoa ngọn cỏ trong công viên.

Đội trưởng Mitsuya cùng Hanagaki đi nói chuyện riêng. Để lại Link cùng ba người khác nấp sau cây đứng nhìn từ xa. 

Đến cuối cùng, sau một hồi nói chuyện tới tận khi trời tối mịt. Hanagaki quyết định không mời Mitsuya vào đội vì muốn ủng hộ ước mơ của đội trưởng.

[adrotate banner=”8″]

Mu bàn tay cọ qua gương mặt, Link liếm liếm môi, cánh tay trắng nõn tuỳ ý duỗi ra mấy tấm vé: “Tao cũng đoán trước được mà. Vậy tuần tới cùng đi xem giải thời trang đó đi.”

Hakkai kinh ngạc trợn mắt lên nhìn mấy tấm vé trong tay y, khó hiểu: “Mày lấy đâu ra thế? Tao vừa tra được vé của giải này mấy ngày nữa mới mở bán mà?”

 “Cái công ty tài trợ lớn nhất cho giải đó là của tao.” Đối phương sắc mặt thản nhiên đáp, vô cùng chắc chắn.

Chifuyu trong lòng có chút chờ mong, hưng phấn nói: “Hay quá! Vậy sắp tới có thể đi cổ vũ cho Mitsuya rồi.”

“Quên mất chưa nói hết.” Khóe môi Link cong lên. Vẻ mặt phi thường ôn hòa, như tắm mình trong gió xuân: “Tao còn làm giám khảo cho giải đấu nữa.”

“…”

Đối phương lui về phía sau một bước, cụp mắt cười tủm tỉm: “Không nghĩ tới chứ gì?”

Ba người còn lại tròn mắt ngây ngốc. Hanagaki tinh thần phấn chấn hẳn, điên cuồng lắc lắc cánh tay y: “Sức mạnh đồng tiền của tư bản thật sự tuyệt quá.”

Một tuần sau.

Đại sảnh rộng lớn, sạch sẽ lại thoải mái đón nhận từng đám đông ồ ạt tràn vào. Chỗ ngồi trong khán phòng đều chật kín hết cả. Ánh đèn chói mắt đều hướng về phía sân khấu.

[ Vòng chung kết cuộc thi tân binh thời trang Nhật Bản năm 2008 xin được phép bắt đầu. ]

Link ngả lưng trên ghế nóng ở trung tâm cùng các vị giám khảo khác nhìn tình huống ở bên dưới. Một tay lật danh sách các thí sinh tham gia giải đấu, ngâm nga mấy câu không rõ nghĩa. Ánh mắt đảo qua đám Hanagaki ngồi xuống một vị trí ở gần đó. Cánh tay lười biếng chống cằm, bắt đầu quan sát sân đấu.

Các bộ trang phục lộng lẫy thay phiên nhau xuất hiện, rực rỡ dưới ánh đèn. Khiến người ta phải trầm trồ thán phục.

Link ngồi thẳng lưng, tập trung đánh giá từng thiết kế một cách tỉ mỉ. Cùng các giám khảo khác cho điểm rồi nhận xét. Ngữ khí người nọ ôn nhu, hết sức chuyên chú mà phân tích các khía cạnh khác nhau của mỗi tác phẩm, dùng thái độ công tư phân minh mà cho điểm.

Coi như chỉ ngồi nhận xét với cho điểm cũng kha khá hao tổn tâm trí. Link viết xuống dòng cuối trong tờ nhận xét của một thí sinh, thu hồi ánh mắt ngả lưng ra ghế. Một bên thong thả ung dung mà uống một ngụm sữa. 

[ Tiếp theo là tác phẩm dự thi của thí sinh số báo danh 15, Mitsuya Takashi. ]

Đến rồi.

Hô hấp của người ngồi đó dần dần vững vàng, lại lần nữa kiên nhẫn ngồi thẳng lưng. Đám Hanagaki cách đó không xa cũng tỏ ra hồi hộp, Hakkai thậm chí còn hơi phấn khích quá mức.

[ Chủ đề là “Song long” ]

Các khán giả ngồi bên cạnh Link phải bật lên những lời trầm trồ thán phục.

Hai bộ trang phục trên sân khấu kia, quả thật gần như đạt đến trình độ chói mắt, có một loại mỹ cảm quỷ dị chấn nhiếp lòng người. Đẹp đến không thể nói lý, khiến người ta phải thưởng thức, một cái chớp mắt cũng cảm thấy đáng tiếc. 

Khán đài giống như bùng nổ. Cả Link lẫn các vị giám khảo còn lại đều không hẹn mà cùng vỗ tay tán thưởng không ngừng.

Tới tận khi người mẫu đã đi xuống, xung quanh vẫn vang lên tiếng cảm thán không thôi.

[ Tôi xin công bố giải thưởng cao quý nhất tại cuộc thi tân binh thời trang Nhật Bản năm 2008 ]

[ Người chiến thắng năm nay là… ]

[ Thí sinh mang số báo danh 15 ]

[ Mitsuya Takashi ]

“Tôi xin từ chối giải thưởng này.”

Tuyên bố dõng dạc dứt khoát đến từ thiếu niên đứng trên đài. Mitsuya khoác lên mình bộ bang phục màu đen, để lộ hình xăm rồng bên thái dương, ánh mắt kiên quyết nhìn thẳng nói ra một câu gây rúng động toàn bộ khán giả có mặt.

Người xem trong sân sôi trào. Link bình tĩnh nhìn thẳng, dường như đang xuất thần, nhưng lại cảm thấy không khó hiểu lắm với quyết định này của đội trưởng.

Người trên đài ngỏ lời xin đi cùng với Hanagaki ở bên dưới, lại cúi đầu xin lỗi tất cả mọi người.

Đáp trả lại là cái đập tay lên bàn đầy giận dữ, lời chất vấn của ba vị giám khảo còn lại cùng lời mắng nhiếc của khán giả. Thậm chí có người đã bắt đầu ném đồ đạc, rác rưởi lên sân khấu, phản ứng vô cùng dữ dội.

Thiếu niên vẫn thẳng người đứng đó, ngữ khí không đổi: “Dù giải thưởng có cao quý thế nào, nhưng nếu tôi bỏ rơi người đồng đội cùng tôi trải qua những tháng ngày vui vẻ…”

“Thì thứ đó… còn chẳng bằng rác rưởi.”

Làn sóng phẫn nộ của khán đài vẫn chưa dứt, lời châm biếm và công kích bắt đầu trở lên khó nghe.

[adrotate banner=”8″]

Lúc này, giữa đám đông huyên náo vang lên một tiếng thở dài rất khẽ. Người trẻ nhất trong bốn vị giám khảo ánh mắt lạnh lẽo, không hề dao động cầm lấy micro trên bàn. Ngữ khí thâm trầm mà lại uy nghiêm vang vọng khắp hội trường

 “Câm miệng hết đi. Quá ồn ào.”

Hội trường nháy mắt rơi vào yên tĩnh, thậm chí có thể cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh đã giảm xuống vài phần. Nhưng vẫn còn một vài tên tỏ ra hùng hổ kiên cười đứng đó chỉ tay lung tung mắng chửi.

Link nhăn mặt, giương mắt lặng yên không một tiếng động nhìn quanh bốn phía một lượt. Khịt mũi, hừ lạnh một tiếng: “Làm loạn như vậy tại một giải thưởng lâu đời, không tốt chút nào. Nhưng phản ứng của các người cũng hơi đi quá giới hạn rồi đấy. Cái thứ đồ chơi rách nát gì đây?”

Y khảy khảy lon bia bị ném văng lên trên bàn giám khảo xuống dưới, không thú vị mà bĩu môi gọi một tiếng

“Bảo vệ.”

Bốn phía hội trường từ đâu xuất hiện một loạt người cao lớn mặc đồ đen, nhanh chóng áp giải những thành phần quá khích ra ngoài. Đơn giản thô bạo lại hiệu suất, hấp dẫn không ít ánh mắt. Cũng đồng thời khiến không khí huyên náo biến mất không sót chút gì. Mấy vị giám khảo đối với người tài trợ thần bí lớn nhất của giải càng không dám mở miệng phản bác.

Người ta có tiền. Ở đây người ta to nhất.

Lời khuyên chân thành, là người qua đường thì tốt nhất đừng có áp đặt người khác theo ý mình. 

Toàn trường hiện tại lâm vào yên lặng đến đáng sợ. Link nhìn lên dáng người đĩnh bạt trên đài, xoa xoa đôi mắt, ngáp một cái: “Thí sinh số 15, Mitsuya Takashi.”

 “Lựa chọn là của cậu. Giải nhất là của cậu. Hai cái đó không liên quan.”

Một lời này làm cả khán phòng ồ lên, sôi nổi liếc mắt hóng hớt.

Chỉ thấy người nọ nhẹ vung tay lên, nhàn nhạt nói: “Vì đồng đội mà từ bỏ giải thưởng này, tinh thần trượng nghĩa quả thật đáng khâm phục. Phần vinh danh giải thưởng vẫn sẽ đề tên của cậu, đó là cậu xứng đáng. Có điều hành vi này vẫn sẽ bị xem xét lại, một số đặc quyền của quán quân cũng phải theo quy tắc mà loại bỏ.”

“Chỉ là nếu cậu có quyết định quay trở lại tiếp tục con đường thiết kế. Giải thưởng ngày hôm nay vẫn sẽ ở đó như một bằng chứng về tài năng của cậu.”

Người đứng trên đài hơi mở to mắt,  một hồi sau liền đột nhiên cười khẽ một tiếng

“Cảm ơn.”

Cuộc thi kết thúc. Người trong hội trường đang tản ra về dần. Link cùng một người đàn ông nước ngoài mặc âu phục đi dọc phía sau cánh gà, đây cũng là một trong các vị giám khảo ngồi cùng y hồi nãy.

“Sir, sao hồi nãy ngài lại mở lời giúp thí sinh gây náo loạn kia? Không lẽ cậu quen cậu ta sao?” Người bên cạnh dùng tiếng Nhật còn hơi ngắc ngứ, như có như không bình phẩm.

Link híp mắt trầm mặc không lên tiếng, qua nửa ngày mới xị mặt, lầu bầu phủ nhận: “Sao có thể, đừng nói bừa. Tôi là loại người như vậy chắc?”

Giám khảo nước ngoài nửa tin nửa ngờ nhìn y một lượt từ đầu đến chân. Cuối cùng cũng không định phá hỏng bầu không khí, sờ sờ mũi tính nói gì đó để trấn an vị tư bản quái gở này, lại thấy y hơi dừng bước chân.

Sau đó vui vẻ chạy qua chỗ một đám thiếu niên choai choai đang tập trung lại. Trong đó có thí sinh đạt giải nhất vừa nãy.

Giám khảo nước ngoài: “…”

Người nào đó đối với tài trợ lớn nhất của giải lựa chọn mở một con mắt nhắm một con mắt xem như không biết, an phận kêu người đi trấn an đám khán giả đang bất mãn bên ngoài.

_

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.