Nước ấm đã bốc hơi, Link rót vào trong tách, bỏ thêm túi trà. Khói nóng bay lên từng sợi mờ ảo. Phía sau vang lên tiếng động rất khẽ.
Mặc dù đã trôi qua hai tư tiếng, nhưng người kia vẫn mất ý thức thêm gần một ngày nữa. Đến chạng vạng mới tỉnh, chậm rãi mở mắt nhìn lên trần nhà.
Không gian xung quanh tối đen như mực, thiếu niên tóc trắng vừa trở mình đã thấy toàn thân đau nhức. Cổ họng khô khốc.
Trong bóng tối gần đó có một ghế dựa lớn lót nhung. Link ngồi bắt chéo chân trên ghế hớp một ngụm trà xong mới để xuống. Y vặn cổ nghiêng đầu, khẽ hé miệng: “Bất ngờ không? Bất tử cũng không phải là một cách nói đùa của bảo vệ đâu.”
[adrotate banner=”8″] |
Izana liếc mắt nhìn nửa gương mặt người đối diện chìm trong bóng tôi, hít một hơi thật sâu. Đầu óc hỗn loạn mất một lúc, sau đó đã dần dần tìm được cảm giác.
Link đứng dậy đi bật đèn. Tiếp đó xoay người, mặt đối mặt với người trên giường, cúi đầu chăm chú nhìn xem vết thương trên người Izana.
Ánh đèn sáng chói dần dần dịu đi, toàn cảnh hiện ra trước mắt. Một căn phòng ngủ nội thất đầy đủ theo kiểu Châu Âu, có hơi xa hoa kiểu cách. Mà thiếu niên tóc trắng thì đang nằm trên giường lớn mềm mại, đầu gối vô số gối bông nhỏ chồng lên nhau. Trên người phủ lên một lớp chăn mềm màu xám. Quần áo trên người cũng đổi sang một bộ khác sạch sẽ thoải mái hơn.
Xúc cảm chân thực dường như trấn an được cảm xúc của thiếu niên. Câu đầu tiên mà Izana hỏi là
“Kakuchou sao rồi?”
Link rót một tách trà khác, bưng đĩa đưa cho thiếu niên nửa nằm trên giường: “Còn sống. Đã phục hồi. Trận quyết chiến kết lại bằng việc Thiên Trúc thua. Touman sắp giải tán rồi. Ngoài mày ra thì Kisaki trong lúc chạy trốn cũng bị xe tải tông.”
Link nói xong thì lấy áo khoác vắt trên ghế dựa mặc vào, chuẩn bị bước ra ngoài. Trước khi đi vẫn quay đầu lại một lần, cảnh sắc như hoà vào ánh mắt: “Khế ước tao đã đặt lại trên bàn bên cạnh, nghỉ ngơi xong rồi thì đọc qua một lượt. Có thể hoạt động trong khu vực biệt thự, miễn sao đừng đi ra ngoài.”
Yên lặng thoáng qua, người trên giường muốn nói rồi lại thôi. Chỉ ừm một tiếng cúi đầu nhìn vào nước trà nhạt màu trong cốc.
Link nhẹ nhàng khép cửa lại từ bên ngoài, lơ đãng nhìn sang một thành viên đeo mặt nạ đứng bên cạnh canh cửa: “Bảo mấy đứa trông phòng thí nghiệm dùng baking soda khử mùi và vết máu đi. Nếu người trong này đi đâu thì đi theo hỗ trợ, đừng để bị thương.”
Tuyết rơi lạnh giá. Gió thổi qua tay áo.
Link ngồi trên thành cầu, chà xát hai tay vào nhau. Thái độ bình thản không mảy may gợn sóng: “Tao vừa thấy Hanagaki rời đi. Chúng mày xong chuyện rồi hả?”
Chifuyu nhìn bóng lưng của y, nói ra những điều đã đè nén từ lâu: “Tại sao lại giấu giếm?”
Đối phương từ trên cao nhảy xuống đối diện cậu, hơi híp mắt: “Không phải Baji nói với mày rồi à, hôm nay còn hẹn tao ra đây. Cứ tưởng mày sẽ hỏi câu nào có ý nghĩa hơn chứ.”
Bả vai run run. Thiếu niên tóc vàng không tự chủ được vung tay lên tát người trước mặt một tiếng vang dội.
Gương mặt bị đánh lệch sang một bên. Link đưa tay chạm lên, một bên má đau rát.
Chifuyu tựa hồ khôi phục lại lý trí, run run thu tay lại, cúi đầu nhỏ giọng: “Xin lối… Tao không cố ý.”
“Mày phải chấp nhận đi. Baji không trở lại được nữa đâu.” Link cũng chẳng tức giận, nói ra sự thất mất lòng.
[adrotate banner=”8″] |
Lồng ngực cảm thấy như nghẹn lại, chua xót đến mức khó chịu. Chifuyu ngẩng phắt đầu lên, chất vấn: “Nếu không thể để cậu ấy trở về với xã hội bình thường, tại sao còn muốn cứu chứ?”
Người đối diện đáy mắt sâu thẳm, tự tìm lý do bào chữa cho chính mình: “Không phải tao muốn cứu. Là cậu ta muốn sống.”
“Có ai muốn chết chứ!” Chifuyu dường như cảm thấy bức xúc.
Rốt cuộc Link khéo léo thu lại nụ cười, ngữ điệu trầm xuống: “Mày chỉ cần im lặng đừng tiết lộ ra ngoài. Tao sẽ lo việc bên chính phủ, để họ không gây ảnh hưởng đến mày. Nếu muốn gặp lại Baiji, có thể đến tìm tao. Nhưng đừng quá thường xuyên, cũng đừng nghĩ đến nói ra với ai nữa.”
Chifuyu cúi gằm mặt, lẩm bẩm: “Mày cũng định cứu cả thủ lĩnh của Thiên Trúc nữa phải không? Rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Trong mắt người nọ hoàn toàn tĩnh mịch: “Thời đại của bất lương vốn dĩ là một sai lầm. Tao muốn dùng bạo lực triệt hạ bạo lực. Tạo ra một băng đảng đủ mạnh để phá bỏ tất cả những băng đảng khác trên thế giới này. Như vậy sẽ không ai phải chết nữa. Tương lai tốt đẹp, một thế giới đáng mong chờ.”
Y tiến lên, dùng hai tay nâng gương mặt đẫm nước mắt của thiếu niên tóc vàng lên, ánh mắt vô cùng nhu hòa: “Chifuyu, mày có thể hiểu được Hanagaki. Vậy nên mày cũng sẽ hiểu cho tao nữa, đúng không?”
Thiếu niên nhìn y, tay đưa lên gỡ ra hai tay chạm lên gương mặt mình. Cũng chẳng nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Link nhìn theo mãi đến khi bóng lưng kia khuất dạng. Y ừa ủ rũ vừa buồn bực nhìn hai tay của mình. Điều chỉnh tư thế cất bước muốn đi về hướng khác, lại thấy một thân ảnh cao lớn hơn chặn trước mặt.
“Đã lâu không gặp.” Thanh âm quen thuộc cả trong quá khứ và tương lai vang lên.
Link ngẩng đầu, gọi ra một cái tên: “Hanma…”
Mikey quyết định để Touman tan rã khi đang ở trên đỉnh cao.
Trong phòng nghiên cứu được xây dưới lòng đất của biệt thự.
Link ôm bịch bánh, thở dài nhìn người trước mặt đang lảo đảo chống người ngồi dậy, bắt đầu tuôn một tràng: “Không thể tin nổi tao lại cứu mày. Nếu ai mà biết chắc muốn lột da tao quá!”
Y nhắm mắt ngửa đầu ra sau, cắn miếng bánh trong miệng rắc một cái: “Tại sao nhỉ? Nói xem?”
Link cầm lên cặp kính mới để bên cạnh, đưa đến trước mặt người mang đồng phục bệnh nhân kia: “Hay là do nhìn một con quái vật chết nhảm như thế. Tao cũng thấy bực mình.”
Người kia xiêu vẹo muốn đứng thẳng, lại vô lực mà ngã về sau, ngồi xuống đệm, không thể cử động.
[adrotate banner=”8″] |
Link khom người giúp hắn đeo kính lên, hai tay thu về cuộn lại trước ngực: “Chậc chậc. Cả cơ thể đều gãy nát ra như thế, tao mãi mới chữa được. Đừng có cố phá.”
Y chép miệng đi đến bên bàn dài để đầy các chai lọ, bắt đầu pha chế thứ gì đó. Vừa làm vừa nói: “Mày nên cảm ơn Hanma đi. Trùng hợp kiểu quái gì lại trong khi chạy trốn đi qua vào lúc ấy chứ.”
“Mạng đổi mạng đấy. Xem cách cậu ta cầu tao cứu mày đi, quả thực anh em tình sâu nghĩa nặng. Mối quan hệ của hai người thật đáng ngưỡng mộ.”
Người ngồi trên đất rơi vào trầm tư, thanh âm khản đặc: “Mày giết cậu ấy?”
Link bê đến một cốc vitamin pha loãng, ngồi xổm xuống đối diện tầm mắt thiếu niên. Có chút hậm hực nói: “Ể, không phải. Sinh mạng là quý giá, tao không tàn nhẫn như vậy đâu.”
“Chẳng qua từ giờ cậu ta sẽ là người dưới trướng tao, à mà quên mất, mày cũng thế nhỉ. Vậy nên thu lại tất cả tâm tư trước giờ đi.” Cốc chứa chất lỏng được người kia đưa đến bên miệng, thiếu niên cũng vô lực mà uống từng ngụm nhỏ.
“Kisaki Tetta.”
Phòng khách rộng rãi đặt một giá bảng đen giữa ti vi và bàn dài, đối diện với sofa hình chữ U.
Izana thẫn thờ ngồi trên xe lăn, được một người đeo mặt nạ khác đẩy tới đỡ ngồi lên ghế. trong mắt như có sương mù. Ngay cả Baji đáng ra không còn trên đời cũng đứng thẳng chắp tay sau lưng bên cạnh Link, thấy Kisaki được Hanma đỡ đi qua thì ngoảnh đi. Xem ra thái độ đối với người này vẫn còn vô cùng bài xích.
Link nhìn mọi người đã tập hợp đầy đủ, vỗ vai để Baji về lại ghế ngồi thành hàng cùng ba người kia. Một tay tựa cằm chống trên đầu gối, tay còn lại cầm thước dài bắt đầu chỉ lên những bức ảnh hoặc giấy tờ được dán đầy trên bảng đen, phân tích tình hình hiện tại.
“Mọi người ở đây đều là người quen nhỉ, chưa kể trên người đều đang bị ràng buộc bởi khế ước nữa. Cũng chẳng cần dài dòng làm gì. Vào vấn đề chính thôi.”
“Tàn dư của Moebius, Ba lưu Bá La, Thiên Trúc và người lấy được từ Hắc Long. Tổng cộng hơn năm trăm người. Một con số tương đối tốt, đủ để thành lập một băng mới hùng mạnh.”
Y đứng dậy, bắt đầu dán lên những thông số mới nhất, cùng với một vài tấm ảnh, bản đồ thu nhỏ: “Mikey đã cho giải tán Touman ở thời kỳ đỉnh cao. Nhưng thật rõ ràng, với mục tiêu tạo lên thời đại bất lương kia, cậu ta không sớm thì muộn cũng sẽ quay lại con đường đó, một mình.”
Link đưa thước, mí mắt hơi giật giật: “Mikey không sai. Nhưng suy nghĩ rằng bất lương nào cũng có thể được như Touman vốn dĩ không đúng. Lý tưởng tốt đẹp nhưng cũng chỉ là lý tưởng. Có thể lấy ví dụ về việc của Hina trong tương lai làm ví dụ.”
“Tao khác Mikey.”
Y ngồi thẳng dậy, xắn ống tay áo lên, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý: “Rũ bỏ suy nghĩ tầm thường của mấy người đi. Tao sẽ cho mọi người thấy, thế giới tốt đẹp nhất là như thế nào. Loại bỏ hết sai lầm để tạo lên một tương lai tuyệt diệu nhất.”
Người nọ nheo mắt, điềm nhiên như không nói ra kỳ vọng của mình: “Từ giờ cho đến lúc đó, hãy mạnh hơn nữa. Mạnh đến mức có thể san bằng bất cứ kẻ nào.”
“Quên hết cuộc sống lúc trước của các người đi. Hiện tại khác rồi. Nếu không buông bỏ được thì cứ lên bàn mổ của tao một lần. Đảm bảo quên hết không sót thứ gì.”
Link dùng tay phải nâng lên tay trái của chính mình, cẩn trọng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay phải: “Vốn dĩ lý tưởng này vô cùng hão huyền. Nhưng như mọi người thấy. Du hành thời gian tưởng chừng chỉ có trên lý thuyết, vẫn xuất hiện trên người Hanagaki. Chính điều đó đã cổ vũ cho tao tạo ra loại thuốc kia, để có thể dẫn chúng ta đến ngày hôm nay.”
Y lấy ra một chai nước hoa quả cùng mấy cái cốc đặt trước mặt mỗi người, mở miệng: “Nâng cốc chúc mừng, cuộc diễu hành của Quân đoàn Địa Ngục sắp sửa bắt đầu.”
“Đế quốc này sẽ được lãnh đạo bởi những con người tài năng nhất đang tập hợp lại đây. Quân K cơ: Kurokawa Izana; Q nhép: Kisaki Tetta; J rô: Baji Keisuke và Ace bích: Hanma Shuji.”
Kisaki uể oải giơ tay, cau mày hỏi: “Tại sao lại gọi theo bài Tây vậy?”
Link: “À tại tao thích.”
Mọi người: “…” À do nó là tổng trưởng nên được cậy quyền.
Izana chủ động cầm lấy một cốc, uống cạn nước bên trong. Kế đó là Baiji. Kisaki và Hanma nhìn hai người kia trầm tư một lát cũng nâng cốc.
Thiếu niên tóc trắng đặt cốc xuống bàn: “Tao vẫn luôn muốn hỏi, mày vì lý do gì lại muốn đi làm cái… để thế giới tốt đẹp hơn?”
Hanma ở bên cạnh phụ hoạ: “Thật sự nghe rất giống mấy đứa trẻ con đòi làm anh hùng giải cứu thế giới.”
Hai người đeo mặt nạ từ đâu xuất hiện, bắt đầu bưng lên bàn những đĩa thức ăn đầy đủ sắc vị toả ra hương thơm. Một người nữa đem tấm bảng đen chắn đường đẩy đi cất.
Link mân mê ngón tay chính mình, thở hắt ra: “Trông tao không giống kiểu người chính nghĩa hả? Cái này thì cũng dễ nói, tao chỉ là…”
Chưa nói hết câu, người nọ đã rũ mi mắt, vô thần ngã gục đầu về phía trước, không còn động đậy. Hanma ngồi gần nhất kinh ngạc muốn đưa tay lay thử, cổ tay lại bị bắt lại.
Link ngẩng đầu lên, đôi con ngươi hơi co đảo quanh một vòng những người có mặt. Khí chất trên người so với vừa nãy khác hẳn hoàn toàn.
Kisaki có vẻ nhận ra gì đó: “Hanagaki trở về tương lai rồi.” Người này có vẻ cũng bị lôi theo.
Link thả tay ra, mười ngón đan lại. So với y của tương lai, y của quá khứ thiếu đi một ít trưởng thành, nhưng lại nhiều thêm mấy phần hung tàn ngang ngược. Người kia của quá khứ giống như tiếp nối cho câu hỏi, trả lời hoàn chỉnh
“Bởi vì tôi luôn muốn… để cậu ấy mỉm cười giữa một thế giới tốt đẹp nhất.”