Link được giao cho nhiệm vụ trông coi Kokonoi, ngoại trừ phải để mắt đến hành động của cậu ta ra thì cũng chẳng có gì nhiều.
“Đừng bó buộc thế, ăn bánh quy không?” Người ngồi trên đất không biết từ đâu rút ra mấy bịnh bánh quy kẹp đủ loại mùi vị, ném lên trên mặt bàn.
Kokonoi chắp hai tay lại đặt lên đầu gối, vết thương trên người đã được Link hỗ trợ băng bó cẩn thận. Nhíu mày nói ra câu hỏi đã đè nén từ lâu: “Tại sao mày lại đầu quân vào Thiên Trúc? Mày đang mưu tính cái gì?”
Link nhét một miếng bánh quy vào miệng, nhìn mấy người Tứ Thiên Vương ở cách đó khá xa, rộp rộp cắn xuống: “Ừ thì. Tài lực của mày, cùng với trí tuệ kiệt xuất của Kisaki, cũng không phải là điều mà chỉ có Izana nhắm đến đâu nha. Tao cũng là con người mà. Kiến thức uyên bác đáng kinh ngạc, hoặc là tiền tài, hai thứ đó đều khiến con người ta khao khát nắm trong tay.”
Kokonoi không tự chủ được lấy một miếng bánh quy vị khác: “Mày định lợi dụng Thiên Trúc?”
“Làm gì có nè? Nếu như Thiên Trúc thắng, tao cũng được lợi. Còn nếu thua dưới trướng Touman, tao sẽ nắm quyền. Tốt cho đôi bên thôi.”
Kokonoi nhìn nhận vấn đề rất tốt, cảm nhận được Izana thuộc thế hệ cực ác cùng với người này, hoàn toàn ở hai đẳng cấp khác nhau. Người này khác với Izana, không bị ràng buộc, cũng không bị chi phối, hoàn toàn tự do. Khiến người ta muốn tìm kiếm điều khiến y quan tâm thực sự là gì.
Trên mặt Link mang theo nụ cười bất đắc dĩ: “Còn câu hỏi nào nữa không? Tao sẽ giải đáp mọi thắc mắc mà mày muốn?”
Đối phương dừng một chốc: “Tao nghe nói mày dùng tiền và nguồn lực để gia nhập Thiên Trúc. Nhưng rõ ràng nếu chỉ như thế Izana cũng không dễ dàng thiên vị mày đến vậy. Mày rốt cuộc đã trao đổi thứ gì?”
[adrotate banner=”8″] |
“À, cái đấy thì có lẽ do… bản năng nhận biết đồng loại.” Rõ ràng Kokonoi cảm nhận được Link đang che dấu gì đó.
“Để tao đoán xem hai người kia đang làm gì này. Hừm.” Link lảng tránh bằng cách chuyển sang chủ đề khác, nhìn vào tin nhắn thông báo trên điện thoại, bật cười một tiếng: “Ồ. Hanagaki lên làm tổng trưởng Hắc Long đời thứ mười một này. Hai người đó còn rất quyết tâm muốn cứu bạn mình nữa. Thật xúc động.”
Những dấu hiệu dần hiện ra, cả người như thay đổi hoàn toàn. Không rõ đâu mới là bộ mặt thật của y. Kokonoi cảm thấy chính mình nhìn không thấu người đối diện.
“Ể lại có tin nhắn tới nè.” Link bấm nút làm mới tin nhắn, điện thoại liên tục rung lên có thông báo.
“Các đội trưởng của Touman, đều tiêu rồi.” Y vừa đọc vừa kiểm tra thông tin. Các tin nhắn nối đuôi nhau giống như cung cấp cho y tất cả những gì đang xảy ra bên ngoài một cách tường tận.
Link đứng dậy, phủi quần áo một lượt. Nhấc mũ lưỡi trai trên bàn lên đội vào: “Tao sẽ đến bệnh viện thăm họ một chuyến. Có lẽ phải khoá mày trong này một thời gian, hay mày muốn đi cùng hơn?”
Kokonoi ở trong bóng tối trầm mặc, lát sau bèn lên tiếng: “Tao sẽ đi cùng.”
Hai người sửa soạn chuẩn bị ra cửa. Đột nhiên lại có thêm tin nhắn tới muộn.
“Cái gì thế này?” Link nhìn chằm chằm vào điện thoại, lông mày nhíu chặt lại. Biến đổi biểu cảm rõ ràng đến mức Kokonoi cũng nhận ra có điều gì không tốt.
Rầm một tiếng.
Điện thoại bị y thẳng tay quẳng vào tường, phát ra tiếng vang nặng nề, tiếng hít thở ẩn chứa phẫn nộ quát lên: “Người đâu!”
Một người đeo mặt nạ phòng độc mặc đồng phục Thiên Trúc nhanh chóng tiến vào, đưa lên một chiếc điện thoại cùng kiểu mới. Link nhận lấy điện thoại, ngón tay gõ liên tục, vừa gõ vừa thở dốc đầy phẫn nộ: “Kisaki! Hắn nhắm vào Ema!”
Izana hoàn toàn để Kisaki lợi dụng, để đạt được những gì mà y quan tâm. Nhưng Link cũng không ngờ tới tổng trưởng sẽ dung túng cho Kisaki làm việc như tước đi tính mạng người khác.
Kể cả y và Ema hồi ở Touman cũng rất ít khi nói chuyện, nhưng đó vẫn là một sinh mạng!
Link cũng không để ý phản ứng của Kokonoi, trực tiếp xoay người trầm mặc mở cửa muốn rời đi. Trước mặt lại xuất hiện một bóng hình, khuỷu tay bị tóm lấy. Muchou từ đâu chặn y lại: “Đừng có làm việc thừa.”
Link sa sầm mặt nhìn hắn, gằn giọng: “Buông ra.”
[adrotate banner=”8″] |
Động tác nhanh chóng bẻ ngược lại cánh tay của bóng hình cao lớn, mũi dao sắc nhọn kề trên cổ như tuỳ thời có thể đâm thủng. Chỉ cần trong tay có dao, ai cũng đừng hòng là đối thủ của y.
Nhưng Muchou rõ ràng biết người này đối với sinh mạng sống có sự thiên vị không nhỏ. Động tác cũng chẳng lay chuyển, sừng sững đứng đó.
“Kisaki nhằm vào đầu. Izana bảo tao chuyển lời, mày có đến cũng không kịp nữa.”
“Giỏi, mày giỏi lắm.” Link quả nhiên thu dao lại ngay trước mạch máu chuyển động dưới lớp da kia. Y nhấc bịch bách ăn dở trên bàn qua loa ăn xong, liêu xiêu lảo đảo quay người đi về phía cuối hành lang, chui vào phòng đóng sầm cửa lại.
Sano Ema mất rồi.
Lại thêm một sinh mạng ra đi. Nhưng là ở trong quá khứ, không cách nào cứu được.
Chân trời xa xăm không nhìn lại, gió như hoà vào ý cảnh, bầu không khí rất kỳ lạ. Mọi thứ như đang cười nhạo suy nghĩ và lối đi của kẻ muốn đạt được tương lai như mong muốn.
Link hạ mày, gương mặt nặng nề nhìn chằm chằm hư vô ngẩn người. Tóc dài hơn vai xõa tung, không có tết lại nữa.
Y đan xen mười ngón, nhìn vết khâu lộ ra trên cánh tay, bình ổn lại tâm tình chính mình, ngồi yên hơn nửa tiếng không nhúc nhích.
Lúc này, Hanma từ đâu đi qua ngồi xuống bên cạnh: “Chúng ta trò chuyện một chút.”
Giọng nói Link khàn khàn, cười nhạo: “Kisaki bảo mày tới thăm dò tao?”
Hanma duy trì nụ cười cứng ngắc, hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn thừa nhận: “Đúng vậy.”
Hai mắt Link vô hồn, không thấy rõ tâm tư thật sự. Y mỉm cười, trong mắt như có như không hiện lên ý tứ đùa giỡn: “Cũng khá dễ đoán hắn muốn hỏi về cái gì. Về bảo với Kisaki, tao trao đổi với họ một khế ước bảo vệ cho sự bất tử của Thiên Trúc.”
Bờ môi tái nhợt của Link mấp máy: “Thiên Trúc là một vương quốc. Mà…”
“For Thine is the Kingdom.” ( Dịch: Bởi Vương quốc là Ngài.)
(Trích lời cầu nguyện :Cha của chúng con’ – lời Đức Chúa Giê-su trong bài giảng trên núi )
Hanma đã rời đi. Cả cơ thể Link tựa như bất động. Chán nản ngồi trên ghế xoa xoa thái dương. Không biết từ đâu đột ngột có một bàn tay từ phía sau đặt lên đầu.
Link ngửa cổ lên, đập vào mắt là thiếu niên với cặp kính tròn. Rindou duỗi tay chậm rãi xoa đầu y như an ủi, Link mơ màng ngẩng đầu: “Tao không buồn bực đến thế đâu.”
Cánh tay trượt xuống thấp, giúp y tết lại tóc dài phía sau, buộc về giống như mọi ngày. Rindou đi vòng lên phía trước, bật màn hình ti vi lên, ném cho y một cái tay cầm.
“Chơi một ván?”
Link nhếch môi nhận lấy tay cầm, bấm nút khởi động nhân vật. Đuôi mày thoáng duỗi ra một ít.
Ran cùng Mochidzuki đứng ở chỗ chéo của hành lang âm thầm nhìn ra phòng khách. Ran thở hắt ra một hơi: “Cứ để hai đứa nhỏ chơi đi. Đừng làm phiền.”
Mochi nhíu mày, bĩu môi bất mãn: “Tao biết rồi. Không cần mày nhắc.”
Hanma đem đáp án nói lại với Kisaki.
Kisaki chậc một tiếng, đối với câu trả lời này chỉ hài lòng phân nửa: “Mập mờ khó đoán. Nhạc cao ít người hoạ.”
Hanma ngơ ngác không hiểu: “Hả?”
Kisaki nhìn đối phương, nhàn nhạt giải thích câu nói của mình: “Uyên thâm quá ít người hiểu.”
Người này che giấu còn nhiều hơn những gì hắn có thể tưởng tượng. Nhưng chỉ cần không ảnh hưởng quá nhiều đến kế hoạch của hắn, để lại vẫn còn tác dụng.
[adrotate banner=”8″] |
Cầu cảng thứ bảy ở vịnh yokohama, tổng quyết chiến. Sân khấu đầy kịch tính sắp mở màn.
Link khoác lên áo khoác dài màu đỏ của Thiên Trúc, cũng không cài lại mà chỉ khép hờ hai vạt trước. Gật gù gác cằm lên hõm vai Madarame, được cậu ta cõng tới cầu cảng. Theo sau vẫn luôn có những thành viên đeo mặt nạ phòng độc kín mít bảo vệ chặt chẽ.
Izana đã tập hợp người đứng đầu các băng đảng bất lương ở Tokyo với vai trò khách mời. Nói là’tập hợp’, nhìn đám người tả tơi ở một bên, trông như bị đập cho một trận rồi kéo đến hơn.
Thời gian đã điểm, nhưng Touman vẫn chưa xuất hiện.
Link không chút hoảng loạn nhảy từ trên lưng Madarame xuống, tìm một chỗ cao tương đối thoải mái leo lên ngồi chờ xem kịch. Nhìn mấy người kia bắt đầu thảo luận về sự vắng mặt của Tokyo Manji.
Có quá nhiều cảm xúc tiêu cực đang dần ăn mòn tâm trí, Mikey sẽ không tham gia. Còn cả Draken nữa. Touman thất thế rồi.
Thế nhưng ánh mắt Link bỗng dịu dàng hẳn lên một cách kỳ quái. Vì y biết, Hanagaki vẫn còn đó. Nên Touman chắc chắn sẽ đến.
Quả nhiên, theo tiếng động cơ xe, một nhóm người mang đồng phục Touman đã xuất hiện. Đi đầu chính là…
Hanagaki Takemichi.” Link cong khoé môi thành một độ cung nhu hoà.
Đỏ đen đối đầu với nhau, cảnh tượng thật sự khiến lòng người rung động. Bốn trăm Thiên Trúc với năm mươi Touman, bất lợi quân số quá rõ.
Ngoại trừ Kisaki, chỉ có Link là ngồi ở một bên khác quan sát, không hề có ý định lao xuống hỗ trợ bên nào. Y chỉ đơn giản nói với Izana: “Vi phạm giao ước liên quan đến sinh mạng. Tao sẽ không tham gia trừ khi trường hợp được nêu trong giao ước xảy ra.”
Kisaki nhìn y bằng đôi mắt thấu triệt. Izana cũng chẳng quan tâm, bớt đi một người thành viên Thiên Trúc cũng rất mạnh mẽ, hoặc là do người đó cho rằng chính mình cũng đủ mạnh để đưa Thiên Trúc đến với chiến thắng.
Chifuyu và những người khác khi thấy y khoác đồng phục của Thiên Trúc cũng tỏ ra cực kỳ bất ngờ cùng kinh ngạc. Nhưng thấy y cũng chỉ ở một bên quan sát thì cũng thu lại tầm mắt.
Trận đấu mở màn là của Madarame đối đầu trực diện với Peyan.
Peyan sẽ thắng. Link tính được xác suất một cách rõ ràng. Dẫu sao mất đi kha khá thành viên quan trọng, nhưng những thành phần còn lại vẫn có rất nhiều người không thể xem thường.
Nhìn xem, Madarame bị hạ rồi, còn là bị hạ với một đấm. Đối với phương tiện chuyên chở mới của mình, Link tỏ lòng thương tiếc vài giây.
Dấu hiệu bắt đầu, khai chiến nổ ra. Hai phe hùng hổ lăn xả vào nhau, Link cũng từ từ đứng dậy. Nhìn sang năm mươi người đồng phục đỏ đeo mặt nạ phòng độc đứng thành hàng nghiêm cẩn phía dưới, chưa ai cử động.
“Đi sang hỗ trợ đi. Đừng có gục ngã đấy.”
Tất cả những thành viên đeo mặt nạ cùng lúc đồng thanh: “Tuân lệnh!” Sau đó theo chỉ thị của y mà lao lên nhập bọn với đám đông. Chỉ giữ lại hai người khác ở bên cạnh bảo vệ, một trong số đó có thiếu niên tóc đen dài với điệu bộ trầm ngâm giống như có điều suy nghĩ.
_