Prev

Chap 27: MÓN QUÀ – P3

Mới về ký túc xá, Damian đã thấy ngay chiếc xe tư nhân màu đen quen thuộc đậu trước cổng trường Eden. Từ trong xe bước ra, một người đàn ông dáng vẻ cao ráo cùng cặp mắt kính dày cộp xuất hiện đồng thời làm điệu bộ trang trọng chào cậu. Đó là quản gia nhà Desmond. Ông ta lập tức xuất phát từ biệt thự đến học viện sau khi nhận được mệnh lệnh của cậu vào 2 tiếng trước. “N-nhanh thật” – Damian trộm nghĩ.

Chào hỏi xong xuôi, quản gia tiến lại gần cậu, liền hỏi luôn nhiệm vụ ông cần hoàn thành là gì. Damian chợt bừng tỉnh, ừ nhỉ, mình đâu gọi quản gia đến cho vui. Tay cậu mò mẫm túi áo vài giây, rút ra cuốn sổ chi chít những gạch đầu dòng quan trọng.

– Con cần ngài chuẩn bị từng này thứ, đừng dùng tiền của bố, con sẽ trích trong khoản tiền tiêu vặt một chút. Đừng để ông ấy biết con hẹn gặp ngài.

Vị quản gia khó hiểu nhìn Damian, tuy vậy ông không tọc mạch lắm, bởi tiền của Donovan có phải muốn lấy là lấy đâu? Trên bàn tay gầy guộc là mảnh giấy về món quà cho Anya, cũng dễ thôi, cậu chủ dù sao cũng có sẵn một khoản tiền không nhỏ. Khoan đã, SÚNG LỤC GIẢM THANH???

____________________

– T-tặng quà gì cơ ạ?

Anya vừa về nhà, em liền bị pa bế thẳng vào chiếc sofa trong phòng khách (nơi Damian ngồi nóng mông vào 30 phút trước). Loid bất lực nhìn em, còn thứ gì trên thế giới mà em không quên nữa nhỉ? À có, tình tiết phim Spy Wars. Anya tặng quà cho Becky. Chết cha, sao bây giờ em mới nhớ…

Becky kiêu kỳ lẫn kỹ tính, chưa bao giờ trên người cô bé không xuất hiện hàng hiệu dù gì chỉ một món phụ kiện bé tí ti. Xét về vấn đề vật chất, Becky không những đủ mà còn thừa, xét về mặt tinh thần, Becky cũng chẳng thiếu thốn là bao. Tặng quà cho con nhà giàu chưa bao giờ là việc dễ dàng, tặng quà cho con nhà cực giàu thì càng đau đầu hơn. Anya mặt đực ra một hồi, thôi xong, em không biết tặng gì cho Becky.

” Ma nghĩ Becky không đặt nặng về vật chất đâu, con hãy tặng thứ gì mà con bé thích, đã là bạn thân thì cũng không quá khó đâu nhỉ?” Yor nhẹ nhàng xoa đầu Anya, em làm cô nhớ về dịp Giáng Sinh năm 7 tuổi. Ngày ấy nếu nhớ không nhầm thì cô tặng hẳn một bộ lắp ráp hạng xịn cho Yuri, tất nhiên là trong bộ dạng be bét máu. Sau khi tiếp xúc với Becky, con bé khá dễ thương và chẳng hề có tí gì là chảnh chọe cả. À mà, vết máu của tên mập tối qua còn vương lại trên tay cô không nhỉ, lỡ như nó dính lên tóc Anya thì sao. Ủa Anya, con đâu rồi!

Được rồi, em suy nghĩ, Becky thích hàng hiệu nhưng đương nhiên em không có tiền. Hay tặng thú bông? Nhưng đương nhiên, phải là hàng hiệu. Đồ ăn? Nhà hàng 5 sao? Chỉ còn đúng một buổi chiều cho em chuẩn bị quà cho cô bạn thân, Becky cậu làm ơn gửi tín hiệu cho tớ rằng cậu thích gì được không?

__________________

Ngày kỉ niệm 55 năm thành lập trường cuối cùng cùng đến trong sự háo hức của hơn 1350 học sinh từ khối 6 đến 18 tuổi. Thầy Henderson đứng sẵn trước cửa viện Cecile, nóng lòng muốn xem học sinh sẽ tham gia chủ đề “Tình bạn và sự vị tha” như thế nào. “Tuy là tự khen nhưng ta cũng thật thanh lịch” – ngài tự nhủ. Trong phút chốc, từng lớp học sinh chạy vào lấp đầy căn phòng trống không, trên tay đeo rủng rỉnh những túi quà đầy màu sắc. “Thật thanh lịch các em, sự chuẩn bị kỹ lưỡng của các em đã làm ta cảm động. Quả là sự kiện thanh lịch trong một ngày thanh lịch. Bây giờ thầy sẽ gọi tên theo số thứ tự lớp, hãy tặng những món quà thanh lịch cho đối phương một cách thật thanh lịch!”

[adrotate banner=”8″]

Nói rồi, thầy Henderson lấy từ trong ngăn bàn giáo viên danh sách tên học sinh của viện, tay đẩy gọng kính (theo cách thanh lịch) và cất tiếng gọi (vẫn là thanh lịch).

– Anya Forger!

Anya rụt rè bước lên bục giảng, sau khoảng một kỳ học ở trường, em đã nhận được ánh nhìn khả ái hơn, tuy nhiên với ký ức không tươi đẹp lắm ở cô nhi viện thì việc đứng trước đám đông vẫn khiến em có chút e dè. “Thưa, quà của em… là dành cho Becky ạ.”

Thầy Henry mau mắn nêu tên Becky, và đương nhiên cô bé chạy lên bục giảng với sự hân hoan diệu kì. Và, sau 7749 lần suy đi tính lại, Anya chốt hạ thứ Becky thích nhất chính là papa. Một tấm ảnh polaroid cảnh ngài Forger đang tập trung nấu ăn đã được đưa tận tay cho Becky. Không lý nào tiểu thư là Blackbell không thích nó, có điều con bé suýt nữa đã ngất xỉu trên bục giảng…

– Và tiếp theo là số 10, Damian Desmond!

Cậu ta vẫn giữ được thần thái kiêu ngạo trong khi đôi chân run cầm cập, chết tiệt, đống quà này đã đủ chưa nhỉ. Để nói thêm về hộp quà của Damian, trông nó… thanh lịch và hoành tráng, có điều bàn tay trang trí của cậu ta có chút vụng về. Hộp quà cao tầm 1 mét, bọc kín kĩ càng, thật may rằng Damian khá cao lẫn bên cạnh cậu là hai đứa bạn chí cốt nên việc vác nguyên đống quà dường như khá dễ dàng. “Thưa, Anya Forger ạ”. Thầy Henderson nhíu mày nhìn Damian, ơ kìa, chủ ngữ vị ngữ đâu? “Ý em là, em tặng cho Anya…”

Anya bước lên bục giảng, đầu đọc vị cmnl suy nghĩ của Damian. Một con cánh cụt nhồi bông to bản, một móc khóa súng lục giảm thanh, một bịch cacao, hai gói lạc, standee Bondman, vãi đạn thằng chả này giàu vậy?

________________________

– Ờm, bà thích quà của tôi chứ?

– Thích.

Mặt Damian đỏ như gấc chín, tuyệt, em thích quà cậu tặng là được. Thật không phụ công cậu điều cả quản gia lẫn đến tận nhà em hỏi ý kiến ngài Forger. Có lẽ em đã bất ngờ lắm khi biết cậu là người tặng quà cho em nhỉ. Mà cảm giác là lạ này là như thế nào? Cậu vốn ghét em cơ mà? Thôi kệ vậy, ít nhất thì-

– Tôi biết Con Thứ tặng quà cho tôi ngay từ đầu rồi cơ.

H-hả?

Spread the love
Prev
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.