Prev

Chapter 2: Đây Là Nơi Nào Vậy

Năm 325  Lý Thiên Hành…  

 Theo Truyền Thuyết, Ở tại một dãy núi… nơi có rất nhiều những ma thú… có  một loại Hoa có thể cung cấp rất nhiều ma lực và tăng khả năng chiến đấu của kẻ  có được nó lên đến vô hạn, điều này đồng nghĩa với việc, kẻ nào có được loại hoa này… kẻ đó sẽ nắm chắc thiên hạ trong tay.

 Đã từng có rất nhiều những kẻ tu luyện kiếm pháp, tiên lực không sợ hiểm nguy  thâm nhập vào trong dãy núi đó, Nhưng đều một đi không trở lại, Bỏ mạng một cách vô ích.

Có điều, con người vẫn luôn cố chấp như vậy… ngay cả những người được cho là  tu tiên cũng không thể cưỡng lại sự hấp dẫn và sức mạnh của bông hoa đó.

 Một bông hoa với cái tên mĩ lệ, đẹp đến rung động lòng người… bông hoa đó có tên gọi là Hoa Tu La.

 Ở trong một cánh rừng sâu thẳm… nơi có rất nhiều những cây cổ thụ… bao bọc xung quanh khu rừng là rất nhiều những dãy núi lớn nhỏ… đẹp đến kiêu hùng.

 Bất ngờ… từ trên trời xuất hiện một tia sáng… nó lao xuống cánh rừng này với một tốc độ mà chẳng ai có kịp nhìn thấy, chỉ duy nhất thứ mà người nhìn được là vụ nổ sau khi tia sáng kia va chạm với nền đất.

Nhưng suy cho cùng… ở nơi này… cũng chẳng có ai để chứng kiến điều đấy cả.

Khói bụi mù mịt… tiếng nổ vang trời… và rồi để lại một cái hố rất sâu.

 Một bóng người dần hiện ra sau khi khói bụi từ vụ nổ dần biến mất.

 1 người với thân hình nhỏ nhắn… mái tóc xanh anh kim dài… đôi mắt màu hổ phách cùng với nụ cười đẹp đến ngây dại dần bước ra.

Và người này chẳng phải ai khác ngoài Rimuru.

Có vẻ như… thời điểm cậu đặt chân đến đây cũng chính là lúc mà thử thách của cậu được bắt đầu.

 Đây… Đây là đâu vậy chứ. Rimuru ngơ ngác nhìn xung quanh. 

 Khung cảnh xung quanh cậu toàn là cây rừng và những dãy núi dài dường như vô tận.

 Rimuru vừa ngơ ngác nhìn vừa tiến về phía 1 cái hồ gần đó.

 Thực sự… khung cảnh ở đây rất đẹp… đẹp đến ngây ngất lòng người.

Rimuru  vừa bước đến bên cạnh cái hồ kia… cậu từ từ ngồi xuống rồi soi bóng mình xuống mặt nước trong xanh kia.

Ể, bộ đồ này là sao thế… Rimuru ngạc nhiên khi thấy mình đang mặc một bộ đồ khá lạ mắt.

 cái áo dài đến tận gần gót chân, với cổ tay áo rộng thùng thà thùng thình trống rộn ràng ngoài đình.

 Cái quần thì dài và ống quần được bó sát với cổ chân.

Giày thì nhìn thô sơ nhưng lại khiến người ta có cảm giác đi rất êm chân và thoải mái.

Lạ Quá nhỉ, rốt cuộc cái trang phục này là như thế nào đây. Rimuru vừa ngắm nhìn vừa thắc mắc.

Ting … Ting.

Bất ngờ trước mắt của Rimuru xuất hiện một bảng thông báo.

 Hể, lại còn như thế nữa hả… Để xem nào… nó là thông báo gì đây. 

  Năm 325 Thời Lý Thiên Hành.

 Thế Giới Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp.

Nhiệm Vụ… Tìm ra Hoa Tu la.

Thời Hạn Nhiệm vụ: Không Xác Định.

Diễn biến Nhiệm vụ sẽ được thay đổi theo quá trình làm nhiệm vụ của cá thể Rimuru Tempest.

Thông Tin Bản Thể:

Rimuru Tempest:

Tuổi 24.

Giới Tính: Nam.

 Sức Mạnh: Unknow.

Tư Chất : Hiếm.

Võ Thuật: Kiếm Thuật, Ma Thuật, Thể Thuật.

Thể Chất: Cao.

Nhanh Nhẹn: Cao.

Tư Duy: Cao.

Bảng thông báo về thông tin nhân vật sẽ được liên tục cập nhật… và người dùng sẽ có thể xem thông tin của mình bất cứ lúc nào.

Chúc ngươi có một  chuyến đi thú vị.

[adrotate banner = “8”]

Rimuru vừa đọc xong thì cái thông báo cũng ngay lập tức biến mất.

Thế giới tiên hiệp, kiếm hiệp… nhiệm vụ tìm hoa tu la.

Sao thông tin có ít thế nhỉ… như thế thì biết đường nào mà lần. Rimuru nhìn xuống mặt hồ rồi thở dài ngao ngán.

Nơi này… bình yên quá… nó khiến mình cảm thấy rất thoải mái và có cảm giác buồn ngủ… Hay là cứ ngủ một giấc đi… rồi tính tiếp.

Nói là làm, Rimuru đi đến chỗ một bãi cỏ xanh mướt rồi thả người lên đó… cậu từ từ nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.

Ở một nơi nào đó trong khu rừng. 

Một cô gái với mái tóc đen tuyền… mặc một bộ váy màu xanh… đang nhanh nhảu chạy nhảy trong rừng.

Sư phụ… Sư phụ ơi… Đi nhanh lên, chúng ta sắp đến nơi rồi. 

Được, ta biết rồi…. nhưng con xem ta già yếu thế này thì đi nhanh sao được.  Một ông lão… đang chống gậy đi từng bước nhỏ lên tiếng.

Ôi, con quên mất… con quên là sư phụ giờ đã già rồi. Cô gái cười nhẹ rồi nói.

con đang mỉa mai ta đấy hả. Ông lão chỉ biết thở dài khi nghe thấy đứa đệ tử yêu quý của mình nỡ lòng nói ra câu đó.

Con không dám ạ, mà sư phụ… cái hồ đó, có thật sự tốt như trong lời đồn không ạ… nó có thực sự hỗ trợ được việc phục hồi vết thương không. Cô gái thắc mắc.

Theo như sách cổ mà các vị sư phụ nhiều đời trước đã để lại thì nó đúng là như thế, nhưng có vẻ như nơi này đã dần bị lãng quên. ông lão nhìn lên trời cao rồi lẩm bẩm.

Người đừng như thế nữa mà… mỗi lần nhắc về các vị sư phụ là người đều trở nên buồn rầu… như thế ảnh hưởng đến sức khỏe lắm đây ạ. cô gái chạy đến chỗ ông lão rồi  dịu dàng nói.

Có một đứa trẻ như con ở bên cạnh, ta cũng cảm thấy yên lòng. Ông lão mỉm cười rồi  cùng cô gái đi sâu hơn vào trong khu rừng.

Một lúc sau.

 Sư phụ… chúng ta đến rồi. Cô gái  nói lớn và chỉ tay vào chỗ cái rồi rất rộng.

Từ từ thôi, Linh nhi… đợi sư phụ với. Ông lão cố níu cô gái kia nhưng không được.

Oa… đẹp thật đấy. Uyển Linh soi mình dưới dòng nước trong xanh rồi tự luyến.

Lúc này… sư phụ của cô cũng đi đến gần, ông lấy từ trong tay nải ra một chiếc bình nhỏ màu xanh.

Linh Nhi, con giúp ta lấy đầy bình nước này nhé.  

Dạ, con biết rồi. Uyển linh cầm lấy chiếc bình nhỏ kia rồi từ từ cúi người xuống để lấy nước… còn sư phụ của cô thì đi đến một gốc cây rồi ngồi xuống dựa vào nó.

Tuổi già thật đáng sợ, mới đi có một chút đã khiến ta cảm thấy mệt mỏi như này rồi. 

Không biết, sau này… ta sẽ bảo vệ Linh nhi như thế nào đây… Với con bé… thế giới này quá đáng sợ rồi.

Cha mẹ thì mất tích một cách bí ẩn, từ nhỏ đã phải chịu bao nhiêu khổ cực… bị những kẻ khác bắt nạt.

Rồi mai này, khi ta chết… ai sẽ bảo vệ con bé đây. Ông lão nhìn Uyển Linh đang lấy nước rồi rơi vào trầm tư. 

Sư Phụ… con lấy đầy bình nước rồi. Uyển linh  đứng dậy và chạy đến chỗ sư phụ của mình.

Xong rồi hả, ngồi xuống đây nghỉ ngơi chút đi… lát nữa chúng ta sẽ rời đi.

Dạ. Uyển Linh nghe theo lời sư phụ rồi ngồi xuống bên cạnh người.

Linh nhi, nếu như sau này ta chết… 

Không… người sẽ không chết… con sẽ không để người chết đâu. Uyển Linh dưng dưng nước mắt.

Linh nhi… đây không phải là chuyện muốn hay không muốn, giờ ta đã già… sức cũng đã yếu… chỉ một thời gian nữa thôi… ta sẽ rời khỏi nhân gian này.  

Sư phụ. Uyển linh nghẹn ngào.

Còn sư phụ của cô thì vẫn ngồi đó… vẫn nói về những thứ mà ông cho là cần nói vào lúc này.

[adrotate banner = “8”]

Ở một bãi cỏ xanh mươn mướt.

Rimuru đang ngủ say thì bất ngờ bị những tiếng ồn làm cho tỉnh giấc.

 Ui da… đang ngủ ngon mà. Rimuru ngồi dậy và dụi mắt.

Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh xem tiếng ồn đó phát ra từ nơi nào thì bất ngờ một cảnh tượng đập vào mắt cậu.

Một ông lão đang dựa người vào cây rồi liên tục nói gì đó.

Một cô gái đang ngồi bên cạnh ông lão thì liên tục khóc rồi lấy tay lau đi những giọt nước mắt.

Có chuyện gì với hai người họ thế nhỉ. Rimuru thắc mắc.

Hay là mình đến hỏi thăm… mà khoan đã, một nơi như này mà cũng có người đến sao… tốt hơn hết mình nên đề phòng một chút. Rimuru nhẹ nhàng đứng dậy rồi len lỏi sau vào những cánh rừng, rồi nhẹ nhàng tiến lại gần chỗ 2 người kia.

Cậu nấp sau 1 thân cây khá to và nghe ngóng xem hai người kia đang nói chuyện gì.

Bất ngờ, 1 viên đá nhỏ từ đâu phóng thẳng đến chỗ của Rimuru, cậu nhanh chóng nhận ra và né sang một bên.

Viên đá kia khi phóng đến và bị Rimuru né được thì nó đã va chạm với 1 cái cây ở phía sau rimuru.

Trên thân cây xuất hiện một cái lỗ rất sâu.

Rimuru ngạc nhiên nhìn vào cái thân cây kia.

Chà chà, suýt chút nữa thì dính đòn rồi. Rimuru thở dài trong lòng.

Ra đây đi, đừng có chốn chui chốn lủi như thế. Ông lão nhờ Uyển lính  đỡ dậy.

Sư phụ… có chuyện gì thế ạ. Uyển linh thắc mắc.

Có một kẻ lạ mặt nào đó đang theo dõi chúng ta.

hả, kẻ lạ mặt sao. Uyển Linh Hoang mang nhìn xung quanh.

 Chết, ông ta nhận ra mình đang theo dõi sao. Rimuru nghĩ thầm trong đầu.

Ông lão… ông nhận ra sao. Rimuru bước ra từ sau một cái cây khá to rồi từ từ tiến gần đến chỗ hai người kia.

Ngươi là ai… tại sao lại theo dõi chúng ta. Ông lão  cất tiếng hỏi.

Đúng… ngươi là ai, tại sao lại theo dõi bọn ta. Cô gái kia cũng lên tiếng.

Sư phụ… người này đẹp quá. Uyển linh thì thầm vào tai của sư phụ cô.

 Xin… xin lỗi, tôi không có ý xấu. Rimuru xua xua tay làm vẻ vô tội… mà đúng là cậu không có tội thật.

Không có ý xấu mà ngươi lài chốn chui chốn lủi như thế. Ông lão nói với giọng đanh thép.

Thật ra,  thì 2 người vừa mới phá giấc ngủ của tôi, nên tôi muốn xem hai người đang nói chuyện gì. Rimuru thở dài nói.

Phá giấc ngủ… chẳng lẽ… cậu đã ở đây từ rất lâu rồi sao. Ông lão  bất ngờ.

có chuyện gì sao. rimuru hơi nghiêng đầu thắc mắc.

à không… không có chuyện gì đâu, ta chỉ hơi bất ngờ chút thôi. ông lão xua xua tay như kiểu chưa có chuyện gì.

Còn cô gái này, cô có điều gì muốn nói sao… tôi thấy cô cứ ấp úng nãy giờ. Rimuru quay qua nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mình rồi hỏi.

Ừm… không… không… không có chuyện gì đâu.   Cô gái hơi đỏ mặt  ấp úng nói.

Mà 2 người đến nơi hoang vu như này làm Gì. Đến bây giờ, Rimuru mới đi vào trọng tâm của câu chuyện.

Ta chỉ đến lấy chút nước ở cái hồ này để mang về điều chế cùng với những dược liệu để làm thuốc trị thương… có chăng… cậu cũng đến để lấy nước ở cái hồ này. Ông lão hơi thắc mắc.

à… ừm… tôi cũng thế.  Rimuru cười gượng… cậu biết rằng nói dối là không tốt, nhưng trong tình huống này, cậu chẳng còn cách nào khác… vì cậu chẳng có lý do gì cả.

Sư phụ… chúng ta về thôi, nếu không trời sẽ tối mất. Cô gái  lắc lắc tay của sư phụ mình rồi nói.

ừm… ta biết rồi, Này chàng trai… nếu không có việc gì nữa… thì bọn ta đi trước. nhớ cẩn thận đấy, vì ở nơi này có rất nhiều những ma vật hung dữ, bọn chúng sẽ xuất hiện vào lúc chập choạng tối. Ông lão  nhắc nhở Rimuru rồi cùng đệ tử của mình dần bước ra khỏi nơi này.

Cô gái xinh đẹp kia, vừa đi vừa thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Rimuru với ánh mắt dịu dàng.

Hửm… cái nhìn đấy là có ý gì. Rimuru nghiêng đầu thắc mắc.

Mà thôi kệ đi, nãy ông lão kia có nói là lúc trời tối sẽ xuất hiện những ma vật hung dữ sao, nếu thế thì mình phải xem  thử xem thế nào.

Rimuru nói xong thì cậu cũng leo lên một cái cây cao và ngồi ở đó chờ đợi… vì lúc này  mặt trời cũng đang dần xuống núi.

Ở chỗ 2 người kia.

 Sư phụ… liệu người ấy có sảy ra chuyện gì không ạ. Uyển linh  hơi lo lắng.

Cậu ta sẽ không sao đâu… con đừng lo quá. Mà ta thấy hình như con có vẻ hơi thích cậu ta rồi thì phải. Ông lão nói xong thì cười lớn.

Không… không có đâu sư phụ, con chỉ lo người ấy sẽ bỏ mạng lại nơi này một cách vô nghĩa thôi. Uyển linh ngượng ngùng nói.

Sau câu nói đó của Uyển Linh, Cả 2 Thầy trò  lại tiếp tục bước dần ra khỏi khu rừng.

Và thế là Rimuru đã được đẩy một thế giới được gọi thế giới tiên hiệp và kiếm hiệp… Thử Thách của cậu cũng đã được xác định… nhưng nó vẫn còn quá mơ hồ và chẳng có chút thông tin nào để giúp ích cho cậu cả.

Rimuru cũng đã có một cuộc gặp gỡ đầu tiên với những người ở thế giới này.

Liệu Chuyện này sẽ đi đến đâu… Rimuru sẽ tìm kiếm thêm được những thông tin về  thử thách của mình hay không, nếu các bạn thắc mắc thì hãy cũng mình đón xem những chapter tiếp theo nha.

********** HẾT CHƯƠNG 2 ***********

Lần đầu viết về thể loại này nên có hơi bỡ ngỡ, mọi người đừng chê nhé.

Hãy vote và để lại bình luận góp ý nha, cảm ơn các bạn rất nhiều.

Spread the love
Prev
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.