Prev

Chapter 4: Chạm Mặt!!!

Hiện tại, tôi đang theo sau đám gobin và con slime tên Rimuru kia, chúng tôi cũng đã đi khá xa, chắc là tầm 100 mét, 200 mét gì đó.

 Đói… Đói quá. Tôi ôm bụng rệu rã bước đi. Cơ thể của tôi giờ đây gần như đã cạn kiệt sức lực… chẳng muốn bước đi thêm một bước nào nữa, nhưng vì tiếng gọi của đồ ăn… nên tôi vẫn phải cố… cho đến khi tôi ngã gục xuống dưới đất vì quá đói. Lúc này tôi mới lấy hết sức để la lên cho đám gobin với con slime kia nghe thấy.

Đói… Có Ai Không, Cứu Đói Với.

Ở bên chỗ Rimuru.

Hửm, có người gọi. 
Ê, mấy người có nghe thấy tiếng gì không. Rimuru lên tiếng. Đám gobin kia thấy Rimuru hỏi thì cũng bẽn lẽn trả lời. 

Chúng tôi có, hình như là tiếng gọi phát ra từ phía kia. Đán gobin chỉ tay về phía sau Rimuru.

 Phía sau sao. Rimuru quay lại phía sau để nhìn thì phát hiện một cô gái đang nằm lăn trên đất, có vẻ như cô ấy rất yếu… hoặc vừa mới bị thương nên mới như thế.

Được rồi, mấy người ở đây… tôi đến xem thế nào. Rimuru nói xong thì nhảy dần về phía cô gái kia.

Ê ê, cô có sao không. Rimuru vừa nhảy vừa la lớn, cậu quên mất không giảm âm lượng xuống khiến cô gái trước mặt ôm đầu lăn lộn trên đất vài vòng.

Góc nhìn của Hana.

A… a. điếc tai quá. ngươi hét bé thôi đồ ngốc kia. Tôi cố la lên cho con slime ngu ngốc kia nghe thấy.

Xin… Xin lỗi. tôi không có ý. Rimuru nhảy đến chỗ tôi và làm vẻ mặt ăn năn.

Mà cô bị sao thế, đang thị thương ở đâu sao, có cần tôi giúp không. Rimuru thắc mắc, rồi nhảy xung quanh người tôi để xem xét.

Không… tôi không bị thương, chỉ là quá đói nên kiệt sức thôi. tôi vừa nói vừa làm vẻ mặt đáng thương để xem con slime này có mang đồ ăn ra không.

Thì ra là thế, vậy cô đợi chút nha, tôi đi kiếm đồ ăn cho. Rimuru nói xong thì nhảy thẳng vào trong rừng. còn đám gobin cũng tiếng lại gần chỗ tôi và đứng bao vây xung quanh để cảnh giới.

Nè nè,  các ngươi đang làm cái gì thế hả. tôi bất ngờ thấy đám gobin lại làm như thế.

Xin lỗi, chúng tôi chỉ muốn bảo vệ cô. nhóc gobin đầu quấn khăn đỏ lên tiếng.

Ờ, vậy các ngươi làm gì làm đi. Tôi nói xong thì lại nằm co ro dưới đất, được 1 lúc thì con slime kia cũng về đến nơi, nhưng tôi chẳng nhìn thấy nó cầm đồ ăn hay bất cứ cái gì cả.

Đồ… đồ ăn đâu rồi. Tôi ngóc đầu dậy hỏi.

Yên tâm, tôi mang nó về rồi đây. Rimuru nói xong thì nhả trong miệng ra một con hươu đã được nướng chín, nhưng bằng cách nào thì tôi cũng không biết.

Ọe, mất vệ sinh thế. Tôi suýt thì nôn, mặc dù trong bụng tôi chẳng có gì để nôn cả.

Yên tâm đo, không mất vệ sinh đâu… mọi thứ trong bụng tôi đều được làm sạch  hết cả rồi. Rimuru nói.

Mặc dù nửa tin nửa nghi, nhưng đói đến mức này rồi thì còn gì nữa đâu mà nghi với không nghi, tôi ngay lập tức ngồi dậy và ăn ngấu nghiến, trong khi đó đám gobin kia thì đứng nhìn với ánh mắt thèm thuồng.

Mà này, cô tên là gì thế. Nhà cô ở đâu. Rimuru lên tiếng hỏi.

Ưm… ưm, tôi là Hana… không có nhà, hiện tại đang sống trong tình trạng mồ côi. Tôi trả lời mà không có một chút suy nghĩ gì cả.

Hana sao, cái tên khá là đẹp đấy.  Tôi sẽ không hỏi sâu về thông tin cá nhân của cô, nhưng ăn xong hãy rời khỏi khu rừng này, ở đây đêm xuống có rất nhiều thú dữ đấy. Giờ tôi phải đi có việc rồi, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại. Rimuru nói xong thì cùng đám gobin đi về làng Gobin.

Tôi thì vẫn say xưa ngồi ăn, cho đến khi hết cả một con hươu bự thì mới dừng lại.

Ợ… no quá đi mất, đây là lần đầu mình ăn no đến như thế đấy. Tôi xoa xoa cái bụng của mình rồi nhìn ngó xung quanh.

ể, đám đó đi đâu mất rồi. tôi nhanh chóng đứng dậy rồi bước đi.

Trời ạ, vì ăn uống mà mình mất dấu họ rồi. Tôi thở dài.

Giờ phải làm sao đây, mình còn nhiệm vụ nữa. À đúng rồi. Sashi, có bản đồ ngôi làng đó không, cho ta xem đi. 

Báo: Bản đồ đã được cập nhật.

Tôi nhìn tấm bản đồ trên màn hình rồi cứ thế đi theo chỉ dẫn, sau một lúc thì tôi cũng đã đến được nơi cần đến, nhưng tôi không đi vào ngôi làng đó… mà tôi đã ẩn nấp ở cách đó khoảng 50 mét, sau đó tìm thời điểm thích hợp để thực hiện nhiệm vụ của mình. tôi cũng tranh thủ nghỉ ngơi một lúc ở đó luôn.

Bên chỗ của Rimuru.

Hiện tại rimuru đang ngồi trong một túp lều của làng Gobin, trước mặt cậu là nhóc gobin đầu quấn khăn và một lão gobin già.

Rất hoan nghênh, ngài quý khách… tôi là  già làng của ngôi làng này. lão gobin bắt đầu giới thiệu.

Vâng, hân hạnh được gặp ông. Rimuru lịch sự chào lại.

Vậy các người muốn nhờ tôi giúp đỡ việc gì. Rimuru tiếp tục hỏi.

Lão gobin và nhóc gobin kia thấy rimuru hỏi thế thì cũng nhìn nhau rồi gật đầu, sau đó lão gobin cũng bắt đầu nói.

Chắc ngài cũng đã biết, dạo gần đây bọn quái vật trở nên lộng hoành hơn.

À không. Rimuru ngơ ngác đáp.

Vị thần bảo hộ của chúng tôi đã ẩn mình từ một tháng trước, do vậy lũ quái vật ở vùng này càng có cơ hội để làm loạn.

Thần bảo hộ Ư, ý họ là veldora. nếu xét về mặt thời gian thì cũng hợp lý. Vậy là ông ấy chuyên đánh đuổi lũ quái vật à. Rimuru nghĩ trong đầu.

Chúng tôi đã cố gắng ứng chiến nhưng tương quan lực lượng rất chênh lệch, vì vậy chúng tôi mới tìm đến ngài. Nhóc gobin lên tiếng.

Muốn mượn sức mạnh của mình ư. Nhưng mà, tôi chỉ là một con slime. tôi không nghĩ là mình có thể đáp ứng kỳ vọng của mọi người. Rimuru chậm dãi nói.

Ngài thật khiêm tốn, Nếu là một loài slime bình thường thì không thể tỏa ra hào quang cỡ đó, nhất định ngài phải là một quái vật cấp cao trứ danh. lão gobin nói câu này khiến cho rimuru phải tự đặt dấu hỏi cho bản thân.

Hào quang, là cái gì vậy nhỉ, mình nhớ là mình có tỏa ra cái gì giống vậy đâu. Rimuru lẩm bẩm.

Đại hiền giả, thay đổi góc nhìn cảm thụ ma lực, cho tôi nhìn thấy bản thân ở góc nhìn khách quan.

Báo: Đã Thay Đổi Góc Nhìn.

Từ góc nhìn khác, rimuru nhận ra toàn cơ thể của mình đang phát ra một luồng ma tố đậm đặc.

Mình đã luôn để hào quang tỏa ra như này sao. Cứ như đi giữa chốn đông người mà quên kéo khóa quần vậy. Hóa ra là vì như thế nên đám gobin mới tỏ ra sợ hãi đến vậy. Rimuru vừa nghĩ vừa toát mồ hôi.

Không hổ danh là trưởng làng, bị ông nhìn ra rồi. Rimuru  nói.

Đương nhiên rồi, ngài còn không thèm che dấu khí thế của ngài khi đi ra ngoài nữa mà. Lão gobin từ tốn đáp.

Vậy à, bị phát hiện rồi sao, các ngươi cũng tinh mắt phết đấy. Rimuru nói xong thì thu lại hết luồng ma tố đạo bạo phát ra ngoài.

Có phải ngài đã thử thách chúng tôi không.  Thật mừng là trong tộc chúng tôi đã có nhiều người khiếp sợ trước luồng hào quang đó. Lão gobin nói.

Được rồi, vậy các người muốn ta giúp chuyện gì. Rimuru đi vào trọng tâm và lão gobin kia cũng kể ra sự tình mà bọn họ gặp phải.

Theo lời kể của lão gobin, thì có vẻ như làng của họ đã bị một đàn sói tộc Nha Lang đến từ phía đông tấn công và buộc họ phải chiến đấu để chống lại. Rất nhiều chiến sĩ tộc gobin đã tử nạn. Bình thường, để giết được một con sói cần đến 10 gobin, nhưng chưa chắc họ đã dành chiến thắng. Nghe nói đã có một chiến binh gobin trong đó có tên, chiến sĩ đó cũng đã tử trận, và làng gobin lại lâm nạn lần nữa. Đó là tình hình hiện giờ làng gobin đang gặp phải.

Tộc nha lang có trên dưới 100 con. Lão gobin cúi gằm mặt xuống nói với vẻ mặt đau khổ.

Vậy còn sức chiến đấu của phe mình. Rimuru hỏi.

tính luôn cả gobin nữ, thì còn khoảng 60 người có sức chiến đấu.

Chênh lệch về quân số nghe sao mà tuyệt vọng quá, như kiểu chơi game với độ khó cao vậy. Rimuru nghĩ trong đầu.

Vậy còn chiến sĩ gobin có tên đó đã tham chiến dù biết mình không thể thắng hay sao. Rimuru hỏi về vị chiến sĩ gobin có tên.

Không, nhờ có sự hy sinh của người đó mà làng chúng tôi mới có thông tin về tộc Nha Lang, chiến sĩ đó là con trai của tôi và là anh trai của thằng nhóc này. Lão gobin gục xuống khi nhắc đến con trai của mình.

Vậy à, thật là một câu chuyện buồn. Rimuru nói với giọng cảm thông, cậu cũng nhìn về phía cửa, khi có rất nhiều gobin đang đứng ở đó với ánh mắt muốn cầu xin sự giúp đỡ từ cậu.

Được rồi, tôi sẽ giúp. Rimuru đồng ý và được lão Gobin dẫn ra ngoài.

Nếu thắng trận này, chúng tôi nguyện làm đầy tớ chung thành của ngài mãi mãi. Lão gobin và toàn bộ những gobin khác đều quỳ rạp xuống.

Cứ rao cho tôi. Rimuru chấp nhận trước sự cầu xin của rất nhiều gobin, và thế là cậu bắt tay vào việc luôn, cậu chỉ huy tất cả gobin làm hàng rào bao quanh ngôi làng, phân công cảnh giới và đội hình chiến đấu. 

Quay trở lại chỗ Hana.

 Ui da, cũng đã được một lúc lâu rồi… không biết tình hình trong đó ra sao rồi nhỉ… chắc phải đi kiểm tra chút. Tôi nói xong liền đứng dậy và men theo  những bụi rậm để vòng ra phía sau ngôi làng.

khi tiếp cận, tôi đã nhìn thất rất nhiều gobin đang tập trung làm việc, có vẻ như họ đang làm hàng rào để bảo vệ ngôi làng, hơn nữa, còn có vài đội gobin  đang đi tuần tra xung quanh.

Hả, có đội tuần tra luôn hả, như thế thì khó lòng mà thực hiện nhiệm vụ một cách dễ dàng rồi. tôi thởi dài và cũng đúng lúc này… từ phía xa xa có tiếng sói hú. 

tiếng hú vang lên một hồi sau đó lại tắt, lúc này tôi cũng đã hiểu ra đôi chút về vấn đề và tại sao đám gobin lại làm rào và cử đội tuần tra.

Hiểu rồi, đám gobin đang làm rào bảo vệ ngôi làng để tránh lũ sói tấn công.  Hiện tại, tiếng hú của đám sói còn đang ở rất xa, trong một khoảng thời gian ngắn bọn chúng cũng sẽ không thể tấn công. trời giờ cũng đã xế chiều rồi. có lẽ đám sói đang đợi đến tối để đột kích và tấn công bất ngờ. Mình sẽ lợi dụng cơ hội này vào buổi tối để thực hiện nhiệm vụ. Tôi  phân tích mọi việc và tự mỉm cười để thưởng cho bản thân về cái độ thông minh của mình.

Được rồi, giờ thì đi ngủ một giấc đợi thời cơ đến thôi nào. Sashi, đặt báo thức giúp ta, hoặc  tự đánh thức ta khi đến thời điểm thích hợp nhé. Tôi nhờ Sashi.

Báo: Đã rõ. 

Sau tiếng thông báo của Sashi thì tôi cũng đã chìm vào giấc ngủ.

************** End Chapter 4 **************

 

Spread the love
Prev
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.