– Lâu rồi mới gặp lại nhỉ “Bạch Nguyên” . Chúng ta nên giải quyết hết nợ nần đi nhỉ.
Hira, như một con người khác hoàn toàn bước dần đến chỗ nhóm Rimuru.
– Rimuru-sama xin hãy cẩn thận ạ.
Bộ giáp đứng chắn trước nhóm Rimuru. Nó trải qua hồi chiến đâu nên đã rất nhạy cảm với sóng sức mạnh mà Hira đang phát tán hiện tại
– Không sao, này Hira-san, có phải là cậu đấy không ?
Tôi hiểu biểu cảm của bộ giáp hiện tại, với sóng năng lượng đang phát ra kia thì nó không bình thường chút nào, nhưng tôi vẫn nhìn vào Hira đang bước tới và hỏi. Mặc dù chỉ mới gặp gần đây nhưng linh cảm cho tôi thấy cậu ấy sẽ không ác ý như thế này.
– Hmm, ngươi có gì đó khác lúc trước nhỉ.
Hira khi nghe Rimuru hỏi như thế thì dừng lại và ngẫm nghĩ gì đó, hiện tại nhìn cậu ta như thể đang tập trung xem lại một thước phim ký ức, sự chăm chú đến mức như thể cậu ta bỏ qua mọi sự việc xung quanh.
– Mà kệ đi, ngươi có thể sử dụng sức mạnh của nó thì cũng như nhau thôi, với ta không khác biệt gì cả.
Nhưng tỉnh lại, cậu ta nói vào không khí và bước về phía Rimuru. Lần này thì cảm giác không phải nói với Rimuru mà nói với loại sức mạnh mà cậu đang nắm giữ.
-“Rimuru-sama, xin hãy cẩn thận, hắn ta rất nguy hiểm”
Lúc này trong đầu Rimuru cảnh báo của Ciel vang lên. Không biết từ lúc nào, mà sóng năng lượng do Hira phát ra đã mạnh lên một cách bất thường.
– Rimuru-sama cẩn thận.
Bộ giáp của Rimuru hét lớn.
– Ầm.
Đợt sóng năng lượng lan ra. Thì ra Hira đã bước đến từ lúc nào rồi như thể không thời gian đã bị bỏ lại phía sau và bắt đầu tấn công.
Chỉ thấy bộ giáp màu trắng chắn trước người tôi và cơ thể nó hiện tại bị vỡ nát khoảng lớn trước ngực và đang dần tan rã.
-“Hắn hắn ta quá nhanh, tôi không thể bắt kịp hành động của hắn.”
Ciel kinh hoàng lên trong đầu Rimuru. Với Ciel kể cả khi chưa bị mất sức mạnh như hiện tại thì cũng chỉ có thể vượt qua không thời gian, nhưng không thể thoát khỏi ảnh hưởng của nó. Còn hiện tượng lúc nãy thì nó đã thoát ra khỏi phạm trù đó, thực thể đó như tồn tại độc lập không phụ thuộc vào bất cứ thứ gì.
– Rimuru-sama ngài không sao chứ ạ.
Shuna lo lắng và chạy đến gần chỗ Rimuru cẩn thận xem xét.
– Ta không sao, hai người vẫn ổn chứ.
Lúc này tâm lý tôi mới trở lại bình thường. Tôi không nghĩ cậu ta lại tấn công tôi và hơn hết có người có thể vượt qua được cả Ciel, tôi đã quá bất cẩn và điều này làm tôi suy nghĩ liệu còn có ai như cậu ta nữa hay không, nếu có thì những người còn lại có nguy hiểm và sẽ tấn công bất ngờ vào lúc nào đó hay không. Một vấn đề nghiệm trọng đang được đưa ra.
– Rimuru-sama xin hãy cẩn thận. Hắn ta mạnh hơn lúc đấu với thuộc hạ rất nhiều.
Bộ giáp của cậu nói lên lần cuối và bắt đầu đỗ vỡ, nó biết thành các hạt năng lượng và tiêu tán vào khoảng không.
– Haha, ngươi có những thuộc hạ trung thành đấy.
Hira đứng đó nhìn cảnh tượng đang hiện ra và nói một cách thản nhiên, như không có bất kỳ cảm xúc nào.
– Ngươi, đã làm gì vậy hả ?
Tôi sau khi nhìn thấy bộ giáp dần biến mất, một lần nữa cơn giận lại nổi lên, phải nói là khá lâu rồi tôi mới tức giận như thế này. Một bộ giáp nếu nó bị phát hủy thì không vấn đề gì, nhưng nó hiện tại đã phát triển ý thức thì là một điều hoàn toàn khác. Thuộc hạ bị tiêu diệt ngay trước mặt mình, mồi lửa cơn giận bùng phát.
-“Rimuru-sama, xin hãy bình tĩnh đi ạ”
Ciel cố gắn ngăn tôi nổi giận, cùng lúc cô ấy cũng cố gắn giúp tôi kiểm soát nguồn năng lượng bị hỗn loạn bên trong.
– Ngươi, nói gì về Bạch Nguyên, đúng là ta có nó, nhưng ngươi là ai, tại sao lại biết về nó và còn tấn công ta.
– Đây là lần đầu tiên ta gặp ngươi.
Tôi cũng cố gắn giữ bình tĩnh trong khi Ciel đang giúp tôi kiểm soat nguồn năng lượng hỗn loạn.
-“Rimuru-sama, hắn có sức mạnh Hắc Nguyên, có vẻ suốt thời gian qua hắn ta đã che giấu điều đó.”
Ciel báo cáo.
-“Vậy đó là mục tiêu của chúng ta trong chuyến đi này sao”
Tôi cũng trao đổi lại với Ciel.
-“Tôi không giám chắc chắn điều đó nhưng chắc chắn cậu ta có năng lượng của Hắc Nguyên. Và cậu ta từ khi gặp bộ giáp màu đen đó đã có gì đó xảy ra, làm cho nhân cách cậu ta thay đổi.”
Ciel đính chính lại điều tôi hỏi.
-“Nhưng tôi nghĩ nhân cách hiện tại của cậu ta có liên quan đến Hira-san”
Ciel nói tiếp.
– Cô nói đúng, Hira của hiện tại không làm hại đến Luna và lúc nãy Luna dường như rất kinh sợ nữa.
Tôi tiếp lời của Ciel, theo quan sát thì cậu ta sau khi thay đổi không làm điều gì tổn hại đến Luna, còn Luna thì mặt dù rất kinh sợ nhưng phần lớn như cô đã biết điều đó từ trước.
– Này, ngươi nói chuyện với Manas đó xong chưa vậy.
Hira nhìn tôi và lên tiếng, và điều đó làm tôi kinh ngạc.
-“Hắn ta nhận ra sự tồn tại của tôi”
Ciel cũng không tin vào điều này.
– Ngươi, rốt cuộc là ai hả? Sao ngươi biết đến em ấy.
Tôi hỏi lại hắn ta, tôi rất muốn tấn công hắn nhưng nếu lúc đó Hira-san tỉnh lại thì mọi chuyện rất khó nói.
Một lần nữa tôi không biết tại sao mình lại có cảm giác rằng Hira-san không phải là người xấu.
– Haha, gì mà em ấy chứ đó không phải cũng là một phần…. Hmmm.
– Thì ra là thế, ngươi cũng chỉ có như thế mà thôi.
– Mà đến nói đến đây thôi, giờ thì kết thúc mọi chuyện nào.
Hira nhìn vào tôi lần nữa và lại trầm tư có vẻ như hắn nhớ ra điều gì đó nên đã gắt câu giữa chừng.
– [Hắc Thần Tuyệt Diệt]
Hira giơ tay ra và năng lượng bắt đầu tụ tập không gian trước mặt cậu ta bị nắn lại thành một khối cầu.
– Ciel [Thời Không Phục Nguyên]
Tôi bảo Ciel khởi động skill phòng ngự, vì tôi còn phải bảo vệ Shuna và Veldora nữa.
– Rắc rầm.
Khi cả hai chuẩn bị tấn công thì bỗng nhiên lúc này trần nhà bị sập xuống. Và có thêm hai bóng người xuất hiện.
– Asuna, em không sao chứ?
Trong không gian bụi bay mù mịt, âm thanh quan tâm vang lên và bước nhanh về phía người còn lại.
– Em không sao, tự nhiên nơi này bị sập xuống vậy.
Asuna nhìn Kirito, hai người xuất hiện ở đây không ai khác chính là hai người họ.
– Hai đứa nhóc kia sao lại rớt xuống từ đó thế.
Veldora ngồi trên vai Shuna nhìn về phía hai người và mới đến và ngạc nhiên.
– Thì ra mọi người cũng ở đây à.
– Chào Rimuru-san, Shuna-san.
Asuna nhìn về phía tôi và Shuna, có vẽ sau bữa tối hôm đó Shuna và Asuna đã thân nhau rồi.
– Khoang đã Asuna, có gì đó không đúng.
Kirito cẩn thận quan sát xung quanh và đã nhận ra tình hình bất ổn, với kinh nghiệm của một người chơi đơn lẽ luôn cần quan sát môi trường xung quanh để đánh giá tình hình đã phát huy tác dụng vào lúc này.
– Asuna-san cẩn thận đấy.
Shuna nhìn qua phía Asuna cảnh báo và ngăn họ lại gần.
– Ồ, lại hai con chuột ở đâu chui ra thế.
Hira lạnh lùng nhìn qua hai người, một áp lực vô hình đè lên khu vực Kirito và Asuna đang đứng.
– Mà đã tới thì ở lại luôn đi, coi như các ngươi xui xẻo vậy.
– Rắc-rắc
Kỹ năng vẫn được thi triển, không gian một lần nữa nén lại, mức cô đặc gần như là thực chất một cảnh tượng quỷ dị.
– Giờ thì, kết thúc nào.
– Hự, chết tiệt tên đó lại sắp tỉnh lại rồi.
Khi Hira chuẩn bị phóng quả cầu không gian bị nén về phía tôi thì, cảm nhận được cơ thể đang phản khán.
– Hira-sama người không nên gây chuyện đâu ạ.
Cũng lúc này Luna cũng tỉnh lại.
– Ngươi ý kiến với những việc ta làm sao.
Hira khó chịu nhìn về phía Luna. Dưới ánh nhìn đó Luna thấy cơ thể mình không thể cử động được, một áp lực vô hình nhưng lại đáng sợ vô cùng.
– Thuộc hạ chỉ mong người xem xét lại tình huống hiện tại.
Mặc dù vậy Luna vẫn cố hết sức chống chọi lại nỗi sợ hãi mà nói. Vì với sức mạnh của thời gian cô có thể cảm nhận được nguy hiểm nếu chủ nhân cô tấn công với tình trạng cơ thể lúc này.
– Hự, chết tiệt.
– Kx01 tấn…công.
Nói rồi cơ thể bị mất kiểm soát.
– Xoẹt.
Kỹ năng vỗ dĩ đã được thi triển bước cuối cùng chỉ là ném nó vào mục tiêu, nhưng vì mất kiểm soát cơ thể mà đã không thể điều hướng được nên làm cho nó lao về phía hai người Asuna.
– Không ổn, Asuna, Kirito cẩn thận.
Khi thấy vậy tôi vội chạy sang, tuy lúc này đòn tấn công đó sức mạnh bị giảm nhìu khi bị mất khống chế, nhưng đối với hai người đó là quá nguy hiểm.
– Xoẹt.
– Ciel [Thời Không Phục Nguyên].
Ngay lập tức 1 lớp kết giới bao phủ hai người vào trong, khu vực đó nhanh chóng được bao bọc vào trong một kết giới vững chắc, nhưng có vẻ kết giới đó vẫn chưa đủ để chống lại đòn tấn công.
– Rắc rắc.
Rất nhanh sau đó, lớp kết giới bị nức ra và nguồn năng lượng từ [Hắc Thần Tuyệt Diệt] cuốn theo mảnh vỡ năng lượng [Thời Không Phục Nguyên] lao tới hai người Asuna.
– Asuna, cẩn thận.
Kirito thấy vậy nên đã lao đến che trước người Asuna.
-(Không hay, vì bị phong ấn mà kỹ năng đã bị hạ hiệu năng xuống rồi).
– Hự.
-“Rimuru-sama, người không nên cố quá sức đâu, nó sẽ làm phong ấn có thể mạnh hơn đấy.”
Ciel thấy tôi muốn phá vỡ giới hạn hiện tại để cứu hai người Asuna và Kirito nên đã khuyên tôi dừng lại, nhưng hiện tại tôi cũng không thể nào kịp để cứu họ.
– Ầm ầm
Cả hai người Kirito bị sóng năng lượng thổi bay về sau, với cơ thể nhân loại như họ đáng ra đã bị xóa xổ hoàn toàn, nhưng hình như họ đã được bảo vệ bởi một kỹ năng nào đó.
– Này hai người còn sống chứ.
Tôi nhanh chóng xác định vị trí hai người họ.
– Khụ khụ, tôi không sao chỉ là sắp cạn kiệt hết Hp thôi.
Kirito chật vật đứng dậy trong đống đổ nát.
– Hự.
Asuna lao ngay vào ôm chặt Kirito.
– À, anh thấy cảnh này hơi quen quen nhỉ.
Kirito cười nói với Asuna.
– Không phải sau lần đó anh bảo sẽ không làm mấy chuyện nguy hiểm như này nữa sao.
Asuna bắt đầu khóc và nói.
– Anh…Không phải vẫn còn sống sao.
– Này hai đứa nhóc con, bớt nói chuyện yêu đương đi.
Velora chuyển sang ngồi trên vai tôi và nói, cậu ta đúng là rồng mà không biết đọc bầu không khí gì hết. Và lời nói này làm hai người kia đỏ bừng mặt.
– … onee-sama lần này em sẽ dừng lại ở đây, lần sau hi vọng onee-sama có thể cho em một lời giải thích chính đáng đấy.
Trong khi đang thở ra một hơi hẹ nhõm thì giọng nói của Hira vang lên, mở đầu là một cái tên nhưng tôi không thể nào có thể nói hay hình dung được nó viết hay phát âm kiểu gì.
-(Ciel, em nghe được những lời đó chứ.)
Tôi không thể nào diễn tả chính mình hiện tại sau khi nghe cái tên đó, một cái tên bằng ngôn ngữ kỳ lạ cảm giá hiểu được nó nhưng không thể hình dung nó là gì.
-(Ciel, em ổn chứ?)
Không hiểu sao Ciel lại không phản hồi lại tôi.
-(Này Ciel?)
Tôi liên tục kiêu em ấy vài lần nữa.
-“À vâng, em đây Rimuru-sama”
Sau cùng thì Ciel cũng có phản hồi.
-(Em ổn chứ?)
-“Vâng, sau cái tên đó làm em như bị kéo vào một thời không khác nhưng không biết nó là gì, không thể viết hay phát âm được nó, nhưng lại rất quen thuộc.”
Ciel bối rối báo cáo, với thông tin hiện tại mới tiếp nhận là cho cô ấy như thấy có thể chạm vào đc nhưng lại không, quả là một hiện tượng kỳ lạ.
-(Được rồi hãy bỏ qua chuyện đó đi, chúng ta cần phải rời khỏi nơi này đã.)
Tôi quyết định để chuyện này ra sau, cả hai điều không thể giải thích cho điều đó thì hiện tại có đứng đây cũng không thể làm được gì.
-(Hai người Hira và Luna đâu rồi ?)
-“Có vẻ họ đã rời khỏi đây ngay sau khi cứu hai người Asuna. Tôi không thể xác định được điểm đến cũng như tìm hiểu quá sâu với họ.”
-“Mà, Rimuru-sama còn một tồn tại nắm giữ nguồn năng lượng Hắc Nguyên nữa ở thế giới này”
Ciel tiếp tục báo cáo, và lần nữa làm tôi phải suy nghĩ, có vẽ lúc này Ciel đã lợi dụng nguồn năng lượng Hắc Nguyên hòng giải phong ấn nên đã phát hiện được một nguồn năng lượng khác đang cộng hưởng.
Sau đó tôi và Ciel tiếp tục bàn luận về việc đó nhưng cũng không tra ra được vị trí cộng hưởng.
Một hồi sau, tôi bước đến nơi bộ giáp của tôi bị phá hủy. Nơi đó chỉ còn lại một mảnh vỡ.
– Ta rồi sẽ phục hồi lại ngươi.
Tôi nhặt mảnh vỡ lên và thì thầm.
– Rimuru-sama.
Shuna sau khi chăm sóc cho hai người Asuna thì đến chỗ tôi.
– Shuna chúng ta chuẩn bị đi thôi.
– Vâng.
Ở một nơi nào đó rất xa, có thể là một thời điểm khác hai người Hira và Luna phá vỡ không thời gian và xuất hiện.
– Hira-sama người không sao chứ?
Hiện tại Hira trông rất yếu đuối, nhưng một điều đáng kinh ngạc hơn nữa là cơ thể cậu ta từ thiếu niên lại trở thành một cố bé chỉ mới 6-7 tuổi.
– Luna thời gian tới cố gắn bảo vệ con bé nhé, mà tốt hơn ngưỡi nên trông chừng đừng để nó phá hoại lung tung. Ta và tên kia phải nghĩ ngơi một thời gian khá lâu đấy.
Một âm thanh trẻ con dễ thương vang lên, nhưng giọng điệu vẫn là của Hira như trước.
– Người đâu cần hao tốn sức mạnh bản nguyên để cứu hai con chuột nhắt kia chứ.
Luna như không đồng tình với hành động lúc nãy của chủ nhân mình.
– Hahaa
– Còn lại giao cho ngươi đấy.
Nói rồi cơ thể nhỏ bé kia nhắm mắt nghĩ ngơi trong vong tay Luna.
Nhưng rất nhanh sau đó một sức sống mới tỏa ra, cơ thể nhỏ bé dần hồi phục bình thường.
– Luna-nee-san, lâu rồi mới gặp lại chị đấy.