POV Rio
Thời gian thấm thoát thôi đưa, mới đấy đã là ngày thứ 6 tôi sống sót trong cái đảo nổi khắc nghiệt này rồiNói sau nhỉ, tôi có khá nhiều chiến tích khá ‘oai vệ’ khi ở đây rồi chứ bộ
Lúc thì bất cẩn trượt chân mém tí là rơi vào nơi dung nham nóng bỏng
Lúc thì bị gió lạnh thổi tí nữa đống băng
Lúc thì lại bị 1 đàn sói cao nguyên dí tí thì mất đôi dép lào
Còn cả vụ tạm biệt 2 cô gái kì lạ ở thảo nguyên đầy hoa nữa chứ
Không nhờ khả năng ‘may mắn’ của mình chắc tôi sớm đã bị loại khỏi cuộc chơi từ lâu rồi
Nhắc vụ may mắn mới nhớ, hôm qua tôi gặp 1 cắp nam nữ có vẻ là vampire đang nói chuyện gì đó, chắc là bị phát hiện rồi nhưng họ lại không chú ý đến tôi cho lắm thành ra mới thoát khỏi nơi đó mà không mất cái gì
2 kẻ đó có cái gì đó rất lạ, tôi không thể cảm nhận được sự hiện diện của họ nếu dùng mana cường hoá thị giác mà phải tự mắt dò mới phát hiện được
Điều này không phải rất kì lạ nếu họ là vampire loài luôn có 1 luồn mana chạy quanh cơ thể hay sau
Ngoại hình không thể nhầm lẫn được, làn da nhợt nhạt thiếu máu, cặp răng nanh nhọn dài, thích ẩn mình trong tối và tránh tiếp xúc với mặt trời
Quá nhiều thông tin để kết luận đấy là vampire
Theo sách giáo khoa thì chỉ có vampire cấp cao mới hoạt động vào ban ngày và có khả năng che dấu mana cao
Cơ mà vampire lại là loài khá tự kiêu nên thường sẽ phô trương sức mạnh của mình để chứng tỏ là kẻ trị vì
Tức là
Họ còn cao cấp hơn loài vampire mà con người thường biết tới
{Người chơi hệ sách giáo khoa + suy luận}
Nếu nói như vậy thì việc mình bị cho ăn vài miếng bơ cũng chả phải chuyện gì to tác
Cơ mà khoan đã, sao mình cứ nói chuyện một mình thế nhỉ, quả thật trong mình có gì đó rất lạ đang diễn ra, từ lúc đến cánh đồng hoa đó
Không phải, trước đó nữa
Mà từ lúc nào mới được chứ?….
Kệ đi, sau cùng cũng chả ảnh hưởng mấy đến việc ‘trở nên mạnh hơn’ của mình cả
Giờ thì kiếm vài tên mạnh ngang rồi đá đít tên đó ra khỏi chiến trường thôi
Ay ay oh
POV Rimuru
6 ngày, 6 ngày rồi đó, tôi chưa được đặt tấm lưng này lên chiếc giường mềm mại dễ chịu cùng cái mềm ấp áp 6 ngày rồi đó
Cơ thể con người này cần được nghĩ ngơi, nó đang mệt mỏi
[Mặc dù tôi mới ngủ 1 giấc kéo dài tận 10 tiếng]
Cơ thể này chịu quá đủ rồi, làm quái gì tôi lại xả mana vào ngày hôm đó cơ chứ, mana hồi chậm như rùa bò vậy
Mà thiếu mana thì cơ thể lại suy ngược thiếu sức sống
Nếu là slime thì có lẻ tôi chỉ cần đánh 1 giấc 3 ngày là được rồi nhưng cơ thể người thì lại hồi mana theo cách khác
Ăn sẽ hồi mana
Phải, ăn sẽ hồi mana
Dù không chắc lắm cơ mà nó có vẻ giống với khi con người cần calo để hoạt động vậy
<<Việc hấp thụ mana từ các loại gia cầm, gia súc và rau củ quả là đều tất yếu nên có trong mỗi bữa ăn của con người, mặc dù mana hấp thụ tương đối ít nhưng nó là cơ chế hồi phục hiệu quả nhất>>
Oh quả là Ciel sensei, đến đúng lúc ghê
Cơ mà cô đi đâu mấy ngày qua vậy
<<Báo, quá trình hấp thụ-điều tiết chất vô cơ và hữu cơ dã hoàn thiện, hiện tại cơ thể người đã đạt được 95% độ tương thích>>
Ra là về chuyện cơ thể à
Tôi cứ nghĩ là nó hoàn thành rồi chứ
Thế 5% còn lại?
<<Báo, vấn đề nằm ở hạch tâm, tuy cơ thể đã thay đổi nhưng hạch tâm là thứ không thể chỉnh sửa, việc 1 hạch tâm ma vật xuất hiện ở cơ thể người là 1 việc vô lí, tỉ lệ tương thích giảm còn 2%, ước tính cần 1 tuần nữa để giải quyết>>
Oh, cô không nhắc là tôi quên vụ hạch tâm luôn á, không biết lúc đánh nhau vô tình bị hủy hạch tâm thì có hồi sinh được không ta
Cơ mà sau không để hạch tâm vào không gian ảo nhỉ, như vậy thì không sợ chết rồi, không phải sau
Chả lẻ Ciel sensei không tính đến nước đó
*Cười đắc chí*
<<‘tạm thời ngưng các trạng thái bất lợi để ta có thể đánh 1 cách vui vẻ đi Ciel’ là những gì ngài nói trước đó>>
Xin lỗi, tôi sai rồi Ciel sensei
Lần này tôi có cảm giác người bị cười là tôi thì phải
Đánh đấm nhiều làm trí nhớ tôi có vấn đề tí thôi nhá
Chỉ tí thôi
“Ôi Veldora”
Tôi gọi tên Vel taku đang miệt mài làm takoyaki bên kia
Thế quái nào cái bàn nướng lại ở đây được nhể
“Sau thế, gần xong rồi, đợi ta 2 phút”
Vel taku đáp lại với 1 nụ cười
Công nhận cậu ta có năng khiếu làm takoyaki ghê, đôi lúc cậu ta cũng có giá trị chứ có vô dụng đâu hehe
Sau 2 phút, vel đi lại chỗ tôi với 1 dĩa takoyaki nóng hổi, nhìn ngon làm sau
Ai mà nghĩ đi đánh nhau mà được ăn như này chứ, đúng không
Cầm 1 xiêng que từ đâu ra tôi không biết nữa, vel đưa á, lấy 1 miếng rồi cho vào mồm
Cái quái j đấy, có cả nhân bạch tuộc, cậu ta lôi từ đâu ra vậy
Vơ mà không thể phủ nhận độ ngon của món này được
….
Lại nữa rồi, tôi có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm suốt mấy ngày qua
Bây giờ cảm giác đó đang cuộn trào, tên biến thái nào lại thích nhìn 1 người ‘phụ nữ’ xinh đẹp như tôi vậy chứ
Kinh ghê
*Xột xoạt*
1 bụi cây rung động
Từ đó 1 chàng trai quen mắt bước ra
“Ah, Rimuru san”
Là những gì cậu ta nói
“Tưởng ai, ra là Rio à”
Kĩ năng ẩn nấp của cậu ta đã qua mắt đc cảm thụ ma lực rồi
Có lẻ lần sau nên dùng cảm nhận vạn năng thì hơn, không thù bị đâm lén sau lưng cay lắm á
“Veldora nữa à, quả nhiên hai người thân thiết ghê, lúc nào cũng đi chung”
Câu ta nói với chất giọng khá là cà khịa chăng
“Thì sau chứ, dù sau cũng là bạn chí cốt nên đi chung cũng là điều bình thường thôi, không phải sau”
“Phải hen”
Có gì đó khan khác
“Cậu, phải Rio không đấy”
Dù rằng câu từ khá bình thường nhưng cái cách mà cậu ta nói chuyện không thoải mái lắm
Giống có kẻ nào đó đang nói thay cậu vậy
“Cậu, cũng thấy vậy sau”
Cũng?
“Không phải là là Rio nhưng cũng vừa là Rio, tôi cảm giác như có 1 kẻ khác đang ở trong người tôi vậy, nhưng lại chẳng biết là ai cả, dạo gần đây tôi nói chuyện khá dài dòng, cụm từ thì cộc lốc, ngữ điệu cợt nhã, đã thế còn tự đọc thoại nữa”
Gay rồi đây
“Bị ám rồi”
“Ai lại chơi hù thế, ác quá”
Đùa thôi mà, làm căng dữ
“Kua hahaha, Rio đây sau, nào nào ăn takoyaki của không, đảm bảo ghiền đấy”
Cuộc nói chuyện đã bị xen vào bởi chàng đầu bếp takoyaki của tempest
“Takoyaki, ở đây á”
Coi cái vẻ mặt ngơ ngác ngạc nhiên, phải thôi ai đời lại takoyaki giữa chiến trường như bọn này cơ chứ
“Phải ta vừa mới chiên xong đây, có cả mực nữa đấy, ăn nhiều vào, nhiều vào”
Thêm 1 tràng cười rõ to được phát ra từ miệng Veldora
“Này, đang giữa chiến trường đấy, bé mồm lại, không tôi tịch thu hết mấy quyển manga của ông giờ”
Tôi nói với giọng khá cáu
Tôi nghĩ mình nên nghiêm túc dạy bảo chàng rồng này thêm 1 chút
<<Yêu cầu biện pháp tra tấn tinh thần của Velzard>>
Bỏ ngay cái ý tưởng tàn nhẫn đấy ra khỏi hệ thống của cô đi, tội cậu ta lắm đấy
<<Biện pháp dự phòng, yêu cầu tiêu diệt cái tôi hiện tại rồi hồi sinh với cảm xúc khác như Velgrynd>>
Nè sensei-san ơi, cô ác thật đấy
“Nào ta quay lại tới cái chuyện lúc nãy đi Rio, cái vụ cậu không hẳn là cậu đấy”
Tôi cố tìm 1 chủ đề để bỏ mặt Ciel, cô ta lạnh như băng vậy
“Nói sau nhỉ, tôi cũng không biết rõ nữa, chỉ là tôi có cảm giác như có ai đó thấy tôi nói vậy, điều này thật sự khó chịu”
“Thôi thì bỏ qua nó đi, ăn sushi không”
Cậu ta lại xen vào, cái tên này
“A, cảm ơn nhiều nha Veldora”
Rio nói với vẻ mặt và giọng điệu thường ngày nhưng tôi lại có cảm giác nó hơi ép buộc
Bổng từ đâu có 1 mũi tên vàng bắn xuống chỗ bọn tôi
Nó bắn trúng tấm lưng ko tất sắt của Rio làm cậu bị nhàu tới phía trước, chính sát là lòng của tôi đấy
“Kẻ địch, Veldora”
“Cứ để đó cho ta”
Vel sử dụng điều tra vương để truy tìm, mặc dù dùng kĩ năng tối thượng như cơm bữa thì khá dị thường nhưng với bọn tôi thì nó khá bình thường chứ chẳng khác thường gì
“Thấy rồi, hướng 6 giờ, 1 tên người thú với đống cơ như Dio đang đứng cạnh 1 tên nhóc nhìn chán đời. Gã người thú cầm cung lớn định cosplay Makoto bắn tên về phía chúng ta với 1 lượng mana lớn”
Vel nói với giọng phấn khích, như vậy có nghĩa là chúng tôi sắp có đối thủ đáng gờm
“Dùng faust giảm khả năng bị bắn trúng xuống 0%, nhanh đi”
“Ta hiểu rồi”
Ngay sau đó, mũi tên đã bay lệch khỏi trán của Veldora, quả nhiên là vậy
Hắn ta tấn công kẻ yếu nhất, sau đó ưu tiên đàn ông, cuối cùng sẽ là tôi
“Uriel”
Ai mà muốn bị loại chỉ vì 1 mũi tên cơ chứ, tôi cần mấy cái món quà cơ, quà cơ
1 mũi tên nữa bay vào ngực tôi và bị uriel cản lại
Đấy bảo rồi, tôi nói có sai đâu
Phóng to phạm vi hoạt động của cảm thụ vạn năng, tôi đã nhìn thấy 2 người đó, tôi thấy ông người thú đó vừa tặc lưỡi thì phải
Oh oh, Rio cũng lờm cờm ngồi dậy, bằng cách thần kì nào đó mà cậu ta không bị thương sau cú trực diện vừa rồi
“Đau thật đó”
Cậu ta la 1 cách the thẻ
“Ăn nguyên cú ko chết là may rồi, ở đó than”
“Xin lỗi nhiều”
“Bỏ qua chuyện đó đi, cúng ta có khách”
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Xong, thế là 1 chương nữa bóc hơi với cái tiến độ như rùa bò thế thôi
Đùa tí, đang có hứng chưa ngưng được
POV 3th
Cả 3 người Rimuru đi ra khỏi khu rừng đang dần trở nên nguy hiểm kia
Họ lao như 1 cơn gió thoát ẩn thoát hiện trước những cành cây nhằm thoát khỏi tầm mắt của tên xạ thủ cừ khôi kia
Khoảng cách được rút ngắn nhưng có vẻ còn khá xa
“Rốt cuộc là tên đó cách bao xa thế”
Rio phàn nàn, nãy giờ cậu chạy hụt cả hơi mà vẫn chưa thấy bóng dáng tên xạ thủ kia
Không những không thấy bóng dáng kẻ thù mà cậu còn bị bắn tận 3 lần, nếu Rimuru không dùng thân cản mũi tên mana dày đặc đó chắc 10 cái mạng cậu cũng không giữ được
“Kêu ca cái gì, lo mà chạy đi, ta đi được 1/3 đoạn đường rồi”
Rimuru vẫn đang đi trước Rio khiển trách cậu mà không có 1 cú liếc nhìn, cảnh giác cao như thế tức là kẻ thù không phải dạng bình thường, ít nhất cũng đe doạ cả Rimuru, người luôn hạ Rio với 1 đòn
“Êh, chờ chờ đã nào”
Veldora la lói, cậu ta không hiểu vì lí do gì mà liên tục bị bắn
“Chịu đi Veldora, tôi không giúp ông gì được đâu, mà thật ra tôi cho ông mượn uriel cũng được”
Lời sau là 1 câu nói thì thầm chỉ mình Rimuru nghe được
Ai rảnh mà chia sẻ kỉ năng để rồi bị hạ 1 lượng mana quý báo cho 1 tên đầy mana cơ chứ
Nhất định là không rồi
Tiếp đến những tràn mưa tên liên tục trúc như mưa, kẻ hứng chịu chỉ mình Vel
“Thế quái nào lại là ta cơ chứ”
Đối phương có vẻ đã hiểu tấn công 2 người còn lại là vô ích nên dồn tất cả đòn đánh của mình vào Vel để hạ cậu
Nhờ có faust mà vel không bị xây xác gì
Cậu chỉ bị thương nơi con tim khi biết Rimuru có thể san sẻ uriel nhưng cô lại không làm mà thôi
“Chúng ta sẽ tăng tốc”
Nói rồi Rimuru phóng như 1 quả tên lửa bay thẳng về phía kẻ thù, chả mấy chóc họ đã chạm mặt nhau
“Yo, ojou san”
Gã người thú chào hỏi Rimuru 1 cách lịch thiệp bằng 1 cú chào cúi người của 1 quý ông
“Này lão già, ông bắn cái gì mà chả tên nào bị thương hết vậy, không phải vì già nên yếu đi à”(zaza)
Zaza nói với 1 giọng mỉa mai
“Có vẻ ta già thật rồi, zaza à”
Với nụ cười hoho như 1 cụ già nhưng lại có 1 tràn sát khí the thẻ chui vào não của zaza
Cậu xanh mặt, rung người từ từ đưa mặt qua nhìn vị sensei già cỏi của mình
Mồi hôi cậu bắt đầu nhể nhại và….
*Bùm, bóp*
Là âm thanh miêu tả những cú cốc đầu rõ đau của 1 người thầy dành cho học trò của mình
“Với tộc của ta thì mới trung niên, ta chưa có già”
“Thứ lỗi cho sự thô lỗ của hai thầy trò thưa tiểu thư, không biết cô tức tốc chạy đến đây tìm tôi có việc gì”
“Còn việc vì khác ngoài đánh ông đâu, ai đời chào hỏi bằng mưa tên cơ chứ”(Rimuru)
Nói với chất giọng khá bình thường
“Học học, từ.. từ đã.. đã Rimuru, tôi kiệt sức rồi, không ..không chạy được nữa”(Rio)
Rio thở 1 cách nặng nhọc, 1 người bình thường nào lại chạy với tốc độ của tên lửa mà không thấy mệt chứ, Rio đâu phải thứ đó
“Kua hahaha, sao lại không có ta trong trận này được”(vel)
“Chậm quá đó”(Rimuru)
“Nhân vật chính luôn xuất hiện sau cùng”(Vel)
“Mệt thật, giờ thì đến lúc trả thù rồi”(Rimuru)
Rimuru hướng ánh mắt tràn đầy sát khí về phía 2 thầy trò kia kèm theo đó là bá khí ma vương với khuôn mặt tức giận
Cha ông có câu, trời đánh tránh bữa ăn thế mà ông già này lại bắn ngay lúc họ đang ăn, còn là bửa ăn hồi mana quý giá nữa, thật không thể tha thứ
“Tôi nhất định sẽ bắt ông trả giá”(Ri)
Rimuru lao đến với thanh katana trong tay, 1 chém làm đứt đôi cánh cung cứng cáp kia
“Cái..cung yêu thích của ta”
Ông ta khóc, phải khóc rồi
“Ta mất tận 2 ngày để làm…”
Chưa kịp nói hết câu, thanh katana với với hắc hoả nóng rực hơn cả mặt trời đã bay đến sát người ông
“Khoan, xí xí, đợi tí, zaza”
1 lời trợ giúp đc đưa ra, với thanh trường kiếm khá cứng cáp mà mình nhặt được, zaza đã hất thanh katana đi ra khỏi quỷ đạo bay ngang cổ của vị sư phò kia
Đổi lại cho mạng sống của ông là sự ra đi không 1 lời từ bi của thanh kiếm
Nó bóc cháy dữ dội rồi hoà vào hư không như chưa từng tồn tại
“Mém nữa là ta như thanh kiếm kia rồi, loại ma pháp quái quỷ gì đây”
“Ông già lắm mồm, không muốn thua trước giản bối thì đánh đang hoàn đi, tôi không muốn cặp dao của mình như thanh kiếm kia đâu”(zaza)
Đấy là 1 lời nói thật lòng, cậu ta đâu rãnh mà bỏ xó nó cặp dao găm bạc tỉ để đổi lấy sự an toàn cho ông sư phò già đã được trang bị thẻ phục sinh cơ chứ
“Thằng học trò trời đánh”
Nói rồi ông lôi thanh cự kiếm từ hư không ra, 1 thanh đao hoàn hảo không tùy vết với 1 màu vàng óng ánh, từ đâu mà bộ đồ ông mặc giờ cũng là 1 bộ giáp vàng chói làm chủ tông
Ánh vàng kim lấp lánh thu hút 1 vài kẻ săn mồi lộ diện
Cuộc chiến vì bữa ăn trưa sẽ còn tiếp tục, nhưng hãy để chap sau
Chuyện phải đi từ từ thì mới hấp dẫn, đúng ko
Hết, thật đấy chỉ nhiêu thôi