Prev

Chapter 10!!!

” này này Yoriichi ! nhìn có đẹp không hả?”

Rimuru hớn hở cầm cái vòng hoa vừa làm được chạy vào khoe với anh. Nhìn cậu giống hệt một đứa trẻ con. 

Nhưng anh thì không biết dỗ trẻ con a. Yoriichi nhìn cái vòng hoa một lát rồi thốt ra tỉnh bơ:

” Không đẹp, không đều, không có kĩ thuật.”

3 đòn sát thương đâm thẳng vào Rimuru…

Cậu chính thức gục ngã~

” Tôi biết mình chỉ mới học thôi… 

nhưng sao cậu lại nói thẳng quá vậy hả??!!!”

Yoriichi không quan tâm nhiều, anh chỉ đơn giản cầm lấy cái vòng hoa, xâu xâu lại đường rồi đưa lại thành phẩm cho Rimuru… 

Hự!!

Nhìn thấy tác phẩm sau khi qua tay Yoriichi trở nên đẹp lung linh kia,cậu lại nhận thêm một sát thương chí mạng nữa… để cứu lấy chút mặt mũi cuối cùng, Rimuru lập tức gằn giọng với Yoriichi…

” cậu đã học được nó từ trước đúng không??”

Nhưng cậu nào ngờ được…

” không. tôi chưa từng làm.”

Trên mặt rimuru tĩnh lặng nhưng nội tâm lại đang gào thét…

Cậu đùa tôi đấy à!!

Cậu có biết tôi phải khó khăn thế nào để làm được hay không hả???!!

Vài ngày nay  bọn trẻ trong thương đoàn và Tomie liên tục kéo cậu đi chơi, còn dạy cậu làm rất nhiều thứ, trong đó có vòng hoa này a~

Nhưng nhìn dễ làm khó, cậu không biết đã luyện tập bao nhiêu lần, cho ra bao nhiêu đống bùi nhùi mới làm được cái vòng hoa đó… Nhưng mà tên kia lại làm ra một cái đẹp như thế trong khi hắn chưa bao giờ thử…

Công bằng ở đâu??!!!

……………..

Đã trôi qua 6 ngày ở cùng với thương đoàn của gia đình Tomie rồi, thời gian ở cùng nhau có lẽ chỉ còn lại 1 ngày nữa… 

” Rimuru, cậu thực sự dừng chân ở thị trấn đó sao?”

” ừ, Yoriichi muốn đến đó nên tôi đi theo cậu ấy luôn”

Tomie thở dài tiếc nuối, dù sao thì khoảng thời gian ở cùng nhau đã khiến họ rất yêu quý nhau, Rimuru cũng không ngoại lệ…

Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được lưu luyến tại nơi này… 

Không khí chiều tàn yên tĩnh êm dịu… Rimuru ngồi bên cạnh Tomie, cả 2 đều im lặng ngắm nhìn hoàng hôn…

” Này Tomie… ngày mai tôi và Yoriichi phải tách ra với mọi người…

Thời gian vừa qua cảm ơn  mọi người đã chiếu cố. Tôi đã rất vui khi ở cùng với mọi người.

Cảm ơn cậu nhiều lắm…”

Tomie vẫn cười rạng rỡ như mọi khi, mặc dù cô thực sự nuối tiếc với Rimuru, nhưng cô sẽ không làm ảnh hưởng đến quyết định của cậu ấy.

“Ừ! Ngày mai chúng ta sẽ đến thị trấn phía trước… Vậy nên tối nay gia đình tôi muốn mở một bữa tiệc để chia tay 2 người…

Cậu nhất định phải tham gia với chúng tôi đấy nhé!!”

Rimuru bật cười trước sự hồn nhiên của cô ấy:

 Ừ! Tất nhiên rồi!”

Tomie ôm tim đang đập mạnh, cô cười hì hì chạy đến choàng vai của Rimuru:

” Thôi nào! Có phải không gặp nhau nữa đâu! 

Nếu có duyên thì chúng ta vẫn sẽ lại cùng nhau chơi đùa đúng không~”

…………….

Buổi  tối…

Mọi người tụ họp lại với nhau, cùng nhau đàn hát, cười đùa vui vẻ…Rimuru ôm cô bé hôm trước trong lòng cùng lắc lư qua lại, hát vang cùng mọi người…

Sau lần gặp mặt đầu tiên thì cô bé đó, Tomie cứ thích dính lấy Rimuru, ngày nào cũng kéo cậu đi  chơi cùng…Dần dần thành quen, Rimuru trở nên yêu thích 2 người bạn mới này~

…………..

Bầu trời hừng đông vẫn chưa có ánh mặt trời… sương lạnh vẫn còn quanh đây

“…”

Tomie nước mắt nước mũi sướt mướt ôm lấy cậu, nói ra một đống câu luyến tiếc nhớ nhung đủ các thứ… Vậy mà hôm qua có người còn cười nói rằng không sao cơ đấy!

Rimuru bất đắc dĩ xoa đầu cô ấy, âm thanh dỗ dành dịu dàng vô cùng:

” Không khóc nữa nào. Chẳng phải cậu đã nói chúng ta sẽ còn gặp lại hay sao.”

Tomie hít hít cái mũi rồi gật đầu thật mạnh… nhưng cô vẫn luyến tiếc a!! Cô lại òa khóc thêm một trận nữa làm cậu hết hồn.

Rimuru thở dài vỗ vỗ lưng của Tomie, rất kiên nhẫn mà đợi cô ấy khóc xong…

Rất lâu sau…

” được rồi Tomie!! con đừng có kéo cậu ấy nữa!!!”

Mẹ của Tomie dứt khoát kéo cô ấy ra khỏi người cậu rồi thẳng tay ném cô ấy vào trong xe. Bà ấy vừa xin lỗi vừa dúi cho cậu một túi đồ ăn lớn…

” Đây là lương khô  và trái cây cho 2 cháu đấy, bác cũng chuẩn bị thêm một số thuốc thường dùng rồi, 2 người không cần lo đói đâu! Còn nữa, phải biết chăm sóc bản thân

……”

Những lời dặn dò tỉ mỉ làm tâm của Rimuru ấm áp vô cùng… dù 2 người họ chỉ đi nhờ vài ngày thôi nhưng gia đình của Tomie đã đối xử rất rất tốt với cậu và Yoriichi…

Trong lòng cậu đã thực sự xem họ là những người quan trọng của bản thân tại nơi xa lạ này…

” Chờ-chờ đã!”

Ở đằng xa có một đứa bé chạy đến- chính là cô bé hay chơi cùng với Rimuru và Tomie… cô bé đó chạy hồng hộc đến trước mặt của cậu, 2 tay nhỏ cầm một cái vòng hoa đưa đến trước mặt Rimuru, vừa nói vừa thở hổn hển:

” C-cái này em vừa làm… tặng anh làm quà chia tay!”

Rimuru chậm rãi nửa quỳ xuống trước mặt cô bé, cậu cẩn thận dùng tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán… đôi mắt kim sắc tràn ngập dịu dàng:

” Em giúp anh đeo lên được không?”

Cô bé đó ngẩn người ra, rồi nở một nụ cười hạnh phúc:

” Vâng ạ!”

Cô bé cẩn thận từng li từng tí đội cái vòng hoa lên đầu rồi chỉnh sửa tới lui cho Rimuru, cậu bật cười nhìn những động tác vụng về đó:

” Trông anh có đẹp không?”

” C-Có ạ!”

“em-em có thể ôm anh một cái được kh-” Cô bé  nói với giọng nhỏ xíu ,nhưng còn chưa hết câu thì đã rơi vào cái ôm đầy dịu dàng của Rimuru:

” Cảm ơn em nhiều lắm… anh thực sự rất thích món quà này!”

” thật ạ…?”

” ừ ! thật đấy! cảm ơn em!”

 

Spread the love
Prev
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.