Next

Chapter 1: Chuyển Sinh!!!
 

 Tôi là Phương Hoa, một cô gái ế bền vững, năm nay tính ra tôi cũng 25 tuổi rồi nhưng vẫn chưa có một mối tình vắt vai nào cả. kể ra thì tôi cũng thấy hơi tủi thân, nhưng chắc là tôi chưa đủ may mắn để có người yêu, chắc là vậy đó. Mà tôi cũng chẳng quan tâm lắm, vì hiện tại tôi muốn tập trung làm việc và chăm sóc cho gia đình của mình nhiều hơn thay vì tốn thời gian vào chuyện yêu đương.

 Gia đình của tôi có 5 người,  Bố… Mẹ, 2 người anh trai và cuối cùng là tôi. Cuộc sống của gia đình tôi thì cũng bình thường như bao gia đình khác ở đất nước Việt Nam, hằng ngày vẫn đi làm, tối đến cùng quây quần bên bàn ăn rồi trò chuyện vui vẻ với nhau cứ thế từ ngày này qua ngày khác.

 Bố mẹ tôi thì làm công việc tự do, đồng lương thì cũng chẳng được đáng bao nhiêu, vì thế nên tôi phải cố gắng làm việc để phụ giúp  cho bố mẹ.

 Hai người anh của tôi cũng làm công việc tự do, nhưng hiện tại cả 2 đều đang làm khá xa nhà. 

Tôi thì cũng vậy, cũng làm tự do thôi… nhưng công việc của tôi thì nhàn hạ hơn, nhưng phải ngồi máy tính nhiều. mà kể cả có mệt nhọc lắm, tôi cũng chẳng dám kêu, vì giờ có kêu trời kêu đất thì cũng đâu có ai giúp mình đâu.

 Đây là sơ lược về gia đình tôi.  còn muốn xoáy sâu vào hơn nữa thì thật ra là tôi cũng lười nói.

Hôm nay, cũng là một ngày đẹp trời như bao ngày khác. Tôi bước xuống giường  và đi ra ban công và hít hà bầu không khí trong lành vào buổi sáng cho tỉnh ngủ. Chỉ có lúc này là tôi cảm thấy thoải mái và thư giãn  và yên bình nhất.

Ting… Ting.

Có một tin nhắn gửi vào điện thoại của tôi, tôi nhanh chóng chạy vào trong phòng để xem là ai gửi, Thật bật ngờ… đó là tin nhắn của một người bạn,  người bạn này luôn thúc giục tôi phải làm việc thật chăm chỉ để có thể nhanh chóng đạt được thành công. Nhưng sự thật là tôi thấy nó quá khó. Tuy nhiên, với tính cách của tôi thì làm gì có chuyện tôi chịu thua dễ dàng như thế.

Đọc xong tin nhắn, tôi vội vàng  đánh răng rửa mặt  rồi đi nấu bát mỳ ăn cho đỡ đói. Lúc này thì bố mẹ tôi cũng đã đi làm, chỉ còn mình tôi thôi, thế nên tôi thoải mái nấu nướng rồi bày bừa.  haha, thật ra là tôi nấu ăn không được ngon cho lắm, vì thế tôi toàn canh lúc bố mẹ không có nhà mới dám nấu.  haizz, nói thật thì tôi cũng cố học hỏi trên mạng cách nấu ăn như nào cho ngon, nhưng có vẻ cái môn nấu ăn này nó không hợp với tôi.

Thôi bỏ qua đi, giờ thì tôi cũng đã nấu xong bát mì, vâng mất khoảng 10 phút đấy, bình thường người ta nấu có 5 phút thôi, nhưng tôi đây còn phải nghiên cứu nữa, và lần nào cũng thế tôi bỏ hẳn 10 phút vào cái việc nấu bát mì luôn, nghĩ thôi cũng thấy chán.

 Sau khi ăn sáng và dọn dẹp nhà bếp xong, tôi lại lật đật đi lên phòng và mở cái máy tính lên để chuẩn bị làm việc. cái công việc của tôi thì nó cũng chẳng có gì lạ đâu. vì ai đọc đến đây thì cũng thừa biết là tôi làm việc gì rồi. 

 Tôi mở máy tính lên và bắt đầu nghe một bài nhạc vào buổi sáng để tịnh tâm, sau đó bắt đầu viết truyện. À… ờm, thực ra là tôi viết không được hay cho lắm, nhưng đam mê mà, ai mà bỏ cho nổi. Tôi vẫn nuôi hy vọng là một ngày nào đó mình sẽ trở thành tác giả truyện nổi tiếng trên toàn thế giới. mọi người có thấy các ước mơ của tôi nó cao sang không, haha. Mà thôi, không giỡn nữa, tôi bắt đầu làm việc đấy.

Sau một hồi  cao hứng, thì tôi cũng bắt đầu làm công việc của mình, tôi tranh thủ lúc đầu óc đang thoải mái để viết truyện, vì thế mà tôi đã rất nhanh viết được gần một trang giấy A4. Hưm… tôi khá hài lòng với tốc độ này,  nếu cứ giữ tốc độ như thế thì có lẽ một ngày tôi có thể viết được  3 tập truyện luôn ấy chứ.

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy là mình nên tự thưởng cho mình một thứ gì đấy, có thể là một chút đồ ăn vặt, hoặc một chút thời gian để nằm suy nghĩ về cuộc sống chẳng hạn. Úi giờ, nếu mà nghĩ về cuộc sống thì có vẻ như ngày nào tôi cũng nghĩ rồi,  thế nên tôi quyết định thưởng cho bản thân một chút đồ ăn vặt.  Ôi, mấy cái đồ ăn vật nó khiến tôi mất đi lí trí luôn rồi này, tô cứ thế bước nhanh về phía cầu thang và chuẩn bị đi xuống dưới nhà thì bỗng nhiên tôi cảm thấy đầu mình hơi đau. Nhưng mà nó cũng chỉ đau có một chút thôi nên tôi lại cố gắng đi xuống, nhưng càng đi tôi lại cảm thấy  đầu đau nhức dữ dội, chân tay của tôi trở nên run rẩy và không còn đứng vững được nữa. Cả cơ thể của tôi ngã xuống trong vô thức, tôi cũng chẳng biết tôi đã ngã xuống cầu thang và lăn mấy vòng nữa, vì lúc này tôi cảm thấy mơ hồ lắm rồi. tôi cảm thấy đầu mình hơi lạnh nên tôi cố cho tay lên sờ thử thì bất ngờ thật đấy, toàn là máu không à.  Và với cái chứng sợ máu như tôi, thì tôi đã ngất đi luôn chứ không phải tốn thêm giây nào để nhớ với nhung nữa.

Và rồi, lúc đôi mắt tôi từ từ hé ra, tôi lại cứ nghĩ mình nằm trong viện cơ, nhưng không phải. trước mắt tôi toàn là một màu đen, tôi còn chẳng nhìn thấy cả bàn tay của mình nữa. Lúc này tôi sợ lắm, nhưng biết làm gì ngoài hét lớn bây giờ.

A… 1 tiếng la thất thanh vang lên, nhưng rồi đợi một hồi lâu cũng chẳng thấy ai  hay bất cứ thứ gì cả. 

Chuyện quái gì đây, mình đang ở đâu thế này. tôi run rẩy nói và cố mò mẫm trong bóng tối. Bỗng nhiên bàn tay của tôi chạm vào một thứ gì đó.

Úi da… đây là thứ gì. tôi dùng 2 tay để sờ vào cái thứ đó… nhưng tay tôi còn chưa chạm vào nó thêm lần nữa thì  một ánh sáng trói mắt khiến tôi ngã ngửa về phía sau.  

Trong lúc mắt tôi chưa kịp thích nghi với thứ ánh sáng này thì nó lại vụt tắt, tiếp sau đó là những dòng điện cực chạy dài khắp bốn phía, cả bên trên và bên dưới cũng thế, Chuyện này khiến tôi cảm thấy khá sốc, nhưng như này đã là gì đâu, thứ sốc hơn còn ở phía sau, ờ thì… tôi vừa mới nói xong thì nó đã đến rồi.

Một màn hình hiển thị lớn xuất hiện, đã thế  nó lại còn có cả ảnh của tôi trong đó nữa chứ.  Tôi  cố gắng đứng dậy và đi đến gần để xem, ngoại trừ cái tấm hình xinh gái của tôi, thì mấy cái chữ được ghi bên  cạnh tôi chẳng hiểu cái gì hết luôn.

Hửm, ngôn ngữ gì vậy trời.  Tôi vò đầu bứt tai để suy nghĩ xem, nó là ngôn ngữ của quốc gia nào, thì bất ngờ một giọng nói vang lên  khắp 4 phía.

Kích hoạt  đọc hiểu đa ngôn ngữ Thành công.

Ui khá sốc nha,  những thứ mà tôi vừa nghe thấy giờ đây nó lại là sự thật luôn, mấy cái chữ ghi bên cạnh tấm hình của tôi, giờ đây tôi lại có thể đọc và hiểu hết luôn, cứ như kiểu tiếng mẹ đẻ vậy.

 Hưm,  nó ghi gì đây.

 Phương Hoa – 25 tuổi – ế – sở thích: đọc truyện – ưu điểm: thông minh, xinh gái – nhược điểm: lười.

Hả,  ai lười… cái đồ khốn khiếp này, ta mà lười hả. Tôi tức điên lên và lấy tay đập thật mạnh vào cái màn hình   khi thấy nó ghi thông tin của tôi như vậy. 

 Roẹt… Roẹt. 

Bỗng nhiên màn hình bị nhiễu. Và sau đó khi nó trở về trạng thái ban đầu, thì tấm hình và thông tin lúc nãy của tôi đã biến mất. thay vào đó là một tấm hình và những thông tin vô cùng lạ lẫm đối với tôi.

 Honkai Impact] แนะนำวาลคิเรีย Raiden Mei : Herrscher of Thunder [พลังจิต] - Playpost

 Ảnh minh họa: 

Tên: Hana.
 Tuổi: 1.
 Chủng tộc: Dị Tộc.

 Sức Mạnh: 0.0001.

IQ:  Vô cực.

 Vân Vân Và Mây Mây.

 Hả, gì đây.   tôi đã khá bất ngờ trước những thứ này, nhưng khi tôi để ý đến dòng chữ nhỏ nhỏ được ghi ở góc phải màn hình thì lúc này tôi mới thật sự sốc.

 Phương Hoa – 25 tuổi, chết do ngã cầu thang –   Phù hợp với yêu cầu chuyển sinh mà hệ thống đã đặt ra, vì thế. Cá thể phương hoa đã được chấp thuận và được chuyển sinh đến một thế giới khác.

What the Hell. Mình chết thật rồi sao.  Một cảm giác tồi tệ tràn vào trong đầu tôi, tôi còn chưa báo đáp công sinh thành của bố mẹ, còn chưa tận hưởng hết cuộc sống của mình cơ mà, tại sao lại chết vào lúc này. 

Thông báo: Cá thể Phương Hoa Sẽ được chuyển sinh trong vòng 15 giây  sau khi phân tích thông tin và lựa chọn kỹ năng phù hợp với thế giới mới.

Đã xong.

Thời gian đếm ngược bắt đầu.

15.

14.

13.

….

Thế là hết, Bố mẹ, con xin lỗi. Tôi nằm dài dưới sàn và mặc kệ những thứ chuẩn bị đến với tôi.

1.

 Bắt đầu chuyển sinh.

 Toàn cơ thể của tôi bỗng phát sáng, sau đó toàn bộ cơ thể của tôi dần tan biếm thành những hạt sáng rồi biến mất khỏi nơi này.

Và rồi, khi tôi hoàn toàn lấy lại ý thức một lần nữa, thì tôi thấy mình đang nằm trong 1 khu rừng. tôi tính đứng dậy để xem xét xung quanh, nhưng hình như tôi không thể điều khiển được cơ thể của mình thì phải. Lúc này tôi mới nhìn xuống dưới tay.

Cái…  Mình chuyển sinh thành một đứa trẻ sơ sinh luôn rồi. Cảm giác hụt hẫng một lần nữa lại dâng trào trong tôi.

Ủa mà khoan, hình như tôi bị bỏ rơi thì phải. tôi đưa mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm bố mẹ ở thế giới này, tôi  vẫn vô tư nghĩ là bố mẹ đang ở rất gần đây thôi, nhưng tôi nằm co ro ở trong khu rừng này đến tối mù tối mịt rồi vẫn không thấy bố mẹ đâu, Đến bây giờ tôi mới chấp nhận là mình đã bị bỏ rơi ở góc này rồi.

Tôi tủi thân đến phát khóc luôn, không ngờ khi chuyển sinh tôi lại thành trẻ mồ côi luôn. Tiếng khóc của tôi vang vọng trong khu rừng rộng lớn.

Ở một nơi khác trong khu rừng này.

Có một con sói đang cùng đàn con của mình đi tìm kiếm thức ăn, bọn chúng đã đánh hơi thây một thứ gì đó nên liền bứt tốc và chạy thẳng về hướng mà bọn chúng đánh hơi thấy.

Oe… Oe…

mẹ kiếp, đây là tiếng khóc của tôi đấy.  mặc dù trong đầu tôi  thì chỉ muốn gọi xem có ai   ở gần đây không thôi.

Xoạt xoạt. Trong bụi cây bỗng nhiên phát ra tiếng động lạ, càng lúc càng gần chỗ tôi hơn nữa.

Có khi nào là thú rừng đến ăn thịt mình không. Tôi vừa khóc vừa nghĩ trong đầu, và những gì tôi nghĩ nó đã thành sự thật luôn.

Có 6 – 7 con sói đang từ từ đi lại chỗ tôi, bọn chúng nhe những nanh vuốt sắc nhọn ra như kiểu chuẩn bị ăn thịt tôi đến nơi rồi ấy.

Cứu… Cứu Với.  Tôi muốn hét lên như vậy lắm, nhưng từ miệng tôi tuôn ra lúc này chỉ có tiếng oe… oe của một đứa trẻ sơ sinh mà thôi. Và khi tử thần đang cầm dao kề vào cổ của tôi, thì một giọng nói vang lên trong đầu của tôi.

Kích hoạt hệ thống hỗ trợ. Một bảng  hệ thống hiện ra trong đầu của tôi. Ngay sau khi bảng hệ thống này xuất hiện, thứ đập vào mắt của tôi là một dòng chữ ghi kích hoạt kỹ năng phòng thủ.

Ồ, tôi đã chọn nó ngay lập tức, vì trong hoàn cảnh này thì đâu còn thời gian mà tìm kiếm.

sau khi tôi chọn kích hoạt kỹ năng phòng thủ thì ngay lập tức toàn bộ cơ thể của tôi đã được bao bọc bởi một lớp lá chắn điện từ. Lúc này thì mấy con sói kia cũng đã  nhảy bổ vào chỗ tôi, nhưng khi chạm vào lớp lá chắn kia, mấy con sói đã ngã lăn quay ra, đã thế trên cơ thể của bọn chúng còn bốc lên những đám khói.

Tuyệt, tuyệt lắm. tôi mừng thầm vì mình vừa mới được cứu  mạng. Nhưng bỏ qua cái chuyện này đi,  mạng thì giữ được rồi, nhưng chẳng lẽ cứ nằm nghênh ngang trong rừng như này hả.

Tôi suy nghĩ và bắt đầu thử mò cái hệ thống kia xem có cái kỹ năng gì giúp cho tôi không.

Để xem nào.

  Kỹ năng phòng thủ. 

     Lá chắn điện từ. 

           – Hiệu ứng kỹ năng: Tạo ra một lớp lá chắn  bao bọc xung quanh cơ thể, có khả năng phòng thủ bất cứ đòn tấn công vật lý nào.

           – điểm yếu kỹ năng: Vô hiệu với những kỹ năng ma pháp.

 Kỹ năng tấn công.

     Trời Phạt. 
           – Hiệu ứng kỹ năng: Hấp thụ ánh sáng mặt trời, sau đó tạo thành một quả cầu năng lượng trên tay. quả cầu này có thể gây sát thương lên một vùng rộng lớn, tùy vào  nhiệt độ của mặt trời.

          – điểm yếu: Buổi tối sẽ không sử dụng được.

Kỹ năng hỗ trợ.

         – Trăm hoa rực rỡ: Có khả năng né  và tấn công trong trạng thái vô thức.

Kỹ năng độc nhất: Kẻ thao túng tâm lý.

     Hệ thống hỗ trợ.

           – Đẩy nhanh quá trình phát triển cá thể.

           – Tiến hành thu thập dữ liệu thế giới.

           – Tăng tốc, tốc độ tư duy. 

 Và còn rất nhiều những kỹ năng đang tạm thời bị khóa nữa.

  Đọc đến đây thì tôi cũng khá là choáng rồi, vì một cơ thể sơ sinh như tôi mà lại ôm 1 đống kỹ năng như thế. có phải là quá hack rồi không.

Đẩy nhanh quá trình phát triển cá thể sao, cụ thể là như nào nhỉ… mình có nên thử hay không, mà nếu không thử thì chẳng lẽ mình cứ nằm đây rồi đợi chết à. Tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, ngay lập tức tôi chọn hệ thống hỗ trợ – đẩy nhanh quá trình phát triển cá thể.

  Sau khi chọn Đẩy nhanh quá trình phát triển cá thể thì nó lại hiện ra vài dòng nữa.

     –  5 tuổi.

     – 10 tuổi.

     – 15 tuổi.

     – 20 tuổi.

 Hưm, có thể đây là chọn quá trình phát triển, hoặc có thể là một phát cơ thể của mình sẽ phát triển đến độ tuổi đó.

  Thôi kệ, chọn bừa một cái coi sao. nghĩ xong, tôi chọn ngay cái gói cưới 15 tuổi.  cơ thể của tôi bỗng phát sáng và đang dần trở nên lớn hơn, khi ánh sáng vừa tắt, thì tôi đã trở thành 1 thiếu nữ 15 tuổi rồi. 

 A… đến lúc này tôi mỗi nhận thấy, là phát triển đến 15 tuổi thì trên người tôi đâu có mặc đồ, chuyện này làm tôi khá ngượng, nên tôi đã nhanh trí chạy đến cái bụi cây gần đó, rồi ngồi hì hục làm một bộ quần áo bằng lá cây. sau khi xong, thì tôi cũng đã khá hài lòng rồi, tôi quyết định tìm một nơi nghỉ qua đêm nay và cũng tiện xem xét lại những gì mà tôi đã trải qua.  

 Và thế là một chuyện tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra lại vừa mới xảy ra với tôi, liệu chuyện gì sẽ xảy ra với tôi đây… tôi cũng chẳng biết đâu, thế nên mọi người cùng đón đọc nha.

***************  End Chapter 1 ****************

 Góp ý cái vụ chuyển sinh đi mọi người ơi, chứ chuyển sinh kiểu này sao nó lạ quá :v

           

 

Spread the love
Next
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.