Chương 3: rắc rối trên đường phố!!!

Thế là chúng tôi bắt đầu đi dạo trên đường phố. Tôi phải công nhận là đường phố ở đây đẹp và sạch sẽ làm sao, nó nhìn y hệt như đường phố ở đất nước tôi vậy. Gian hàng ở đây cũng đông nữa.

Các món ăn ở đây cũng ngon nữa. Khi chúng tôi thử ghé qua ăn thử ăn vài món ở các gian hàng, chúng đều rất là ngon. Nhưng điều bất ngờ nhất là khi chúng tôi định trả tiền thì họ đều cho miễn phí. Hmm, không biết tại sao lại vậy nhỉ?

“Công nhận chúng ta may mắn làm sao. Mấy lần trước khi tụi anh mua thì đều phải trả tiền hết. Nhưng khi có Rimuru-san ở đây thì đều cho miễn phí.”(Kuro)

“Đúng vậy. Rimuru-san, cậu thật may mắn làm sao.”(Noira)

“Vậy ư? À mà nãy giờ hai người có để ý thấy từ lúc ra khỏi nhà đến giờ mọi người trên phố đều nhìn chúng ta không?”(Rimuru)

Lúc tôi nhìn ngó xung quanh thì thấy ai cũng nhìn chúng tôi, phái nam lẫn phái nữ, mọi người đều y hệt nhau.

“Chắc là do cậu đẹp quá đấy Rimuru-san”(Noira)

“Đâu, đâu có đâu! Tớ có đẹp gì đâu. Tớ là một người trông rất là bình thường mà.”(Rimuru)

“NHÌN NHƯ VẬY MÀ BÌNH THƯỜNG CƠ À!?” Hai anh em họ đồng thanh hét lên.

Tiếng hét to của họ khiến nhiều người trên phố ai cũng nhìn về phía chúng tôi.

“Haizz. Rimuru-san, cậu có biết trong mắt mọi người hiện giờ cậu là gì không?”(Noira)

“Là gì vậy?”(Rimuru)

Là nữ thần đấy! Cậu có biết không!? Nữ thần! Từ trước đến nay có bao giờ xuất hiện một ai đẹp đẽ rồi lại phát ra một hào quang chói lóa như một nữ thần đâu?”(Noira)

Nghe xong lời nói của Noira, ai cũng gật đầu đồng ý với lời của cô ấy.

“N-nhưng… Nhưng mà tớ là con trai. Cậu quên rồi ư? Sao có thể có chuyện đó được.”

Nghe vậy, đám đông bắt đầu “Cái gì?”; “Đó là con trai ư!?”; “Dù rằng đẹp như con gái vậy?”; “Không thể nào!”; “Thôi kệ, dù sao đẹp là được.”; “Cậu đùa tôi ư?!”; ..v.v…m.m… Và việc bàn tán cứ thế tiếp tục.

“Đấy! Thấy chưa!? Tớ đã bảo rồi mà!”(Noira)

Nghe thấy lời nói của Noira và đám đông đang bàn tán tôi không khỏi che mặt lại đỏ vì xấu hổ.

“Haizz. Đúng là bó tay với cậu mà.”

Noira thở dài và cười nhẹ bó tay với tôi. Sau đó chúng tôi tiếp tục đi dạo trên phố.

Đang đi trên phố thì xa xa tôi thấy một bức tượng rất to nằm giữa trung tâm thành phố.

“Đó là?” Tôi hỏi.

“Ah! Đó là bức tượng để tưởng niệm ‘Cửu đại anh hùng‘ và ‘Tam đại thần thú’những người và những sinh vật huyền thoại đã cứu thế giới này.”(Kuro)

(Heh, không ngờ ở đây cũng tồn tại anh hùng đấy)

Đang nghĩ, bất chợt tôi ngó xuống thấy một đám đông đang ồn ào chuyện gì đó

Chạy chen vào đám đông thì chúng tôi thấy một nhóm 8 người nào đó đang gây sự với hai thú nhân cáo trắng đứng chắn cho người mẹ chồn nâu đang ôm bé chồn nâu nhỏ.

(Ảnh mang tính tượng trưng thôi, thực chất hai chị em tôi chế là bạch hồ ly một đuôi nhé)

“Lại là bọn họ à?”(Kuro)

“Họ là ai vậy onii-chan?” Noira bắt đầu hỏi và tôi cũng đang đợi câu trả lời.

“Họ là nhóm ‘Black hound’, một nhóm Mạo hiểm giả rank A. Kể từ lúc em chọn từ bỏ làm mạo hiểm giả, một tháng sau đó, họ đăng ký ở đây và nhanh chóng nổi tiếng vì đạt được nhiều thành tích lớn. Nhưng dù vậy, chỉ vì đạt được nhiều thành tích lớn ấy, chúng bắt đầu kiêu ngạo thích gây chuyện với nhiều người, nhất là dân thường. Từ đó mà mọi người thường tránh dính líu với họ. Còn triều đình thì đã nhiều lần can dự nhưng mỗi lần ấy chúng đều có chứng cứ với lý do chính đáng mà thoát được.”

(Hoho, một nhóm mạo hiểm giả rank A mang tính xấu ư.)

Khi tôi đang nghĩ thì mọi chuyện đang dần tệ hơn.

“Tụi tao bảo là tránh ra rồi mà, chúng bay đ*o có não à!?!!!”(Tên mạo hiểm giả độc ác nào đó 1)

“Không bao giờ!”(cậu bé hồ ly trắng)

“Mấy người nghĩ mình đang làm gì vậy? Mấy người không thấy việc mình đang làm sai trái đến mức nào và nó hoàn toàn không đúng với những gì các ‘Cửu đại anh hùng’-sama đã chỉ dạy à?!”(cô bé hồ ly trắng)

“Đ*o đó thì sao?! Cái gì mà anh hùng chứ, tụi nó chết m* ở đâu đó rồi. Chắc chắn bây giờ tụi nó còn yếu hơn nhóm tụi tao nhiều!”(Tên mạo hiểm giả độc ác nào đó 2)

“Nè aniki, con nhỏ thú nhân kia nhìn khá ngon đấy nhỉ?”(tên mạo hiểm giả độc ác nào đó 3)

“Ờ, đúng vậy. Chắc đem con này về chơi khá đã đấy.”(tên mạo hiểm giả độc ác nào đó 2)

(Vậy là tên đó là tên cầm đầu băng nhóm đó nhỉ) Tôi nghĩ

Nghe xong tên cầm đầu nói, mấy tên còn lại lên tiếng đồng tình với hắn.

“Lũ khốn nạn! Không chỉ rác rưởi, nghĩ sẽ làm những chuyện đồn bại với chị gái của tao, mà còn dám nhạo báng các anh hùng vĩ đại. Thật bất dung thứ!” Nghe xong những lời đó, cậu bé bạch hồ ly bắt đầu gào lên.

Thấy tình hình càng trở nên tệ hơn, Kuro bắt đầu chạy vào can ngăn

“Thôi đi! Đủ rồi đấy! Mấy người không thấy mình đang làm quá rồi à?”

“Oh!? Chẳng phải là Yagami Kuro đây à? Một mạo hiểm giả rank A nổi tiếng của hội. Chỉ vì mày nổi tiếng thì đừng nghĩ mày ngon có thể chơi trò anh hùng nhé thằng ch*!”(tên đầu sỏ)

“Tôi có nói tôi nổi tiếng hồi nào. Mà mấy người dừng lại được rồi đấy. Mấy người nên biết rằng đây là nơi công cộng, cấm đánh nhau.”

“Làm như tao quan tâm chắc! Tao thích thì tao làm, còn mày thôi làm như mình là con người hoàn hảo có đạo đức đi. Tao sẽ đập nát mặt đẹp trai hút gái của mày khiến cho mày cầu xin cho sự dung thứ của tao!”

Thôi, thế là đủ rồi. Thằng này nó quá rác rưởi. Ở đây còn có trẻ em mà hắn có thể phun ra những lời đó. Không thể đứng khoanh tay chỉ nhìn mà không làm gì được.

Tôi bắt đầu rảo bước đứng trước Kuro-san đối mặt với chúng.

“Hả, cô gái ấy là ai vậy?”(đám đông 1)

“Nhìn đẹp như nữ thần vậy.”(đám đông 2)

“Cô ấy định đối mặt với chúng ư?”(đám đông 3”)

“Chẳng phải như vậy là tự sát ư?”(đám đông 4)

Đám đông bắt đầu xôn xao về tôi, nhưng tôi lờ đi. Giờ phải tính sổ lũ này trước đã.

Thấy tôi bước ra Noira cảm thấy lo lắng

(Rimuru-san, cậu định làm gì vậy?)

Thấy tôi đứng đối mặt với chúng, tên cầm đầu lên tiếng

“Cô em nghĩ mình đang làm gì vậy? Mà cô em nhìn đẹp đấy chứ. Đây là bạn gái của mày à Kuro. Cô em, nếu em đang nghĩ đến việc nộp mạng để xin lỗi thay cho thằng bạn trai với mấy đứa thú nhân kia thì lựa chọn sáng suốt đấy. Anh đây chấp nh….”

“Nếu ngươi nghĩ ta định làm thế thì hoàn toàn là một sai lầm lớn đấy.”

“Cái gì?”

“Lý do ta đối mặt với chúng bay là để dạy cho chúng bay một bài học quý giá cho sự rác rưởi của bản thân mình.”

Tôi vừa nói vừa tỏa ra sát khí để đe dọa bọn chúng

Cảm nhận được luồng sát khí ngùn ngụt đó ai cũng lùi lại kể cả bọn khốn kia.

“Co…Con khốn! Mày là thứ quái quỷ gì vậy!?” Tên đầu sỏ cố gắng rặn từng lời hỏi tôi.

“Ta ư? Chỉ là một nhà phiêu lưu đi ngang qua thôi.” Tôi đáp lại.

Tôi đáp xong, hắn ta ra lệnh cho đàn em của mình tấn công tôi nhưng không ai tiến lên. Tất cả bọn chúng giờ đây đều đứng đơ tại chỗ, còn có vài tên thì chân rung như điện thoại vậy.

“Không ai trong số các ngươi nhào vô ư? Vậy thì ta sẽ lên trước.” Tôi bình thản nói.

“Đừng nhây với tao con đ* kia! Nhận lấy ma thuật mạnh nhất của tao đây! [Hắc hỏa]!”

DỪNG LẠI!!!”(Kuro)

Ngay sau khi Kuro-san hét lên thì tên mạo hiểm giả kia đã thi triển xong ma thuật và bắn về phía tôi.

“Rimuru-san!!!”(Noira)

“Rimuru-san!!!”(Kuro)

Thấy tôi bị trúng đòn (thực chất là không 😁😁😁). Hai anh em họ hét lên và đứng đơ người, còn tên mạo hiểm giả kia thì cười hả hê như điên và mấy tên còn lại thì sắp lấy lại ý chí của mình khi thấy đại ca của chúng vì hạ được tôi. Sau đó thì—

“Tên kia! Ngươi nghĩ mình đang làm cái gì vậy hả?!” Từ đám đông xuất hiện một kị sĩ ikemen tóc vàng kim, khoác trên mình một bộ giáp vàng kim chất lượng cao cùng với cấp dưới của mình.

“Đó là!”(đám đông 1)

“Là học trò của ‘Chúa tể của những ngọn lửa Shizuka”, hoàng tử điện hạ Golden-sama!”(đám đông 2)

“Thật ư!? Là Golden-sama ư!?”(đám đông 3)

“Tại sao lại hỏi tôi một câu hỏi hiển nhiên vậy hoàng tử điện hạ? Tất nhiên là dạy cho con ả này một bài học rồi!” Tên đó hét lên một cách sảng khoái.

“Tên khốn nhà ngươi!!! Thật bất dung thứ!!!” Nghe xong những lời nói đó khiến cho hoàng tử không khỏi nổi giận.

Khi chuẩn bị rút kiếm thì—

“Hể! Vậy sao?”

“Hả?!”

Nghe thấy tiếng nói đó tên mạo hiểm giả kia không khỏi bất ngờ.

Bước ra khỏi ngọn lửa đen đó không ai khác chính là Rimuru _____ Bất ngờ thật đấy, đó là hắc hỏa. Nhưng khi Ciel phân tích thì tôi biết được rằng đó chỉ là hàng nhái lại hắc hỏa của tôi. Thế nhưng làm thế nào mà hắn biết được nó vậy. Thôi kệ, hàng nhái cũng chỉ là hàng nhái mà thôi. Giờ thì kết thúc việc này nào.

Khi tôi bước ra khỏi ngọn lửa đen, tên mạo hiểm giả đó nhìn tôi với ánh mắt cá chép quá sốc. Mọi người đều bất ngờ vì tôi không hề bị hấn gì, người không có vết thương nào.

Thấy tôi không bị sao, hắn ta bắt đầu hét lên

“Không thể nào! Tại sao mày còn sống!? Đáng lẽ ra hắc hỏa phải đốt cháy mày cho đến khi không còn hạt tro cơ mà!? Mày đã làm gì con khốn kia!?!!”

Nghe thấy vậy tôi bắt đầu cười khúc khích với khuôn mặt cười đầy sát ý

“Đúng thiệt tác dụng của hắc hỏa là như vậy. Thế nhưng, thật đáng tiếc phải thông báo cho ngươi rằng đó chỉ là hàng nhái thôi. Để ta cho ngươi thấy hàng thật là ntn!”

Vừa nói tôi vừa đưa tay lên trời. Thế là một hắc hỏa to đến mức bao phủ hết bầu trời xanh rộng của đất nước này. _______ Với sự chứng kiến của toàn thể nhân dân của đất nước này, nhiều người sốc và sợ, còn có nhiều người tưởng rằng tận thế đã đến với đất nước họ.

Nhưng những người không ở trung tâm thủ đô không hề biết rằng hắc hỏa ấy được tạo ra bởi một người.

Những người đang chứng kiến cảnh tượng này không đổi kinh ngạc vì có người có thể thi triển được ma thuật cấp huyền thoại này.

Lý do ma thuật ấy được xếp vào cấp huyền thoại là vì nó rất ư là mạnh có thể hủy diệt một quốc gia.

Ngoài ra, để thi triển được ma thuật cấp độ này phải cần đến hơn trăm ma thuật sư cấp S mới có thể thi triển được. Thế nhưng tại đây, nó lại được thi triển bởi một người duy nhất, đúng nghĩa đen là một người. Điều đó hiện lên trong đầu mỗi người rằng người duy nhất có thể thể thi triển được ma thuật này cho tới bây giờ lại chỉ có một người. Đó không ai khác chính là người anh hùng huyền thoại đã từng vang danh khắp nơi trên thế giới. Khi nhắc đến người đó, không ai không thể quên được người đã cứu toàn bộ thế giới này, biết với cái tên là ‘ Bạch vương anh hùng – Platinum ‘ _________ Khi tôi thi triển ma thuật này nó đã trở thành một quả cầu to chà bá che hết bầu trời đất nước này.

Khoan đã! Ciel! Tại sao nó lại to như vậy?!

<<Vì ngài đang dùng quá nhiều mana!>>

!?

<<Chủ nhân, ngài nên biết gần đây tôi phải tự mình xử lý hết các vấn đề của ngài khi ngài yêu cầu và bỏ bê rồi đấy. Thực tế là ngoại trừ mấy cái ngài vô thức tự đồng ý và tự làm.>>

À rồi. Ok! Tôi hiểu! Tôi xin lỗi!

Có lẽ là ngay sau khi đến thế giới này, bị hệ thống của thế giới này đột nhập bất ngờ, cơ thể của tôi đã trở nên hỗn loạn một tí nên mới vậy.

Chính vì thế nên tôi đã không biết gì để rồi lỡ tay tạo nên cái thứ to đùng này.

Nhiều người đã rất sốc. Còn mấy tên mạo hiểm giả kia ngất hết rồi, tên cầm đầu thì té xuống đất, giữa háng của hắn bắt đầu rỉ ra một vũng nước hôi hám đang bốc lên, cùng với chất rắn màu nâu, mặt hắn thì chảy nước mũi và nước mắt. Thấy tôi đang muốn kêu lên vì thấy gớm đây

Song, tôi bắt đầu lựa lời mà đe dọa hắn và tạo dáng ( thực chất là không cần thiết nhưng tôi nghĩ thần thái cũng rất quan trọng 😁😁😁😁)

“Vậy thì, giờ ngươi tính định làm gì đây?”

“Ưư…ư…ư…”

Thấy hắn không trả lời tôi bắt đầu dồn ép

(Màu đen đậm nghĩa là nhấn mạnh lời đe dọa của main ri)

“Ta hỏi lại một lần nữa, giờ ngươi tính định làm gì đây?”

“Gggeeehihihi… Là… Làm ơn… Làm ơn tha cho… “

“Hả?!”

“Không! Làm ơn tha thứ cho tôi! Tôi hứa sẽ không làm vậy nữa mà?!”

“Hứa ư? Đừng đùa với ta! Ta muốn ngươi thề bằng cái mạng của ngươi cơ!”

“Tôi thề! Tôi thề! Tôi thề! Tôi thề sẽ không làm vậy nữa! Thế nên làm ơn hãy tha cho tôi một con đường sống!!!”

“Vậy thì hãy nhớ lấy. Trước toàn thể những người đang có mặt ở đây ngươi đã thề như vậy. Nhưng nếu như đi trái lại lời thề đó thì ta không chắc rằng ngươi sẽ vẫn giữ được cái mạng chết tiệt đó nữa đâu.”

Nghe hết lời nói của tôi, hắn ta hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Song, tôi ngừng thi triển hắc hỏa.

<<Không hổ danh là chủ nhân, những hành động ấy cùng với lời đe dọa đó trông thật là ngầu lòi và uy nghiêm>>

Wa, Ciel đang khen tôi kìa, ngại quá đi mất thôi.

Tôi bắt đầu đi đến chỗ hai chị em bạch hồ ly để kiểm tra tình hình, hiện tại họ đều ổn, không bị thương ở chỗ nào hết.

“Tụi em không sao hết ạ, cảm ơn chị đã quan tâm.”(cô bé hồ ly)

“Cảm ơn chị nhiều lắm, nee-san!”(cậu bé hồ ly)

(Nee-san!!!!)(Rimuru)

*Crắc crắc ka-boom*

Ughh, hình như vừa mới có gì đỗ vỡ và nổ tung

<<Ngài tưởng tượng quá rồi, chủ nhân. Vả lại, giờ ngài đâu còn có trái tim>>

(Phủ quá Ciel ơi.)

“Ah, xin lỗi nha mấy đứa, thực chất ra ta là con trai.”(Rimuru)

<<Ngài vô giới thưa chủ nhân!>>

(Nhắc lại cho cô một lần nữa, Ciel! Tâm hồn của tôi vẫn là một thằng con trai!) Tôi nói lớn trong đầu.

“Ah, chúng em xin lỗi nhiều lắm!” Cả hai đều cúi đầu xin lỗi tôi

“Không sao đâu, chuyện này xảy ra hoài ấy mà và ta cũng quen rồi.”

<<Ngài hoàn toàn nói dối.>>

(Làm ơn đừng sát thêm muối vào chỗ thương của ta nữa Ciel.)

Thấy cảnh này hai anh em Yagami-san đều che miệng cười vì rất giống với họ khi lần đầu gặp tôi.

Sau đó bọn tôi bắt đầu giới thiệu về nhau.

“Em tên là Shiroinee, còn đây là em trai của em.”

“Em tên là Shiroitou, rất hân hạnh được gặp anh chị Kuro-san, Noira-san, Rimuru-san.”

“Em cũng vậy, rất vui được gặp anh chị.”

“Uhm, anh chị cũng thế.” Đại diện cho cả 3 tôi đáp lại.

“Mà nè, Nii-san. Hồi nãy anh ngầu thiệt đấy. Nhất là chiêu hồi nãy!”(Shiroitou)

“Đúng vậy đấy, Rimuru-san. Anh ngầu thật đó. Lúc anh thi triển cái ma thuật [hắc hỏa] em đã cứ tưởng anh là ‘ bạch vương anh hùng – platinum – sama’ đấy.”(Shiroinee)

‘ Bạch vương anh hùng – Platinum ‘ ư?” Tôi băn khoăn.

“Are? Rimuru-san, lẽ nào cậu không biết về vị anh hùng huyền thoại đó ư?” Noira bắt đầu hỏi tôi.

“Tớ không biết. Đó là ai vậy?” Tôi hỏi.

“Em đúng là một con người kì lạ đấy Rimuru-san.” Kuro-san nói xong hướng tay chỉ vào bức tượng đang đứng giữa.

“Đó là vị anh hùng ta đang nhắc đến đấy, ‘ bạch vương anh hùng – Platinum ‘ -sama “(kuro)

Nhìn vào bức tượng đứng ở giữa đầu tôi bắt đầu hiện lên nhiều câu hỏi, nhiều thắc mắc đang cần được giải đáp.

Đã lâu rồi tôi mới có lại cảm giác này, đúng vậy, là cái cảm giác sốc y hệt như lần đầu tôi chuyển sinh thành slime vậy. Hiện tại bức tượng tôi đang nhìn có hình dáng y hệt như tôi khi đeo mặt nạ của Shizu-san và bộ đồ giống như tôi đã từng mặc khi cứu Myourmiles. _____________ Có lẽ lúc đó tôi không nhận ra rằng kể từ lúc tôi ngất ở thế giới này, lúc gặp những người này, tất cả đều được sắp đặt sẵn bởi một người bí ẩn nào đó và các vị thần ở đây.

Tất cả đều có lý do của nó cả. Sau này, khi bắt đầu cuộc hành trình của mình ở thế giới này tôi mới biết được mục tiêu của mình, đó là tìm kiếm sự thật mà thế giới này đang che giấu cùng với mấy cái giấc mơ tôi thường hay thấy mỗi khi ngủ.

Mọi thứ đã bắt đầu kể từ lúc tôi đặt chân đến đây.

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.