Chương 114: Muốn Manh Động?

“Mừng ngài quay lại, Waka. Em đang cần liên lạc với ngài đây. Thật trùng hợp”(Tomoe)

“Tomoe. Khá ngạc nhiên khi cô đang ở Asora trong thời điểm này. Cuộc điều tra tiến triển tốt chứ?” (Makoto)

Tomoe, người luôn đem đến một ấn tượng thường chỉ trở về vào bữa ăn tối, hiện cô đang ở tại Asora trong thời điểm khá sớm. Thật lạ mà.

Sau khi Tomoe hoàn tất những công việc tôi giao phó, cô đề cập về điều gì đó liên quan đến bốn mùa trong Asora, và đã đi khắp nơi trên thế giới này. Cô từng nói muốn sở hữu một tấm bản đồ thế giới lúc chúng tôi trông thấy dạo trước, và tôi nhớ không lầm thì đã đồng ý để cô có được nó.

Dù bay lượn khắp nơi mỗi ngày, cô ta vẫn xử lý ổn thoả các vấn đề trong Asora, cũng như sự giải trí về ẩm thực Nhật bản đang tiến triển khá thuận lợi nữa. Tôi phải ngã mũ cúi đầu trước phong cách làm việc này. Tính hiệu quả đó thậm chí còn cho phép cô khởi đầu một doanh nghiệp trong thế giới hiện đại ấy chứ. Tấm bản đồ thì có vẻ hơi đắt đỏ, nhưng vì cảm thấy sẽ rất cần thiết trong tương lai, nên tôi mua luôn mà chẳng cần do dự.

“Vâng, liên quan đến điều này. Em đã tìm thấy không ít các địa điểm hội tụ đủ khả năng. Không phiền nếu phải tiến hành lúc Lễ hội kết thúc, nhưng em muốn nhận được một sự chấp thuận từ Waka”(Tomoe)

Lễ hội trường, hừm. Khi đề cập về chủ đề ấy, không chỉ Mio, cả Tomoe cũng bị cuốn hút. Kết cục, nó trở thành đề tài mà ai nấy đều phấn khởi hết thảy. Tôi quyết định đặt luôn tuần lễ này như một kỳ nghỉ tại Asora. Dù cho có gọi là một tuần lễ hội đi nữa, kết cục, mọi người sẽ vượt qua chúng chẳng khác gì những ngày bình thường đâu, Ema vừa đã nói thế vừa nở một nụ cười gượng gạo. Những con người thực sự siêng năng mà. Tôi đã nói với bọn họ hãy tổ chức vài sự kiện nho nhỏ trong gia đình đi, nhưng tôi tự hỏi sẽ có bao nhiêu người thực hiện điều đó đây.

“Một địa điểm phù hợp à. Và chúng ta sẽ làm điều gì đặc biệt sao? Nếu chỉ mở một cánh cổng và trở về, ngay bây giờ tôi sẽ thực hiện nó”(Makoto)

Sẽ chẳng mất quá nhiều thời gian đâu. Trên thực tế, chưa hề có bất kỳ một kẻ nào xâm nhập thông qua những tàn dư của cánh cổng, thậm chí nếu xuất hiện một trong những phiền phức xác đáng đến Tomoe và những người khác, tôi chỉ việc quay về Asora và xử lý chúng thôi.

“… Waka. Sự thật chắc rằng ngài đã rất nổ lực để sở hữu sức mạnh cho riêng mình, và quá tốt khi ngài cảm thấy tự tin hơn, nhưng đánh giá khá cao bản thân thì không thích hợp chút nào. Có câu: bên kia ánh sáng chính là bóng tối”(Tomoe)

“Tôi không có ý định kiêu ngạo đâu, nhưng Tomoe và những người khác nhận biết chúng thì tốt rồi. Chúng sẽ  củng cố cho tôi thêm tự tin. Mà gì vậy. Một nơi nguy hiểm đến thế sao?” (Makoto)

Ý nghĩ trong tôi cho đến lúc này vẫn không thể đánh giá thứ gì đó cao hơn được. Và nếu Nữ thần có đột nhiên tấn công đi nữa, Asora vẫn còn các biện pháp phòng thủ.

“Một khu vực hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của Quỷ tộc. Nơi mà ngay cả hân tộc có liên tục chiến thắng và tiến lên phía trước, vẫn phải mất rất nhiều năm để đặt chân đến đó”(Tomoe)

“…”

Củ lạc giòn tan?

“Và số quỷ tộc chiếm đóng cái nơi gần giống phế tích của một thị trấn hân tộc ấy, xem nó như pháo đài của họ vậy. Sẽ là một kế hoạch rất ho lao khi để lại tàn dư từ một cửa ngõ dẫn đến Asora tại một cơ sở thuộc Quỷ tộc như thế, nguy hiểm hơn nhiều so với hân tộc đấy ạ”(Tomoe)

“…”

Thật tình. Sao một nơi hợp ý Tomoe thế này lại rất nguy hiểm chứ hả? Nếu là nơi nào đó trong hoang mạc, chúng tôi sẽ khởi hành ngay lập tức mà chẳng cần nghĩ ngợi gì. Tôi cũng linh cảm một điều gì đấy rất tệ. Một bất hạnh sẽ xảy ra sao? Một lần nữa bất hạnh lại tái diễn ư?

Tôi cũng muốn được hạnh phúc mà, ai hiểu cho đây?

“Waka?” (Tomoe)

“… Đúng rồi, cô… cô định sẽ làm gì? Ngoài ra, cô chưa thông qua tôi mà liên lạc với pháo đài của Quỷ tộc ấy rồi hả?” (Makoto)

“Em dự định là… Được rồi, em lên kế hoạch ở một khoảng cách an toàn mà. Trên tất cả phương diện thì em vẫn chưa tiếp cận pháo đài ấy. Theo phân tích thực tiễn tại địa điểm điều tra và các thông tin thu được, có thể đưa ra vài ước tính đấy”(Tomoe)

Trong lúc nói thế, Tomoe moi ra một tấm bản đồ màu sắc sặc sở. Nhưng cái tấm bản đồ khi trước có màu mè thế này đâu. Chính cô ấy đã tô màu các khu vực nhằm phân chia những nơi từng được điều tra khí hậu, thế nên, nó đã trở thành một tấm giấy đủ màu sắc. Cô ta tô màu lên một bản đồ đắt tiền hả? Không phải cái này rồi. Tấm bản đồ này được Tomoe vẽ lại bằng tay mà. Nếu nhớ không lầm… là vùng nhiệt đới, cận nhiệt đới, ôn đới, khu vực băng giá… và thậm chí còn có sự phân bổ nhiệt độ ở bề mặt khí quyển cũng như điểm tương đồng của chúng đến bốn mùa của Nhật bản nữa. Một số lượng đồ sộ các thông tin được viết ra ở đây. Ngay cả khi chỉ cần lướt sơ qua thôi. Cảm tưởng cứ như đang xem qua các ghi chú của một tuyệt đỉnh thần đồng trong việc tập hợp lại tất cả các điểm quan trọng nhất vậy.

“Và đây hả. Sự chênh lệch về nhiệt độ với Nhật bản, dù mới chỉ là một phỏng đoán, lại phù hợp gần 95% thì… khá ấn tượng đấy”(Makoto)

Tuy nhiên, bao nhiêu lần tôi nhìn vào nó đi nữa, tấm bản đồ này là cả một bí ẩn. Nếu các con số chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, ừm, như thế này. Vẫn rất quái lạ.

Thế mà, tấm bản đồ của thế giới này, dù sao tôi cũng thấy là… Nó mang lại cho tôi ấn tượng như thể ai đó thực hiện một tấm bản đồ mơ hồ về Nhật bản dựa trên một cuốn sách lịch sử ấy. Việc chia chát tỷ lệ không theo một trật tự nào hết khiến tôi muốn bác bỏ chúng, tựa như mấy tấm bản đồ trong thời tiền sử vậy.

Lấy ví dụ, Kyuushu (hoặc ít nhất tôi nghĩ thế), phần dưới được trải ra cứ như một chiếc quạt gấp mà đáng lý phải bị thu hẹp lại chứ. Nơi đó biểu thị phần đất của hoang mạc. Cạnh biên giới Tsige là Kaimon Staits. Xa lộ Vàng chúng tôi thường sử dụng thuộc quận Sanyo, một Meishin mới toanh , và kéo dài đến tận giữa Chuuou, chẳng khác gì một con đường cao tốc cả. Hơn nữa quanh khu vực ấy, chúng ta có vương quốc Limia nằm phía tây, phía đông có đế quốc Gritonia, và hướng bắc, chỗ giữa Kanto, là lãnh thổ của Quỷ tộc. Quốc gia đổ nát Elysion dường như không được vẽ ra chính xác lắm. Và chẳng có một thứ gì được phát thảo tại vùng Hokkaido cả. Chắc bởi nó không tồn tại, hay vì vẫn chưa được phát hiện ra nhỉ? Như thế sao ta, thành thử, tôi đoán chắc nó chưa được khám phá rồi. Tại vị trí biển nội địa, một dãy núi trải dài từ vùng Hiroshima vào tới vùng Shikoku. Chẳng có cái hồ nào gần đó, nhưng khu vực lân cận Rotsgard thì lại xuất hiện hồ Biwa. Tôi không thể ước lượng được khoảng cách thực tế vì thường di chuyển bằng dịch chuyển tức thời mà, nhưng toạ độ địa lý của chúng gần giống như Nhật bản, nên tạo một cảm giác khá dễ nhớ. Có vẻ hai vùng biển tiếp giáp Nhật bản đã được xác định, thế nhưng cả hai lại không có thêm một tí ti thông tin nào được phát hoạ mở rộng thêm. Là vì chẳng còn gì bên ngoài nữa, hay bởi bọn họ vẫn chưa hiểu biết thế giới ở mức độ xa hơn? Nếu sự tương đồng không chỉ dừng lại ở Nhật bản, rõ ràng, mọi lãnh thổ khác cũng phải giống vậy chứ, thế mà các thông tin liên quan đến những đại dương chính nó lại quá ít ỏi hả? Tôi chưa hề nghe bất cứ điều gì liên quan đến chúng cả. Root chắc sẽ biết điều gì đó. Trong lúc nhìn đến nơi Tomoe chỉ vào, tôi nhớ lại vài điều dính liếu đến tấm bản đồ này. Dù sao thì, nơi này, nếu tôi nhớ chính xác…

“Em kiến nghị muốn biến chỗ này thành thuộc địa của chúng ta nếu có thể. Ngài có phiền lòng không?” (Tomoe)

Không vượt quá mức độ của việc tăng tốc, nhưng rõ ràng Tomoe trông thiếu kiên nhẫn rồi.

“Tôi có phiền không ấy hả? Chúng ta đâu thể nào bảo kê nơi đó đúng chứ? Đấy là lãnh địa của Quỷ tộc mà”(Makoto)

“Không thành vấn đề. Miễn sao được chấp thuận, em sẽ quét sạch nơi đó ngay lập tức”(Tomoe)

Dọn dẹp sạch sẽ… Thế ra ý định của cô là hốt xác hết bọn chúng à.

“Cô cũng biết đấy là một pháo đài mà? Làm thế nào thực hiện được điều đó?” (Makoto)

“Hiên ngang đi vào từ chính diện, cho đến khi em diệt sạch tất cả. Không thành vấn đề đâu”(Tomoe) Cô ta… sẽ đi choảng nhau ư? Đừng đề nghị việc đó như thể cô chỉ đang đi dạo chứ. Theo dự kiến, tôi thật không thể đưa ra một quyết định nhanh chóng được. Ý tôi là ‘không thành vấn đề là thế quái nào đây’. Vâng, từ ngữ của cô rất quái lạ.

“… Cho tôi thêm chút thời gian để suy nghĩ đi”(Makoto)

“Không thể trách ngài được. Hiểu ạ. Em mong chờ một phản hồi tốt đẹp”(Tomoe)

Tomoe thoái lui với một nét mặt thoáng chút chưa hài lòng. Không phải vì tôi không tin tưởng nơi cô ta đâu. Thế nhưng, để tấn công một pháo đài, theo dự kiến, một quyết định thật khó khăn. Tomoe đang nghĩ gì về lực lượng quân sự của họ vậy? Và nếu cô tiến hành một cuộc chiến với quân đoàn Quỷ tộc, nó sẽ – chẳng còn nghi ngờ gì – khiến họ quay sang thù địch chúng tôi. Việc ấy có thể biến thành một hòn đá cản đường trong tương lai đấy. “Thật tiếc. Đúng rồi, trong lúc chúng ta tận hưởng Lễ hội trường, cô có thể tiếp tục tạo ra nguyên liệu một cách thoải mái hơn không?” (Makoto)

“Em sẽ làm vậy. Vì những gì Waka đã dạy bữa trước, em bằng cách nào đó đã hiểu ‘nuôi cấy gạo’ như thế nào rồi, thành thử em nghĩ có thể phát triển thêm một số thứ. Nếu mọi việc suôn sẻ, em cho rằng sẽ hình thành các báo cáo mang tính thiết thực trong việc áp dụng vào thương đoàn đấy ạ. Thế thì…”(Tomoe)

“Ổn rồi. Hẹn gặp cô trong bữa tối”(Makoto)

Tomoe quay bước rời đi. Về kiến thức ‘nuôi cấy gạo’, hừm. Mặc dù bản thân tôi vẫn chưa hiểu nỗi một nửa trong số đó. Nhưng cái lúc giải thích chi tiết với bọn họ, Tomoe và Shiki dường như nắm bắt được những thứ gì đó còn vựt ra khỏi chúng nữa. Sự ngưỡng mộ của họ dành cho tôi vào thời điểm đó làm tôi cảm thấy hổ thẹn. Tôi thật chẳng có nói điều gì quá ghê gớm mà. Tôi không chỉ đề cập đến quá trình tạo hình, mà còn giải thích khái quát quá trình lên men nữa. Những sinh vật siêu nhỏ vô hình dưới đôi mắt người thường sẽ ăn đường và tinh bột, và đấy là nguồn gốc của rượu cũng như hương vị từ chúng được tạo nên. Kế đó, một số người đã đam mê khi nếm thử rượu, thành ra tôi bảo họ sẽ tốt hơn để thảo luận về một nơi chuyên sản xuất rượu vang nhằm phục vụ lợi ích ấy. Theo tôi nhớ thì chúng là những kiến thức linh tinh khá hỗn loạn đấy.

Dù vậy, Tomoe lẫn Shiki lắng nghe tất cả cho đến phút cuối cùng. ‘Chẳng phải gạo sẽ được cấy thêm vào một loại thuốc đặc biệt, hay một kiểu chất xúc tác sao?’ Họ đã cảm thán như thế với một sự ngưỡng mộ đến lạ kỳ. Đôi lúc tôi muốn yêu cầu nếu bọn họ hiểu sai lệch đi khi quan sát ký ức của tôi. Chẳng giống như tôi muốn khám phá sự thật một cách cặn kẻ đâu, hay như việc lục tìm thật chính xác về một phần ký ức trong tôi nhằm thu thập thêm thông tin, tôi chỉ có thể lướt sơ qua mà thôi, vâng, rất khó khăn ấy chứ. Hai người họ thì sở hữu năng lực khá tốt, hơn thế còn thu thập rất nhiều thông tin nỗi trôi bên trong ký ức của tôi luôn. Shiki đang nghiền ngẫm về vi khuẩn trong thế giới này tựa như những con người làm việc hăng say trong thế giới của tôi, và tôi tự hỏi anh ta có thể vận dụng được chúng trong quá trình ấy hay không. Anh ta dần xây dựng lên những suy nghĩ vững chắc trong tâm tưởng. Gần đây, hình như Shiki hăng hái hơn vào việc làm vườn cũng như nghiên cứu thực phẩm. Mặc dù chẳng biết việc này là tốt hay là xấu nữa.

Sau khi Tomoe rời đi, tôi cũng di chuyển đến nơi Lâm quỷ tộc cư ngụ để đáp ứng Mondo. Ah, nhắc mới nhớ, anh ta đã đề nghị tôi chấp thuận cho số lượng cư dân Lâm quỷ còn sót lại được di cư. Anh ta muốn tất cả mọi người đều chuyển đến đây sống ha. Một trong số những người lớn tuổi của tộc này, là Nirgistori thì phải, đã nhận ra những người trẻ di cư về đây được nuôi dưỡng vượt lên một cấp độ quá bất thường, và dường như đã khuất phục được hội đồng. Vâng, có thể trên thực tế bọn họ bị hấp dẫn từ những thực phẩm hay các trang thiết bị mà những người trẻ tuổi mang về trong chuyến viếng thăm làng mạc dạo trước. Giờ đây, Phán xét cây có thể khắc phục được rồi, không cần quá lo ngại về bọn họ nữa. Nếu muốn, tôi cũng chẳng cần quan tâm đâu. Vấn đề là khu rừng và một phần bình nguyên bên trong hoang mạc đang được cái đám này kiểm soát. Họ sẽ làm gì với chúng đây? Chúng vẫn còn được giữ lại, nhưng trên cơ bản bọn họ sẽ di cư tất cả đấy. “Wa-Waka-sama?!”

Có lẽ bọn họ nhận biết một sự hiện diện đang tiến đến gần, Lâm quỷ vội vã tiếp cận và phát ra giọng nói khá ngạc nhiên. Sự thật thì tôi ít khi đi một mình đến nơi cư ngụ của Lâm quỷ, thành thử tôi có thể hiểu được sự kinh ngạc ấy. Vâng, tôi không cảm thấy phải cần thiết dẫn Tomoe đi cùng, Mio thì đang nấu ăn trong lúc ngân nga hát, còn Shiki tham gia một cuộc hẹn với Ema, thế nên tôi không muốn chiếm đoạt anh ta đâu. Lúc này, có lẽ Komoe-chan đang ngủ trưa, do đó, khó quá bỏ qua đi.

“Đã lâu không gặp. Mondo ở đây sao?” (Makoto)

“Y-Vâng! Tôi sẽ mang anh ta đến đây ngay lập tức!”

“Không cần đâu. Tôi sẽ đi đến đó. Sau tất cả, tôi có một vài chuyện cần trao đổi với anh ta mà”(Makoto)

“Vậy hãy để tôi dẫn đường cho ngài. Hướng này, xin mời!”

Tôi có thể phỏng đón thông qua cơ thể rằng anh ta khá lo lắng đây, nhưng anh ấy ứng biến đúng cách với tình hình này và hướng dẫn tôi đến gặp Mondo. Phản ứng của họ hoàn toàn khác biệt kể từ cái lúc chúng tôi gặp nhau lần đầu. Một lần nữa tôi phải khẳng định Tomoe quá ‘tàn-‘ , ý tôi là, chương trình huấn luyện khá hiệu quả đấy chứ. “Như tôi vẫn nghĩ. So với những chủng tộc khác, khu vực cư trú ở đây nhỏ hơn nhiều đấy. Trong thời gian sắp đến, cùng với sự di cư của số còn lại đã được quyết định, mọi người có muốn di chuyển đến một khu vực khác không?” (Makoto)

Nơi đây trông giống như một quán trọ hơn một ngôi làng sau tất cả. Thưa thớt vài ngôi nhà tạm bợ, và tôi thì không cảm thấy cái phạm vi này đủ lớn để gọi là một ngôi làng được. Chẳng khác gì một khu vực tị nạn cả.

“Ngài sẽ cấp phép cho sự di cư của tất cả mọi người sao?!”

“Nó vẫn chưa công khai lắm, nhưng trên thực tế sẽ là một thỏa thuận ngầm đấy. Sau nhiều thứ, dường như những Trưởng lão trong tộc các bạn khá quan tâm thì phải. Ngoài ra, trong khoảng thời gian này, mọi người đã giúp đỡ chúng tôi nắm bắt về sự Phán xét cây rồi. Mondo thực sự cũng đã làm việc rất chăm chỉ. Ai cũng nghĩ vậy, kể cả bản thân tôi luôn”(Makoto) “?! Rất biết ơn ngài!! Trong tương lai, chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng hết sức mình trong những nhiệm vụ được giao, cũng như đối mặt với khoá đào tạo nữa!!”

Quá siêng năng. Eris cần học hỏi từ anh ấy. Làm thế nào mà cô ta có thể sống xót trong cái khoá đào tạo địa ngục như thế, và đạt được vị trí cao nhất trong khi vẫn duy trì tính cách đó vậy? Đôi lúc tôi nghĩ cô ta vẫn được xếp vào hàng ngũ thiên tài đấy chứ, trên nhiều khía cạnh kìa. Akua cũng tương tự vậy, cô cũng đâm ra kiêu ngạo, nhưng hành động thì rất nghiêm túc với một ý thức chấp hành tốt, còn cá tính của Eris thì chẳng thay đổi tí ti nào. Ah, tôi phải hỏi thăm Mondo về cách trừng phạt lên Eris mới được. Với tất cả những gì đã diễn ra, cô ta vẫn được các khách hàng tin tưởng, cũng như là một nhân viên quan trọng tại thương đoàn Kuzunoha. Nếu cô thật chẳng làm bất cứ điều gì quá xuẩn ngốc, kế hoạch của tôi sẽ không thay thế vị trí ấy đâu. Có lẽ tôi quá mềm lòng trên phương diện này rồi. Không giống như bọn họ đã liên lạc trước đó, tuy nhiên, Mondo đang đứng bên ngoài ngôi nhà của anh ta trong tư thế chờ đợi. Lâm quỷ tộc, không thể đánh giá thấp bọn họ được. Tôi vảy tay và ra hiệu cho chuyến viếng thăm của mình. Anh ta đáp trả bằng một cử chỉ cúi thấp đầu khá sâu. Vài ngày trước, đến cuối cùng, tôi vẫn chưa thể giới thiệu với Lâm quỷ tộc món chuối sữa được, thành thử sau cuộc chuyện trò này, hãy chiêu đãi bọn họ trong bữa ăn tối hôm nay vậy. Khi tiếp cận vị trí Mondo, tôi đề cập về chuyến di cư trước đó, các việc cần làm tại Rotsgard, và cũng bàn về thực đơn mới luôn. Cuộc đàm thoại tiếp tục với vài chủ đề khác nữa.

Thật là một khoảng thời gian đầy ý nghĩa. Ngoại trừ một điều.

Mondo…

“Cú đấm quan tâm và phát đá cảnh cáo” (Mondo) Tôi là người đã hỏi về cách trừng phạt Eris. Nhưng bạn sẽ mong đợi điều gì sau khi tiếp nhận một phản ứng như thế đây?

———–END CHAP———–

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.