Chương 99: Cùng ăn trưa tại Gotetsu

[Buổi học hôm nay đến đây là kết thúc. Đừng có vào trễ lớp tiếp theo đấy.]

Tôi thông báo kết thúc buổi học cho 5 cái xác và 3 đứa què quặt. Ai da, hôm nay bán hành hơi nhiều mất rồi ~. Về phía tôi, trong 5 phút cuối thì cả ba người đều lâm vào trạng thái gần như không thể làm gì nữa.

Còn về phía mà Shiki quan sát, anh bạn Tích Dịch Sương Nhân hành họ ra bã luôn. Nguyên do chắc vì thiếu kinh nghiệm thực chiến, nhưng tôi nhận được báo cáo là mấy người đó bị đánh rụng đến 4 lần. Điều đó có nghĩa là họ đã dừng trận chiến 4 lần và phải làm lại từ đầu, và dù vậy nhưng vẫn cứ bị đánh bầm dập. Mong là Blue Lizard-kun không trở thành nỗi ám ảnh của họ. Trong tương lai tôi sẽ bảo anh ta phá bỏ giới hạn và để họ đấu với cậu ta thường xuyên hơn nữa. Cố hết sức đi. Vẫn còn hơn 10 trận nữa với Blue Lizard-kun đấy.

[A, Karen Frost. Tôi có chuyện cần bàn với cô. Cho tôi biết kế hoạch sau buổi này.]

“H-Hôm nay em chỉ có lớp của sensei thôi ạ.”

Dù đang mệt nhưng cô gái không bắt tôi phải chờ đợi và nhanh chóng trả lời. Ra là hôm nay cô ấy chỉ học vậy thôi hử. Chỉ có mỗi một lớp buổi sáng thôi sao, sáng dạ quá đấy. Nhưng như thế lại tiện. Sáng nay tôi có ý định sẽ mời một số học sinh có thời gian rảnh cùng đi ăn trưa, nhưng lần này hãy chỉ mời Karen thôi, với Shiki, ba người chúng tôi sẽ cùng dùng bữa trưa. Còn chị em gái nhà Rembrandt, gọi họ đến văn phòng tôi để chào hỏi là được.

[Tốt. Cô thấy đấy, có một chuyện cứ mãi quẩn quanh trong đầu tôi.]

“V-Vẫn còn sao ạ?!”

[Ừ. May mắn thay, có vẻ như côcũng có thời gian. Theo tôi.]

“… V-Vâng ạ.”

Hay lắm.

Sau khi xác nhận ý định của cô gái, tôi rời sân tập với Karen theo sau. Thông thường sau khi tự kiểm điểm, buổi huấn luyện sẽ tiếp tục cho đến phút cuối. Hôm nay tôi cho kết thúc hơi sớm một chút

Bộ 5 đó dù sao cũng khá yếu rồi.

Tuy nói như thế này có không đúng lắm, nhưng tôi nghĩ họ muốn tám chuyện một lúc. Từ ánh mắt của họ tôi ít nhiều có thể đoán ra điều đó. Thực ra, anh chàng Shiki đáng lẽ tử tế đã báo cho tôi tất cả mọi thứ.

Mà, cứ than vãn thoải mái đi. Tuần sau sẽ lại có một buổi học thú vị cho mà xem.

Có lẽ nhận ra nụ cười trên gương mặt tôi. Karen khẽ rùng mình.

◇◆◇◆◇◆◇◆

“Shiki-san! Thật chứ, em cứ tưởng mình sắp chầu ông bà đến nơi rồi!”

“Thằnlằnđángsợthằnlằnđángsợthằnlằnđángsợ.”

“Cái tên người thằn lằn đó là gì thế?! Hắn ta tránh đòn như điên ấy, vừa nhanh, mạnh, lại còn cứng nữa! Không phải là trong báo cáo em chỉ cần viết cái gì cũng quá tuyệt vời và chỉ thế thôi hay saoooo?”

“Thứ đó vốn dĩ… là một con rồng rồi.”

“Nếu vậy thì thầy ta là một Long triệu hồi sư sao? Không, như thế thì dễ thương quá. Nếu được hỏi muốn chọn ai là kẻ địch, tôi sẽ không ngần ngại chọn một Long triệu hồi sư đâu.”

“Oane-cha~n”

“Yuno, đừng có làm cái giọng đáng thương đấy. Chuyện này thực quá ngoài sức tưởng tượng của chị… Có lẽ vì thầy ấy chính là Raidou-sensei!”

Yareyare. Mọi chuyện diễn ra y chang như những gì Makoto-sama nói.

Nhìn những học sinh trước mặt, tôi thầm thở dài.

Từ những gì tôi thấy, Tích Dịch Sương Nhân đã kiềm chế không ít. Không những không mang trang bị thường dùng mà đến ngay cả thủy đao cũng không sử dụng luôn. Từ cậu ta dù chỉ một ít sự nhanh nhẹn thường thấy cũng không có. Và điểm mạnh nhất, tất nhiên, là chiến đấu theo nhóm, không hề biểu hiện ra.

Nói thẳng ra, anh ta chỉ ở mức độ ngang hàng với đám mamono yếu ớt vùng hoang mạc. Vậy mà, 5 cô cậu trẻ tuổi được nói sở hữu tố chất sáng dạ cùng lúc xông lên lại bị quét sách đến tận 4 lần. Thật chứ, quá tệ hại. Makoto-sama tuy đã lường trước đám này sẽ bị đánh bại hoàn toàn, nhưng cũng không đến mức bị quét sạch ngay lập tức như thế, tôi thực ra còn nghĩ chúng ít nhất cũng phải đánh đấm cho ra hồn một chút. Có vẻ như dù là mệnh lệnh của Makoto-sama, rằng tôi cần hành xử ân cần trước bọn nhóc, thì tôi đã quá bất cẩn trong việc đánh giá đám này rồi. Phải tự kiểm điểm mới được.

Dường như Mio-dono đang mất nhiều thời gian hơn dự tính trong việc tìm ra biện pháp chống lại triệu hồi cưỡng bức, do đó mà tôi phải tham gia giúp đỡ một tay, vậy mà, đúng là một đám nhóc phiền toái. Đối với Mio-dono, mối quan hệ giữa chúng tôi không khả quan cho lắm. T-Tôi không muốn chịu hình phạt lột da nữa đâu… Chỉ nói về chuyện đấy thôi mà đã đáng sợ rồi.

“Nào nào, bình tĩnh đi các em. Dù trông như vậy nhưng Raidou-sama thực ra đã phải kiềm chế nhiều lắm rồi đấy các em biết không? Đây không phải là bức tường mà các em không thể vượt qua đâu. Thầy đảm bảo đó.” “Thầy nói dối! Shiki-san, nghĩ kiểu gì thì nghĩ, Raidou-sensei chắc chắc đang cười thầm trong lòng đó!”

“Jin, dù em nói vậy nhưng em có biết những chuyển động của mình khác với mọi khi không? Kẻ địch là một quái vật đấy, hơn nữa, lại còn sở hữu sức mạnh trên vô số loài. Không phải em đã khá lo lắng sao?”

Lo lắng à, chết quắt thì đúng hơn. Tích Dịch Sương Nhân thậm chí còn không sử dụng Uy Hống nữa là. Thật non nớt.

“Đúng… là vậy thật. Đúng là thế nhưng mà…”

“À thì, đúng là Raidou-sama khắt khe thật. Điều đó thể hiện ngài ấy đã đặt không ít mong đợi vào mấy em đấy. Với thầy, trông thấy cách đối xử của ngài ấy với các em khiến thầy có hơi ghen tị.”

“Shiki-san, thầy là loại nổi hứng khi bị bắt nạt à? Nếu vậy thì em cũng…”

“Không phải ý đó Amelia. Chỉ là, đã lâu lắm rồi người đó chưa mong đợi gì ở thầy. Nhìn thấy ngài ta liên tiếp giao nhiệm vụ cho các em, thầy có lẽ đã nảy sinh chút đố kị.” Ngài ta lúc nào cũng cám ơn tôi nhưng số lượng công việc mà tôi được Makota-sama giao lại không nhiều. Nếu có ai đó bảo tôi mối liên kết giữa hai người thực chất đâu phải như vậy, thì tôi cũng đành thừa nhận, tuy nhiên, trông thấy chủ nhân mình tiếp xúc với những học sinh, đôi khi trong tôi cảm thấy chút ghen tị.

(Edit: -_- yaoi hiện rõ mồn một)

Với những than phiền về tiết giảng của Makoto-sama phát ra từ miệng mọi người, trong khi chữa thương cho họ, tôi đôi lúc sẽ la mắng, sửa sai, dỗ dành, đồng cảm hay hay nhiều khi là an ủi. Tôi đã quen với công việc này rồi. Dù vậy, đúng như mong đợi là ngày hôm nay có triển vọng hơn mọi khi.

Tuy nhiên, với chị em gái nhà Rembrandt mới nhập học, tôi vẫn chưa nghe qua câu than vãn nào. Họ đáng ra phải bị thôi thúc bởi cảm giác bối rối trước Makoto tại lần tham gia lớp học lần đầu tiên mới phải. Hai người đã điều hòa được hơi thở và giờ đang kiểm tra lại trang bị của mình.

“Sif-san và Yuno-san. Các em thấy thế nào? Nghĩ mình có thể tiếp tục được không?”

“A, ừm. Shiki-san phải không ạ? Không sao đâu ạ. Tuần tới Yuno và em sẽ đến tiếp.”

“Đúng đó. Giờ mới là bắt đầu thôi! Em chắc chắn sẽ tiếp tục!”

Oya, ngạc nhiên chưa. Xem ra không cần phải quan tâm thêm rồi. “Có vẻ như Makoto mạnh lắm đây” là điều mà ánh mắt họ đang muốn nói. Ý chí của hai cô này vẫn chưa bị bẻ gãy. Dù sao thì, nếu họ không phải là người thiếu nhiệt huyết thì mọi việc với tôi sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Umu, tin đồn nói tích cách của hai chị em khá phiền phức, nhưng hóa ra không thể cứ dựa vào chúng hử. Như này thì có vẻ như việc dạy hai cô nhóc sẽ đáng lắm đây.

Dù đây là một việc của mai sau, nhưng trong tương lai có thể sẽ có lúc Makoto-sama và tôi gặp mặt hai cô gái này với tư cách là con gái của công ty đối tác, nên tôi nghĩ hai bên sẽ có thể tạo ra một mối quan hệ tốt. A, đúng rồi, biết được chỗ ở của họ cũng không phải là một ý tồi. Makota-sama thì chắc đã đến thẳng Gotetsu rồi. Khi tôi kiểm tra, cả năm người còn lại đã tụ tập lại và bắt đầu phân tích đối thủ. Đám nhóc rắc rối không đâu. Nhìn như thể chúng đã lên sẵn kế hoạch trong đầu rằng sẽ cúp tiết vào buổi học tiếp theo vậy.

“Tớ cũng muốn nghe ý kiến của Sif-san và Yuno-san nữa. Có được không vậy?”

Amelia mời hai chị em họ. Dù họ không trực tiếp chiến đấu với cậu ta, nhưng có lẽ cô ấy muốn biết thêm về ấn tượng mà Tích Dịch Sương Nhân đem lại từ một góc nhìn khác. Cô nhóc không thèm nghĩ xem việc đó có làm phiền hai người kia hay không, mà thôi kệ, có tham vọng là tốt.

Những cảm xúc dồn nén của nhóm năm người trước buổi học giờ đây đã hoàn toàn tan biến. Lí do có thể vì họ đã bị ăn đòn quá nhiều. Tuy tôi không nghĩ việc này sẽ khiến họ hoàn toàn mở lòng, nhưng biết đâu đây sẽ là đòn bẩy giúp củng cố thêm mối quan hệ giữa mọi người. Ưu tiên việc cần thiết thay vì nói xấu nhau có lẽ chính là đặc trưng thường thấy ở tuổi trẻ. “Ừ. Chắc chắn rồi, nếu cậu không thấy phiền.”

“May mà chúng mình đã dành thời gian để đề phòng nhỉ, Onee-chan!”

Ra là thế, vậy ra họ đã lên kế hoạch chuẩn bị cho buổi học vốn được đồn đại hết sức khắc nghiệt. Nhưng thực tế mà nói, họ thẳng thắn đến mức khiến người khác phải bật cười. Nếu sau chuyện này mà hai người vẫn còn xấu tính thì tôi chỉ có thể coi họ không khác gì những diễn viên giỏi nhất mà thôi. Có khi chính tin đồn mới là thứ không đúng.

Buổi thảo luận liên quan đến tiết học thú vị của Makoto-sama chính thức bắt đầu. Makoto-sama đã bảo không nên cho họ lời khuyên nên tôi chỉ có thể giữ im lặng. Thiết nghĩ với đám trẻ thì tham vọng quả là một phần dễ thương. Trông thấy những chú chim mới nở ngóng lên đỉnh núi cao hơn thật đáng khen ngợi. Nếu đúng là vậy, thì không thể khác rồi. Dù Makoto-sama đã cảnh báo, nhưng lần này tôi sẽ đánh mắt làm ngơ. Về việc vào lớp kế tiếp, tôi cũng sẽ làm như mình không nhìn thấy gì.

Không nói lời nào, tôi rời đi và hoàn thành công việc tại phòng nhân viên trước khi đi đến địa điểm gặp mặt với Makoto-sama.

Kể từ bây giờ sẽ chỉ là một câu chuyện khó chịu. Ngay cả tôi cũng biết nụ cười điềm tĩnh của mình đang dần nới rộng ra. Người phụ nữ đó, vì mục đích gì mà cô ta lại đến Học viện này?

◇◆◇◆◇◆◇◆

[Là chỗ này.]

Tôi dẫn cô gái đến Gotetsu. Vì mới mở cửa nên bên trong vẫn chưa có người. Tầm 1 giờ sẽ là lúc những người đến ăn trưa lũ lượt kéo vào, nên có thể coi đây như là sự bình yên trước cơn bão.

Thực ra đưa cô ta đến thương đoàn Kuzunoha cũng được, nhưng do nơi đấy không khác nào căn cứ cả nên tôi không muốn đột nhiên mang về một nhân tố bí ẩn làm gì. Chính vì thế tôi quyết định sẽ đưa cô ta đến Gotetstu, nơi mà trước đó chúng tôi đã lên kế hoạch ăn trưa. Thời điểm Shiki hoàn thành việc theo dõi đám học sinh và điều tra địa chỉ của chị em nhà Rembrandt thì cũng vừa lúc đến giờ ăn trưa. Vị của Nabe thay đổi theo thời gian nên thôi không gọi món trước khi anh ta đến đây đi. Nếu chúng tôi ăn xong trước khi anh ta tới thì không hay chút nào.

Tôi sử dụng [Sakai] dựng lên một khu vực cách âm. Như này thì sẽ không cần lo cuộc nói chuyện của chúng tôi bị lọt ra ngoài.

Hừm ~, có vẻ như cô ta không nhận ra tôi đã thiết lập một [Sakai]. Ra vậy, cô ta không thể phát hiện [Sakai] được.

Cái cô học sinh nữ này, tôi đã xem lại hồ sơ của cô ta và cũng đã xác nhận rồi. Biết ngay mà, cô ta đúng thực đáng nghi.

“Raidou-sensei, xin thầy bắt đầu nói lý do vì sao lại đưa em đến đây đi ạ. Thầy thấy có hứng thú với điểm gì đó của em hay sao?” (Karen) Karen, người từng mang một khuôn mặt hết sức mệt mỏi, hiện giờ đang trưng ra một chiếc mặt nạ bình thản khiến người khác phải tự hỏi không biết cô ta có mệt hay không, và gương mặt đó đang nhìn thẳng vào tôi. Thực ra, hồi phục tinh thần chỉ trong một thời gian ngắn như vậy là điều không thể, rõ ràng là cô ta đang cố gắng gượng mà thôi. Hoặc có khi chỉ là do cô ta sở hữu một cơ thể được tôi rèn khác với những đứa bạn cùng lứa, tôi nghĩ vậy.

Hơn nữa, kĩ năng của cô ta. Đem so sánh với những người tôi từng gặp ở Học viện thì cô ta ắt ở top đầu. Không, coi cô ta là học sinh còn lạ hơn. Cái khả năng hợp tác với người chưa từng quen thuộc đó, rồi còn sức mạnh ma pháp và tốc độ của cô ta. Tôi đã cố dụ cô ta bằng cách đánh cho tơi tả và khiêu khích, nhưng có lẽ cô ta vẫn chưa thể hiện ra hết. Đây thực sự là một thái độ tệ hại đối với Jin và những người khác mà tôi đang dạy cũng như với Học viện. Trước sự thật là cô ta đang “che dấu sức mạnh thật của mình”. Shiki cũng đã truyền một đoạn thông tâm ngắn gọn “hãy cẩn thận” cho tôi. Anh ta có lẽ biết điều gì đó về cô gái này. Tôi nghĩ mình đã lôi ra được không ít kĩ năng của cô ta trong buổi học đó. Về nửa sau, có vẻ như cô ta đã nổi hứng. Cô ta sắp đặt vài chiêu trong khi đảm bảo việc đó không bị phát hiện bởi hai chị em gái. Dù đang ở trong tình trạng phải che dấu sức mạnh thực, cô ta vẫn để lộ ra một phần.

[Thực ra, không hiểu sao tôi cứ thấy năng lực thật của côcó hơi không tự nhiên.]

“Năng lực của em sao?” (Karen)

[Đúng thế. Đó không thể là năng lực của một học sinh được. Không những vậy, những ma pháp được sử dụng cho thấy rõ ràng một sự quen thuộc với thực chiến.]

“Em là một sĩ quan ma pháp ở đất nước em đấy ạ. Em đã tham gia một vài nhiệm vụ tiêu diệt rồi. Nếu thầy nghi ngờ, thầy có thể hỏi thêm những người có liên quan.” (Karen)

Không chút ngập ngừng, Karen nói về tiểu sử của mình. Cô ta nói về quân đội của vương quốc với một cái tên dài không cần thiết một cách đầy tự hào. Có lẽ bản thân tiểu sử của cô ta không sai chút nào. Cô ta dù sao cũng nói rất tự tin. Mà, cũng còn tùy thuộc vào thời gian và phạm vi mà cô ta đã chuẩn bị.

Đây là điều tôi nghĩ nhưng, có lẽ, người có tiểu sử như vậy, Karen Frost đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi. Và có lẽ, cô ta đang đóng giả người đó bằng cách sử dụng vẻ ngoài của Karen Frost.

Giả danh.

Thâm nhập vào một quốc gia, thăng tiến, gia nhập Học viện Hoàng gia, trở thành một binh lính và thuyên chuyển đến Rosgard. Thay vì tạo ra một tiểu sử phức tạp đến vậy, tôi nghĩ chỉ cần thay thế người có tiểu sử tương tự sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhất là khi người đó đến từ một vùng đất xa lạ.

[Tôi nghi ngờ liệu cô có thực sự là Karen Frost hay không. Tôi đã đọc tiểu sử của Karen Frost rồi. Y như cô nói, do một tình thế đột xuất mà cô có cơ hội trải nghiệm trong quân đội và cho đến giờ cô vẫn còn giữ vị trí đó.] “Dù biết nhiều đến vậy mà thầy vẫn còn nghi ngờ sao? Em là Karen Frost độc nhất. A, không lẽ, sensei nói vậy chẳng qua vì muốn biết thêm về em? Nếu là vậy thì em…”

[Biết ngay mà, quá kì lạ. Có ai lại đi hành xử như vậy sau khi bị nghi ngờ không? Đáng lẽ ra phải tức giận chứ nhỉ?]

Tôi tảng lờ những lời của Karen. Không phải vì tôi quan tâm đến sinh mạng của một hân tộc đâu. Chỉ là để cô ta hành xử như vậy trong khi mang hình dáng đó không khác nào báng bổ người đã khuất. Việc đó khiến tôi cảm thấy hơi chút giận dữ.

Có khả năng toàn bộ những phỏng đoán của tôi đều sai lầm. Nhưng thái độ của cô ta gần như không thể đọc được.

“Vì ngay việc nói ra những lời đó đã thấy lố bịch rồi nên em thậm chí còn không thấy giận dữ.” (Karen)

[Một chiến dịch được triển khai đột xuất sao. Không lẽ cô quen biết Karen Frost vào thời điểm đấy à?] “Fufu, sensei à. Sức mạnh của thầy đúng là phi thường đấy, nhưng em chưa từng nghĩ thầy lại là loại người cứ nói mãi về những chuyện khó hiểu cả. Em sẽ không đến lớp của thầy nữa đâu. Em cũng không cần bữa trưa làm gì. Em xin phép.”

Trong khi biếu hiện một thái độ bình tĩnh, Karen đứng dậy từ phía đối diện.

[Karen, cô không thấy tò mò vì sao tôi nghi ngờ cô không phải là người thật sao?]

Không phải người bình thường sẽ muốn biết lý do vì sao ai đó lại nghi ngờ nhân dạng của mình à? Liệu họ sẽ bỏ đi không chút hỏi han ư? Vậy mà, cô ta không những không theo đuổi vấn đề, mà còn cố lảng tránh, đó là cảm giác của tôi mang lại. Thậm chí ngay lúc này cô ta còn đang cố gắng chạy trốn.

Cô ta dường như không mảy may giận dữ, và khuôn mặt của ấy hiện lên khó đoán mỗi khi cô ta cố cười. Ban đầu cô ta tỏ vẻ dễ bảo, nhưng có lẽ đây một kĩ năng được dùng khi đàm phán. “… Chắc chắn rồi. Nghĩ em là một người hoàn toàn khác chỉ vì những kĩ năng không tự nhiên đúng thực mang cảm giác quá vội vã. Thầy định nói cho em biết lí do sao?” (Karen)

Tất nhiên. Đã mất công mời cô đi ăn trưa thì đương nhiên phải có ý như vậy rồi.

[Bởi vì vẻ ngoài mà cô đang cố che dấu đang hiển hiện một cách rõ ràng trước mắt tôi đây.]

“Fufu, thầy thấy con người thật của em sao? Những lời đó ẩn chứa tình cảm đó à?” (Karen)

[Ý nghĩa của chúng không khác gì ngoài những lời tôi đang viết.]

“Em xin lỗi, thầy đã mất công đến vậy rồi, nhưng em phải từ chối lời tỏ tìn-“

[Dù không có sừng, nhưng làn da xanh lam đó, một quỷ nhân thì có việc gì tại Học viện chứ hả?]

Những lời của Karen dừng ngay giữa chừng. Trước sự bất ngờ, cô ta ngay lập tức mở to mắt. Việc cô ta nhanh chóng nở một nụ cười lôi cuốn chắc hẳn vì muốn che dấu đi điều đó. Tại Tsige và Hàn Lâm Trấn, thực ra đã có vài lần gián điệp muốn thử thâm nhập vào Thương đoàn Kuzunoha. Thời điểm đó, Tomoe-sensei và Shiki-sensei đã dạy cho chúng rất nhiều bài học và thực hành. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhận được một nụ cười thân thiện như vậy, tôi luôn cảm thấy họ có động cơ ẩn giấu thứ gì đó. Dù vậy nhưng đây lại là điều mỗi mình tôi nghĩ. Có vẻ như họ làm vậy vì không muốn đối phương nhận ra sự kích động của mình và cùng lúc đó cố gắng bí mật trấn tĩnh lại bản thân. Đ-Được rồi. Xem ra giờ thì cô ta sẽ không chạy trốn giữa chừng đâu. Có vẻ như tôi sẽ câu được không ít thời gian cho đến khi Shiki tới. Có khi ban nãy ngoan ngoãn ăn trước sẽ hay hơn. Trong tôi cũng lo lắng quá mà.

“Xin thầy đừng đùa nữa. Chỗ nào của em trông giống một quỷ nhân chứ ạ?”

Karen xoay người để cho tôi thấy. Nhưng miễn là ma pháp đó không ảnh hưởng đến tôi, cô ta vẫn trông giống như một người màu xanh lam.

[Tất cả mọi thứ. Làn da xanh lam của cô, đôi mắt đỏ. Tóc vàng. Hơi dài. Tôi không hề thấy một chút hân tộc nào ở đây hết. Để tôi nói trước điều này, ảo ảnh nửa vời không có tác dụng lên tôi đâu.]

“…”

[Cô đã gϊếŧ Karen và thay thế cô ta. Mọi chuyện là như vậy đúng không? Quỷ nhân không sừng.]

“…”

Không nói một lời, Karen khẽ phản ứng trước nửa sau những dòng chữ được viết ra của tôi. Cơ mặt cô ta khẽ co giật, hay có vẻ như vậy. Nếu vậy thì… [Ta muốn ngươi trả lời câu hỏi của ta. Tên quỷ nhân không sừng.]

“… Thật không ngờ ta lại bị phát hiện nhanh đến vậy… hơn nữa, lại còn quá thẳng thừng nữa. Raidou hử. Một tên giáo viên kì lạ.”

[Cô thừa nhận rồi đúng không?]

“Ờ. Ta không có ý định sẽ nói cho ngươi biết mục tiêu của mình, nhưng ta không phải là Karen Frost. Ngươi nói đúng nhưng…”

[Sao?]

“Đừng bao giờ gọi ta là không sừng một lần nào nữa. Ta gϊếŧ ngươi đấy.”

Trước người phụ nữ đã gỡ bỏ mặt nạ Karen, tôi có thể trông thấy thứ gì đó mờ ảo tỏa ra từ đường viền của cô ta. Cô ta có lẽ đã hủy lớp ngụy trang của mình. Và một sát ý mãnh liệt được bắn ra. Thứ này phần nào dễ đón nhận hơn so với Sofia, nhưng mà, tôi nghĩ mình đúng là không giỏi đối phó với cơn giận của một người phụ nữ. Được nuôi nấng trong một gia đình nơi có những người phụ nữ mạnh mẽ, nên điểm yếu của tôi không phải là thứ có thể thay đổi ngay thời điểm này được. Tôi chỉ là không thể gạt nó đi mà thôi, nên hiện giờ cứ lờ nó đi là được.

[Có phải Karen đã…?]

“Ờ, y như ngươi nói. Nhưng kẻ làm điều đó không phải là ta. Là do hành động của đồng đội Karen. Ta chẳng qua tiện tay tìm thấy tiểu sử của cô ta nên nắm lấy cơ hội luôn.”

[Ra vậy, là đồng đội của cô ta. Karen Frost thật tội nghiệp]

Tôi thực ra không quan tâm lắm đến việc cô gái đó đã chết như thế nào. Mọi chuyện y như tôi suy đoán, nhưng tôi thậm chí còn không quen với Karen. Hân tộc gϊếŧ hân tộc không phải một việc quá lạ thường. Và thời hiện đại cũng không có gì đổi khác.

Không cần hỏi làm chi. Tôi có thể hình dung vì sao tên quỷ nhân trước mặt tôi lại ở một nơi như này. Hân tộc và Quỷ tộc dù sao cũng đang xảy ra chiến tranh. “Ara, không ngờ ngươi lại lạnh lùng đến vậy đấy. Mà nói, nữ nhân tên Karen đó từng được gọi là một hiện tượng phi thường, nhưng mặt khác, cô ta có vẻ như đã gây ra không ít hiềm khích. Nè, ta hỏi ngươi một chuyện được không? Ngươi là hân tộc đó à?”

[Tôi không biết lý do vì sao lại có câu hỏi đó nhưng, đúng vậy, tôi đúng thực là một hân tộc.]

“Hể ~ hân tộc hử ~… Mà dù gì cũng có nhiều loại. Nhưng lạ thật đấy. Sau khi nhìn thấy một quỷ nhân thì các ngươi thông thường phải nhìn chằm chằm ta với ánh mắt đỏ ngầu chứ nhỉ.”

[Tôi..]

Aaaa, phiền phức quá!

“Tôi về phía chống lại sự phân biệt chủng tộc. Dù có một làn da xanh lam thì cũng chả sao, miễn có thể trao đổi ý nghĩ thì họ chẳng khác là bao so với con người cả.” (Makoto)

“?!! Ngươi… có thể nói tiếng của quỷ nhân?! Nhưng, cụm “phân biệt chủng tộc” thì đây là lần đầu ta tiên được nghe đấy. Dựa vào những lời ngươi nói, ý ngươi là miễn có khả năng tham gia một cuộc trò chuyện thì vẻ ngoài không hề quan trọng đúng không?” “À thì, ừ, kiểu vậy đấy. Vậy, tôi nên gọi cô như thế nào đây? Làm ơn chừa cái tên Karen ra nhé. Đó dù sao cũng là tên của người đã khuất. Tôi vẫn muốn nghe thêm một số chuyện, nên xin hãy cho tôi biết tên cô.”

“Cái đó… không cần thiết đâu.”

Người phụ nữ nheo mắt tỏ chút u buồn. Thậm chí có thể nói bộ dạng dó trông thật tội nghiệp. Trước sự thay đổi biểu cảm đột ngột của cô ta cùng với đôi vai trùng xuống, tôi vô thức cảm thấy cử chỉ đó thật dễ thương, đối lập nét cám dỗ thường thấy ở cô gái.

“…”

“Với ta, một tên hân tộc mà lại có thể nói chuyện bình thường với một quỷ nhân thì có hơi, không, là hết sức thú vị mới đúng, nhưng, ngươi biết mà đúng không? Ta phải tiêu diệt ngươi bằng mọi giá. Ngươi dù sao cũng sẽ chõ mũi vào công việc của ta thôi. Do đó mà ta không cần thiết phải nói tên cho ngươi.” “Tên của người phụ nữ đó là Rona. Cô ta đã vứt bỏ họ của mình rồi. Cô ta là một trong những quỷ tướng của quân đội quỷ tộc, Raidou-sama.” (Shiki)

“?!!”

“Shiki hử.”

Luồng sát khi đang lấp đày căn phòng đã bị xóa tan bởi giọng nói của một người thứ ba. Y như việc dập tan cái nóng mùa hè bằng việc dội nước vậy. Và sự việc diễn ra tức thời y chang đã góp phần khiến tôi có cảm giác như giống hệt như việc dội nước. Rona sau khi xác nhận sự hiện diện và lời nói của Shiki, nhanh chóng vào thế chiến đấu.

Muộn quá đấy. Nhưng giờ thì có vẻ như chúng tôi cuối cùng cũng đã có thể nói về nhiều chuyện rồi. Cái tên Shiki đó, anh ta đúng thực biết cô ta. Rona hử. Việc cô ta vứt bỏ họ của mình và không có sừng, mang lại ấn tượng của một người phụ nữ bí ấn. Mặc đồng phục học sinh với một cơ thể trưởng thành, tôi thật lòng chỉ có thể thấy nó không khác gì cosplay cả và điều đó khiến tôi chẳng biết nhìn vào đâu. Cái cách cô ta mặc bộ đồ trễ hẳn xuống càng khiến tôi nghĩ như vậy hơn Ngoài ra, một quỷ tướng hử. Đây sẽ là lần đầu tiên tôi gặp mặt đối mặt với một quỷ tướng bên phía quỷ tộc.

Biết ngay mà, đúng là một chuyện rắc rối.

Trong căn phòng tràn ngâp sát ý từ nãy đến giờ, tiếng bước chân của Shiki vang lên và sau đó anh ta ngồi xuống. Tôi vẫn ngồi tại vị trí của mình. Và Rona-san người từng cố rời căn phòng trong bộ dạng của Karen, vẫn đang đứng.

Như thể mất kiên nhẫn trước cái lườm của Shiki, cô khẽ thở dài và một lần nữa ngồi xuống.

Một bữa trưa lạ lùng được bắt đầu tại Gotetsu.

*=*=*=*=*=*=*=*=*=*=*

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.