Chương 89: Chuyện phiếm-Mio, nấu ăn và Anh Hùng

“Ehm, rong biển dày và cá khô… phải không nhỉ?

Người đang sải bước trên đường là một người phụ nữ không phù hợp với hình ảnh khu chợ thị trấn cảng chút nào cả.

Ở nơi đó, hiện lên là khung cảnh buôn bán nhộn nhịp của các mặt hàng đa dạng bày bán hai bên đường, và tiếng chào hàng đinh tai của những người chủ tiệm.

Nơi mà không có những gian hàng là con đường, điều đó đã biến nó thành thành một mê cung phức tạp với những lối đi có hình thù bất thường.

Những người dân thường thấy trong khi đang đi xuống con đường thì đa phần đều cởi trần hoặc cùng lắm thì họ cũng chỉ mặc một chiếc áo cộc mỏng. Số lượng đàn ông lực lưỡng thì rất nhiều.

Cô ấy rõ ràng là không quen với nơi này, và cô mang trên mình bộ trang phục xanh chàm quá đậm đến nỗi dường như đã bị sắc đen xâm chiếm lấy, và chắc chắn cô là một tồn tại không thuộc về nơi đây.

Bộ đồ tên kimono có lẽ là một phục trang chưa một ai trong thị trấn cảng từng thấy bao giờ.

Và hơn nữa, xoã ra là mái tóc dài tới lưng chừng vai của của cô ấy, mái tóc toả ra một ánh đen bóng mượt và đã được cắt tỉa một cách đẹp đẽ. Rồi còn đôi mắt dài đen láy, còn đôi môi đỏ mọng rực rỡ nữa. Vẻ đẹp lung linh sắc màu đó được toát ra một cách rõ ràng trong mắt những người xung quanh.

Với trang phục và ngoại hình của cô được kết hợp với nhau, chúng khiến cho bất cứ ai đi qua cũng đều phải quay lại ngoái nhìn. Người đó là một trong những viên ngọc đẹp nhất của thương đoàn Kuzunoha, Mio.

Đại diện của cô, Makoto, hiện đang ở Hàn Lâm Trấn và đã hoàn tất việc khai trương cửa hàng ở nơi đó. Tomoe người vẫn luôn đồng hành cùng với cô thì lại nhận nhiệm vụ từ Makoto và đi đến một nơi rất xa rồi, nên bây giờ Mio chỉ có một mình thôi.

Nhưng cô ấy lại không hề rảnh rỗi.

Để khám phá thị trấn cảng như Makoto đã dặn cô ấy, cô ấy đi trên con đường đi về phía bắc của Tsige và đến thị trấn này, một thị trấn nằm ở sát biển.

Nó không phải là một thị trấn lớn. Nếu so với Tsige, thì kích thước của thị trấn này rõ ràng là nhỏ hơn nhiều.

Những vùng lân cận có một con đường bộ để phân phối hàng hóa được gọi là xa lộ vàng, nhưng sự phát triển của thị trấn này lại hơi bị hạn chế.

Nếu đi bộ, thì đối với hân tộc sẽ mất đến một vài ngày, thì người ta sẽ xuất hiện một vài thắc mắc.

Bất kể nó là gì, vị trí này là thị trấn cảng Koran được ban phúc đến một mức độ nào đó, lại không có sự liên thông trực tiếp với tuyến đường thương mại của rìa thế giới và ngay cả khi họ có tiềm năng để tiếp nhận các tàu buôn của các tầng lớp thượng lưu, thì họ vẫn không đạt đến quy mô đó. Một thị trấn đáng thương.

Ngay cả vậy, rõ ràng là không cần thiết phải so sánh nơi này với Tsige về những sản phẩm từ biển. Có rất nhiều nguyên liệu Mio mới thấy lần đầu đang được bày bán ở chợ.

Tuy nhiên, có vẻ như thứ cô ấy đang tìm hoặc thứ gần giống như vậy, cô ấy vẫn không thể tìm thấy nó. Mio dừng chân và thở dài.

“Mình không thể tìm thấy bất cứ thứ gì giống với tảo bẹ và cá ngừ vằn gì cả”

Thứ Mio đang tìm là những nguyên liệu khá phổ biến ở thế giới của Makoto.

Chỉ có vậy thôi, nhưng đây không phải là những thứ Makoto yêu cầu.

Sau khi Mio tách ra khỏi Makoto, cô đã thưởng thức những món ăn và cô ấy đã đi tới hầu hết các quán ăn và quán bar nổi tiếng ở Tsige. Makoto đã đồng hành cùng với cô ấy trong việc ăn uống khi họ đi dạo và chấp nhận những món ăn mà cậu giới thiệu, nhưng cho dù nó có nhiều đến đâu, thì vẫn có một giới hạn. Có một vài nơi cô ấy vẫn chưa đến, nhưng rõ ràng là cô ấy sẽ đi hết tất cả sớm thôi. Đối với Mio, người yêu quí Makoto và thức ăn ngon, thì việc không tìm thấy nguyên liệu là một vấn đề đáng lo ngại. Và cơ hội đã đến.

Tomoe nói một cách vô tư.

“Vậy thì, sẽ thật tuyệt nếu Mio làm đồ ăn mà Waka thích phải không?”(Tomoe)

Đối với Mio, những từ này như là lời sấm của thần linh.

Cô ấy tự…làm thức ăn.

Đối với cô gái người chỉ biết ăn thức ăn được đem tới cô ta, tác động của những từ đó khiến cơ thể cô ấy chao đảo. Và sau đó cô ấy nhìn Tomoe với một vẻ mặt nghiêm túc, cứ như đang nhìn một thiên tài vậy.

Chính là nó.

Nếu cô tự làm, thì cô có thể tạo ra bất cứ thứ gì cô ấy xem là mùi vị lí tưởng. Kể cả mùi vị mà Makoto muốn, cô ấy có thể tạo ra được nó, đó là những gì cô ấy nghĩ.

Để khởi đầu, cô ấy đã cố gắng tái tạo lại thức ăn mà cô đã ăn từ trước đến giờ. Nhưng cô đã phải kinh ngạc.

Cô ấy không hề biết một chút gì quy trình nấu ăn cả. Cắt, hầm, luộc, chiên; đó là mức độ mà cô ấy có thể xử lí được, nhưng các bước cao hơn thì cô không thể làm được.

Có những người ở Asora biết nấu ăn, và cô ấy đa phần là được dạy bởi những người orc trong việc nấu ăn và điều đó đã nâng cao trình độ của cô ấy.

Ngay cả vậy, cô vẫn không thể đạt đến được trình độ thức ăn cô ấy đã ăn ở Tsige. Mio, đã giảm các nhiệm vụ mà cô ấy nhận ở Mạo Hiểm Hội, đến lại các quán ăn và quán bar rồi cúi đầu trước những đầu bếp ở đó.

Cô thử thách thức ở đó một vài lần và thất bại. Và rồi Mio đã bắt đầu hiểu những phần cơ bản của việc nấu ăn, và có một chút tôn trọng đối với những người cô không thể sao chép món ăn họ làm. Đó là lí do tại sao, đối với Mio người muốn được dạy công thức và kĩ thuật, việc cô ấy cúi đầu là bình thường. Ngoài ra, những người chủ cửa tiệm và đầu bếp thấy được điều này thì không thể cưỡng lại được. Ở Tsige, các mạo hiểm gia và những người có liên quan, không ai là không biết đến Mio. Và rồi cô ấy lại đột nhiên cúi đầu để xin được dạy nấu ăn mới ghê chứ.

Những người đầu bếp đều cho thấy một sự tôn trọng mà một người nhìn vào sẽ không biết ai là người đang cần nhờ vả, và thực tế là họ chấp nhận yêu cầu của cô ấy ngay lập tức. Có điều, còn có những thỏa thuận giữa những cửa hàng cạnh tranh và các công thức bí mật, nên có những phần họ không thể dạy cô ấy; đó là những gì họ cầu khẩn với mồ hôi hiện rõ trên mặt. Tất nhiên, Mio gật đầu đồng ý với họ. Cô ấy nói với họ rằng chỉ cần dạy một vài món ăn, và cô ấy không có ý định cản trở công việc kinh doanh của họ nên không cần nói cho cô công thức bí mật và kĩ thuật đâu.

Và thế là, bỏ qua thời gian ngủ, Mio đến các phòng bếp để được chỉ dạy và có một số trường hợp cô ấy bắt kịp tốc độ của họ và kết hợp cùng họ. Sau một tháng, Mio đã có thể nấu ăn, không đến mức hoàn hảo, nhưng cô ấy có thể hiểu được các yếu tố cơ bản của thức ăn ở Tsige và bắt chước chúng. Các phần phức tạp như là kĩ thuật tay và nước sốt, cô ấy vẫn chưa đạt đến trình độ của họ, nhưng đó là một tốc độ chóng mặt sẽ làm bất cứ ai phải ngạc nhiên.

Điều này có thể lạc đề, nhưng Mio người mà thường hay đối xử lạnh nhạt với các mạo hiểm giả, lại dùng ngôn ngữ trang trọng với những đầu bếp. Và bởi vì điều đó, ở những quán ăn, quán bar, và những nhà trọ mà gần những nơi trên; thái độ của cô ấy với những mạo hiểm giả trở nên ngoan ngoãn hơn.

Và thế là bây giờ. Mục tiêu của Mio ở nơi thị trấn cảng này chính xác là để tái tạo lại thức ăn Nhật Bản.

Thức ăn ở thế giới của Makoto, chủ nhân cô ấy. Trước khi bắt đầu đi tới Học viện, Makoto đã giải thích cho cô ấy về thế giới mà cậu ta đến từ đó. Và Mio, xem việc được thấy những phong cảnh và thức ăn là điều không thể, thì cô thật sự rất buồn. Nhân tiện, cô ấy thực sự không có ấn tượng đặc biệt gì về huyết thống của Makoto cả. Shiki thì cực kì hứng thú và làm một số việc khá là rắc rối, nên anh ta đã được thưởng cho một cú đấm sắt của Tomoe, nhưng đằng này Mio thật lòng không quan tâm việc Makoto đến từ đất nước nào, không, cho dù cậu ấy đến từ thế giới nào đi chăng nữa, điều đó sẽ không thay đổi. Cậu ấy là người chủ nhân duy nhất và không thể thay thế được. Đó là lí do tại sao, không cần quan tâm đến quá khứ của cậu ấy, cô ấy cũng sẽ không cảm thấy phiền đâu. Thay vào những việc buồn chán đó, cô ấy lại hứng thú về những món ăn Nhật mà Makoto đã ăn, vì những thứ này quan trọng hơn. Nền tảng của món ăn Nhật thì khác với món ăn của Tsige. Thay vì sử dụng thịt, cô ấy cảm tưởng rằng họ dùng thủy sản nhiều hơn và cô ấy nghĩ rằng thị trấn cảng sẽ là một manh mối, nhưng…

“Không ổn. Đầu tiên, ở đây không có nhiều đồ ăn phơi khô. Từ những món ăn Nhật mình thấy được trong những kí ức kia, thứ duy nhất mình có thể tái tạo được đó là trứng ốp la. Mình đã nhờ Tomoe hợp tác cùng và tìm cách thức để nấu nó, nhưng có vẻ như tảo bẹ và cá ngừ vằn mới là thành phần thiết yếu. Gạo và miso đang được tái tạo bởi Tomoe rồi, nên cứ để việc đó cho cô ta, mình nên tập hợp nhiều loại nguyên liệu và học các cách nấu ăn khác nhau, và còn nữa…”

Mio người đã tự quết định một ngày nào đó có thể cung cấp thức ăn Nhật cho Makoto ở Asora, đã đặt khá nhiều kì vọng vào thị trấn cảng, Koran. Tuy nhiên, sự thật là cô ấy không thể tìm thấy những nguyên liệu đó, và thành phần quan trọng như cá khô thì lại cực kì khan hiếm. Đến mức mà khiến cô ấy tự hỏi có phải thị trấn này không nghiên cứu chuyên sâu về kiểu quy trình sản xuất này không nữa.

“Cá khô? Thứ được phơi khô dưới mặt trời à? Hmph, ở quanh khu vực này không có ai lại đi phơi cá để ăn cả và nếu họ muốn vận chuyển cá đi đến những nơi xa thì họ thường đóng băng chúng.”

“Dù sao thì thứ quan trọng nhất ở đây đó là sự tươi ngon của cá mà. Không có ai muốn trải qua những rắc rối để mà phơi khô chúng đâu. Ừ thì, có lẽ sẽ có vài nhà phơi khô chúng trong một đêm nhưng…”

“Chúng có số lượng thấp nhưng, ở những nơi như là của hàng lưu niệm hay những cửa hàng bán sỉ thì có thể sẽ có một ít” Cô ấy đã đi và hỏi thăm xung quanh, nhưng câu trả lời mà cô nhận được lại không thể nào trông cậy vào được. Ngay cả vậy, vẫn có chút thông tin về cá khô đấy. Vấn đề ở đây là tảo. Ngay cả khi miêu tả cho họ đặc điểm của chúng, họ đều làm khuôn mặt như thể họ chưa từng nghe thấy nó bao giờ, và khiến Mio chán nản.

Sau khi đi một vòng quanh chợ, Mio quyết định kiểm tra bãi biển.

Bởi vì cô ấy được dạy rằng nơi mà cá được phơi khô là trên bãi cát ở biển, cô ấy nghĩ rằng có lẽ cô ấy có thể tìm thêm được thông tin từ những người thật sự làm những việc này. Cô ấy cảm thấy như cô ấy đang bám víu vào một chút hi vọng mỏng manh vậy.

“Có phải là nó không. Nó có một mùi đặc trưng ấy. Giống như còn sống, hay đúng hơn… một mùi tanh mình đã ngửi thấy được ở trong thị trấn nhưng cùng lúc cũng khác biệt thật. Fuh~, mặc dù vậy lẽ ra phải có những thực vật biển trôi dạt trên biển chứ. Tại sao mình không thể tìm thấy được gì hết vậy?” Trong khi nhìn những sản phẩm ở phía xa, Mio thất vọng trước sự thật rằng chỉ có mỗi cá và cá ở đó thôi. Lướt mắt qua một phần của bãi biển, có một đống màu đen ở đó và Mio nhận ra rằng đó là rong biển đã trôi dạt vào bờ.

Ở nơi mà sỏi đã rải rác khắp nơi và gỗ được tập trung lại một chỗ, một cái giá được tạo ra ở nơi mà ánh sáng mặt trời chiếu vào dễ dàng. Những con cá được đặt ở đó. Những con nhỏ được để nguyên và những con còn lại bị cắt mở ra.

“Nhắc mới nhớ thì, cái mùi của cá còn tanh hơn là thịt của gia súc. Mình cảm thấy rằng ngoài hầm xương của gia súc trong một thời gian dài để làm (súp) Dashi, thì không có nguyên liệu nào phù hợp với nó cả. Tomoe-san từng nói với mình rằng:”Đó là lúc mà tảo sẽ vào cuộc-nan ja”, và nói rằng có một phương pháp đặc biệt. Mình tưởng rằng quy trình cơ bản để nấu súp với xương gia súc và xương cá và kể cả nguyên liệu thì đều giống như nhau, nhưng có lẽ không phải trong trường hợp này nhỉ…” Cuối cùng, cô ấy không thể thu thập thêm được bất cứ thông tin mới từ những người công nhân. Tuy nhiên, cô ấy đang nghi ngờ về suy nghĩ của mình và tiến gần tới cái khối màu đen ở bãi biển.

Một người công nhân nói: “Đó là rác của biển đấy”, nhưng Mio không quan tâm.

“Có một vài cái khá là ấm khi chạm vào và một vài thì khá mỏng. Có khá là nhiều loại. Khi mình nhìn kĩ vào màu sắc của chúng, thì có màu lục và lam, và có cả màu đỏ nữa. Và vị của nó thì… ara. Giòn rụm và ngon. Nói thứ này là rác, thật là lãng phí. Cái này là… well, độ dính nhẹ thì đáng lo ngại, nhưng nó có thể ăn được. Còn cái hơi ấm ấm thì có một ít bột màu trắng dính vào nó-desu wa ne. Heh~, cái này có vị mạnh. Vị thơm của nó như là biển, một mùi thơm. Thứ bột màu trắng cũng không có độc. Từ những gì mình biết, phần bị phơi khô thì bị cứng lại còn vị của nó lại mạnh lên. Không phải nó khá là đạt tiêu chuẩn như là một nguyên liệu đấy chứ-desu ka? Gezz, họ đúng là chả biết gì hết mà” Để cho Tomoe có thể kiểm tra nó, Mio tìm những cái có trạng thái tốt. Những người đang phơi khô cá tập trung lại ở xa và nhìn cô ấy một cách kì dị với một khuôn mặt thể hiện sự ghê tởm. Nhưng ở giữa đám đông, một ai đó quay mặt qua chỗ Mio, giơ hai tay và bắt đầu hét lên.

Nhưng Mio người đang tập trung vào việc chọn rong biển, nên không hề hay biết chuyện này.

Một vài người nhìn vào người đã hét, nhưng Mio lại tập trung vào miệng của cô ấy. Sau khi họ tạo tiếng ồn thì cũng là lúc Mio nhận ra. Nhưng điều đó đã quá muộn.

“Đủ rồi… chuyện gì đang diễn ra vậy? Ah, có lẽ các người thấy hiếu kì sau khi thấy tôi ăn rong biển phải không hả? EH?!”(Mio)

Một cú va chạm đột ngột đến từ phía sau.

Nếu đó là người bình thường, thì đó chắc chắn sẽ là một đòn tấn công chí tử. Đó là độ mạnh của đòn tấn công mà Mio đã nhận. Mio người đã đứng dậy từ tư thế ngồi xổm với hai tay đầy rong biển, đã hoàn toàn mất cảnh giác. Nếu cô ấy trải ra một “mạng lưới” và mở rộng vùng nhận thức thì đó đã là một câu chuyện khác, nhưng Mio không chuyên nghiệp đến như vậy trong việc nhận thức những thứ xung quanh. Không có bất kì sự chuẩn bị đàng hoàng nào cả, cô ấy nhận đòn tấn công và bị thổi bay đi.

Mio đang ở phần trong của bãi biển một tại một khoảng cách khá xa, đòn tấn công đến từ phía sau trong khi cô ấy đang kiểm tra rong biển.

Một âm thanh lớn của nước trộn lẫn với tiếng ồn của sóng biển nâng lên.

Đúng vậy, Mio hoàn toàn bị đánh văng ra biển.

Những nguyên liệu mà cô ấy đã cẩn thận lựa chọn và đang ở trong tay cô ấy, bị buông ra bởi đòn tấn công bất ngờ. Và bị cuốn đi bởi sóng và biến mất trong lòng đại dương rộng mở. “…”

Mio đứng lên một cách lặng lẽ.

Ở vai cô ấy, có một con thú dữ màu bạc đang bám vào cô ấy, cắn cô ấy mạnh một cách mạnh báo. Nó đá cơ thể của Mio vài lần bằng hai chân sau của nó và từ cái hàm đang chuyển động của nó, mọi người đều có thể thấy con thú vẫn đang tiếp thêm lực. Tuy nhiên, Mio không biểu lộ bất kì phản ứng nào.

Từ phần cát của bãi biển, có một cái bóng đang chạy đến chỗ Mio, và nó được phản chiếu trong tầm nhìn của cô ấy.

“…Mình đã bị ướt nhẹp rồi”(Mio)

Một tiếng nói lạnh thấu xương cất lên.

Một con sói lớn đến nỗi có thể chạm xuống đất nếu nó duỗi chân ra, phải dừng những cú đá lại. Đó là danh tính của con thú đã tấn công Mio.

Nhưng con thú dữ và khổng lồ đó bị dọa bởi những lời nói của Mio và sự yếu đuối hiện lên trong đôi mắt của nó. Từ cổ họng của nó, một tiếng rên phát ra.

“…”

Sử dụng tay phải của cô ấy, Mio nắm lấy cổ của con sói bạc đang cắn vai trái của cô một cách lạnh lùng.

Đó là một sự thể hiện sức mạnh mà không ai có thể đoán được đó là từ một người phụ nữ, cứ như vậy cô ấy túm lấy con sói đang ở vai cô và đập nó xuống biển vậy.

Vai của Mio không hề có một vết thương nào. Nó chỉ để lại một dấu vết nhỏ trên bộ kimono cô ấy đang mặc. Tấm vải chống lại được đòn tấn công của con sói rõ ràng không phải là một con quái thú bình thường. Và rõ rằng đó cũng không phải là một bộ kimono bình thường nốt.

Mặt khác, con sói, khi mới vừa bị đập xuống đất, đã yếu đến nỗi mà nó còn không thể đứng dậy đàng hoàng được. Nó đang đẩy cơ thể của nó lên bằng hai chân trước, nhưng hai chân sau của nó lại không làm theo. Nó chỉ có thể nhìn Mio trong khi rêи ɾỉ một cách yếu ớt. “Chết đi, đồ khốn”(Mio)

Mio lấy cái quạt xếp ra từ ngực của cô và xếp nó lại.

Nhìn con sói với ánh mắt lạnh lùng không có chút sự thương xót , cô vung nó trong một hơi.

Một khoảng cách mỏng như tờ giấy.

Cái bóng đen chen vào không gian giữa đòn tấn công của Mio và con sói, và chạy qua trong khi ôm con sói.

Cú chạy đó chắc hẳn là khá tuyệt vọng. Không hề nới rộng khoảng cách với Mio, tư thế của cái bóng đổ sập xuống.

“…”

Mio, với không khí nguy hiểm vẫn còn xung quanh cô, dừng chuyển động của mình lại và nhìn vào kẻ phá đám đang quỳ gối

*Zuu Zuu

Một âm thanh bất thường phát ra tại chỗ đó. Kẻ xen vào đang suy nghĩ âm thanh đó là gì, tập trung vào nguồn gốc của âm thanh đó.

Vùng biển ở trước cú vung quạt của Mio…

Không quan tâm về sự xáo trộn đó, vùng biển đang mang những con sóng… đột nhiên bị chia ra làm hai. Đại dương bị chia thành một khoảng dài vài chục mét từ chỗ Mio đứng và đáy biển bị lộ ra.

Đó chỉ là một hiện tượng kéo dài trong một vài giây, nhưng kẻ xen vào đã nín thở và nhìn chằm chằm vào khung cảnh đó.

“Chủ nhân nó à? Vậy thì đồng hành với nó luôn nhé”(Mio)

Mio vung cái quạt của cô ấy mà không cần nghe câu trả lời của kẻ xen vào, người đã cạn lời bởi hiện tượng trước đó.

“Tôi xin lỗi!!”

Cánh tay mà đã vung đang run run, rồi dừng lại. Bởi vì người đó đã cúi đầu xuống hết mức có thể, trong khi cô ấy tưởng người đó sẽ đứng lên mới đúng.

“…”

Có lẽ người đó đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự hứng thú của cô. Cánh tay của Mio dừng lại và cô ấy đợi những lời tiếp theo của kẻ xen vào đó.

“Khi tôi đi kiểm tra bãi biển, con vật nhỏ này đột nhiên tấn công cô và… đó là lỗi của tôi. Tôi hiểu rằng cô đang tức giận, nhưng làm ơn, tha lỗi cho chúng tôi. Việc điều trị vết thương của cô và sửa chữa bộ kimono đó; tôi chắc chắn sẽ đền bù!” Mio từ từ hạ cái quạt của cô xuống, và bỏ lại vào ngực của cô. Cô ấy tha thứ cho người đó, hay đúng hơn, bởi vì người này kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự hứng thú của cô.

Ở đây, nơi mà người dân không biết đến cái tên của kimono, cô gái tóc đen ở đây nói nó như thể là điều bình thường. Cô gái nhìn chằm chằm vào cái quạt xếp đã được hạ xuống, và có vẻ như toàn bộ sức mạnh của cô đã rời cơ thể.

“Tôi không bị thương nên không cần phải chữa trị. Và sửa bộ kimono của tôi? Thật không may, đây không phải là một thứ mà cô có thể sửa đâu”(Mio)

Có vẻ như cô ấy hơi thất vọng bởi vì dấu răng trên bộ kimono của cô, nhưng nó không bị xé rách. Thật ra, thiệt hại duy nhất đó là những lá rong biển bị cuốn trôi đi và việc cô ấy bị ướt nhẹp.

“T-Tôi xin lỗi”

“Để tôi xem nào, nếu cô giúp tôi và đãi tôi ăn tối, tôi có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra”(Mio) “Nếu có bất cứ điều gì tôi có thể làm! Về bữa tối, xin hãy để tôi mời cô! Cảm ơn rất nhiều!Uhm…”

“Mio-desu. Và quý cô đây là?(Mio)

“Hibiki. Mio-san, tôi thật sự xin lỗi. Đứa trẻ này cũng đã hối lỗi rồi nên…”(Hibiki)

Tại nơi mà cô ấy chỉ, có một con sói đang cong đuôi của nó, nhưng nó vẫn gửi những ánh mắt thù địch về phía Mio. Nó không trông có vẻ gì là hối lỗi cả.

“Hối lỗi ư?”(Mio)

“Xin lỗi! Horn, trở về!”(Hibiki)

Con sói bạc bị bao bọc bởi ánh sáng và biến biến mất vào khăn quàng cổ của Hibiki. Thấy điều đó, Mio hơi nheo mắt mình lại.

“Con sói đó là một tinh linh sống trong một ma pháp cụ à?”(Mio)

“Tôi không biết chi tiết lắm, nhưng nó là một thứ gì đó giống như linh thú bảo hộ”(Hibiki)

“… Tôi hiểu rồi. Vậy thì Hibiki, cô có thể giúp tôi lựa ra những cái rong biển còn trong tình trạng tốt được không?”(Mio) “Rong biển? Uhn… cái này để làm wakame (Trans: một loại tảo Undaria) hay là tảo bẹ? Mio-san là một đầu bếp à?(Hibiki)

Đôi mắt của Mio mở rộng ra trước những lời nói vu vơ của Hibiki. Đối với Hibiki, lí do thực sự khi hỏi cô ấy có phải là một đầu bếp hay không là để sau câu đó hỏi cô ấy là cái quái gì trên đời này. Tất nhiên, cô ấy không thực sự nghĩ rằng Mio người có thể dễ dàng tách biển, lại là một đầu bếp.

“?! Chuyện đó! Có tảo bẹ ở trong đống này à?!”(Mio)

“Eh! Ah, uhm, nó có lẽ là cái to to đằng kia”(Hibiki)

“Cái này?! Hay có lẽ là cái này?!”(Mio)

Sức mạnh lúc trước của cô ấy biến đi đâu mất rồi vậy. Bây giờ cô ấy đang giữ rong biển được chỉ ở mỗi tay và nhìn Hibiki với đôi mắt phát ra một loại sức mạnh khác.

“C-cái mà Mio-san đang cầm trên tay phải có lẽ là… tảo đấy, tôi nghĩ vậy…”(Hibiki) “Tôi không ngờ được rằng những thứ này không những không được bán mà còn bị bỏ đi nữa?!”(Mio)

Vứt đi cái ở bên tay trái, Mio giữ lại tảo bẹ (có lẽ là vậy) ở bên phải cô ấy bằng hai tay và nhìn vào nó một cách nghiêm túc.

(Eh? Có phải cô ấy thực sự là một đầu bếp hay đại loại vậy không? Mình đã nghe được rằng vùng hoang mạc quanh thị trấn Tsige là một nơi mà thường thức không có tác dụng nhưng… có phải thường thức không có tác dụng từ phần ngoài rìa không? Cô ấy không hề bị thương sau khi bị tấn công bởi Horn và dễ dàng tách biển với một cái quạt xếp. Một người như thế mà là một đầu bếp ư…)(Hibiki)

Hibiki nhìn vào Mio một cách nghiêm túc .

“Uhm, Mio-san. Cái mà cô vứt đi có lẽ là một thứ được gọi là wakame và nó được dùng trong miso… ý tôi là, như là một nguyên liệu mà tôi nghĩ là sẽ hợp với món súp”(Hiniki) Chỉ dựa vào vẻ bề ngoài thì cô ấy không chắc chắn, nhưng tiếp tục lời giải thích của cô ấy về cái còn lại mà vừa bị vứt xuống biển một cách thậm tệ. Ngay lập tức sau đó, Mio một lần nữa cầm wakame lên và rửa nó với nước biển.

“Wakame! Đúng vậy, cái này là wakame! Ah, Hibiki-san! Em cảm ơn Waka-sama về cuộc gặp gỡ này!”(Mio)

“Uwa!! Mio-san, Waka-sama là gì vậy? Hay đúng hơn, tôi xin lỗi, đau quá, nó tanh quá. Làm ơn thả tôi ra~~!!”(Hibiki)

Ở bên tay trái cô là wakame, ở bên tay phải cô là tảo bẹ; vừa cầm cả hai, Mio vừa ôm Hibiki khá là chặt và mạnh, mà không hề giữ sức.

Mio không hề để ý một chút gì cả, nhưng đây là cách mà anh hùng của Limia, Otonashi Hibiki và Mio gặp nhau lần đầu tiên.

*~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~*

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.