Chương 73: Phán quyết tại Pháo đài Stella

“C-Cái gì?!”

Vị kiếm nữ vừa nãy mới lui về giờ đã trở lại và lợi hại hơn xưa, với một vầng hào quang bao bọc lấy thân cô.

Cô né tránh đòn nhử của Io với tốc độ ở một đẳng cấp khác hẳn ban nãy rất rõ ràng, và cứ như thế, thanh kiếm của cô lao đến bên sườn của hắn.

Dù cho hắn có gồng cơ bụng của gã đi chăng nữa, thì những đòn tấn công mà trước đó luôn bị đánh bật ra ngoài, bây giờ đây, đã cắt đứt cơ thể của tên khổng lồ, và máu đã chảy ra thành dòng.

“Chém được rồi kìa!”

“Naval, đó là loại ma thuật gì thế?! Hay là mình cũng sẽ lui ra sau và nhờ Wudi niệm lên cho mình luôn nhé!” (Hibiki)

“Hahaha, chuyện đó là không thể đâu Hibiki. Xét cho cùng thì thứ này cần chất xúc tác đặc biệt mới dùng được. Cứ tiếp tục hỗ trợ cho tớ đi, đừng ngừng lại!” (Naval)

Naval chặn Hibiki lại và không để cho cô ấy lui về sau hậu tuyến.

“Wu, wu, nếu cậu đã nắm trong tay lá bài tẩy rồi thì cậu nên dùng nó nhanh hơn chứ! Cậu trông rất lộng lẫy và xinh đẹp lắm đó ~”(Hibiki)

“Chúng ta cùng đẩy lùi hắn nào!”

Tốc độ của Naval từ ban đầu đã nhanh hơn hắn rồi. Kể cả chiến thuật của Io có cho phép hắn tự do di chuyển thân hình đồ sộ của mình với kĩ thuật bo đỳ thật uyển chuyển, nhưng khi đối đầu với cô gái hân tộc với chiều cao khiêm tốn và hắn lại bị thua thiệt về tốc độ, hắn chẳng thể nào tránh được hết tất cả các đòn được tung ra. Bây giờ mấy đòn công kích của cô bắt đầu gây dam lên người hắn, nên có vẻ gió đã bắt đầu đổi chiều rồi.

Vừa cố gắng giữ khoảng cách vừa đủ với hắn, cô vừa chạy vòng quanh tên quỷ tướng trong khi một tay thì chém lấy hắn.

Cả Hibiki cũng chẳng thể nào chen vào được, bởi Naval tung ra liên khúc combo công kích nhiều nhất có thể. Với tốc độ của cô, hắn vô phương chống đỡ và những vết thương tuôn ra máu đỏ tươi.

Nếu so với độ phục hồi thì, tốc độ của những vết thương xuất hiện trên người hắn lại nhanh hơn nhiều. Nhưng nếu cứ thế này thì cô chẳng thể tung ra cú đánh chí mạng được. Vết thương mà cô đã tặng cho hắn ở bên sườn đã dần lành lặn. Nếu như hắn có điểm yếu nào mà cô có thể nhắm tới thì đó là làm hắn mất đi sức mạnh vì mất máu. Như dự tính, hắn không cho phép cô nhắm đến những vị trí hiểm yếu như cổ, ngực và vùng bụng.

Đòn tấn công dùng cả hai tay của cô chỉ để lại những vết cắt nông mà thôi. Cô ấy đổi kiểu chiến đấu để những thớ cơ của hắn không tài nào bắt kịp. Với mục đích chém hắn liên tục, cô ấy di chuyển một cách khó đoán để cái sai lầm vừa rồi không lặp lại lần nữa.

Nhưng trong chuỗi những sự kiện ấy, một hiệp sĩ đã đơn giản là ngừng ngay việc gạt đòn hay chặn đòn lại. Anh nhìn về phía cuộc chạm trán với ánh mắt sửng sốt.

“…Không thể nào…đó là…Dấu ấn Hoa hồng mà. Cô đùa tôi đấy à. Sao cô ấy lại có…” (Bredda)

Có vẻ như anh đã để ý cái gì đó, và anh ta liền quay về phía hậu tuyến nơi mà Wudi đang đứng.

Wudi, người đã biết danh tính thật sự của Bredda, vị hoàng tử Vương Quốc, chỉ có thể đưa mắt nhìn chỗ khác.

Không ai khác trong tổ đội ngoại trừ Wudi, biết được rằng Bredda nắm giữ vị trí hoàng gia. Bởi thế nên anh (Wudi) mới có khá nhiều cơ hội để lấy thêm thông tin từ những người quyền cao chức trọng mà anh không tài nào tiếp xúc được. Trong số đó, cũng có lí do giải thích tại sao Naval lại có thể xoay chuyển tình hình sang có lợi được. Một mảnh của nụ hoa màu đỏ, Dấu ấn Hoa Hồng.

Nó có kích thước bằng một đồng xu, nhưng thực tế nó là một trong những ma pháp cụ chất chứa một lượng sức mạnh lớn đến kinh hoàng.

Đó là vật phẩm nhất dụng (Trans: xài một lần) và khi sử dụng, hoa văn của một bông hồng sẽ hiện lên trên cổ người dùng. Đó cũng là lí do tại sao nó có cái tên như thế.

Tác dụng của nó rất đơn giản. Nó sử dụng nguồn sống làm thức ăn và sẽ ép đưa ra sức mạnh. Khi nó vừa được kích hoạt, người dùng sẽ bị hấp thụ cho đến chết và sẽ bị ăn tươi nuốt sống bởi một sức mạnh mà vật chủ không thể nào chống lại được. Và tất nhiên, nó sẽ cung cấp sức mạnh vượt xa giới hạn bản thân mình.

Còn thời gian kích hoạt chỉ đơn giản là đến khi người đó thăng thiên. Có nghĩa là sẽ không quá lâu đâu. Cho nên mới nói là, để trao đổi cái sức mạnh mà người dùng sẽ không bao giờ đạt được trong cả đời mình, thì cái chết dành cho họ chắc như đinh đóng cột vậy.. “Cái đó mà ….là kế hoạch hả? Naval…cô thật là….” (Bredda)

Một nữ kiếm sĩ chân chính như cô ấy sẽ không tài nào kích hoạt nó được. Dòng suy nghĩ của anh đi đến kết luận rằng chỉ có thể là Wudi hoặc Chiya mới hợp tác cùng với cô ấy.

(Chắc chắn là Wudi rồi. Nếu mà là Chiya thì cô bé không đời nào cổ vũ nhiệt tình đến vậy. Cô ấy tính đi xa tới mức đó chỉ để bảo vệ Hibiki-dono và mình thôi sao?!”)(Bredda)

Đây chắc chắn không phải là tình huống mà mọi người có thể sống sót mà không có ai phải hi sinh cả.

Tuy nhiên, cô ấy lại gánh hết cái trách nhiệm đó về mình và ép bản thân đến đường cùng là điều mà Bredda không bao giờ chấp nhận. Vị hiệp sĩ đã che giấu danh tính thật sự của mình và tham gia tổ đội Anh Hùng, nhưng vẫn chưa có cách suy nghĩ mà một người trong hoàng tộc cần có. Vì đôi lúc, sự hi sinh là cần thiết. Đây là một thực tế mà đến cả nhà chính trị cũng không thể nào tránh được. Và thực tế là, Dấu ấn Hoa Hồng quả thực rất là hiệu quả. Ngay cả ở tình trạng bây giờ, Io, kẻ đã gây bao rắc rối cho họ, giờ đây đã phải chuyển sang lối phòng thủ. Hắn là một kẻ mà dù có dính lời nguyền Tứ Phân (Trans: giảm một phần tư, để vậy hay hơn) mà vẫn có thể chiến thắng.

“Ah, Naval! Đừng làm thế, cái đòn đó là…! (Hibiki)

Chẳng ai biết được lời cảnh báo của Hibiki có đến được tai của Naval hay không. Cô ấy nhảy lên trên không, vung lấy thanh kiếm và chém vào tay của tên tướng quỷ. Và sau đó, cây kiếm tiếp tục đi vào bên trong…và dừng lại.

“Bắt được ngươi rồi nhé!” (Io)

Io ép chặt thanh kiếm và gồng cơ bắp của hắn lên. Và một tay khác tung ra một cú đấm móc hiểm hóc từ bên dưới Naval.

“Chưa chắc đâu!!” (Naval)

Giữa không trung, cô đặt tay phải lên tay trái đang nắm phần sau của cán kiếm và dùng hết sức lực đẩy vào như thể cô dùng cả cơ thể của mình vậy. Naval, bằng cách tung ra cú đá lên người hắn, cô lợi dụng đà để đẩy thanh kiếm đã dừng lại giữa chừng và chém đứt xương và phần thịt còn lại của cánh tay gã. Còn với cú đấm móc đang bay tới người cô, Naval đặt chân cô lên trên nó và dùng sức đẩy để phóng bản thân cô theo hướng của đòn tấn công đó.

Io không hề hét trong đau đớn khi cánh tay hắn đã đứt rời và còn không thèm ngưng nắm đấm của hắn. Hơn nữa, ai cũng thấy rõ ràng là hắn đang đổ mồ hôi hột và trong lúc nhìn tay của gã đang tuôn máu, hắn cuối cùng cũng đã thay đổi cảm xúc, với gương mặt vặn vẹo của gã.

Máu hắn phun ra như mưa, việc này chưa hề xảy ra cho đến tận bây giờ.

“Đáng sợ thật, Bạch nữ nhân. Ngươi nói tên ngươi là Naval à? Dù đã biết một đòn tấn công đang hướng tới ngươi, nhưng ngươi vẫn tham lam cắt đứt cánh tay ta và còn đá bay nắm đấm ta và triệt tiêu chuyển động của nó nữa chứ. Nhà ngươi là Quái Kiếm sĩ hay sao vậy?”

“Được một tên quỷ tướng như ngươi gọi ta là quái vật, thật là vinh hạnh. Giờ ta đã biết cách chém đứt tay ngươi rồi. Với mấy cánh tay bảo vệ ngươi đã đi tong, thì sẽ dễ hơn cho ta để lấy đầu nhà ngươi nhỉ” (Naval) Cô vừa vẫy thanh kiếm cho máu bắn khỏi nó, cô vừa cười to không chút sợ hãi. Cây kiếm bây giờ đã được bao bọc bởi một luồng ánh sáng mờ nhạt và Bạch Hào Quang phát ra từ cô ấy đang ngày càng mạnh hơn. Hào quang sáng chói lan tỏa khắp nơi như đang nhảy múa và rồi tan biến.

“Vậy là hân tộc sở hữu một loại phép thuật mà ta không hay biết à? Thật sự thì ta rất là bất ngờ đấy” (Io)

“Ta cũng ngạc nhiên như ngươi thôi. Với sức mạnh của ngươi, ta chẳng thể nào áp đảo trong cái trận đấu dài đằng đẳng như thế này. Tộc bốn tay nhà ngươi quả như mong đợi. Bọn ta gọi những người như ngươi là thiên tài đấy huh” (Naval)

“…Ban đầu ta chỉ là một tên khổng nhân bình thường với hai tay thôi, ngươi biết chứ? Cánh tay mà ngươi vừa chém đứt có phải của ta đâu” (Io) (Trans: …không lẽ…) Io đáp trả lời khen ngợi của Naval

“Vào cái lúc mà bọn ta bị con nhện tấn công, ta chẳng thể nào cứu sống bạn thân của ta. Khi ta cuối cùng cũng đánh đuổi được nó với cơ thể đầy thương tích, ta trở về với hai tay của anh ta và cấy ghép lên người mình. Mà cũng mất khá lâu mới điều khiển chúng đàng hoàng đó.” (Io) (Trans: biết ngay mà :v)

“Chà, ta thật là vô phép quá. Ta xin lỗi nhưng ta phải kết thúc nhà ngươi thôi. Và còn Hồ nữ nhân kia nữa mà phải chứ? Trong 4 tên quỷ tướng thì ngươi là thằng yếu nhất. Bọn ta không rảnh để mà chơi đùa với ngươi.” (Naval)

Ánh hào quang phát ra từ Naval đã đạt đến cực điểm và bắt đầu yếu dần đi.

Có lẽ cô ấy của nhận thức được điều này, hoặc có lẽ không, khi cô ấy tiến công lần nữa.

“Ta, yếu nhất hả? Fumu, có vẻ như các ngươi hiểu lầm gì ở đây rồi thì phải. Tại sao một tướng quân yếu đuối lại bén mảng ra chiến trường làm gì chứ? Nói về chiến đấu thì ta là kẻ mạnh nhất trong hàng ngũ Tứ đại Tướng quân đấy. Mấy tên còn lại không thể nào đánh bại được ta trong trận đấu 1 vs 1 đâu.” (Io) Vừa hứng chịu những đòn tấn công dữ dội của Naval, Io giới hạn vùng bảo vệ của mình ở những vùng hiểm yếu và làm cho những vết chém nông dần. Trong cái khung cảnh mà máu tươi phun khắp nơi thế này, Io trông có vẻ bình cmn tĩnh thật, nhưng thực tế thì hắn đang cố bố trí lại sức mạnh của mình.

“Vậy đó là tin vui rồi! Nếu bọn ta mà đánh bại nhà ngươi, bọn ta có thể tiến lên nhiều hơn nữa!”(Naval)

Cô gái chẳng hề nao núng trước từ “mạnh nhất”. Naval lại lao hết tốc lực đến tên quỷ tướng.

Vừa xử lí những quả đấm cứ chực tiến tới, cô vừa dùng lực lên cánh tay nắm chặt thanh kiếm và từng chút từng chút một, tung hết sức lực để tấn công, trong khi cố giữ khoảng cách và di chuyển xung quanh hắn.

Giữa lúc đó Naval lùi lại một bước và quay người lại. Cứ như hắn đã đợi đến lúc này, cô ấy đã hành động đúng như hắn đã dự tính. (Không ổn! Naval không để ý à?!) (Bredda)

Bredda nãy giờ chứng kiến cuộc chiến với vô vàn cảm xúc, và sợ rằng Naval sẽ không thể né được đòn tiếp theo mà tên quỷ tướng sẽ tung ra.

Có lẽ vì Bredda chịu ăn hành khá giỏi, nên anh cực kì lão luyện trong việc đọc vị đối thủ.

Lần này, Io di chuyển khi biết thế nào Naval cũng sẽ giữ khoảng cách bởi vì cô không thích tình huống hiện giờ chút nào.

“…Một cú đá?!”

Đúng rồi. Io chưa hề tung ra một cú đá lần nào cả.

Tầm của nó rộng hơn so với nắm đấm. Nơi Naval đang đứng không còn an toàn nữa. Cô đang nằm trong bán kính quét của cú đá đó.

Trong khoảng cách giữa họ mà cô ấy tưởng nhầm là an toàn, một cú đá siêu tốc chẳng hợp với thân hình to lớn của hắn tung ra đến choáng ngợp. Tránh nó là điều không thể.

“Ngươi bất cẩn quá đấy!” (Io) “Thiệt tình!” (Bredda)

Từ bên cạnh của cú đá, một bóng người xuất hiện.

Bredda đã đoán trúng ý định của Io và tiến lên phía trước để hỗ trợ. Nếu chặn đòn từ phía trước thì cực kì nguy hiểm, nhưng nếu tấn công cái chân từ hai bên để làm chệch hướng đường đi của nó thì anh có thể làm được. Quyết định của Bredda thật đúng đắn.

Với cú đá bị chuyển hướng bởi sự cản trở bất ngờ, tất nhiên, hắn liền mất thăng bằng. Mắt của Naval sáng lên với sát khí dày đặc.

“Anh làm được rồi!”(Bredda)

Ngay sau cú đá của Io, Naval liền xông lên. Chuyển động của cô trong khi lan tỏa ánh hào quang trên người thật tuyệt đẹp giống như cô ấy đang khiêu vũ vậy.

Io, người đã đọc chính xác hướng nhắm của cô gái, để một cánh tay đang đỡ lấy thân hình hắn dậy và dùng hai tay còn lại để bảo vệ cổ của mình. “Mình sẽ không ngán đường đâu! Chính lúc này, hắn không thể phản công được nữa đúng không?!” (Hibiki)

Hibiki liền chém đứt thêm một cánh tay nữa và tấn công cơ thể hắn. Nếu ít nhất có thể chặt đứt một trong những cánh tay đang che chắn phần cổ, thì điều đó là có thể.

“Hibiki, cảm ơn nhé!” (Naval)

Trượt qua cánh tay còn lại, thanh kiếm của Naval lao đến cổ Io.

“Nuu wu! Gu!!!”

Cô ấy không thể cho đầu hắn bay khỏi cổ được. Phải dùng hết cả sức lực mới xượt quá tay hắn và đâm thẳng bên cổ của hắn.

Nhưng kiếm của cô, chắc chắn đã xuyên sâu vào cổ hắn. Còn Bạch Hào Quang bao bọc thanh kiếm giờ đã mờ nhạt dần và chỉ bảo vệ cho cơ thể của Naval thôi.

Vị Bạch Kiếm nữ dùng hết sức còn lại để cố gắng chặt cổ hắn bằng cách đặt hết lực lên hướng còn lại.

Nó không nhúc nhích nữa. Thanh kiếm đang đâm xuyên qua cổ hắn không thèm chuyển động đến một li.

“Thật đáng khen ngợi. Nghĩ đến việc các ngươi có thể tiến đến mức này, ta xin lỗi bởi thái độ bất lịch sự của ta khi giễu cợt các ngươi.” (Io)

“…Tên khốn…Cơ thể ngươi đang…” (Naval)

Nước da tím sẫm của hắn bắt đầu chuyển sang màu đen.

” Và nghĩ rằng trong trận đấu này ta sẽ tìm được người có thực lực khiến ta phải bung lụa hết sức thế này” (Io)

Lời nói của tên Hắc Khổng Nhân làm Naval lạnh cả sống lưng. Thanh kiếm mà cô ấy đã dùng hết sức đâm vào cổ họng hắn bị đẩy sang bên cạnh. Rồi…thanh kiếm…gãy làm đôi.

Không bận tâm đến chuyện đó, cô trao đổi ánh mắt với Hibiki và Bredda và liền tạo khoảng cách với Io. Nhưng hắn không hề đuổi theo.

Tên khổng lồ vẫn án binh bất động, với lưỡi kiếm vẫn còn nằm trên cổ hắn. “…Đùa bố mày à? Đừng nói bây giờ mới là hiệp hai đấy nha?” (Hibiki)

Những lời Hibiki thốt lên mờ nhạt dần trong gió. Cho đến tận bây giờ, họ đã chiến đấu với vô vàn đối thủ mạnh mẽ mà có khi họ còn không theo kịp, thế mà tên này còn mạnh hơn gấp bội. Không có tình thế nào oái oăm hơn như thế này.

“Không thể nào. Ngươi còn chưa dùng hết sức để đấu với Naval trong trạng thái đó nữa hả” (Bredda)

Lời của Bredda có phần nào tủi nhục, vì giờ đây anh đã bao phủ trong tuyệt vọng mất rồi.

“Thứ lỗi nhé” (Io)

Io chuẩn bị trong im lặng.

“WUDI!!!” (Naval)

Lời nói của Io bị nhấn chìm trong tiếng hét của Naval và âm vang khắp cả khu vực.

Wudi, giờ đã tỉnh táo hẳn, liền nhanh chóng kích hoạt ma pháp mà anh đã chuẩn bị nãy giờ.

“Chiya, anh sẽ kích hoạt di chuyển cấp tốc. Hỗ trợ anh ngay lập tức!” (Wudi) “V-Vâng!” (Chiya)

Anh liền rút bàn tay của mình lại và nắm chặt cùng một lúc. Đôi mắt anh nhắm đến hướng của Hibiki và Bredda một cách bình tĩnh. Nhưng, anh không hề nhắm đến Naval.

“Eh”

“Uah”

Cả Hibiki và Bredda cảm giác như bị cái gì đó kéo về bên cạnh Wudi.

Anh liền nhắm mắt. Để xác nhận quyết tâm của mình một lần nữa.

Những chuỗi sự kiện không ngờ liên tiếp xảy ra, nhưng anh đã chấp nhận cái tương lai đau buồn mà anh đã bàn với cô ấy thông qua Thông tâm thuật.

Đôi mắt Wudi lại mở rộng và chỉ hướng đến con đường mà Anh hùng Gritonia đã rút. Có lẽ có dăm ba tên lính chắn đường, nhưng không nghi ngờ gì đó là nơi phòng thủ yếu nhất.

Anh nâng cây quyền trượng của mình.

“Wai- Wudi?”(Hibiki)

Anh ta bơ Hibiki luôn.

Thay vào đó, với ma pháp được kích hoạt và được hỗ trợ bằng phép của Chiya, họ liền rút khỏi chiến trường với tốc độ bàn thờ. “Eh, Wudi-san! Naval-san vẫn còn ở đó!” (Hibiki)

“Chiya, em không được ngưng hỗ trợ bằng mọi giá” (Wudi)

“Wudi! Anh đang làm gì thế?!” (Hibiki)

“Bredda-sama. Làm ơn giữ chặt anh hùng-dono. Tôi không bận tâm đâu nếu chỉ là một thời gian ngắn thôi” (Wudi)

Mà không cần nghe ý kiến từ người nào khác…

Wudi hoàn tất lời hứa của mình với Naval và sử dụng ma lực ở chế độ cực đại để mang tổ đội rời khỏi ranh giới nơi chiến trường. Lũ quỷ binh dám đụng vào ranh giới màu xanh nhạt bao quanh tổ đội đều bị cắt làm nhiều mảnh, kèm theo tiếng hét thất thanh của chúng. Họ lao đi với tốc độ kinh hoàng. Kể cả khi họ đến được nơi mà Vương Quốc quân, trong khi họ đang tính giải cứu Hibiki, đang ở, họ vẫn không hề giảm tốc độ lại.

Cho đến lúc ma pháp mất hết tác dụng, anh không nói một lời và ngã xuống rồi ngất lịm. Ở phía bên kia…

Io hiểu rõ ý nghĩa của tiếng hét của Naval, nên hắn liền ra lệnh cho quân lính đuổi theo. Thế nhưng, tổ đội đã di chuyển cấp tốc và mệnh lệnh đó không thể nào được thi hành. Những tên ngu người bám theo cái lệnh đó bị biến thành thịt băm. Còn cái kết giới thì làm hằng trăm mũi tên gãy đôi và chặn đứng mọi ma pháp được thi triển.

“Wudi-dono, tôi thành thật tạ ơn anh” (Naval)

“Kế hoạch của ngươi đấy huh” (Io)

Với vẻ mặt đắng lòng, Io hỏi vị nữ hân tộc còn ở lại.

“Ừ, chuẩn rồi đấy. Lá át chủ bài của ta có hơi nguy hiểm chút xíu à” (Naval)

Vừa nói, Naval vừa đứng thẳng người với thanh kiếm đã gãy. Ánh hào quang tỏa ra từ người cô đã mờ đến mức gần như vô hình, và phần còn lại thì bị phân tán cả rồi.

“Ta thấy ngươi không thể chiến đấu tiếp được nữa. Mặc dù vậy, ngươi vẫn muốn tiếp tục hả?” (Io) Lời nói từ tên khổng lồ như một tiếng thở dài vang vọng khắp nới.

“Tất nhiên rồi. Ta chưa dùng hết sức mà nhỉ!” (Naval)

Ánh mắt của Naval trông còn dữ tợn hơn trong tình huống này. Nắm chắt thanh kiếm gãy, cô bắt đầu rút ngắn khoảng cách với Io.

“Nhà ngươi mong muốn có cái chết vinh quang à?!” (Io)

“Thế nào thì cái mạng này cũng sẽ bị quăng vào cái chiến trường một cách tàn nhẫn và vô ích thôi. Ta đã quyết định nơi chết của mình, ta cũng có lí do để hi sinh, và hơn thế nữa , ta vẫn có thể tồn tại trong kí ức của những người bạn không thể thay thế được của ta. Với cái chết của một Quái kiếm sĩ như ngươi đã gọi ta, cái giá đó vẫn còn quá rẻ.

“CÁI- “(Io)

Io đã nghĩ Naval sẽ tránh nắm đấm của hắn và vòng ra phía sau, chui vào điểm mù của hắn. Nhưng khi thấy dự đoán của của mình hoàn toàn khác hẳn, hắn vô tình thốt ra tiếng kêu đầy ngạc nhiên. Nắm đấm của tên quỷ tướng…đâm xuyên qua người cô gái. Chẳng cần nói thì ai cũng biết đó là một đòn chí mạng, cực kì nguy hiểm. Naval mọc ra một nắm đấm từ sau lưng mình, và cô ấy tính làm gì bây giờ đây?

Cô gái ói ra máu và khẽ đưa khóe miệng mình lên.

“Đến… với ta nào,…. Sứ giả Tử Thần” (Naval)

“?!”

Trước khi lìa đời, tiếng thì thầm của Naval không hề đến tai Io.

Ngay lập tức, một ngọn lửa màu xanh lan ra xung quanh hắn và che mất tầm nhìn của hắn. Ngọn lửa từ từ hội tụ về hắn và cô ấy, cứ như đang muốn bao vây cả hai người, và biến mọi thứ thành cát bụi khi nó chạm vào.

Đó không phải màu xanh da trời sống động làm đôi mắt người ta thật sảng khoái khi họ ngắm nhìn không trung.

Nó là màu giống như khi bạn thấy trên trời lúc chạng vàng, một màu xanh u ám và uể oải. “ĐÂY…ĐÂY LÀ…?!” (Io)

Một loại ma pháp cổ xưa hấp thụ nguồn sống như cái giá phải trả, là những gì Io kết luận. Chỉ bởi vì cô là kiếm sĩ, nên khả năng này hoàn toàn biến mất trong tâm trí hắn. Bây giờ hai người sử dụng ma thuật đã đi rồi, thì trong tâm trí của hắn đã xác định cô ấy không còn lựa chọn “phép thuật” nào nữa.

Lam Hỏa Cầu bắt đầu bao lấy xác Naval và tên Hắc Khổng Nhân một cách dày đặc.

Với cái cảm xúc cứ như hắn sắp nổ tung đến nơi, hắn liền thu nhỏ bản thân, và ai cũng có thể nghe hắn gào lên trong khu vực đó. Có lẽ với tiếng kêu gào của hắn ngày càng lớn dần, như một tín hiệu, Lam Hỏa bắt đầu thay đổi.

Ngay cái lúc nó bắt đầu sáng chói cả mắt, tại khoảnh khắc tiếp theo, một vụ nổ kinh thiên động địa xảy ra. (Trans: đang tưởng tượng explosion của Megumin) Tầm vụ nổ rộng đến mức bao trùm cả quỷ binh lẫn hân tộc đang tính rút quân. Tất cả.

Với tiếng nổ như sấm rền vang cả một vùng trong khoảnh khắc, một ngọn lửa thiêu đốt cả chiến trường.

Khi cả hai người họ tan biến, một cục than bị cháy đen là những gì còn lại trên mặt đất.

Thứ từng là Io.

Với hình dạng như đang co rúm lại, cơ thể đen thui trông như một hòn đá tảng.

Bên cạnh hòn đá, một người phụ nữ da xanh không biết từ chỗ quái nào mà xuất hiện và chạm lấy tay hắn như đúng rồi.

Có vẻ cô ấy là quỷ tộc, nhưng khuôn mặt và cặp sừng là những đặc điểm chính yếu lại chẳng thấy đâu. Cô có dáng người mảnh khảnh và mang bộ trang phục cực kì thiếu vải và chỉ che đi phần cần che mà thôi. (Trans: :v, mấy bác cứ thoải sức tưởng tượng hen.)

Cô ta nhìn cái đống than cháy đen với cặp mặt nửa vời. “Io, tỉnh lại coi cái tên chết dẫm này. Ngươi chưa thăng đâu phải không?”

“……”

“Chúng ta còn phải vá cái lỗ “Hades” (Trans: hay là lối vào địa ngục) nên làm nhanh cái. Kể cả khi chúng ta có kết thúc như ý, chúng ta còn phải bảo quản nó cho đàng hoàng nữa. Dậy coi thằng ngu này!”

Vị nữ quỷ tộc không hề nghi ngờ cái độ trâu bò của hắn, và đá vào cái tảng đá màu đen ấy. Có vẻ cô ta đang có tâm trạng xấu lắm đây.

Khung cảnh mà hắn đã cho Hibiki thấy cánh tay cháy thành than hồi phục, bây giờ lại tiếp tục làm như thế lần nữa nhưng lần này là với toàn bộ cơ thể của hắn.

“Cô ta khá là kinh ngạc ấy, con nữ nhân đó” (Io)

“…Quả thật ngươi cũng trâu bò vãi luôn huh. Muốn gϊếŧ ngươi thì cần nhiều hơn nữa kia. Mà xàm lông quá! (Trans: câu này chém). Quay về thôi, chúng ta còn phải làm báo cáo nữa.” “Ừ, ngươi đi trước đi” (Io)

“Ah, vậy luôn hả. Vậy cứ thong thả mà đi. Ta cóc cần. Dám lạnh lùng với ta khi ta đi cả chặng đường để tới và đón ngươi…

“…Naval huh. Ta sẽ nhớ cái tên đó” (Io)

Io nhìn đầy cảm xúc lên cánh tay đã bị chặt đứt chỉ bởi một đứa hân tộc. Xác của nữ nhân ấy không thấy ở đâu nữa, và kể cả kiếm và dụng cụ của cô ấy, tất cả đều đã biến thành cát bụi.

“Ah đúng rồi. Đợt tấn công bất ngờ lên Vương Quốc Limia thất bại cmnr.”

“Cái gì?!” (Io)

Nghe cái kết quả không ngờ đến như thế, giọng Io dữ tợn hẳn lên. Hành động của vị nữ nhân tên Naval đã vượt qua dự đoán của hắn, nhưng với cái chiến thuật kĩ lưỡng như thế ấy ắt phải được thi hành thuận lợi chứ.

Với cái phần mà hắn chắc chắn sẽ thành công lại thất bại, phản ứng của hắn như thế là bình thường. “Trong lúc nhà ngươi còn bận làm cục đá xấu như quỷ ấy, bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Cho nên, ở bên kia chiến trường quân ta đã thua trận. Lát nữa ta sẽ kể cho ngươi nghe phần mà chúng ta có thể hiểu được.”

“Cái đám quái vật đó…thua trận?” (Io)

“Đúng vậy. Bây giờ chúng đang rất yếu đuối nên ta có thể xử lí bọn chúng. Mà, cái quái quỷ gì đang diễn ra vậy trời? Nếu ta đã ở đó và đi cùng bọn chúng, ta đã thấy được tất cả rồi.”

“Ta không thể tin được” (Io)

“Chẳng phải đó là bản chất của thế giới này rằng chúng ta sẽ không thể biết cái trời ơi đất hỡi gì có thể xảy ra đúng không? Kể cả ta, nếu nó kết thúc thế này thì còn gì là vui nữa. Nếu mà biết chuyện này xảy ra, ta đã gϊếŧ luôn anh hùng Gritonia rồi. Cái nhẫn cũng có tác dụng ngay tức khắc ở bên đó. Hắn ta như biến thành thằng nhóc tì hỉ mũi chưa sạch ấy.” Cô ả đã bay lên trời từ lúc nào, mà không hề che giấu tâm trạng khó chịu của ả, lâu lâu lại đáp trả lời Io mà hắn coi như cô ả tự độc thoại với bản thân mình vậy. Sau đó, hắn quay về Pháo đài Stella một mình.

Có lẽ hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nên hắn cà lê cà lết cái thân hình của mình trong khi liên lạc với quân lính và ra lệnh cho chúng dọn dẹp những tên hân tộc còn lại. Và rồi hắn men theo con đường mà cô ả kia đã bay đi, Io quay trở lại pháo đài.

Và như thế, cuộc chiến tại Pháo đài Stella đã ngã ngũ…

Để lại một vết thương trầm trọng lên toàn bộ hân tộc.

Và thúc đẩy thế giới từng chút từng chút một.

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.