Chương 56: Nói chuyện với xác chết1

“Rồi, trước tiên hãy ngồi xuống đã. Ngươi hồi phục được kha khá rồi đúng không?”

Vì ma lực hồi phục mỗi khi nghỉ ngơi mà. Tôi chỉ để bóng tối ăn ma lực của hắn thôi. Chứ không có ngăn cản quá trình hồi phục ma lực của hắn.

Để có thể hồi phục hoàn toàn, chỉ người đó mới biết, nhưng nếu chỉ để nói chuyện thôi, ngay cả tôi cũng có thể nói được.

“…fumu, chuyện gì sẽ xảy đến với ta?”

Tên xương xẩu ngoan ngoãn đứng dậy và nói. Tuy nhiên, hắn ta vẫn chưa vứt bỏ vũ khí của mình, cây trượng. Thứ vũ khí đó được tạo nên từ ma lực giống như trang phục của hắn sao?

“Ta muốn hỏi một số chuyện và ta muốn ngươi trả lời. Chỉ thế thôi”

“Sau đó ta sẽ không còn giá trị, là điều nhà ngươi đang muốn nói?”

“Ể? Không đời nào. Chỉ có thế thôi, ta sẽ không làm chuyện ngươi nghĩ ta sẽ làm đâu. Ta sẽ chỉ tiễn ngươi đi thôi”

Những từ ngữ của tôi khiến khuôn mặt tên Lich trở nên khó chịu. À thì, cho dù tôi nói là ‘khuôn mặt’ nhưng thực chất nó lại là một khối sọ. Tôi chỉ đang đoán bừa thông qua ánh sáng tỏa ra từ hốc mắt và khuôn hàm đang mở ra mà thôi.

“Ngươi tính thả ta sau khi đã đem ta đến trụ sở chính!?”

“Đúng thế. Rồi, chúng ta đã đảm bảo sự an toàn cho nhà ngươi, bắt đầu cuộc nói chuyện thôi”

Tôi hướng ánh mắt đến bàn làm việc và thúc dục hắn.

Hạ người xuống và mời hắn ngồi. Hai bên tôi là Tomoe và Mio đang đứng chờ.

“Trước tiên, hãy giới thiệu bản thân. Ta tên là Misumi Makoto. Ở đây chắc sẽ thành Makoto Misumi. Và đây, cô gái với mái tóc màu xanh biển là Tomoe, màu đen là Mio. Hai người bọn họ là tùy tùng của ta. Gọi là bạn đồng hành cũng không sai”

Tôi giải thích trong khi xen lẫn trong đó nụ cười nhạt.

“Ý ngươi là sao khi nói ‘ở đây chắc sẽ thành’?”

“Để chuyện đó sau. Giờ đến lượt ngươi”

Tôi phẩy tay gạt chuyện đó sang một bên.

“Như ngươi có thể thấy, ta là Lich”

Tên undead tiết lộ chủng tộc của hắn một cách ngắn gọn. Không, ta biết điều đó từ lâu rồi.

“Không phải điều đó. Ta muốn ngươi nói cho ta biết tên thật của mình”

“Ta không có tên. Tên ta là Lich, thế thôi. Ta vốn đã đánh mất những ký ức khi còn là con người, và ngay cả nếu ta có những ký ức ấy, cái tên đó cũng không còn phù hợp để xưng danh ta”

Mọi chuyện sẽ trở nên như vậy nếu ngươi biến thành Lich sao? Tôi không quen biết ai giống như vậy. Mấy chuyện như ‘một người bạn của tôi biến thành Lich mất rồi~’ dù nhìn thế nào cũng chẳng tốt đẹp. Hay có khi hắn ta không muốn gọi bản thân bằng ‘tên của gia đình’?

(note: Tên gia đình – họ)

“Ra vậy, Lich-san đúng không? Xin lỗi vì đã thô lỗ nhưng, ngươi là con trai đúng không? Hay là con gái? Ngươi thấy đấy, ta không thể nhận ra giới tính chỉ bằng việc nhìn vào mấy cái xương”

“Không cần, Lich là được. Không cần thiết phải thêm –san vào. Ngươi thắng, nên không cần phải bân tâm đến ta. Thêm nữa, ta là đàn ông, ngươi không nhận ra?”

“Hể~ Ta cứ mong chờ không biết ngươi mang giới tính gì. Vậy Lich, có hơi đường đột nhưng…”

“Ngươi nói tên mình là Makoto-dono đúng không? Tuy ta không có quyền nói điều gì nhưng, chỉ một câu liệu có được?”

“?… Nói đi”

Chắc hắn ta muốn nói hắn tự nhận thức được mình đang là tù nhân. Không biết hắn sẽ nói gì đây.

“Ta không bận tâm nếu như ngươi chỉ nói ra một phần thông tin. Liệu ngươi có thể để ta hỏi một điều, đổi lấy các câu hỏi của ngươi?” Nếu đó là điều tôi có thể nói, vậy thì không có lý do để từ chối.

“Được thôi”

“Cám ơn”

“Vậy, câu đầu tiên. Tại sao nhà ngươi lại ở trong làng của tộc forest oni?”

“Để nghiên cứu. Ta, kẻ muốn được chuyển hóa từ một con người lên Graunt, đã đến đó khi trông thấy một cơ hội – chính là tộc làng forest oni và khơi dậy lên thứ năng lực đã từng thất lạc của bọn chúng. Vì mục đích đó, ta ẩn dấu trong cơ thể của một trong số bọn chúng”

Năng lực biến đổi con người của tộc forest oni. Vậy ra hắn ta là người đã thức tỉnh thứ năng lực đó trong người tên Shishou biếи ŧɦái?

Tomoe nhíu mắt lại và khẽ ‘Hô~’ một tiếng thể hiện sự ngưỡng một.

“Ý ngươi là sao khi nói Graunt?”

“Đến lượt ta hỏi mới phải, nhưng thế cũng được. Ta dù sao cũng chỉ được hỏi một câu. Graunt ám chỉ đế một tộc nhân cao hơn so với hân tộc. Chúng được ghi chép lại là một tộc vượt trội hơn hân tộc về mọi mặt. Ta đang tìm kiếm con đường để có thể trở thành một cá thể như vậy” Ra thế, mà tôi cũng không có hiểu rõ lắm, nhưng có vẻ như tồn tại một thực thể khác gần giống với hân tộc trong thế giới này, chắc vậy? Nhưng mối quan hệ nghiêng hoàn toàn về phía thống trị, nếu thế, tình trạng chiến tranh khắc nghiệt không khéo sẽ nổ ra.

Trong thế giới này, tôi nghe nói quỷ nhân đang chiến đấu với hân tộc, nhưng tôi chưa từng nghe thấy bất kỳ một cuộc chiến nào giữa hân tộc với Graunt.

“Ta muốn hỏi lý do vì sao ngươi muốn trở thành một Graunt, nhưng hãy nghe điều ngươi muốn nói trước”

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi thái độ của hắn, tôi dùng những lời lẽ tự nhiên và lịch sự hơn để tiếp tục cuộc trò chuyện với hắn.

“Vậy, hãy để ta hỏi ngươi hai điều luôn. Không phải tên ngươi là Raidou? Đồng thời, ngươi nói mình là ‘nhân tộc’, nhưng ‘nhân tộc’ là tộc nhân cổ xưa của hân tộc. Tại sao ngươi có thể tự tin khẳng định mình là một trong số chúng?” A~ nhân tộc chỉ là một cách nói thôi. Khắt khe mà nói, tôi gần như là một tên hân tộc. Nhưng chỉ số của cơ thể tôi quá đủ để đến ngay cả mụ Nữ Thần cũng phải gọi tôi là nhân tộc. Đợi đã, mụ ta đáng ra phải biết về bố mẹ tôi mới phải, vậy mà, tại sao bà ta gọi tôi là nhân tộc?”

Tôi nhận thấy ánh sáng từ đôi mắt của tên Lich chập chờn như thể thăm dò tôi, cùng lúc đấy, tôi đem tâm trí mình vốn vẫn đang chìm đắm trong suy tưởng trở lại thực tại.

“Raidou là tên ta sử dụng khi đăng ký vào Hội mạo hiểm, biệt hiệu của ta, gọi là tên đăng ký cũng được. Mà ngươi cứ coi nó là tên giả đi. Cái tên Misumi Makoto ta mới nói lúc nãy mới chính là tên thật. Còn về cái từ nhân tộc đó… ta chỉ có thể nói với ngươi rằng đó là cách mà Nữ Thần dùng để gọi ta. Ngay cả ta cũng không hiểu rõ chi tiết lắm” “Nữ thần gọi ngươi như thế!? Ngay cả chuyện đó cũng có thể sao?”

“Ta chỉ có thể nói với ngươi rằng đó hoàn toàn là sự thật. Bỏ qua chuyện liệu đây có thực sự được coi là bằng chứng hay không, ta không thể sử dụng thứ ngôn ngữ tên gọi Thường ngôn được. Có vẻ như do ta vẫn chưa nhận được sự chúc phúc. Nhưng thay vào đó, ta nhận được khả năng nói chuyện với những cá thể phi nhân tộc. Do đó ta mới có thể nói chuyện với ngươi mà không có vấn đề như vậy”

“Giờ ngươi nhắc ta mới để ý, chúng ta nói chuyện quá tự nhiên đến ngay cả ta cũng không nhận ra. Bỏ qua chuyện liệu nó có phải bằng chứng hay không, ta chắc chắn đã nhận được câu trả lời. Nếu ngươi còn câu hỏi nào khác, xin cứ tiếp tục”

Hừm, trông như giờ hắn ta có ý định sẽ trả lời câu hỏi của tôi với ý tốt rồi. Cũng có thể bên kia muốn hỏi thêm nhiều câu nữa lắm. Hãy hỏi lý do vì sao hắn ta muốn trở thành một Graunt.

Không, trước chuyện đấy, còn có vấn đề đó nữa.

“Trước khi vào trận chiến ngươi đã gϊếŧ hại một tộc nhân forest oni đúng không? Nếu ta nhớ không lầm, người đó tự xưng là con của một trưởng lão. Ta còn nhớ Lich ngươi nói gì đó về ‘ả đàn bà đó’ với hắn ta khi hắn còn gục trên sàn. Ta có thể hỏi ý nghĩa của việc đó không?”

Đúng thế, nạn nhân duy nhất trong trận chiến đó. Là gã mà Mio và tôi nói có cảm giác xấu.

Đó cũng là người mà cặp đôi Akua-Eris lấy làm lo lắng. Tên hắn ta là gì nhỉ? Wanda? Không, là Adouno.

“Tên đó hử. Ta không nghĩ là nhà ngươi nhớ được từng từ ta nói ra, có vẻ như ta đã hoàn toàn đánh giá thấp Makoto-dono. Ta không hề cảm thấy day dứt về việc sử dụng hắn ta, như thể xách tay một đứa bé vậy. Ngươi có biết tên đó là gián điệp không?” “Gián điệp?”

Tôi vô thức nhắc lại lời đó

Một gián điệp thâm nhập vào làng của forest oni, là ai và vì lí do gì chứ?

“Đúng thế, gián điệp, không đợi đã, gọi hắn là một tên mưu mẹo có lẽ sẽ đúng hơn. Hắn ta giao tiếp với bên ngoài trong khi trà trộn trong đám forest oni, trao đổi với những tộc khác. Nhưng rồi đến một thời điểm, hắn ta nhận được sự thương hại của một thế thực, sau đó, hắn bắt đầu hành động khiến forest oni theo con đường đem lại lợi ích cho thế lực đó.

Đúng là nếu hắn ta nắm giữ một vị trí trụ cột giúp hắn có thể giao thiệp liên tục với các tộc bên ngoài, tăng số lần gặp mặt sẽ dễ dàng hơn. Bọn chúng phát hiện ra tộc forest oni rồi để để ý đến họ vì năng lực chiến đấu sao?

Có lẽ vẻ ngoài của Adonou-kun đã khiến hai cô AB nghi ngờ. “…Khi ngươi nói ‘ả đàn bà đó’, có phải người đang ám chỉ thế lực đứng sau hắn?”

“Đúng thế. Thông tin này có lẽ sẽ trả lời cho toàn bộ những gì ngươi đang muốn hỏi. ‘ả đàn bà đó’ ám chỉ đến một quỷ tướng. Không cần ta phải nói ra kẻ nào đứng sau đúng không, chính là quân đội của quỷ tộc.”

Wow. Quỷ tộc mà đáng lẽ ra có trụ sở chính tại vùng cực bắc của lục địa, đã vươn tay đến vùng biên giới này rồi sao? Không phải đây là một thông tin khá nguy hiểm sao?

A, hồi đó những kẻ quanh quẩn tại cổng vào chỗ Shen cũng là quỷ tộc. Bọn chúng có lẽ không phải và chiến binh đi du hành để tập luyện đâu, có khi những tên đó cũng có liên quan đến quân đội của quỷ tộc.

“… Mụ ta là một ả đàn bà ta chẳng thể nào thích được. Có vẻ như ả cử 5 tên lính đi sâu vào vùng hoang mạc nhưng đã bị mất liên lạc với chúng. Hình như chúng đang tức tốc thu thập nhân lực cho cuộc chiến. Chiến tranh dù sao cũng sắp đến gần rồi” 5? Có thể nào? Là bọn chúng?

“Thế cũng được sao? Trả lời nhiều đến thế”

“Ta không phải là thành viên của quỷ tộc nên ta không quan tâm. Chỉ là do ta có chút xích mích. Không phải ta đã nói rồi sao. Ả đàn bà đó có nhân cách ta chẳng thể ưa được”

“Cám ơn rất nhiều. Rồi, tiếp tục đi, đến lượt ngươi”

“Ta có hai câu muốn hỏi luôn nên xin cứ tiếp tục”

Tên này chính xác một cách không ngờ. Có khi trong quá khứ hắn ta là một học giả cũng nên.

“Hừm, dù ngươi có nói vậy, điều là muốn hỏi có lẽ sẽ liên quan đến lý do vì sao ngươi muốn trở thành một graunt. Sau đó, ta cũng có một điều muốn nhờ ngươi.”

Dù rằng tôi cứ có cảm giác hắn ta không hề muốn trả lời.

“Ha, đó… là một câu hỏi ta không thể trả lời. Ta xin lỗi. Việc ngươi muốn nhờ thì sao?”

Thấy chưa? Mà, cũng là tôi tò mò thôi. Nhưng mà này, dám nói ‘ta không thể trả lời’ trong tình cảnh có thể bị gϊếŧ bất kỳ lúc nào cơ đấy. “Ta có thể thấy ngươi là một người sở hữu lượng kiến thức ma thuật sâu rộng. Ta sẽ ra giá, nên ta muốn ngươi thu thập một vài quyển sách ma thuật cho ta”

Là chuyện đó đấy.

Gần đây, tôi cảm thấy việc học từ chú ngôn của Ema-san và danh sách các ma pháp đã đến giới hạn. Nếu có thể, tôi muốn được tiếp cận kiến thức của những người khác.

Đồng thời, ngôn ngữ tên Lich dùng trước đây tôi chưa từng nghe qua. Hắn ta chắc chắn có rất nhiều sách. Sách cơ bản cũng được, tôi muốn có vài quyển.

“…Ngươi đang đùa ta sao?”

“Hể?”

“Makoto-dono có thể hình thành một ma pháp hiệu quả một cách dị thường như thế. Thứ đó là một chú ngôn vượt trội hơn ta cả về nhịp điệu, hiệu năng lẫn độ dài. Trong khi có thể sử dụng một thứ kinh khủng đến vậy, ngươi muốn biết pháp chú và kiến thức của ta để làm cái gì?” Ô, tâm trạng của hắn ta trở nên khá tệ. Ánh sáng đỏ trong hốc mắt của hắn không hề nhấp nháy, nói thế nào nhỉ, như thế chúng đang ngồi im vậy.

Khôngkhôngkhông. Tôi không có ý thế đâu nhé? Tôi chỉ muốn có sách mới thôi?

Tomoe trông như không thể kiềm chế được nữa và phát ra tiếng ‘bufu’. Có gì buồn cười lắm sao!?

Nay cả Mio cũng thấy việc này buồn cười, vai cô ta đang run bần bật kìa.

“Kh-không. Ta thực lòng rất muốn học. Sách ma pháp của ta dù gì cũng chỉ là một tờ giấy thôi.”

“…Cá?”

“Như ta đã nói. Sách ma pháp của ta chỉ là một tờ giấy! Ta chỉ muốn có thêm vài quyển mới mà thôi!”

“…Vậy, ngươi đang định nói với ta điều gì? Câu chú ngôn đó cũng được viết trong tờ giấy? Có phải ngươi đang nói với ta mình nắm trong tay một mảnh giấy đến từ một quyển cấm thuật?” “Không, ta nhờ người khác viết hộ để dễ học, không có to tát đến thế đâu. Nếu ngươi thấy được, ta sẽ cho ngươi một bản y hệt. Đúng rồi, trao đổi sách thì sao?”

Tôi chỉ cần hỏi Ema-san viết thêm một tờ nữa. Không phải như thế quá có lợi sao?

“Ta không bận tâm, nếu ngươi muốn thì ta sẽ chấp nhận vụ thương lượng. Mặc dù ta nghĩ ta chắc chắn sẽ là kẻ có lợi hơn”

Ô, được rồi kìa.

“Vậy, giờ đến câu hỏi của ta. Câu thứ nhất, thực ra ngươi đã trả lời được một nửa rồi, nhưng ta muốn hỏi lại một lần nữa. Câu chú ngôn ngươi sử dụng để đánh bại ta là thứ gì? Bằng cách nào mà ngươi có thể khiến cho ma lực của ta bị ăn mất?”

A, chắc hắn ta đang nói đến cái thứ ‘người thông minh sẽ không hiểu đâu’.

“Cấu chú ngôn đó được tạo ra đơn thuần từ thuộc tính bóng tối. Mục tiêu của nó là linh hồn của chú ngôn, vậy đó Lich, ta chỉ cần nhắm đến ngươi” “…Ta không hiểu điều ngươi đang định nói”

“Không phải ngươi vừa mới nói đặc tính của ma thuật bóng tối vài giây trước thôi sao?”

“Hấp thụ… không. Điều ta nói? Ăn ma lực, ngươi ám chỉ ý đó?”

“Đúng thế. Đó chính là câu trả lời”

“Không phải tiêu hao ma lực lên một ma pháp đã được kích hoạt vô nghĩa lắm sao? Nếu ngươi định dùng cách đó để phân tán ma pháp, lượng ma lực cần thiết sẽ tăng vọt. Hơn nữa, khi ma lực đã được bao phủ lên người sử dụng, sử dụng bóng tối xóa bỏ nó còn khiến cho hiệu năng còn thấp hơn nữa”

“Ngươi nói đúng”

“Ít nhất, ta ước tính lượng ma lực cần thiết sẽ gấp từ 10 đến 15 lần. Làm như vậy chỉ tổ lãng phí mà thôi”

“À à, đúng là phí thật”

“… Makoto-dono là thằng ngu sao?”

“Ngươi có cái lưỡi độc địa đấy. Tuy nhiên, thực tế ngươi vẫn là kẻ thua cuộc” “Ngươi làm bất kỳ điều gì mình muốn, lãng phí ma lực không khác gì hắt nước đi, thậm chí còn có thể ăn ma lực vốn đã được ta hợp thành”

“Yep, đúng đóa”

Một sự tĩnh lặng lạ lùng đột nhiên chiếm lấy. Đây là lần đầu tiên xuất hiện bầu không khí lạ lùng như này kể từ khi cuộc nói chuyện bắt đầu.

Nhưng tất cả đều là sự thật.

“Fu… fu fufufu. Hahaahahahahahahaaha!!”

Không hiểu vì lý do gì hắn ta bắt đầu cười? Những cái xương của hắn kêu lách cách lách cách nhưng tôi không thể lên ý kiến vì tiếng cười nghe như hắn đã rơi vào tuyệt vọng mất rồi.

Sao thế? Lý do của hắn bị thổi bay hết rồi à? Tôi cứ tưởng với cơ thể thuần xương đấy thì hắn vốn đã không có thứ đó rồi.

A, dừng lại rồi.

“Đừng có đùa với ta! Thằng nhãi, mày định nói mày là hiện thân của tinh linh hay thứ gì đó sao!?” “Câm mồm tên đầu lâu kia. Ngươi dám gọi Waka là thằng nhãi?”

“Dám dặt Waka-sama ngang hàng với lũ tinh linh hạ đẳng, ta có nên rải toàn bộ xương của ngươi ra làm mồi nhử không?”

Khi tôi nghĩ tên Lich đã đứng dậy ngay khi phát ra lời nói đầy giận giữ đó, chỉ một giây sau, chuyển động của hắn bỗng đông cứng lại.

Gạt sang một bên chuyện liệu chỗ đó có thực chất là tử huyệt hay không, Tomoe rút kiếm và đang chĩa vào cổ của Lich.

Mio thì không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng hắn, từ vị trí đốt sống cổ ra cột sống, cô ấy cầm quạt và tách chúng ra.

(note: kinh vãi~)

Nhanh quá, không phải team work của họ quá hoàn hảo sao? Hai người này luyện tập từ bao giờ vậy?

Ánh mắt của bọn họ trông thực sự khá đáng sợ, tuy vậy mà lại không hề sắc bén. Có thể thấy hai người đang kiềm sức lại. … Không lẽ bọn họ cũng đang phải chịu đựng rất nhiều áp lực? Uu, sống lưng lạnh quá đi.

Dù sao thì, chúng tôi cũng không thể để tình hình hiện tại tiếp diễn.

Tôi thúc dục hai người rời đi.

“À thì, xin lỗi vì sự vô lễ của hai tùy tùng tôi”

Sau khi xin lỗi, tôi muốn mời Lich ngồi xuống một lần nữa, nhưng trước khi tôi có thể làm vậy, hắn ta ngồi sụp xuống với một tiếng *bịch. Thay vì gọi động tác đó là ngồi xuống, giống như hắn ta ngã gục và tình cờ thay lại có một chiếc ghế ở đó.

“Ngươi!”

Trông như Mio lại tức giận bởi hành động đó rồi, cô ấy chuẩn bị di chuyển. Nhưng chuyện này không thể cứ thế phấy tay cho qua như mấy trò đùa được nên tôi kiềm chế cô ấy lại. Tôi thực sự rất hạnh phúc vì cô đã nghĩ cho tôi nhiều đến vậy nhưng…

Nếu có thể, tôi muốn cô chĩa cơn giận đó đến kẻ thù và đống ác ý hơn, chứ không phải sự vô lễ này. Tôi sẽ vui hơn nhiều nếu cô xử lý mọi chuyện với lễ độ. “Waka, em nói được không?”

“Tomoe à. Tôi lại muốn cô ngoan ngoãn im lặng một chút?”

“Không đâu, đây là việc liên quan đến sách ma pháp”

Chuyện đó hử. Không phải đã kết thúc rồi sao? Tôi sẽ nhờ Ema-san làm một bản copy và đưa cho hắn. Đổi lại, tôi sẽ yêu cầu hắn cho tôi mượn một vài quyển sách. Có vấn đề gì với chuyện đó sao??

“Sao?”

Trong khi cảm thấy hơi khó chịu, tôi yêu cầu cô ta tiếp tục. Hiện giờ tôi muốn giúp Lich bình tĩnh hơn.

“Em nghĩ thay vì yêu cầu một vài quyển, anh có thể lấy hết. Với một tên như hắn”

“?Ha!?”

Đừng có nói mấy điều phản tác dụng như thế! Cô không thấy Lich đang ngạc nhiên sao!?”

“Gì hả, em nghĩ hắn sẽ hạnh phúc gia ra thôi”

“Cô, cô không thể im lặn-“

“Không đâu Waka. Em nghĩ điều hắn muốn biết có thể em cũng biết. Em xin lỗi vì giờ này mới nói nhưng nếu anh giao cho em toàn quyền, em sẽ cho anh thấy em có thể thỏa mãn ước muốn của Waka và còn hơn cả thế” “… Thật chứ, cô có nghiêm túc không?”

Câu này cũng chứa không ít lời công kích giống như câu trước. Và cơn giận giữ mới đây của cô ấy khiến tôi hơi liên tưởng đến Mio.

Lúc với forest oni cô ấy khá lạnh lùng tuy vậy… Tôi thực sự không hiểu lúc nào sẽ khiến Tomoe giận.

Cả lúc cô ấy rút kiếm ra nữa.

Khi không liên quan đế drama lịch sử cô ấy thực sự rất nóng tính. Mặc dù bọn họ còn làm ra bao nhiêu chuyện tồi tệ hơn nếu như so sánh với sự thất lễ của Lich…

Đừng nói với tôi là họ sẽ hành động giống như thủy quân nơi dùng thuốc độc ngọt ngào để huấn luyện đấy nhé? Ầy, không đời nào chuyện đấy lại xảy ra được.

Nói chung, nếu ai đó đổ mồ hôi tôi vẫn có thể chịu đưng được đến mức nào đó, nhưng nếu mà có tên tiến hóa hơn cả gã biếи ŧɦái đó thì tôi chết mất. AB thì nghiêng về phía đơn giản. Phía điên khùng. Có lý do nào khiến cô ta muốn thu nạp bọn chúng nhiều đến thế sao? Tôi tững nghĩ cô ta chỉ muốn ninja thôi nhưng có thể nào cô ta vẫn còn đang suy tính điều gì đó trong đầu? Cho dù có là tùy tùng của tôi nhưng cô ta vẫn là một con rồng. Quãng đời của cô ta hoàn toàn khác biệt với tôi.

Vẫn quá sớm cho tôi có thể hiểu các suy nghĩ và khiến cô ta phục tùng tôi. Liên quan đến sở thích, không ngờ tôi lại hiểu lý do tại sao.

“Tất nhiên. Em là tùy tùng của Waka mà. Em sẽ không lầm lạc bước vào con đường phản bội Koumon-sama đâu, dù cho có là một triệu năm em cũng sẽ không sát hại chủ nhân của mình. Em là người sẽ theo tướng quân của mình cho đến kết dù có cay đắng đến bao nhiêu. Nên làm ơn đi mà”

Tomoe cúi đầu.

… Đến nước đó thì.

Tôi gật đầu và giao phó cho cô ta tiếp tục. Tomoe có thể sẽ nói đến những chuyện tôi không biết. Với mong đợi đó trong đầu… ーーーーーーーー

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.