Chương 53: Sau bữa thiết đãi

~ Mio ~

Mặc dù đây là buổi hẹn hò với Waka mà mị đã mong đợi mãi. Cái lũ hân tộc đó, cả cái bọn tên forest oni nữa. Tại sao lại xuất hiện nhiều kỳ đà cản mũi như thế chứ?

Mị đã rất hạnh phúc khi nhận được dịch thể của Waka-sama, nhưng cũng có lắm chuyện chán chết đi được.

Sau khi kết thúc đống câu hỏi phiền phức, chúng tôi cuối cùng cũng được nhận một căn phòng, nhưng rồi hai tên đó xuất hiện và bắt đầu huyên thuyên mấy chuyện vớ vẩn gì đó như Shishou của bọn chúng hay đại loại gì đấy.

Còn có cả một gã với vẻ ngoài quỷ quyệt xóa sạch sự hiện diện của bản thân và còn nhòm ngó bọn tôi nữa.

Hơn-hơn nữa, gã Shishoi mà hai con nhóc kia nói đến!

Ngay cả ta cũng chỉ mới tiếp xúc với cơ thể của Waka-sama 31 giây thôi đấy!

Hắn ta thô lỗ chực nắm bàn lấy tay của Waka-sama và chẳng cho thấy dấu hiệu sẽ thả ra cả!

Tôi bị cấm không được phép hành xử bạo lực, nhưng tôi chịu đủ lắm rồi và cuối cùng, tôi giáng một chiêu lên hắn. Hiển nhiên đúng không. Kết quả này quá logic luôn. Dám chạm tay 32 giây, hắn nên chết luôn với chiêu đó thì hơn.

Sau đó Waka-sama mắng tôi, ‘cô (anh gọi em là cô sao, xì, Waka-sama cái đồ thô lỗ♪), cô nên nghĩ chuyện sẽ xảy tiếp theo nếu tôi tiếp tục nắm tay hắn chứ?’

(note: omae – na ná mày)

Mà anh ấy có vài điều cần hỏi nên trận thuyết giảng đó cũng kết thúc nhanh chóng.

Trong số bốn tên từng xuất hiện đó, một tên kỳ lạ lẫn vào.

Việc Waka-sama yêu cầu tôi gần với vấn đề đó-de gozai mashita. Đúng là Waka-sama mà!

Anh đã nhận ra từ trước là em biết gì đó rồi đúng không nào.

Nhưng tôi cảm thấy hướng đi có hơi khác một chút. Mà, chả sao đâu đúng không? Nếu chúng tôi điều tra tên kỳ lạ, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Cho đến giờ, buổi hẹn hò này đúng là tệ nhất.

Nhưng những chuyện sau đó lại khá vui-desu. Cũng nhờ Waka-sama.

Ah~, tiến triển này, có khi nào…?

Tim tôi rộn lên với sự mong đợi khi mệnh lệnh của Waka-sama hơi khác so với điều tôi nghĩ.

‘Mio, tôi muốn cô đi điều tra một vài chuyện’, anh ấy nói như vậy đấy.

Aa~ xâm nhập! Nghe lén!

Tôi luôn muốn được thử mấy chuyện này từ lâu lắm rồi-desu! Không cải trang có được không!?

Anh có dặn tôi không cần phải ngụy trang. Trong trường hợp này, là anh không muốn tôi bị trông thấy ha.

Ufufu, tuy nhiên, vui lắm đó!

Bởi vì có vẻ như anh thích kết quả nhận được và thậm chí còn khen tôi. Khi quay trở lại Asora, tôi sẽ yêu cầu cho phép được xem phần hai của câu truyện! Hay có khi tôi nên xem phim!?

Sau bữa tiệc, tên mà tôi được yêu cầu điều tra bắt đầu hành động.

Khi tôi hỏi Waka-sama ‘Em ăn hắn có được không?’ anh ấy yêu cầu tôi đưa Tomoe-san đến đây.

Nói gắn ngọn, tôi sẽ để Waka-sama lại một mình.

Nhưng tôi tuân lệnh gật đầu trước mệnh lệnh của chủ nhân.

Bởi vì…

Waka-sama nói thời điểm vừa hay chính xác.

Trong vài ngày qua, Waka-sama có hơi khó chịu và đôi khi trông anh có vẻ bực bội.

Kể từ lúc chúng tôi tiến vào hoang mạc, nhiều khi tôi cảm thấy ánh nhìn của Waka-sama hướng về cổ và ngực mình. Chuyện này chưa từng xảy ra.

Có khi, thời điểm anh gọi tôi đến ‘phục vụ’ sắp đến gần rồi. Lúc trước tôi bực lắm đấy, nếu Waka-sama bí bách đến mức phải mua phụ nữ trong thị trấn, tại sao anh lại không gọi em chứ? Tôi cảm thấy như mình còn thấp kém hơn lũ nữ nhân ấy vậy, buồn lắm. Tuy nhiên, hôm nay trông thấy anh như vậy, tôi nghĩ chuyện đấy không còn là vấn đề nữa-desu. Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy đàn ông trở nên hung dữ cho thấy dấu hiệu anh ta muốn được ‘phục vụ’, nhưng so sánh Waka-sama với lúc trước, Waka-sama bây giờ rõ ràng rất lạ. Tuy chỉ có một chút thôi, nhưng tôi mong đợi lắm-desu.

Tôi không biết bây giờ Waka-sama đang nghĩ đến việc gì (tôi ước nó liên quan đến ham muốn xáƈ ŧɦịŧ với mình quá), nhưng giờ tôi có một kết luận, đó là cảm giác muốn được giải phóng con thú trong người.

Nếu cơ thể tôi đủ để thỏa mãn, làm luôn bây giờ, ngay lúc này cũng được, tôi nghĩ vậy nhưng… Ufufufu,

Đến khi tôi gọi Tomoe-san và cả ba cùng quay trở về, chắc cũng chả xảy ra một cuộc cãi vã đâu, đến lúc đó thì mọi chuyện đã an bài rồi. Thậm chí, nếu du͙ƈ vọиɠ của Waka-sama cứ chồng chất lại, ngay cả tôi cũng…

Được ăn là điều duy nhất tôi mong muốn, nhưng trong trường hợp này, tôi không có ngại nếu để chuyện đó sau đâu. Tôi cũng có vài việc cần phải báo cáo, nhưng tôi chưa thể thực hiện được. Bởi vì Waka-sama người đang cứ bồn chồn mãi bảo tôi nhanh chóng quay trở lại Asora.

Trong thị trấn này, không một kẻ nào có thể sinh mối đe dọa cho Waka-sama. Nên để anh lại một mình không có vấn đề gì.

Hai tên tép riu AB và tên biếи ŧɦái nữa, nếu bọn chúng chỉ cần mơ hồ nhận ra được sức mạnh của Waka-sama thôi, mọi thù địch chúng có với anh đều đều sẽ tan biến.

Ngay cả nếu kết quả là tộc forest oni sẽ đến Asora, khi chuyện đó xảy đến. Nếu đó là quyết định của Waka-sama, tôi sẽ không phản đối.

Bọn nhãi nhép, tên trắng bệch, và tên biếи ŧɦái. Tôi sẽ phải cảnh báo bọn nhóc không được ăn chúng mới được-desu wa.

Tối hôm nay hoặc ngày mai. Chắc là Waka-sama sẽ ham muốn tôi thôi.

Hừm, gì đây nhỉ? Dù cho tôi muốn Waka-sama sử dụng mình, dù cho tôi muốn được phục vụ anh…

Được ham muốn trong khi anh đang ở trạng thái đó, đâu đó trong tôi hơi chút cảm thấy buồn.

Tôi không hiểu, điều này không thể nào xảy ra được.

Chắc chỉ do tôi tưởng tượng thôi-desu wa.

~ Makoto ~

“Chà chà, khi mình nghĩ đã giải trừ sạch sẽ tất cả lời nguyền, bây giờ lại đến lượt undead hử. Ta chỉ hỏi để tham khảo thôi nhưng, thứ này còn sống à?”

“Đừng có đặt ta vào chung nhóm với lũ undead ghoul hạ đẳng. Có mà bọn chúng hấp thụ sinh khí cần thiết từ ta để ‘hoạt động’.”

“… Hê~ ra vậy.”

Xương xẩu-san tốt bụng trả lời câu hỏi của tôi. To mồm sử dụng từ như ‘hoạt động’, không phải ngươi khá ngạo mạn sao?

Ngươi biết đấy, ta có thể dễ dàng nhận thấy bọn này chẳng hề hạ đẳng chút nào. Một cơ thể thuần xương. Mặc một áo choàng cao cấp lấy đen là màu chủ đạo và trang trí với màu vàng kim, từ trong mũ trùm tôi có thể trông thấy hốc mắt của khối sọ đang ánh lên một luồng sáng đỏ tối tăm tà ác.

Một cây trượng trông đáng giá được khảm vô số đá quý.

Dựa trên hình dạng đấy, có thể thấy hắn ta là một tên Lich.

Từ những gì tôi biết, tên này là kiểu mẫu của cái thể loại đầy khó chịu. Nếu vỏ bọc lúc trước của hắn ta là một ma thuật sư danh tiếng, hẳn hắn ta phải khá mạnh.

Tôi thử xác nhận sự an toàn của người đàn ông nằm bên cạnh hắn. Có vẻ như hắn ta vẫn còn sống.

Có hơi tiếc thật. Biết ngay mà, bọn não toàn cơ bắp sẽ chẳng chết đâu hử.

Sau đó, tôi nhìn vào người đang nằm giữa tôi với bộ xương và bắn một ánh nhìn về phía hắn, ám chỉ câu hỏi tương tự tôi mới nêu. “Thứ đấy trông còn sống với ngươi sao?”

Những từ được gửi lại là một câu hỏi, nhưng bản thân nó cũng là một câu trả lời.

Có một forest oni đang nằm sõng xoài trên sàn với một biểu cảm thống khổ, phổi bị xuất huyết và khô kiệt máu.

“Tại sao ngươi… gϊếŧ hắn ta?”

“Ngươi thấy đấy, tên đàn ông chuyên làm chuyện lặt vặt ấy khá là phiền phức, hắn ta đang bí mật hành động tại nơi này. Do đó mà hắn trở thành vật cản.”

“Ngươi biết nhiều về tình cảnh của hắn thật đấy. Nói tóm lại, nội bộ lục bục sao?”

“Không. Ta không có đồng đội.”

Ra vậy, hắn ta chỉ giữ quanh mình những ai đem lại lợi ích cho bản thân. Ngươi là loại người đó hử.

“Mục tiêu của ngươi?”

“Cái chết của ngươi. Tuy ả ta hiện không có ở đây, nhưng còn có một tên đàn bà khác từng ở cùng với ngươi.” “Ta không có nhớ mình đã từng làm gì để bị ghét như vậy?”

“Ngươi hỏi quá nhiều đấy thằng nhóc. Ai ngờ ngươi không bị ảnh hưởng chút nào bởi chướng khí của ta. Ngươi ngày càng khiến ta cảm thấy hứng thú.”

Chướng khí. Ra đây là chướng khí hử.

Hẳn rồi, đây không phải là bầu không khí mà tôi muốn hít thở lâu. Tôi nghĩ mình cảm thấy ngày càng tồi tệ sau khi hít thứ này vào.

Phía sau lưng, tôi có thể trông thấy gương mặt trắng bệch của hai cô AB, người đáng ra phải thuộc lớp chiến binh của tộc forest oni. Có vẻ như thứ chướng khí gì đó kia cũng đang ảnh hưởng lên người bọn họ.

“Ngươi châm ngòi, ta sẽ trao trả lại.”

Tôi có thể thấy dòng chướng khí đang được trộn lẫn với ma lực. Hắn ta hoàn toàn thuộc loại thuần ma pháp.

… Xin lỗi nhưng, không phải đây là tình huống dễ nhất cho đến giờ sao? Bởi vì cheat của tôi liên quan đến cải biến ma thuật, vốn khó nhất trong tất cả mọi thứ đúng không? Tôi từng sợ hãi các trạng thái bất thường nên để có thể phòng chống, tôi đã tập trung một buổi gặp mặt với những người thông thái, Tomoe, Mio, các orc, ngay cả các Arke cũng được tôi gọi đến.

—- Trong buổi họp đó —-

Ai ai cũng sửng sốt. Tôi có thể cảm thấy đôi chút nghi ngại tỏa ra từ mọi người.

Bọn họ đặt câu hỏi vì sao tôi quan tâm đếm ma pháp gây trạng thái bất thường.

Tomoe tạo ra một màn sương và hướng nó về phía tôi. Mio tạo một sợi dây trông như được hình thành từ bóng tối và ném nó vào tay tôi.

Các orc tạo một quả bóng màu tím, màu vàng đến từ Arke, và ném nó đi.

Tôi không cảm thấy chút thù địch nào từ mọi người nên nhận hết đống ma pháp đó.

Không có gì xảy ra. Như thể trong tôi chẳng có gì thay đổi.

Khi tôi hỏi mọi người đã làm gì, lần lượt từng người nói: bùa mê, nguyền rủa, độc tố chế người, tê liệt. … Tôi hỏi và họ trả lời với một đống thứ hiểm độc không đâu. Này, nếu mấy người không thù ghét gì tôi thì đừng có dùng mấy thứ nguy hểm như thế!

Mà dù sao cũng chẳng có tác dụng gì, và trông như ai ai cũng biết điều đó sẽ xảy ra.

Khi tôi hỏi tại sao.

Họ nói với tôi rằng, cho dù có đổ nước hay ném muối vào biển lớn, cũng chẳng có gì xảy ra. Có vẻ như sức chứa ma lực của tôi cao đến nỗi, trạng thái bất thường gần như vô dụng. Khác với điều trên, làm thay đổi hương vị của một cốc nước không khó đến vậy, hay nói ngắn gọn, những người bình thường sẽ như thế.

——

“Có điều ta cần phải hỏi nên không đời nào ta sẽ gϊếŧ ngươi.”

Tôi chắc hẳn phải có một vài kỹ thuật tắc tử có tác dụng với hắn ta, nhưng buồn tay, tôi lại có vài chuyện muốn hỏi gã xương xẩu này. Dù sao đây cũng là nhân vật chuyên ma thuật đầu tiên, hắn ta cũng nói ‘mụ đàn bà đó’ nữa. Thực ra, nếu tôi sử dụng「Sakai」khóa chặt mọi dụng năng của ma lực, thì chiếu tướng là cái chắc. Trong quá khứ, khi tôi thử làm vậy, Tomoe và Mio không thể sử dụng ma pháp và ngay cả tôi cũng không thể làm gì được, do đó mà tôi nghĩ mình có thể sử dụng năng lực này khóa ma thuật lại.

Nhưng nếu tôi làm vậy, không khéo gã này sẽ chết ngay lập tức mất. Bởi vì bọn chúng sử dụng ma lực để di chuyển, đó là Undead. Thử ở đây thì đúng thật là có hơi quá…

Hơn nữa, đánh bại tên đó quá dễ dàng thì cơ hơi… tôi không có tâm trạng cho việc đó đâu.

Việc này không giống với tôi thường ngày lắm, nhưng trong tôi có phần nào đó muốn nổi loạn. Đây là lần đầu tiên tôi thấy hứng khởi khi tham gia chiến đấu đến vậy.

“Một câu hỏi đến từ anh bạn xương xẩu yêu áo choàng hử. Bối rối quá đi mất.” “Hoh~ Ra ngươi đã đoán ra ta là giả?”

“Ta biết ngươi sử dụng hắc ma thuật khiến bản thân phải trả giá, theo đuổi kiến thức và bí ẩn của hắc ma thuật.”

“Tuyệt, ngươi đoán gần đúng. Ta là Lich.”

Đáng ra hắn ta không còn dây thanh quản, nhưng từ miệng hắn lại có thể phát ra những tràng cười. Cùng với tiếng karakara là tiếng xương cọ sát với nhau.

“Ngươi biết về ta nên ta cũng muốn biết về ngươi. Liệu ngươi có ngoan ngoãn nghe lời?”

“Ta? Ta chỉ là một tên ‘con người’ bình thường thôi.”

Có hơi khác với sự thật một chút. Nhưng tôi được sinh ra và lớn lên trong thế giới đó. Tôi sẽ không vứt bỏ cái từ ‘con người’ đấy đâu.

(note: human)

Từ tên Lich tôi có thể cảm thấy dáng vẻ bình tĩnh của hắn ta không khác gì một hồi chuông cảnh bảo. Không, với luồng sáng nguy hiểm đang cháy rực trong mắt hắn. Ở đó hơi ẩn chứa sự điên loạn. Đồng thời, tôi cũng cảm nhận được sự tò mò được toát ra. Dù trong hốc mắt đó chỉ là một luồng sáng nhấp nháy, tôi vẫn có thể biết rõ ý định của hắn.

“‘Con người’? chủng loài cổ xưa của hân tộc.”

“Có vẻ như vậy.”

“Vậy ra ngươi… không phải là một Graunt hử. Tuy nhiên, ‘nhân tộc’ vẫn là thứ nằm ngoài tầm hiểu biết của ta. Giả dụ như ‘nhân tộc’ là cá thể vượt trội hơn cả Graunt, nói ta để mắt đến ngươi cũng không sai.”

Graunt? Gì thế? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy từ đó. Không lẽ đây là mục tiêu của tên Lich? Nếu ‘nhân tộc’ vượt trội hơn Graunt, liệu mục tiêu của tên xương xẩu này sẽ chuyển sang họ? Một giống người không thực hử!

Không không, lập luận của tôi lạc đi đâu mất rồi. Vậy, Graunt là gì?

“Cơ thể đó, tâm trí đó. Ta muốn được quan sát chúng.”

“Ta không hiểu. Từ nãy đến giờ với những gì ta nghe được, Graunt là một tộc vượt trội dựa trên nhân tộc? Chối bỏ nhân tính và kết quả là cái cơ thể đó, có phải ngươi đang nói với ta, mục tiêu của mình là được tái sinh và tiến hóa lên một thực thể siêu việt?” “Lạ lắm sao?”

“Với cơ thế đó, ngươi đáng ra có thể trở nên bất tử, nên ta nghĩ chẳng cần thiết phải làm việc đấy. Mục đích của việc theo đuổi kiến thức và hắc ma thuật, không phải muốn được trường thọ sao?”

“Thật khôn ngoan. Tên như ngươi thật nguy hiểm. Tệ quá, nếu ta vẫn còn trong vỏ bọc hân tộc, sẽ có nhiều chuyện hơn nữa ta muốn nói với ngươi.”

“Ta dù sao cũng có kha khá kinh nghiệm (game này, light novel này, manga này).”

Dường như hắn ta không muốn trả lời câu hỏi của tôi. Chắc tôi đã đoán ra được ra nửa mục tiêu của hắn.

Cây trượng của tên Lich hướng về phía tôi.

Trong câu chú ngôn của hắn bao gồm những từ tôi chưa từng nhe qua. Nhưng, như thường lệ, tôi có thể đoán ý nghĩ của câu chú từ những câu từ đấy.

Nó thậm chí còn hiệu quả hơn cả cổ ngữ siêu việt nếu nói về ma lực. Tính cả thứ ngôn ngữ này và của tôi, là bốn nhỉ. Ngôn ngữ của các tinh linh thì cho vào nhóm khác. Dù sao tôi cũng không thể sử dụng nó. Có khi cần thiết phải có một bạn đồng hành nếu muốn sử dụng tinh linh ma thuật, chỉ nhại theo thôi sẽ không có tác dụng gì. Tôi, Lich và những forest oni đã bị luồng chướng khí làm suy yếu xếp thành một đường thẳng.

“Nếu ngươi tránh, bọn chúng sẽ không lành lặn sống sót đâu. Đừng có lo, sẽ không đau đâu. Ta sẽ chỉ giới hạn ý thức và tự do của cơ thể ngươi thôi, chủ yếu là mũi của ngươi.”

Vậy những người forest oni sẽ không qua khỏi nếu nhận cú đó hử. Ngay cả khi thời gian niệm chú có ngắn như vậy. Nó ngưng kết một lượng ma lực không nhỏ chỉ trong một thời gian ngắn. Đúng là dân chuyên có khác!

Chắc do Tomoe và Mio mà giờ đây cảm giác sợ hãi của tôi không còn như lúc trước, hay có khi nào do đây là ma pháp, lĩnh vực tôi cũng chuyên về. Tôi bình tĩnh một cách khác thường trước tình hình hiện tại.

“Thế nhé, bái bai ‘nhân tộc’. Trở thành thức ăn cho kiến thức của ta đi.”

“Tệ quá.” Nhìn thực thể trông giống như ma trơi tập trung xung quanh cây trượng của tên Lich. Trông như thể đống bánh gạo bị dính vào đó vậy. Nhìn thấy cảnh tượng đó khiến tôi thầm muốn được ăn bánh gạo quá~

Sau khi bánh gạo đã tập trung đầy đủ, hắn ta chỉ thẳng về phía tôi và bắn đi. Từ nội dung trong câu chú của hắn, tôi biết thứ này thu thập thù hận trong chướng khí.

Đây là một ngôi làng trong vùng hoang mạc. Không thiếu người cau có, khó chịu ở nơi này. Một ngọn lửa ma trơi lớn tăng tốc và hướng về phía tôi, từ phía trước của nó, tôi có thể thấy những gương mặt trông như con người với biểu cảm xấu xí.

Tôi dừng nó với tay trái của mình. Không biết tên Lich có đang nhìn cảnh tượng này không, dưới cái bóng của ma pháp, tôi không thể trông thấy hắn ta.

Tuy nhiên, không lạ nếu như bị thứ này nuốt chửng từ đầu đến chân. Nhưng tôi có thể dễ dàng dừng nó lại với tay trái của mình. Ngay cả sự gặm nhấm cơ thể cũng không hề xảy ra. À thì, tôi là biển mà.

Vậy, tôi sẽ khiến Lich-kun trải nghiệm chút đau đớn vậy. Hắn ta trông như biết khá nhiều, khiến hắn hữu dụng thôi.

“#$%&.”

Bóng tối, xâu xé theo ý chí ta.

Một câu chú khá ngắn và thẳng thừng. Tôi sử dụng ngôn ngữ mà tộc orc dạy cho và kết nối chúng lại.

“Guh! Thứ ngôn ngữ gì thế!?”

Lich hẳn cảm thấy khó chịu sau khi nhe câu chú của tôi, hắn ta bắt đầu di chuyển.

Quả bóng bay, không đợi đã, cái bánh gạo bị tôi dừng lại, cùng với những lớp bên ngoài của khối thù hằn đang bị hắc nanh bào mòn dần.

Số lượng nanh tăng dần và khối ma thuật xanh trắng bị nuốt chửng chỉ trong tích tắc.

“Chuyện-chuyện gì thế….”

Rồi… Ngươi không hiểu đúng không? Ngươi là chuyên gia mà nhể. Điều tôi vừa làm là gặm nhấm ma lực của hắc ma pháp. Mà nó cũng không phải là cách mà Mio sử dụng. Một phương pháp kém hiệu quả một cách không tưởng.

Nó vô nghĩa đến mức không ai thèm sử dụng.

Những người thông minh sẽ không hiêu điều này đâu.

Là vì tôi có quá nhiều ma lực đó! Chính xác hơn, tôi muốn sử dụng và vứt bớt nó đi đó! Kém hiệu quả vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Đừng có nghĩ mọi chuyện chỉ có thế Lich-san.

Tôi tự hỏi không biết tiếp theo loại ma lực nào sẽ bị ăn mất. Bây giờ, ngươi nên tự vệ thì hơn.

“Guh!”

Hộp sọ của tên Lich nghiêng sang một bên như thể bị thứ gì đó đánh trúng. Ngay tại nơi đó có thể trông thấy những hắc nanh.

“Uooooh?!”

Có vẻ như xương xẩu nhận ra đây là thứ đã làm tiêu tán ma pháp lúc trước. Anh bạn xương xẩu xướng ma pháp phòng thủ và tạo một kết giới xung quanh mình. Nhanh quá, tôi cứ tưởng hắn ta la lên vì hoảng hốt, nhưng tên này không ngờ lại quá bình tĩnh. Mà nước đi đấy không khôn ngoan chút nào. Nhóm răng nanh bắt đầu tụ tập bên ngoài kết giới. Như thể bị thứ đó làm nổi cơn nhục tính, chúng bắt đầu, lần lượt, từng răng nanh một bám chặt lấy kết giới, ăn ngấu nghiến.

“Thứ gì thế này!? Ta chưa từng nghe nói có câu chú pháp như thế! Một câu chú ngôn mà ngay cả ta cũng không biết? Sao nó có thể đánh bại kết giới của ta dễ dàng như vậy! Thứ ngôn ngữ nào lại có thể hiệu quả đến thế?”

“Sử dụng một triệu yên mua một yên. Ngày trước, đây sẽ là điều ta không bao giờ làm.”

“Ma pháp của ta không thể theo kịp! Đừng! Đừng có bâu lấy người ta! Đừng có đến gần!”

Ăn uống xấu quá đi mất. Xực hết mọi thứ với hắc nanh như vậy. Ma pháp của bên kia trông còn tiện dụng hơn. Ngay từ đầu tôi đã không nghĩ gì về thứ ma pháp này rồi. Tôi muốn nghĩ nhân cách của mình không định hình nên nó. Tất nhiên, tôi cũng không có ý định xác nhận điều này đâu. Ma pháp này nó như thế đấy. “Ta sẽ bị ăn mất! Ma lực của ta!? Không, không! Không thể nào!”

“Đừng có nhờn với ta… sao lại có thứ ma thuật nực cười như thế!”

“Dừng lại, đừng ăn ta, Graunt… ta sẽ…”

“Ta sẽ… Graunt…”

“… Ta, ta đang biến mất. KHÔNGGG!!”

Từ những gì tôi thấy, luồng ma lực vốn bao trùm xung quanh tên Lich đang bị ăn mất và ánh sáng đầy hăm dọa tỏa ra từ nó cũng đang nhạt dần. Có vẻ như áo choàng cũng được tạo ra từ ma thuật. Giờ những gì còn sót lại chỉ là một vài mảnh vụn nhàu nhĩ đang bám dính lấy bộ xương.

Dường như bây giờ ngay cả di chuyển hắn cũng không thể làm được. Lúc này đây hắn ta mới đích thực trông giống một bộ xương, và cây trượng tên Lich đang cầm cũng đang bị hắc nanh xâu xé. Luồng chướng khí đã biến mất hoàn toàn. A, đầu gối hắn di chuyển kìa.

“Bí thuật Oan panchi của ta đã luyện thành thượng thừa, nó sẽ không gϊếŧ chết ngươi đâu.” Thông thường, ăn hết lượng ma lực sẽ khiến một người bất tỉnh, nhưng trong trường hợp này, có vẻ như điều đó không khác gì cái chết với Lich. Sư hiện diện của hắn đang ngày càng mờ nhạt.

Tôi mừng vì tôi đã không thử dùng 「Sakai」.

Nhìn qua có vẻ như hắn ta chỉ lên vài cơn co giật chứ thực chất không gây nguy hiểm gì. Có lẽ tôi có hơi quá tay chăng?

Biết ngay mà, như thế này không giống tôi chút nào.

Sao lại đi khinh thường một đối thủ yếu ớt như thế này chứ…

~ Tomoe ~

Khi tôi cố đến vị trí Waka đang ở, tại nơi đó, bao trùm là một bầu không khí yên tĩnh lạ thường.

Trông như Waka mới thể hiện một màn biểu diễn hào nhoáng xong. Muốn nhanh chóng tăng số lượng thợ rèn kiếm có thể thể tạo ra một cây kiếm tuyệt hảo trong Asora quá, cả việc thịt cá với súp miso vốn là niềm khát khao bấy lấu nay của tôi được đồng ý nữa nữa. Bữa sáng có bánh mì thì tốt hơn, là điều ngày nào Waka cũng nói mỗi khi dùng bữa sáng.

Nhưng nếu anh bảo đến thì tôi sẽ không phản đối. Đâu như mức độ hiệu quả sẽ tăng nếu như tôi ở đó nhìn bọn chúng tập luyện.

Dù sao tôi cũng có ý định đem theo vài tên forest oni, nên việc này với tôi thực ra lại thuận lợi.

Khi tôi quay sang nhìn nơi đang được mọi ánh mắt đổ dồn vào, tôi trông thấy…

Waka, và một tên undead (có hơi kỳ khi nói vậy nhưng) gần chết. Và một tên forest oni vốn không còn thở.

Phía sau lưng Waka, một nhóm forest oni đang tập trung tại đó, không cho thấy bất kỳ dấu hiệu nào sẽ di chuyển. Có lẽ bọn chúng đang cảnh giác thái độ của Waka, có thể cảm thấy sự căng thẳng đang rỉ ra ngoài.

Có thật không đây?

Waka sử dụng một phương pháp bất thường trừng phạt tên undead này, và bọn forest oni bị nó làm cho khiếp sợ. Chắc mọi chuyện na ná như thế-ja na. Fumu, có hơi ngoài dự tính một chút, không, đây cũng là điều đã được tôi dự tính trước. Tôi có một vài chuyện muốn hỏi Waka, dựa trên vụ phố đèn đỏ vừa rồi, nếu anh tự nhận thức được thì mọi chuyện đơn giản rồi, nhưng có vẻ như không phải vậy-ja.

Giữa những tên forest oni đang túm tụm lại với nhau, tôi nhận ra một tên.

Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như là thằng nhóc tôi trông thấy khi mình đang tạo kết giới thì phải. Gương mặt này có nét tương đồng với hắn. Không biết hắn ta có phải con cháu của tên đó, tôi vẫn nhớ tên của bố hay có lẽ ông của hắn.

“Ngươi, tên ngươi là Nirgistori phải không? Ta mừng khi thấy ngươi vẫn còn khỏe mạnh-ja.”

“Tên ta đúng là Nirgistori nhưng, ngươi là ai? Ta không nhớ đã từng gặp ngươi.”

Thô lỗ quá. Hình dáng ta đổi khác đâu có nghĩ ngươi không thể nhận ra ta-ja? Thật đúng là một tên vô ơn. “Mặc dù chính các ngươi là người đã nhỏ huyết lệ cầu xin ta tạo kết. Ngươi muốn chết sao?”

Chắc việc đó khiến tôi có hơi chút tức giận, mắt tôi chuyển thành con ngươi của rồng-ja. Không tốt, tôi đã hoàn toàn biến thành con người rồi, nhưng khi cảm xúc của tôi bị xáo trộn, những đặc điểm trước của tôi quay trở lại.

Tên kia chắc hẳn cuối cùng cũng đã nhận ra sau khi trông thấy mắt tôi, cơ thể hắn ta dựng đứng lên. Nhìn cảnh tượng một lão già đứng không khác gì cái kim, tôi chỉ có thể trông thấy hắn ta không khác gì một cái cây chết khô.

“Ngài-Ngài Shen!?”

Như thể lấy đó làm ngòi nổ, xung quanh bắt đầu di chuyển.

Tên nào cũng nhìn về phía tôi. Kinh hoàng, sợ hãi, nghi ngờ, vô số ánh mắt đổ dồn về.

“Là Ngài Shen Long thượng đẳng! Tất cả hành lễ! Cúi đầu của các ngươi xuống!” Có vẻ như tên này được tôn lên làm chức trưởng lão, ai ai cũng nghe theo lời hắn và quỳ xuống như thể đang thực hiện dogeza. Fumu, cảm giác dễ chịu thật.

Đáng ra, niềm tôn kính này phải được hướng đến Waka, và tôi nên là người đứng bên cạnh anh quan sát mới phải.

“Ta đến đây để dựng lại kết giới.”

“Ooooo!”

“Nói dối đấy. Ta được người ấy gọi đến-ja.”

Tôi chỉ về phía Waka. Bọn forest oni này không hiểu lời tôi nói thì phải-ja. Chắc do tôi khiến chúng quá ngạc nhiên do đó bọn chúng không hiểu hết những gì tôi nói.

Cái lũ ngu đần này. Sao ta lại đến đây cho dù các ngươi chưa một lần cầu khẩn, lại còn dựng kết giới cho các ngươi nữa á?

Phá vỡ sự im lặng, bọn chúng mở miệng và lấy lại nhận thức.

“Thưa Ngài Shen, với tất cả lòng tôn kính, thứ đó nguy hiểm lắm ạ-de gozai masu! Vừa mới lúc nãy thôi, khói đen tuôn ra từ miệng của một trong những đồng bào của chúng thần. Nó biến thành Lich và tấn công bọn thần ạ! “Nói đến Lich, nó là tên sở hữu sức mạnh hắc ma thuật không thể đo đếm và nắm giữ năng lực làm sống dậy xác chết và thuật gọi hồn ạ. Một mối nguy đáng sợ.”

“Cả tên đằng đó nữa, hắn ta thậm chí còn sử đụng một ma pháp đáng sợ hơn nhiều áp chế tên Lich.”

“Xin Ngài, làm ơn, làm ơn hãy bảo vệ chúng thần!”

Tất cả những tên trông có vẻ là trưởng lão đều quay về phía tôi và từng lượt giải thích tình hình hiện tại. Bọn này phiền phức quá đi-ja no. Không phải tốt hơn hết nên chọn ra một tên đại diện tổng hợp chúng lại rồi nói cho ta sao.

Hơn nữa, bọn chúng còn nghĩ Waka sẽ gây nguy hiểm cho bản thân mình-ja. Lũ mèo nhát cáy này, có lẽ do ma pháp đáng sợ anh sử dụng nhưng… có thể nào…

“Các ngươi, bên đó có làm gì bọn ngươi không?”

“Có ạ.”

“Nhìn các ngươi sợ hãi đến vậy, phía bọn ngươi hẳn bị tổn hại khá nhiều đúng không?” Đúng thế. Chắc bọn chúng cảm thấy tội lỗi nên mới nghĩ anh ấy sẽ quay sang tấn công mình. Ít nhất đó là điều tôi có thể đoán từ những gì trông thấy.

“Dạ, chuyện đó….”

“Tên đó tiến vào khu rừng do bọn thần kiểm soát mà không được sự cho phép, hơn nữa, hắn ta phát hiện ra sự tồn tại của giống cây quan trọng đó ạ. Với bọn thần, tội này không khác gì án tử. Do chúng thần bị đánh bại nên bọn thần định sẽ lùa hắn vào làng, khiến hắn ta mất cảnh giác rồi tiến hành trừng phạt đó ạ.

Án tử. Nếu nói về phương thức tử hình trước đây của forest oni, là ‘nó’ nhỉ.

Với tình hình hiện tại, việc đấy không khác gì cái chết.

“Có vẻ như trong khi ta không trông coi, các như đã đánh mất khả năng cảm nhận nguy hiểm rồi hử.”

“? Ý ngài là sao ạ?”

“Vừa mới lúc nãy thôi ta còn nói ‘người đó’. Có phải các ngươi đang bảo ta nhe nanh trước người có mối quan hệ đáng quý với ta?” “!?”

“Các ngươi thấy đấy, ta đến vì người đó, vì Waka.”

“Ng-Ngài nói sao ạ!?”

Sao ngươi lại nói lắp Nirgistori? Thật quá thô lỗ. Đúng hơn ngươi đáng ra phải đoán ra từ hình dạng của ta rồi chứ.

“Ah, Tomoe. Đến đúng lúc lắm.”

Oh, trông như Waka nhận ra tôi rồi.

“Nói sao đây, đáng quý không phải một từ chính xác. Nói đúng ra, ta là….”

Cúi chào Waka, tôi tiếp tục điều mình định nói với lũ forest oni đang đớp đớp như cá vàng.

“Nô ɭệ của Mako-Raidou-sama ja no.”

Nirgistori ngất xỉu.

ーーーーー

~ Obabobu ~

note: Cho những ai đã đọc bản cũ.

Vừa sửa lại nội dung xong :v, người bị gϊếŧ là đàn ông, không phải phụ nữ. Tiếng nhật không có giới tính nên bên Eng đôi khi bị nhầm lẫn. Tiện thể, Nguyệt Thần là con trai cho những ai vẫn tưởng là con gái nhé.

ーーーーー

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.