Chương 108: Nghỉ Hè Tại Học Viện

Học viện Trấn giờ đây đang trong kỳ nghỉ.

Thời gian này, dân số tại thị trấn được cấu thành từ lượng sinh viên đã giảm đi khá nhiều, nên các hoạt động thương mại cũng hạn chế hơn, một điều mà ai ai cũng sẽ nghĩ thế, nhưng thật sự không phù hợp tại thời điểm này.

Đặc biệt đáng chú ý tại trung tâm của Rotsgard. Những thứ như các thành thị bao quanh nơi đó, điểm tham quan du lịch và các giáo viên tự do tổ chức những bài giảng vào mùa hè, trên thực tế lại tập hợp khá đông sinh viên.

Tất nhiên, số sinh viên có mặt tại những ngôi trường của các thị trấn trong vùng chẳng thể nào so sánh với lượng sinh viên ở đây. Các giáo viên đều phải cân nhắc vấn đề này và đưa ra các bài giảng của mình với lối nghĩ ấy trong tâm tưởng. Theo cách này, những con người duy nhất thực hiện thể loại bài giảng như thế là các giáo viên thời vụ thôi. Đối với họ, đây là một cơ hội tốt để kiếm một ít tiền tiêu vặt ấy mà. Còn với những giáo viên chính thức thì chắc đang bận rộn cùng đống công việc trong hè, hoặc có lẽ họ tôn vinh khoảng thời gian nghỉ lễ dài ngày này; bọn họ không thực hiện các bài giảng tương tự trong kỳ nghỉ đâu. Thật chẳng phát sinh nỗi một trường hợp ngoại lệ nào luôn. Có lẽ việc này đã trở thành một phong tục của những kiểu người như thế rồi.

“Ngay cả khi những lớp học ngoại khóa này rẻ hơn so với thường lệ… để đi đến trường trong kỳ nghỉ hè, thì thật ấn tượng ha. Tôi, ngoại trừ các hoạt động họp bàn công việc, chẳng tham gia bất kỳ một buổi giảng nào như thế đâu”

“Nghĩa là một số sinh viên chắc sẽ muốn rút ngắn khoảng cách với những người khác đây, để rồi tiếp cận các bài giảng ấy. Từ quan điểm chúng ta, đây là một khoảnh thời gian lý tưởng để gia tăng lượng khách hàng”

“Và hình như hai chị em Rembrandt chẳng chịu về nhà. Ngay trước khi bước vào kỳ nghỉ, đã có một bức thư bất thường từ Rembrandt-san thỉnh cầu để đưa các cô công chúa của ông về lại Tsige được hay không”

“Cũng với một số lý do, còn có thêm một lá thư từ người vợ trong cùng một ngày luôn. Đề cập rằng chúng ta nên lờ đi bức thư từ ông chồng. Ngay lập tức, bà ấy thu hồi lại lời thỉnh cầu của ông”

Một khoảng lặng tiếp nối.

“Aaah, mùa hè đây rồi ~”

“Thực sự vào mùa hè rồi ~”

Shiki và tôi đang nghiên cứu bên trong thư viện của Học viện. Buổi sáng chúng tôi đọc sách ở đây, vào buổi chiều thì kiểm tra tình hình các cửa tiệm và khi trời nhá nhem tối cho đến lúc đêm muộn, tôi nghe báo cáo về Asora và thực hiện các bài luyện tập. Có một thời gian, tôi cảm thấy mình khá vô dụng, nhưng cũng trong khoảng thời gian ấy, tôi đã quyết hành động theo cách của riêng tôi. Tôi nghĩ rằng có lẽ mình đã bị ảnh hưởng bởi Jin, Amelia cùng thái độ điên cuồng từ các sinh viên. Họ và tôi sống một cuộc đời khác biệt, nhưng nhìn thấy mọi người cố gắng hết sức để tiến lên phía trước mặc dù chỉ một chút thôi, việc ấy cũng đã khuyến khích tôi phải nỗ lực quên mình.

“Ah, bây giờ tôi mới để ý, trong lớp học lúc trước, dường như Gin muốn nói một thứ gì đó. Anh có biết bất cứ điều gì về nó không, Shiki?” (Makoto)

“Không đâu. Trông cậu ta như đang bị dồn vào ngõ cụt vậy, do đó, có lẽ cậu ta chẳng có thời gian để thốt nên lời. Tôi nghĩ chắc cậu ấy đã bị bối rối”(Shiki)

~~~~~~~~~

Tại bài giảng cuối cùng trước khi kỳ nghỉ hè ập đến, tôi đã cho họ thực hiện một trận giả chiến tựa như một bài giảng thú vị trong khoảng nửa sau buổi học, nhưng một vài lý do nào đấy, cả bảy người đều trân trối nhìn tôi trong nỗi khiếp đảm để rồi sau đó, buôn lõng cơ thể và khuỵ gối trên nền nhà.

[Sif và Yuno cũng thế, cố gắng xác định lại tất cả những gì hai cô đã học được cho đến nay trong giao đấu thực chiến đi]

Với những lời lẽ đó, tôi gộp hai chị em vào trong bài giảng thú vị với năm người kia luôn. Có lẽ họ mong đợi điều này, các sinh viên đều nhất trí hết.

Tôi chẳng thể nào nói thêm điều gì được nữa và chỉ gật đầu. Tôi triệu hồi thằn lằn xanh-kun, một thằn lằn ảo ảnh khác… Hiện thời số lượng thành viên đông hơn, tôi đã gọi đến hai người. [Để tôi giới thiệu với các cô cậu. Thằn lằn xanh-kun này là Zwei]

Không trình bày mà chiến luôn thì sẽ thiếu tế nhị, thành thử có còn hơn không, tôi giới thiệu Zwei-kun. Tuy nhiên, khoảng khắc ấy, tất cả mọi người đứng hình luôn.Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu - Chương 108: Nghỉ Hè Tại Học Viện.

Dường như, thậm chí vài người còn run rẩy. Nền tảng sức mạnh cũng như chiến thuật giao tranh đã được nới rộng ra đôi chút trong phạm vi khá ổn thoả đấy, nhưng họ lại dự kiến muốn đối đầu với tình huống 7 chọi 1 ư? Thật đúng là suy nghĩ của hân tộc. Họ nghĩ sẽ chỉ chiến đấu với một đối thủ như bình thường, vì thế Gin là người đầu tiên hét toáng lên.

“N-nhiều quá!!”

[Sao lại không nhỉ? 7 chọi 1 sẽ chẳng phải một khoá huấn luyện nữa. Nhưng đúng rồi đấy, anh chắc phải phản đối thôi. Ngay cả thế thì anh cũng không có quyền lựa chọn đâu nhỉ? Fumu, tôi sẽ cung cấp các tuỳ chọn như sau: tất cả 7 cô cậu chống chọi lại 2 người này hoặc chia ra 4 vs 1 và 3 vs 1]

‘Thầy, quan điểm như thế này là sao đây?’

Đôi mắt các sinh viên rõ ràng đang nói thế.

Ý kiến ý cò gì? Đối thủ là những kẻ chuyên nghiệp trong việc chiến đấu tổ đội mà mọi người biết rồi đấy. 7 chọi 2 rõ ràng sẽ vất vả hơn nhiều. Vâng, sẽ tốt cho họ để học được cách nên phối hợp ra làm sao, thành thử không phải một ý tưởng tồi đâu. “U… Ưhm, Raidou-sensei? Chỉ hỏi cho vui thôi, nhưng người mới này cũng là một kẻ mạnh mẽ sao?”

[Tất nhiên rồi. Về kỹ thuật thì thằn lằn xanh-kun trội hơn, nhưng Zwei-kun lại thiên về sức mạnh. Cả hai đều là chiến binh tuyệt vời. Nhân tiện, họ là chuyên gia trong chiến đấu theo nhóm đấy]

Amelia à. Không quá rõ ràng rồi hả? Sao tôi lại phải nêu ra sự khác biệt trong khả năng của hai người họ chứ?

“Đ-đúng rồi, em đang tự hỏi nếu triệu tập cả hai như thế này không phải là một gánh nặng đối với cơ thể thầy hay đại loại vậy”

[Không có vấn đề gì đâu]

Thực sự đâu phải triệu hồi gì. Tôi chỉ cần mở một cánh cổng thôi, thành thử có thể là một hoặc tất cả mọi người mà chẳng có gánh nặng nào đâu.

Có lẽ vẫn còn thời gian để tính toán, họ quyết định chia nhóm. Tổ đội được chia tách chủ yếu như dư đoán của tôi. Gin, Yuno, Amelia, Izumo.

Daena, Misura, Sif.

Vâng, phút cuối, cả hai đội chẳng thể nào giành được chiến thắng. Nhưng họ đã có thể chống chọi khá hơn rất nhiều so với thời gian qua, chỉ cần như thế, lớp học đã kết thúc.

Gin muốn nhận được vài lời khuyên sau bài học, vì vậy tôi đã đến để lắng nghe những gì cậu ta nói nhưng…

“Tôi-tôi sẽ từ bỏ bài giảng trong thời gian tới” (Jin)

Là tất cả những gì anh ta đã nói với một âm giọng thì thào thiếu sức sống rồi bỏ đi. Cho đến tận giờ đây. Kể từ khi chúng tôi tiến vào kỳ nghỉ hè, chẳng cần bận tâm đến lời nói ấy đâu ha. Có lẽ nào anh ấy muốn tôi mời đi ăn trưa sao ta?

Nếu thật là vậy, thì chắc rất khó để mở lời sau khi đã hành động như thế. Mọi thứ sẽ lại quay về điểm xuất phát thôi.

~~~~~~~~~~~

“Lúc ấy chỉ mỗi Sif là chưa sụp đổ trên nền nhà ha. Tuy nhiên, còn tùy thuộc vào cách họ xử lý nữa, những kỹ năng ấy cho phép họ tiến một bước xa hơn. Sao bọn họ lại quá căng thẳng đến vậy?” (Shiki) Trong khi bày tỏ quan điểm, Shiki vẫn không ngừng đọc sách. Dường như anh ta có thể tập trung tư duy về hai vấn đề trong cùng một lúc ấy.

“Chắc là họ đã quen dần? Thấy họ như vậy, tôi cho rằng họ sẽ đưa ra được một biện pháp ổn thoả trong thời gian tới để rồi tiến xa hơn nữa. Và anh cũng thấy đấy, mọi người đều là những học sinh ngoan, thành thử bọn họ có lẽ hơi thận trọng quá mức”(Makoto)

“Giai đoạn hai, hừm. Nếu nhận biết được sức mạnh và tốc độ đã tăng lên, họ chắc chắn sẽ phàn nàn nữa”(Shiki)

“Tôi có thể hình dung ra chúng rồi. Nếu bọn họ xử lý đối thủ theo cùng một cách như trong giai đoạn đầu, không tính đến thằn lằn xanh-kun, thì Zwei-kun cũng sẽ thổi bay bất cứ ai chỉ trong một hit duy nhất và loại bỏ họ ra khỏi vòng chiến”(Makoto)

Bên trong thư viện, nơi chỉ có sự hiện diện của vài người, Shiki cùng tôi đang đề cập đến các sinh viên. Thằn lằn sương khói hình như cũng khá vui vẻ với công việc được giao, nên công cuộc đào tạo còn tiếp diễn được. Vâng, chẳng còn trở ngại gì khi có thể sử dụng họ trong bất kỳ trường hợp nào ở tương lai đâu ha. Nếu tốc độ tăng trưởng của bọn họ quá chậm, sẽ gây áp lực lên người thằn lằn, thành thử tôi chúc cho Gin cùng đồng đội may mắn hơn.

“… Raidou-sama”(Shiki)

[Chà, có người đến. Âm thanh của sự giận dữ, hừm]

Nắm bắt sự hiện diện ấy đang tiếp cận, tôi chuyển đổi sang ký tự giao tiếp. Việc xuất hiện này tôi biết mà.

Sửa lại tư thế khi cả hai đang đọc sách, chúng tôi chờ đợi họ đến gần.

“Xin lỗi vì sự tuỳ tiện như thế này. Raidou-sensei, có thể cho tôi một chút thời gian không?”

[Gin hả. Anh cần gì?]

Những người tiếp cận là các sinh viên mà Shiki và tôi đang bàn đến. Theo dự kiến, họ vẫn còn ở lại học viện hử, và tôi còn trông thấy cả Sif và Yuno nữa này. Rembrandt-san phải khóc lóc ấy chứ. Ngay cả khi đã cân nhắc về lá thư từ người vợ, tôi chắc hiểu rằng ông ta muốn ít nhất con gái mình quay về nhà dù chỉ một lần. “Một điều gì đó tôi muốn tham khảo ý kiến của thầy” (Gin)

Nghe Gin mở lời khá lịch sự, tôi cảm thấy bất an. Cũng đồng thời, tôi ngạc nhiên trước cách nói chuyện của anh ta.

[Cứ nói]

“Trên thực tế, liên quan đến kỳ nghỉ hè, tôi chẳng bận tâm vào lúc nào sensei có thể, nhưng hãy đào tạo chúng tôi được không?” (Jin)

[Trong kỳ nghỉ sao?]

“Vâng. Tôi nghe nói rằng thầy không thực hiện các bài giảng ngoại khóa mà. Dĩ nhiên, chúng tôi sẽ phải trả tiền đúng bằng số lần chúng tôi nhận được sự giáo huấn, thành thử làm ơn”(Jin)

……

Mặc dù đây là một kỳ nghỉ dài hạn, họ chắc phải có động cơ. Tôi đã nghĩ về việc sử dụng kỳ nghỉ này để chú tâm vào công việc và tập luyện mà.

Hơn nữa, họ đến và bày tỏ sẽ chi trả cho các bài học. Khá ấn tượng. Nếu tồn tại những học sinh cao trung có thể bỏ ra số tiền riêng của mình dành cho bài học trong hè, sẽ vượt ra khỏi chuẩn mực trong thời hiện đại ấy chứ. [Một sự nhất trí từ tất cả mọi người sao? Có ai muốn trở về nhà không? Đặc biệt là Sif và Yuno đấy. Hai cô phải nhận được một thông báo triệu tập từ gia đình rồi ha]

Ngoài ra, tôi thấy thật khó để nói với Rembrandt-san rằng tôi đang giảng dạy các buổi học cho hai người ấy cùng các sinh viên khác nên không thể đưa họ quay về. Tôi chẳng thể nào mở lời với ông như thế được. Bố tôi cũng đã ném đi một cơn thịnh nộ trong khi nói sẽ không để chị và em gái tôi sống lẽ loi một mình được, dù cho ông có là người lớn đi chăng nữa. Tôi nghĩ tình thương từ một người cha bộc lộ đến con gái của mình chỉ là một loại tình cảm nguyên sơ thánh thiện thôi.

Gia đình tôi, các chị em tôi có được một sự yêu thương từ ông bố quá mê mẩn đến ngớ ngẫn, và mẹ tôi luôn phải can thiệp, nên có lẽ Rembrandt-san cũng như thế quá. “Phía chúng em rất sẵn lòng, làm ơn. Vì lợi ích tương lai, em nghĩ rằng chúng em hiện nay chưa đủ mạnh để được thông qua tại Tsige. Chẳng có vấn đề gì khi hai đứa không quay lại nơi ấy trong nửa năm đâu”(Sif)

Không không, cho dù sức mạnh của hai người chưa đạt yêu cầu, gia đình Rembrandt là một thương gia do đó, miễn là có nguồn kinh tế dồi dào, nên có thể hai cô vẫn được phê duyệt. Và Yuno cũng gật đầu đồng tình kìa.

Urgh. Giải quyết sao đây ta.

Nếu không thể khiến họ quay về trong ít nhất một thời gian ngắn, tôi cảm thấy Rembrandt-san sẽ lại gửi một lá thư trách móc thêm một lần nữa quá. Ông đã cho tôi vay mượn một nơi để kinh doanh, thành thử tôi thật muốn có một mối quan hệ hòa nhã. Tôi nghĩ mình không nên chấp nhận lời đề nghị từ hai chị em.

[Shiki, thế nào rồi? Lịch trình của chúng ta là đã kín kẻ chưa?] “Vẫn chưa ạ. Nếu một lần một tuần, chúng ta có thể thực hiện được”(Shiki)

Ê.

Tôi đã cố muốn anh phải hùa theo để từ chối họ mà, anh chưa hiểu hả?

Bây giờ cả bảy người bọn họ đang quan sát tôi với đôi mắt đầy kỳ vọng. Để đối phó với các sinh viên một lần một tuần thì…

[Hiểu rồi. Một tuần một lần, được chưa? Ngoài ra, Sif và Yuno phải quay về nhà vào tháng cuối của kỳ nghĩ. Đây là một điều kiện kiên quyết hiểu chửa?]

“Eeh ~ Onee-chan và em sẽ là những người duy nhất phải vắng mặt hả?!” (Yuno)

“Raidou-sensei! Hãy đối xử với chúng em như những học sinh khác!” (Sif)

[Không được. Cha của các cô đã hỏi tôi rồi. Chỉ cần cả hai khôi phục lại thể chất thôi, thế nên hãy về nhà và phụ giúp gia đình đi]

Tôi có thể thấy được ánh mắt cả hai chứa đầy oán hận, còn hầu hết các sinh viên khác đều bày tỏ sự biết ơn. Aaah. Đúng rồi, sẽ tốt đẹp thôi khi chỉ cần huấn luyện nền tảng và triệu hồi thằn lằn-kun.

Vào cái ngày được tín nhiệm ấy, tôi mặc kệ nó để cùng Shiki một lần nữa quay trở lại việc đọc sách. Tôi phải tận hưởng trọn vẹn kỳ nghỉ này.

◇◆◇◆◇◆◇◆

Trong khoảng thời gian Raidou bị quấy rầy bởi các sinh viên để thành lập một lớp học giữa kỳ nghỉ…

Có một người phụ nữ giữ một khoảng cách tại một nơi bên trong thư viện rộng lớn mang tính phổ biến như thế này.

Đó là thủ thư Eva.

Khi được cho hay các nguy cơ tại Học viện đã bị xoá sổ, cô sớm quay lại nhiệm vụ như một thủ thư của mình. Thậm chí có là một kỳ nghỉ dài đi chăng nữa, các học giả, nhà nghiên cứu cũng như các giáo viên sử dụng thư viện vẫn không biến mất. Kể từ khi vắng mặt trong một thời gian, ai đó đã thế vào vị trí của cô rồi, và giờ đây Eva-san đã chiếm lại nơi ấy từ tay cán bộ đang trong kỳ nghỉ hè. Thành ra, cô thật chẳng có nỗi một kỳ nghỉ đúng nghĩa đâu, nhưng từ lúc cảm thấy một chút thoả mãn trong công việc, một thứ gì đó có thể làm trong mùa hè này, cô thật chẳng có chút bất mãn nào. Eva hiện tại đang tìm kiếm những bài viết cụ thể.

Cô muốn Raidou sẽ đọc chúng. Eva là một quý tộc trong quá khứ, nhưng nỗi bật trong vai trò một thủ thư hơn. Kể từ khi để ý đến Raidou, cô đã ghi nhớ tất cả những cuốn sách cậu ta đã đọc và tìm kiếm theo khuynh hướng ấy, cô dự đoán những điều cậu muốn biết, và những điều cậu nên biết. Những cuốn sách Raidou đọc khá đa dạng về nội dung, nhưng Eva vẫn có thể nắm bắt một số xu hướng. Thật là một thủ thư mẫu mực.

“Uhm, mình không cần thể loại nghiên cứu giảng dạy. Và cũng chẳng cần bất cứ thứ gì như tài liệu lúc nãy hoặc là…”

Các bài văn nghiên cứu cũng như tiểu luận được xem là khá quan trọng và thường được gom lại tại một khu vực bên trong thư viện. Tất nhiên, các bài tiểu luận ấy được viết ra tại học viện trong quá khứ và hầu hết những tác giả đã không công khai chúng cũng như phần nội dung nghiên cứu chẳng khác nhau là mấy, thế nên chúng được tập hợp lại với số lượng rất lớn. Và trên thực tế, ngay cả chuyên gia như Eva phải gặp rắc rối trong việc tìm kiếm các bài viết này. Cô đang lục tìm ở một góc thư viện mà đã bị bụi bậm bao phủ gần hết. Thật chẳng hoài nghi gì chúng đều là những bài viết không mấy nổi tiếng. “Raidou-san đã cứu mạng mình sau tất cả mà. Cậu ta cũng nói ‘chẳng cần tiền đâu, thế nên tôi khuyên cô nên trả bằng những cuốn sách’ một cách khá ân cần, thành thử không còn biện pháp nào khác rồi. Mình chắc sẽ mang đến cho Raidou-sensei những nội dung khiến cậu sẽ phải nhảy dựng lên!” (Eva)

Phần thưởng lớn mà Eva đã đề xuất với Lime khi trước là tài sản của Ansland. Một thứ gì đó nằm bên trong vùng đất đã bị đánh cắp. Raidou nghe chúng với một khuôn mặt phức tạp, và đề nghị đến Eva kiến thức thay vì tiền bạc. Với cậu, thay vì số tài sản mập mờ không rỏ ràng ấy, cậu ưa thích một phần thưởng thực tế hơn.

“Cậu ấy trông có vẻ sẽ đọc bất cứ cuốn sách nào, nhưng các chủ đề cậu chú tâm nhất có liên quan đến các khía cạnh ma thuật. Và đó là việc áp dụng lượng ma thuật trong thi triển và thuật triệu hồi. Tiếp đến, cậu ta cũng bày tỏ quan tâm đến Kaleneon là ổn rồi. Và trông cậu có vẻ cũng muốn biết về vị trí địa lý của nơi đó luôn. Nhưng điều đầu tiên, bài viết ấy”(Eva) Eva đang tìm kiếm một luận án mà một vị giáo sư nào đấy phải mất cả cuộc đời của mình chỉ để nghiên cứu, và sau khi đạt đến một kết luận, ông đã nản chí, một nội dung chẳng gây được nhiều sự chú ý, một tiểu luận chung chung. Tuy nhiên, Eva đã có một suy luận mạnh mẽ rằng điều này dường như là một trong những thứ Raidou đang tìm. Cô cũng liệt kê ra một danh sách cậu ta có thể muốn đọc luôn rồi. Tìm kiếm đề tài thì không khó. Thay vào đó, sự vất vả là quá cao khi tồn tại rất nhiều bài luận tầm thường bên cạnh việc lại chẳng có tên tuổi gì của nhà nghiên cứu nữa.

“Mình nên đáp trả ân huệ ấy, và sau này mình phải duy trì một mối quan hệ tốt với cậu ta luôn. Mình đã không còn một ai để dựa vào ngoại trừ cậu ấy và thương đoàn Kuzunoha”(Eva)

Khả năng của các nhân viên làm việc cho thương đoàn Kuzunoha cũng như Raidou và Shiki. Và dường như còn tồn tại vài người sở hữu khả năng khác nữa. Trong đôi mắt Eva, thương đoàn Kuzunoha vô cùng cuốn hút. Một thương đoàn tự do với nguồn lực bất thường. Cũng như đã hứa, họ nghiền nát các tổ chức hùng mạnh đã cấu kết bên trong học viện. Việc đó thật dễ dàng khi Brait-sensei là một trong số bọn chúng, nhưng lại là một điều gì đó gây kinh ngạc không hề ít dành cho cô. Ngoài ra, chẳng có lấy một mối nguy nào tổn hại đến Ruria. Quá nhiều kết quả đủ để nhận ra khả năng của họ.

Ngay lúc này, quy mô của thương đoàn ấy là khá nhỏ đấy, có lẽ vì họ không thể làm bất cứ điều gì quá lớn lao. Nhưng trong tương lai thì sao?

Người thủ thư liều lĩnh với khát khao hồi sinh lãnh thổ của mình, vẫn chưa từ bỏ chúng.

Đấy là lý do cô muốn gần gũi cùng Raidou. Cậu ta có quyền lực và nhân cách không quá tệ. Việc quản lý thương đoàn của cậu đang tiến triển tốt và may mắn còn sở hữu những con người đầy tài năng. Gương mặt cậu ấy không phải của một “hot-boy”, nhưng một điều gì đó lại lôi cuốn trong thần thái, ai rồi cũng sẽ quen dần khi trông thấy nhiều lần thôi, là những gì Eva nghĩ đến. Thậm chí ấn tượng đầu tiên khi nhìn vào cậu ta là hơi xấu, nhưng có là gì đâu? Thật ngu si để đánh giá phẩm chất bên trong chỉ với sự hiện diện của một ai đó. Nếu sức mạnh từ nữ thần chẳng thể phục vụ ai, thì sự đẹp mã để làm cái quái gì? Đó là cách cảm nhận hiện tại về giá trị của Eva và Ruria. Không lệ thuộc vào nữ thần. Đức tin của cô đã dao động rồi biến mất. Đây là thể loại người theo khuynh hướng sẽ mất dần đi sự gắn kết về diện mạo và chủng tộc.

Một bối cảnh xuất phát từ sự im lặng của nữ thần. Tình thế hiện nay sẽ phục vụ-một chút thôi-như một cơn gió thuận chiều cho Raidou, Misumi Makoto.

Sau đó, Lễ hội trường Rotsgard sẽ ập đến, theo đó, các tia lửa của cuộc chiến sẽ bùng phát thôi.

Kỳ nghỉ hè tại Học viện tiếp nối một cách yên bình. Tựa như bầu trời đứng gió trước một cơn giông bão.

Riêng ba “nhân tộc”, mùa thu thứ hai của họ đã đến gần.

—————END CHAP—————-

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.