Chương 101: Cháy không hoàn toàn

Thông thường, Lime sẽ trở về trước khi cửa hàng mở cửa để lau dọn, nhưng cho đến giờ anh ta vẫn chưa quay lại.

Không những thế, đêm hôm qua tại nơi anh ta đáng lẽ phải có mặt, tôi phát hiện dấu vết của một trận chiến.

Dù rằng Akua và Eris đã trở về như không có chuyện gì xảy ra. Không lẽ anh ta là người duy nhất đi đến cái nơi nguy hiểm đó? Nhưng tôi lại không nhận được báo cáo nào như vậy.

Tôi xác nhận động tĩnh của Rona-san từ Shiki, nhưng có vẻ như tối qua cô ấy không hề có động thái nào.

“Lime-san bảo anh ấy sau đó sẽ ghé qua Thương Hội rồi trở về đây cơ mà.” (Eris)

“Không có lệnh tiêu diệt kẻ thù và cuộc chiến trông cũng không hề tự nhiên. Cái người đó chắc chắc sẽ rút lui trước. Rồi bám đuôi sau.” (Akua)

Tôi chưa bao giờ ra cái lệnh đó đâu, Akua à. Mà, tôi cũng chẳng muốn bắt bẻ cô nữa đâu. Sẽ là một chuyện nếu họ tính đến việc tham gia chiến tranh, nhưng Lâm Quỷ Tộc về cơ bản chỉ hành động như một nhóm điều tra mà thôi. Khu vực của cuộc chiến tại nơi Lime có vẻ như dã biến mất, chắc chắn nằm trên con đường dẫn đến Thương Hội nơi Lime và hai người kia đã tách ra. Dù anh ta có bị phục kích đi chăng nữa, anh ta cũng không yếu đến mức dễ dàng bị đánh bại. Anh ta sẽ cố đánh trả trong khi rút lui, rồi sau đó sẽ bám đuôi kẻ địch và báo cáo lại với tôi. Anh ta là người có khả năng như thế đó.

Trong trường hợp đó, thật khó để tin nhưng, có khả năng rằng đấy là một đối thủ không cho phép anh ta trốn thoát. Bộ có người nào đấy sở hữu sức mạnh vượt bậc mới đến vùng đất này à? Nếu những thương nhân có xu hướng thuê họ một cách độc quyền thì cũng chẳng lạ gì khi Mạo Hiểm Giả đến thị trấn này.

Để lại cửa hàng cho người lùn trông coi, chúng tôi tập trung tại tầng hai. Bọn tôi chỉ làm thế này khi có chuyện gấp xảy ra. Dù gì thì chúng tôi cũng không thể để những người lùn tự trông tiệm được. Tôi sẽ để Akua và Eris quay lại sớm. Dù gì đi nữa, nếu Lime bị bắt hay bị đánh bại thì với năng lực của hai cô này, khả năng họ cũng bị đánh bại không hề nhỏ.

Tôi nghĩ cứ để Shiki và tôi ra tay là điều tốt nhất.

Việc tôi có thể giữ bình tĩnh kể cả khi Lime đang gặp nguy hiểm thì, không phải là vì anh ta là Hân Tộc và tôi không quan tâm đâu, mà là vì sau khi nhìn thấy những gì còn sót lại của trận chiến, Shiki bảo rằng anh ta có lẽ vẫn còn sống. Tất nhiên, tôi không định cứ mù quáng tin vào điều đó rồi thảnh thơi mà tìm kiếm đâu. Tôi định sẽ giải cứu anh ta càng nhanh càng tốt. Dù anh ta không bị thiệt mạng trong trận chiến thì cũng không có nghĩa anh ta vẫn ổn. Chỉ là, vì anh ta bị bắt cóc, nên người đó chắc phải có mục đích gì đấy, vị vậy mà chúng tôi sẽ có chút thời gian.

“Raidou-sama, hình như chúng ta đã hoàn toàn bị lừa rồi” (Shiki)

“…Không có động thái gì từ Rona-san phải không?” (Makoto)

“Vâng. Nhưng tình huống này lại móc nối với câu chuyện tôi nghe được về việc gây nhiễu thông tâm thuật và cái nhẫn triệt tiêu phước lành. Một luồng sức mạnh kì lạ. Có vẻ như anh ta không được phép liên lạc với chúng ta. Cái thứ công nghệ này, tôi nghĩ chỉ có mỗi Quỷ Tộc là có thể sử dụng.” (Shiki)

“Ah, chuyện đó à. Vậy ra có dấu vết của việc nó được sử dụng. Có khá nhiều người đã xâm nhập vào vùng đất này ngoài Rona-san ra và cô ta đã dùng những con bài đấy để gây chuyện với chúng ta?” (Makoto)

“Tôi nghĩ đấy cũng là một khả năng. Nếu là cô ta, thì dù trong khi bắt ta ả cũng có thể làm những việc như thế.” (Shiki)

“…Liệu có cách nào khác để tìm ra vị trí của anh ta không?” (Makoto)

“Tôi đã dò ra ma lực của một người khá thú vị. Đó là cô thủ thư của Học Viện, Eva. Vì lí do nào đó, ma lực của cô ta hiện hữu tại hiện trường.” (Shiki)

Eva-san. Quả là một người mà tôi không ngờ tới. Đấy không phải là nơi mà một thủ thư như cô ấy nên quanh quẩn vào lúc nửa đêm đâu.

Chúng tôi về cơ bản quen biết nhau. Nhưng kể từ lần gặp mặt đấy, cô ta chỉ cho tôi thấy vẻ ngoài của một thủ thư và chị gái của Ruria. Đôi lúc có cảm giác không được tự nhiên cho lắm. Mà có vẻ như cô ấy cũng thích nghe mấy tin đồn.

Tôi thực ra cũng không cảm thấy có gì đáng ngờ từ cô ấy. Nếu có thì nó đã xuất hiện vào lần đầu gặp gỡ rồi…

“Eva-san huh. Tôi không nghĩ cô ấy lại có thể khiến Lime mất cảnh giác đâu, nhưng nếu cô ấy không liên quan gì đến chuyện này và bị gϊếŧ vì tính tò mò của mình thì đúng là tội nghiệp thật.” (Makoto) Ngay từ đầu, cô gái đó trông có vẻ như là người thích âm thầm đọc sách, và có hứng thú kì lạ với những tin đồn xung quanh. Nhưng những kiểu con gái như vậy thì trường cấp ba của tôi cũng có. Loại người luôn bật anten của mình mọi lúc mọi nơi ấy. Cái loại người kiểu gì cũng sẽ dính vào rắc rối gì đó trong tương lai mà thôi.

Ở tình cảnh hiện giờ khi chúng tôi vẫn chưa tung ra dù chỉ một con bài tẩy, thì tôi thật sự không có cảm giác Rona-san là sẽ hành động hấp tấp như vậy…

“Đúng như tôi nghĩ, đây không phải là tình huống mà chúng ta có thể đi đến kết luận được. Tôi cũng không tài nào nghĩ được gì khác ngoại trừ đây là sản phẩm của bọn quỷ nhân. Hãy để Akua và Eris trở về cửa hàng trong khi Raidou-sama và tôi thử trở lại hiện trường xem sao.” (Shiki)

“… Anh nói đúng. Đến khu bỏ hoang của Học Viện xem sao.” (Makoto) Khi Shiki đề xuất ý tưởng đấy, cụm từ “khám nghiệm một trăm lần” hiện lên trong tâm trí tôi. Tìm dấu vết của hung thủ nào.

(Trans: “scene hundred times”)

Nơi mà Lime đã biến mất nằm trên một con đường được kéo dài từ khuôn viên Học Viện đến Thương Hội. Khu vực này ban đầu không được sử dụng và nó là một con đường gần như vô dụng nên đây là nơi hầu như không được biết đến.

Nhưng anh ta lúc đó lại đang điều tra ở trong khuôn viên Học Viện. Tại tòa nhà bỏ hoang nổi tiếng không được sử dụng nữa. Nói đúng hơn, là một khu vực đã được lên kế hoạch tái phát triển và đã có lệnh cấm vào. Nếu đi điều tra thì đấy chính là nơi cần phải đến.

“Hiện giờ thì, hãy bắt đầu từ chỗ đó đi. Biết đâu chúng ta tìm được manh mối mới nào đó” (Makoto)

“Đã rõ. Trong trường hợp đó, Akua với Eris hãy trở về cửa hàng đi. Bọn ta có lẽ sẽ về trễ một chút, nên nếu có khách thì các ngươi cứ tiếp đón và nghe họ nói về công việc rồi bảo họ bọn ta sẽ liên lạc sau.” (Shiki) “Vậy chúc hai ngài đi đường bình an”

Sau khi được hai nhân viên tiễn đi, Shiki và tôi rời đi để truy tìm dấu vết người đồng đội đã mất tích.

◇◆◇◆◇◆◇◆

“…Cô không sao chứ, Ne-chan?”

“Tôi không muốn nghe điều đó từ người chỉ vừa mới thức dậy đâu. Mà hiện giờ thì tôi vẫn ổn.”

“Mừng khi nghe cô nói thế. Và, cô có thể nói cho tôi nghe tình hình hiện giờ được không?”

“Tôi tính thả anh ra sau khi anh bị kẻ đó đánh bại. Nhưng một nhóm khác lại đến và tôi bị xem như là đồng bọn của anh. Và, đó là vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này. Bây giờ chắc đã sáng rồi. Nghỉ việc không phép. Làm ơn tha cho tôi đi.”

“Ah, cô là vị thủ thư đó đúng không? Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô bảo tên mình là Eva-san thì phải? Mà, đừng lo lắng quá về việc vắng mặt một hay hai buổi.” “…”

“T-Tôi đã mắc sai lầm rồi huh. Không ngờ tôi lại bị đánh bại, đúng là thảm hại thật. Tôi còn mất cả thanh katna nữa. Tôi chẳng thể nào đối mặt với Đại tỉ và Sếp nữa rồi.” (Lime)

“…Khoan đã” (Eva)

“An?”

“Làm sao anh biết được tên tôi? Cả công việc của tôi nữa” (Eva)

“Ah. Tôi là Lime Latte. Một nhân viên tại Thương Đoàn Kuzunoha. Cô là người quen của Raidou-sama phải không? Về việc đó, ít nhất tôi cũng phải biết khuôn mặt của cô chứ. Như là một nhân viên ấy.” (Lime)

Trong khi tự giới thiệu một cách qua loa, mắt tôi đã nắm được mọi thứ xung quanh. Một phòng ngục. Và xét đến lượng không khí ít ỏi, thì đây là dưới lòng đất. Có một mùi chua lè và tôi có thể cảm nhận được sự hiên diện của những sinh vật nhỏ ở khắp nơi. Có lẽ là lũ bọ đang bò lúc nhúc. Hai người duy nhất đang ở đây là tôi và cô gái thủ thư này. Đây là người phụ nữ mà Sếp đã bảo tôi điều tra để đề phòng bất trắc. Hiện giờ tôi vẫn chưa có bằng chứng chắc chắn, nhưng dựa vào trực giác của tôi, thì cô ta đang suy tính chuyện gì đó. Tôi cũng không biết lí do vì sao cô ta lại ở chỗ đấy ngày hôm qua. Ít nhất đó cũng không phải là con đường mà người ta đi dạo vào ban đêm đâu. Cô ta đang cố che giấu sự bất an của mình bằng cách duy trì một khuôn mặt điềm tĩnh, nhưng cô ấy lại không hề bình tĩnh như thế. Có vẻ như người phụ nữ này sợ sâu bọ. Vậy mà, cô ta vẫn cứ dóng tai nghe ngóng và kể cả khi cảm nhận được sự hiện diện của chúng thì cô ấy vẫn không hề phân tâm. Tôi không hề thấy thái độ ghê tởm. Nhưng tôi có thể đoán trong lòng cô ta thực ra đang rất lo lắng. Tôi kiểm tra toàn bộ cơ thể của mình. Thanh katana còn quan trọng hơn cả tính mạng của tôi và hầu hết các trang bị đều đã bị lột sạch. Sau khi quyết định mình phải đoạt lại chúng bằng mọi giá, tôi xác nhận những trang bị ấy vẫn ổn. Có vẻ như những vật phẩm được các chiến hữu người lùn làm cho tôi vẫn vô sự.

Vậy ra chúng không coi đó như những món nguy hiểm hử. Hoặc cũng có thể chúng chỉ xem đó như những món đồ trang sức. Nhưng tôi lại không thể nói những kẻ đã lấy trang bị của mình là không biết chuẩn bị được. Ngày trước ngay cả tôi cũng đâu có biết đây là những món đồ nguy hiểm. Lượng ma lực được che giấu hết sức có thể và nó cũng không phải là tôi cố giấu chúng hay gì đâu.

Chiếc vòng đeo trên cổ tay phải của tôi. Đây mới thật sự là vũ khí mà những người lùn đã tạo ra. Tôi thì thầm một cụm từ khóa ngắn. Một tia sáng mờ nhạt và khó nhận thấy bao quanh chiếc vòng và tay phải của tôi. Sau một khoảnh khắc, tôi cảm nhận được sức nặng trên tay mình. Một thanh kiếm đã được vật chất hóa trên tay phải tôi.

“?!Đó là?!” (Eva)

“Suỵt…Nhỏ tiếng thôi” (Lime)

Tôi có thể hiểu vì sao cô ấy bất ngờ như vậy. Nhưng tôi muốn cô ấy ít nhất cũng phải nghĩ đến tình hình hiện tại. Hiện giờ, mục đích của chúng tôi chỉ có một. Đó là trốn thoát khỏi đây.

“Anh, anh nói dối việc mình là nhân viên đúng không?” (Eva)

Cô ấy chắc hẳn đã cảm thấy gì đó từ động tác vung kiếm của tôi. Vị thủ thư nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực. Yareyare, so với tên khốn đã bắt Ne-san, tôi chả là cái thứ gì cả. Tỉ lệ chiến thắng của tôi khi đối đầu với Mondo dạo gần đây cũng đã tăng lên rồi. Sau khi chuyện này kết thúc, tôi phải rèn luyện lại bản thân mới được. “Những nhân viên ở cấp độ của tôi có mặt khắp nơi trong Thương Đoàn Kuzunoha. Tôi hỏi chuyện này chỉ đề phòng thôi, nhưng, Eva-san, cô cũng muốn trốn khỏi đây đúng không?” (Lime)

N? Kì lạ thật. Cô ấy đang do dự ư? Điều đó có nghĩa là sao? Có lẽ nào cô ta có liên quan đến bọn đã giam giữ tôi ở đây ? Nếu là nội bộ lục đục thì mọi chuyện sẽ khác hẳn nhưng…

“…Nơi này là khu vực bỏ hoang của Học Viện. Cái lũ đã tận dụng nơi này làm căn cứ của chúng… là một tổ chức khá lớn đó. (Eva)

“Heh~, những lời đó còn chắc chắn hơn là một lời phỏng đoán thông thường đấy. Cô, cô đang muốn nói chuyện gì?” (Lime)

“Ý tôi là có những người bên trong Học Viện cũng đang hợp tác với chúng nữa. Kể cả khi tôi trốn thoát khỏi đây, với một thủ thư tầm thường như thôi. Tình hình cũng sẽ chẳng thay đổi gì mấy đâu.” (Eva) Mặc dù tính mạng của cô đang ngàn cân treo sợi tóc, thế mà cô vẫn nói ra được những lời điềm tĩnh đấy. Mà, đúng là có những tên khả nghi đang lảng vảng quanh Học viện Rotsgard. Đương nhiên sẽ cần có tay trong rồi. Ừ thì, từ bây giờ chúng tôi sẽ xác định rõ xem tên nào đang ở phe bên đó. Tôi sẽ làm thế trong khi đoạt lại thanh katana của mình.

“Những gì cô nói là sự thật. Chừng vài ngày sau, họ có thể sẽ bắt cô lần nữa” (Lime)

“Với lại, anh đã bị đánh bại bởi tên đó. Dù với đôi mắt nghiệp dư tôi cũng biết thế trận nghiêng hoàn toàn về một phía. Không chỉ không thể đánh bại được tên đó, anh cũng không tài nào trốn thoát được luôn. Đúng không?” (Eva)

Cô chọc đúng chỗ đau rồi đấy. Đúng thật. Tôi đã nhận ra rằng mình không thể trốn thoát, nên tôi đã nghiến răng mà chiến đấu, và bị đánh bại. Đó không phải là thứ sức mạnh nửa vời mà tôi có thể nói mình sẽ đánh bại được hắn vào lần đối đầu tới. Giống hệt như khi tôi bị đánh bại bởi Sếp và Đại Tỉ vậy, tôi cảm thấy tuyệt vọng lắm. Thằng ranh đó lớn tuổi hơn Sếp một chút. Có lẽ cùng tuổi với Shiki-san chăng? Nhưng sở hữu sức mạnh kinh khủng như thế, hắn ta đáng ra phải nổi tiếng lắm chứ, vậy mà, tôi không hề hay biết gì về chuyện này cả.

“Như cô nói, nếu thứ đó ở đây thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng cứ thư giãn đi. Hắn không có ở đây đâu. Tôi cũng đã giở vài chiêu rồi. Hành động của tôi đều bắt nguồn từ khả năng thành công mà.” (Lime)

Tôi không phải là người bị đánh bại rồi cứ để mọi chuyện trôi đi đâu. Nếu có việc gì mà tôi có thể làm được, tôi sẽ đấu tranh. Đấy là thứ mà thằng tôi hiện giờ đã quyết định. Hiện tại, tên mất dạy đấy không ở xung quanh đây. Nếu muốn hành động thì tình hình hiện giờ có vẻ khả quan đây.

“Kể cả khi tôi tin vào điều đó, không có nghĩa hiểm nguy mà tôi đang mang theo sẽ thay đổi. Nếu anh bảo rằng anh có thể cứu tôi thoát khỏi chỗ này, tôi mong anh cũng sẽ nhận lấy trách nhiệm quét sạch những tên đang làm tổ tại Học viện.” (Eva) Cô ấy nhìn với cặp mắt chả dễ thương chút nào. Đôi mắt như đang đánh giá tôi vậy. Tôi không tài nào ngừng nghĩ rằng cái cô thủ thư Eva này có quá nhiều sự khác biệt. Đây là con người thật của cô ta sao? Trong trường hợp đó thì, ở nơi mà có quá nhiều người tập trung… Cô ấy ít nhất không cũng để lại ấn tượng gì của một thủ thư cả. Người phụ nữ này, cô ta đang che giấu địa vị quý tộc của mình chăng, có lẽ nào cô ta là một quý tộc đã thất thế? Hay là đâu đó ở giữa?

Nếu là vậy thì tên cô ta chắc cũng là giả nốt. Người quen của sếp toàn rắc rối không đâu. Những chuyện kiểu này thì Tomoe-nesan lại thích nên giải quyết nó ngay bây giờ có khi lại là một ý tồi. Cô ta cũng là người quen của Sếp, nên nó lại làm cho chuyện này thêm phức tạp.

“Lãnh trách nhiệm huh. Ừ thì, tôi đúng là có ý định sẽ cho họ thấy lòng biết ơn của mình. Nhưng mất công làm vậy thì tôi sẽ được ích lợi gì?” (Lime) Kể cả khi đã thôi làm mạo hiểm giả, tôi vẫn không thích làm việc miễn phí. Hiện giờ tôi là người đang làm việc cho một thương đoàn. Nếu làm việc gì đó, tôi phải được thưởng công hoặc không nó sẽ trở nên phiền phức trong tương lai.

“…Nếu anh thực sự là nhân viên của Thương Đoàn Kuzunoha, tôi có thể cung cấp thông tin hữu ích cho chủ nhân anh. Và nếu anh thật sự muốn đè bẹp cái tổ chức đang vươn tay đến Học Viện…”‘ (Eva)

Tổ chức này huh. Người phụ nữ này, cô ta chắc chắn biết thứ gì đó về cái đám này. Sếp sẽ giận dữ lắm đây, nên tôi sẽ có lẽ sẽ phải xin phép Shiki-san để bí mật nhìn trộm tâm trí của cô ta một chút. Tôi không biết quan hệ của cô ấy, nhưng tôi có thể thấy cô ta biết vừa đủ để sợ bọn chúng.

Đây chắc chắn là đám mà Sếp đã yêu cầu tôi điều tra. Không đời nào một thủ thư thông thường lại biết những thông tin về bọn phi hân tộc đấy. Eva huh. Cứ thế này, có cảm giác như tôi sẽ phải điều tra chi tiết về cô em gái Ruria luôn. Nhưng trong tình huống này thì tôi không thể từ chối một cách bất cẩn và tạo thêm kẻ thù có thể đâm lén tôi sau lưng được.

“…Vươn tay đến Học Viện và?” (Lime)

“Tôi xin hứa sẽ trả công hậu hĩnh” (Eva)

Thật đáng ngờ. Thiệt tình. Cái thời tôi vẫn là mạo hiểm giả thì những lời đó làm tôi nghi ngờ nhất đấy.

“Hiểu rồi. Hãy nói về lợi ích đấy vào lúc sau vậy. Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô. Tôi sẽ dẫn cô đến chỗ của Sếp. Nhưng trước đó, có thể cô sẽ nhìn thấy những thứ không dễ chịu gì đâu, nên đương nhiên là cô đã chuẩn bị rồi phải không?” (Lime)

“Không thành vấn đề” (Eva)

Vậy thì, hãy làm cho xong việc này trong một nhịp và quay trở về để báo cáo cho Sếp. Geez, bị thằng ranh đó niêm phong Thông Tâm Thuật đúng là bất tiện thật mà.

Okay. Tôi vẫn có thể dùng ma thuật, và tôi cũng có vũ khí. Để có thể bán hành cho lũ khốn đó, nhiêu đây là đủ lắm rồi. Sếp dặn tôi phải ưu tiên báo cáo trước, và tùy thuộc vào những gì tôi thấy kể từ bây giờ, tôi có lẽ sẽ không kiềm chế được bản thân đâu. Không, nói rõ ràng là, tôi có lẽ sẽ không thể làm được đâu. Nghĩ như thế, có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi không được dùng Thông Tâm Thuật.

Đầu tiên, thanh katana. Sao chúng dám lấy đi bằng hữu ta, thứ ta được nhận từ tay Đại Tỉ hả. Tôi đã nắm được địa điểm rồi. Đây là một vũ khí mà tôi đã nhờ họ cường hóa với một khả năng đặc biệt, nên tôi mới có thể làm vậy được. Vũ khí được cường hóa với nhiều khả năng đặc biệt cực kì đắt đỏ tùy thuộc vào chất lượng của nó. Có lẽ đã có vài lời thuyết phục từ Đại Tỉ và Sếp với các chiến hữu người lùn, nhưng họ đã tái tạo vũ khí theo yêu cầu của tôi hầu như ngay lập tức. Sao chúng dám đặt bàn tay dơ bẩn của mình lên đồng đội của tôi như thế. Chính vì vây, tôi tự hỏi họ đã tạo ra những lại trang bị nào cho Sếp, thứ mà cả những chiến hữu cũng đang gặp khó khăn tạo để tạo ra.

Một cánh cửa kim loại kiểu kẻ ô mới toanh không hợp với bầu không khí nơi này, đang đứng cản đường chúng tôi. Tôi dùng thanh kiếm trong tay và cắt nó thành nhiều mảnh. Cũng chẳng khó gì cả. Chỉ là vì vũ khí này quá tuyệt vời để tôi có thể làm được điều như thế.

Với một người khác đang đi cùng mình, tôi bắt đầu phản công.

◇◆◇◆◇◆◇◆

Con lợn gặm tỏi… chuyện gì đã diễn ra ở đây vậy trời?

Shiki và tôi đang cảm thấy lúng túng tại địa điểm đáng lẽ là nơi đã diễn ra vụ việc.

Bởi vì có một dấu vết hiện hữu đến trắng trợn mà nó vốn dĩ không hề có mặt ở đó khi chúng tôi điều tra lúc trước.

Với lại, cái cảm giác này, giống y như lúc tôi gặp Tomoe và Lancer. “Raidou-sama. Dấu vết này dẫn đến khu bỏ hoang ạ” (Shiki)

“Nó đâu có ở đây lúc trước đâu phải không?” (Makoto)

“Vâng. Dấu vết này cũng vậy. Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của một con rồng.” (Shiki)

Vậy ra thật sự là như thế à. Khi nói về rồng thì tôi nghĩ đến Tomoe và Lancer đầu tiên.

Đâu phải Tomoe không thể liên lạc với tôi đâu nên, không lẽ là Lancer? Nếu là tên đó thì cũng chẳng lạ gì khi Lime bị đánh bại.

Một trận tái đấu với Sofia à? Đừng có mà nhây với tôi. Tôi vẫn không muốn đánh với cô ta đâu. Tôi cũng chả muốn gặp cô ta chút nào. Vì đằng nào thì hai kẻ đó có bao giờ nghe người khác nói đâu chứ.

Có cả Shiki ở đây nên do tôi đã biết những lá bài mà họ có thể tung ra, tôi nghĩ mình có thể chiến đấu một cách đàng hoàng hơn so với trước. Nhưng nếu chúng tôi phải chiến đấu, tôi muốn thế trận phải nghiêng về hướng của bọn tôi. Tôi muốn tránh những trận đấu mà tôi không thể nào đoán trước được kết quả. “Trông như nó ít nhất đã được che giấu, nhưng nhìn như tên đó thậm chí còn không cố hết sức nữa.” (Makoto)

“Nhiều khả năng đây là một cái bẫy. Chỉ là, nếu đây thực sự là rồng thì khả năng chuyện này do bọn quỷ làm ra đã giảm đi một ít. Sự thật là không có một con rồng nào thân với Rona cả” (Shiki)

“Có khả năng là Lancer đấy. Họ có vẻ như đang hợp tác với phe quỷ tộc đó.” (Makoto)

“Tên Lancer đồng hành với con Sát Long Nhân huh. Fumu. Vậy thì không cần phải chần chừ gì nữa. Raidou-sama, ta đi thôi” (Shiki)

“Hah?!” (Makoto)

Không, không, đợi đã! Nếu cả Shiki cũng lên cơn hiếu chiến như vậy thì tim tôi không chịu nổi cơn stress đó đâu?!

“Nếu đường này dẫn đến Lancer và Sát Long Nhân, thì không phải đây là cơ hội tuyệt vời hay sao? Tôi sẽ bắt bọn chúng phải hối hận trong lúc dở sống dở chết vì dám khiến cho chủ nhân phải đổ máu.” (Shiki) “S-Shiki…” (Makoto)

“Fukukuku tên Lime đấy. Cậu ta thật sự làm tốt đấy chứ. Thông thường thì đúng ra là phải gọi Tomoe-dono và Mio-dono, nhưng trong tình huống khẩn cấp như này thì chúng ta có thể viện cớ rằng không còn lựa chọn nào khác. Ta cóc quan tâm con khốn Sát Long Nhân hay Kiếm Thánh gì sất. Không ngờ lại có ngày cơ hội này lại đến với ta như thế này…Tuyệt vời, thật tuyệt vời. Tuyệt cmn vời” (Shiki)

Tôi cứ tưởng Shiki là người điềm tĩnh nhất khi nghe câu chuyện đó chứ, nhưng có vẻ như anh ta chỉ im lỉm kiềm chế nó lại mà thôi. Đ-Đáng sợ quá.

Đôi mắt anh ta giống như khi lần đầu chúng tôi gặp nhau. Trong đôi mắt đỏ ngầu ấy tôi lại cảm giác cơn điên còn ghê gớm hơn trước. Việc anh ta đang cười nguy hiểm còn làm khung cảnh thêm căng thẳng.Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu - Chương 101: Cháy không hoàn toàn “Oi, mấy đứa đó mạnh lắm đấy. Anh có nghe không vậy hả Shiki?” (Makoto)

“…Tất nhiên. Vậy có nghĩa là tôi có thể hành hạ chúng theo ý ta phải không? Đừng lo, tôi không định kiềm chế đâu, không một chút nào luôn. Lỡ như sức tôi không đủ thì lúc đó gọi hai người kia là được. Tôi sẽ cho chúng thấy tuyệt vọng không phải là chuyện nửa vời đâu, lũ ngu ngốc đó.” (Shiki)

Rồi xong, anh ta thăng luôn rồi. Trong trận tái đấu với Sofia tôi có lẽ sẽ không có cơ hội để tham gia nữa. Có hơi buồn khi ‘tôi là kẻ bại trận’, nhưng trông thấy Shiki như thế này. Ý chí kiềm chế những tùy tùng của tôi đi tong rồi. Không, thiệt tình mà nói, nhìn thấy họ tức giận vì tôi, tôi cũng không định kiềm họ lại làm gì.

(note: ý nói là thua trận đầu nhưng không thể phục thù, như trong cờ tướng, cờ vua…) Trước Shiki đang hào hứng như thế này. Tôi cũng sẽ tham gia luôn, nên trừ khi chuyện gì lớn xảy ra, chúng tôi đều có thể giải quyết. Tôi có đủ tự tin để tuyên bố rằng mọi chuyện sẽ không như lần trước nữa đâu

Một cái bẫy huh.

Thú vị thật. Kể từ khi thành tùy tùng của tôi, tôi chưa bao giờ thấy Shiki hoạt động 100% năng suất cả. Khi tập luyện cùng tôi, thì phần lớn chỉ là phản phép thôi à. Sau khi lập khế ước với tôi và biết thêm được nhiều điều, tôi vẫn chưa thấy anh ta thực sự chiến đấu. Trong lúc huấn luyện Lâm Quỷ Tộc, Shiki cũng không tham gia.

Không. Nếu chúng ta chỉ đơn thuần nói về việc chiến đấu với kẻ thù, thì không chỉ Shiki, tôi chưa hề thấy bất cứ tùy tùng nào của mình chiếm đấu nghiêm túc cả.

Tôi không biết thứ gì đang chờ đợi chúng tôi, nhưng Shiki và tôi tiến đến khu bỏ hoang. Shiki được bao bọc hoàn toàn trong một luồng haki hung tợn trong lúc anh ta đang lẩm bẩm gì đó. Anh rơi vào trạng thái chả thế nói chuyện được nữa rồi.

(Sếp, tôi xin lỗi vì đã gây ra nhiều rắc rối. Tôi là Lime đây. Tôi cũng đang ở cùng với thủ thư của Học Viện Eva-san. Hiện giờ tôi đang ở khu vực bỏ hoang và đã xác nhận sự tồn tại của cơ sở này rồi. Trong khi đặt sự an toàn của Eva-san lên hàng đầu, tôi đã đập tan công năng của cơ sở này và quét sạch toàn bộ kẻ thù rồi ạ)(Lime)

Eh?

L-Lime?!

Nghiêm túc đấy hả. Tôi vừa nhận được liên lạc từ Lime, người mà tôi tưởng đã mất liên lạc rồi chứ. Cũng may là tôi mở kênh liên lạc ở phía mình. Vậy là tốt rồi nhưng…

(Lime, anh có sao không?! Với lại, anh đang ở với Eva-san hả?! Etto, eh, vậy là không có con rồng nào hả?) (Makoto) (Rồng? Không, không hề có con rồng nào cả. Tôi chỉ mới bàn chuyện về cơ sở… Cả hai chúng tôi hoàn toàn ổn. Tôi sẽ nộp báo cáo chi tiết vào lúc sau. Chỉ là, có vẻ như Eva-san muốn kể cho Sếp chuyện gì đó. Chúng tôi sẽ đến chỗ của hai ngài. Ngài đang ở nơi mà tôi đã bị tấn công có phải không ạ?)(Lime)

(Ơ-Ờ…) (Makoto)

Anh ta nắm bắt vị trí ấn tượng đấy. Anh ta đã trở thành dân do thám chuyên nghiệp rồi.

(Vậy nhé) (Lime)

Vậy nhé?!

Vậy là anh ta đang đi đến đây hả?!

Không ổn rồi Shiki à! Phải biến Shiki trở lại thôi! Mọi chuyện sẽ tồi tệ nếu Eva-san thấy anh ta ngay lúc này! Tte, chấn động não tôi quá đi?!

“Shiki, Lime đang trở về rồi! Có vẻ như anh ta đã xong việc xử lí mọi chuyện rồi! Oi, quay lại đi Shiki! Bấm nút! Dừng lạiiiiiiiii! Ngừng ngay cái ma thuật dữ tợn đó đi! Cười lên! Cười lên cái coi!” (Makoto) “… Lime. Tên đó, tên đóooooooo!”

“Anh có nghe không vậy?! Đổi ngay!!” (Makoto)

“Làm ta chuẩn bị nhiều đến thế rồi tự nhiên lại nói “Tôi về rồi đây”! Hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ! Sao hắn lại không ngoan ngoãn chờ đợi vậy hả, cái tên đó?!” (Shiki)

“Không Không Không Không! Không có con rồng nào cả! Lỗi kĩ thuật! Chỉ là lỗi kỹ thuật thôi!” (Makoto)

Trước khi Lime trở về, tôi cố làm dịu Shiki lại để anh ta quay lại chế độ Học Viện (Trans: soái ca mode ấy mà). Cũng đã khá lâu rồi kể từ khi tôi có nhiệm vụ khó nhằn như thế này.

◇◆◇◆◇◆◇◆

(Raidou huh. Mình sẽ không tin lời hắn nói bản thân là thương nhân đâu. Nhưng đúng thực là mình không hề cảm thấy chút ghét bỏ đối với quỷ tộc nào từ hắn. Mình thậm chí còn không thấy mục tiêu của hắn giống như Sát Long Nhân người đã hợp tác với chúng ta. Bình thường, đúng thật là bình thường. Bộ hổng lẽ tên nhóc đấy tiếp xúc với quỷ tộc như thể đang nói chuyện với một hân tộc nước ngoài?) Rona nằm yên lặng trên giường trong căn phòng đứng tên Karen Frost. Mắt cô cũng đang nhắm lại. Nhưng trong đầu, cô đang sắp xếp một lượng lớn thông tin không ngờ tới.

Là một quỷ tướng, nhiệm vụ chính của cô là thu thập thông tin và áp dụng vào thực tế. Nhiều lúc cô cũng đề nghị kế hoạch và chiến thuật. Nếu xét về chiến lực giữa 4 Quỷ Vương, thì cô đứng thứ ba. Nhưng cô cũng chả để ý gì mấy. Bởi vì cô cho rằng, miễn là còn hữu dụng với chủ nhân về chuyên môn của mình thì thế là tốt rồi. Chính vì thế, dù có bị ganh ghét hay khinh bỉ bởi cách cách cô sử dụng thế mạnh đó, Rona sẽ không bị dao động. Đối với cô, đây thật ra chính là cách để thể hiện lòng trung thành với nhiệm vụ của mình, nên cô tự hào về việc đấy.

(Khả năng làm giáo viên của hắn trong học viện hân tộc quả là lệch lạc. Kể cả trong những học viện có những giáo viên cao cấp thì năng lực của hắn chỉ hơi chút khác biệt. Và cả, nếu như đám hân tộc mà hắn đang dẫn dắt lần lượt xuất hiện từ bây giờ, việc đó sẽ gây ra chút bất tiện. Cái cách nghĩ đó cũng tương tự với tộc của mình. Khi đối đầu với địch thủ có số lượng đông đảo hơn thì rút lui là điều cần thiết. Có nghĩa hắn là mục tiêu cần phải được chăm sóc một cách lặng lẽ. Vấn đề chính là lượng thông tin đó và cách nghĩ của tên đó về chúng. Hắn biết tên mình mà chỉ có số ít người mới biết. Cái khả năng thu thập thông tin đấy, phải tìm cách đập tan nó mới được. Mình đã rất ngạc nhiên trước cách nghĩ của Raidou, nhưng trong thực tế thì nó thật sự có lợi. Có cảm giác như hắn là người khá dễ xử lí và mình nghĩ hắn có thể là một con rối hữu dụng. Một tên biết tên mình và không thể hạ cảnh giác được. Cách tốt nhất là loại bỏ Shiki và lôi kéo Raidou. Đó sẽ trở thành một lợi thế to lớn đối với Quỷ Tộc.) Hiện giờ, Rona đã ra lệnh cho nhiều người vốn lén lút đột nhập vào thị trấn từ trước đi điều tra về Thương Đoàn Kuzunoha và Raidou. Như thể đây không phải là nơi nguy hiểm gì, những người mà Rona mang theo cũng không hẳn là có năng lực giỏi giang. Dù cho đang thiếu thốn nguồn nhân tài, cô ấy rồi sẽ phải hối hận vì quyết định này.

Bởi vì không những mọi chuyện sẽ trở nên công cốc nếu họ bị phát hiện, mà nó có khi còn phản tác dụng, Rona đã ra lệnh cho họ phải đảm bảo rằng không được để bị phát giác. Việc này tuy ảnh hưởng đến tốc độ thu thập tình báo cũng như năng suất, nhưng hiện giờ thì cần phải biết về đối thủ dù chỉ chút ít. Vì lợi ích đó, cô đánh giá dù có cố sức cũng không sao.

(Trong Học Viện thì không có động thái rõ ràng nào từ Thương Đoàn Kuzunoha. Mình sẽ xác nhận hàng hóa của chúng sau nhưng… vì đó là một cửa hàng tạp hóa, mình không biết liệu có thứ gì nổi bật hay không. Trong đống thông tin từ Hội Đoàn, mục đích của Thương Đoàn được đánh dấu là cửa hàng “vạn năng”. Xét đến thời gian mà hắn đã đăng kí vào Hội và quyết định loại hình kinh doanh, dường như kĩ năng kinh doanh của hắn không tốt cho lắm. Bản thân không có tài năng vượt trội, vậy mà, xung quanh hắn toàn những con người giỏi giang. Kì lạ thật. Hắn chắc phải có tài cán gì đó. Để xem nào, khả năng chiến đấu của hắn cũng khá cao. Đến mức mà mình gần như đã nghĩ đến việc phải nghiêm túc chiến đấu túc với hắn. Nhưng tên trợ lí Shiki của hắn có vẻ như cũng khá mạnh… Không biết có đúng không nếu như gọi đó là khả năng thu hút người tài nhỉ?) Cứ quanh quẩn trong cái khúc mơ hồ ấy mà không thể kết luận được, Rona trở nên cáu tiết trước những suy nghĩ rối tung không được sắp xếp của mình. Ít nhất thì, nếu bọn chúng cứ mãi không làm gì như vậy, cô sẽ không thể sắp xếp mọi thứ vào đúng chỗ được. Trong trường hợp đó, cô ấy phải lên một kế hoạch, nhưng trong tình trạng cô không thể thấy rõ đối thủ của mình và cũng không biết họ sở hữu bao nhiêu thông tin, thì liệu cô ấy sẽ có thể đặt chân ra xa đến đâu? Cô không tài nào quyết định được.

(Tạm thời cứ để chúng thể hiện khả năng cơ động và năng lực chiến đấu ở “vấn đề đó” đi. Mình đã hoàn thành mục tiêu ban đầu mà vì nó mình đến đây rồi, nên mình cũng không cần phải mạo hiểm làm gì. Miễn là không có nhiều người liên quan đến đền thờ thì không đời nào hắn lại có ấn tượng tốt với bọn hân tộc ở “vấn đề đó” được. Sự bất công với phi nhân tộc có thể được đổ lỗi cho hân tộc. Nếu tính đến việc mình đang ở đây, có lẽ nó còn tạo ra được ấn tượng tốt cho quỷ tộc. Bóng lăn hướng nào cũng được, với mình việc đó không đến nỗi tệ. Nếu hắn ta đích thân yêu cầu hợp tác thì mình sẽ không can thiệp. Chuyện này còn có thể biến thành nền tảng cho những kế hoạch mai sau không chừng. Tình huống đó, như người ta nó, đúng là một cơ hội tốt.) Rona mở mắt. Trong tình thế hiện tại mà cô đã có thể thích nghi với những rủi ro và tính đến những triển vọng rồi. Việc sắp xếp suy nghĩ của cô chắc hẳn đã được hoàn thành.

Rồi cô nhận ra màn đêm đã dần buông xuống. Nhận thấy mình ấy đã dùng nhiều thời gian đến thế, cô nở một nụ cười gượng.

Khả năng chiến tranh nổ ra giữa hân tộc và quỷ tộc trong tương lai gần là rất cao. Cô đã dự đoán từ lâu rằng mình sẽ tham gia vào cuộc chiến đó và cô vẫn còn nhiều việc chưa làm xong. Chỉ là, sự tồn tại của Raidou đã làm gián đoạn lịch trình của cô một chút.

(Dù sao thì, miễn Io vẫn còn ở Stella, hầu hết những viễn cảnh không ngờ vẫn có thể xử lí được. Xét đến khả năng chỉ huy mặt trận và sức mạnh chiến đấu, thật khó để tìm được người mình có thể tin tưởng đến mức đấy. Kể cả khi mình nghĩ về quy mô hiện giờ của cuộc chiến, chúng ta có hân tộc Sofia đang là người đứng đầu trong danh sách những kẻ mạnh nhất, nên miễn là vẫn còn nắm cô ta trong tay, gần như chắc chắn những đợt tấn công bên cánh đó sẽ giảm đi. Với lạ, mọi chuyện sẽ còn hoàn hảo hơn nếu chúng ta biết được danh tính và sức mạnh của Ác Ma. Sàn diễn đang diễn ra y như kịch bản của chúa tể. Nếu Ác Ma là Raidou thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhưng, biết ngay mà, làm gì có chuyện suôn sẻ đến thế. Cái khả năng chiến đấu và quy mô ma thuật đó; dù thông tin không hẳn đáng tin cậy nhưng chúng ta đã có thể thu thập được thông tin về ngoại hình của nó. Nếu bỏ qua giới tính của Raidou, thì hẳn là chiếc áo choàng đó rồi. Một loại trang phục nửa đỏ nửa xanh. Nếu xét đến phần giống nhau thì đó là thứ duy nhất phù hợp. Hah~. Nếu nghi ngờ hắn ta chỉ vì cái áo choàng xanh thì trực giác của mình ngày càng đi xuống rồi. Mặc dù mình đã tính không để bị ảnh hưởng bởi cái không khí yên bình ngu ngốc tại Học Viện này…Trời ạ, hôm nay hãy nghỉ ngơi thôi) Khoảng khắc cô ấy biết được rằng Raidou và Ác Ma là cùng một người, có vẻ như còn xa xa xa lắm.

*=*=*=*=*=*=*=*=*

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.