Chương 96: Nói chung là một cơn gió mùa đầy thuận lợi

Sau khi kết thúc cái thử nghiệm mà Tomoe đã đề xuất vào tối hôm qua, tôi cùng đi dạo xung quanh với Shiki và Ema để kiểm tra xem Asora như thế nào.

Ở nhiều nơi, những công việc hiện tại đang được thực hiện là nông nghiệp và xây dựng. Tôi đã được nghe kể về những điều mới mẻ mà họ đã khám phá ra trong khu vực.

Khi tôi nghe về việc khai hoang đất đai, tôi nhận ra được rằng nhu cầu về những cơ sở hạ tầng từ một đại lộ đã được hoàn thành, hiện tại họ đang chia những dãi đất để tiến hành canh tác. Sau khi đã xây xong một con đường, thu dọn mọi thứ thì rất là khó nên họ có lẽ đã làm những việc đó từ trước. Đối với dân cư ở đây, đó là một quy mô đất khá lớn, nên tôi nghĩ họ có thể canh tác đất theo ý họ nhỉ. Đây là… có lẽ nào? Một loại áp lực thầm lặng nào đó đang ngầm bảo tôi rằng phải gia tăng dân số ư?

Tôi đã đưa ra một yêu cầu hơi quá mức như thành lập một thị trấn thu nhỏ để các mạo hiểm giả có thể lui tới, thế mà, một phần của thị trấn ấy đã được hoàn tất luôn rồi. Tôi nghĩ việc đó khá là ấn tượng đấy. Nói kiểu như “Đây rồi, sau một quãng thời gian dài đằng đẵng cuối cùng cũng tới” nghe thì đơn giản thật đấy nhưng tôi nghĩ đó là câu trả lời tốt nhất.

Về lĩnh vực nông nghiệp thì có vẻ nó như đã tăng hiệu suất rất cao nhờ có Shiki giúp và làm một vài thứ về lĩnh vực đó. Nếu chúng ta nói về những điều mà tôi đã đề xuất về lĩnh vực đấy thì nó sẽ là một cách đơn giản tạo ra một cánh đồng lúa, phân chia thửa ruộng để gieo trồng theo lượt và canh tác tùy vào mùa vụ. Đó là tất cả những điều mà tôi đã học được từ trường học và những buổi đi dã ngoại đấy.

Hơn nữa, có những thứ mà có lẽ tôi cũng sai cũng không biết chừng. Tôi đâu phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, nên tôi không biết cái gì là quan trọng nhất đâu nhé.

Đó là lý do mà tôi nghĩ Shiki rõ ràng là có ích hơn tôi nhiều.

Tất nhiên, tộc orcs đã làm việc tại những cánh đồng còn lâu hơn cả tôi nữa, nên họ có nhiều kinh nghiệm trong việc này, có rất nhiều thứ tôi đề xuất họ đã biết từ trước rồi. Như là, không nên canh tác cùng loại giống cây trên cùng một mảnh đất nhiều lần liên tiếp. Nó gọi là sự độc canh hay cái gì đó đại loại thế?

Họ là những người đã tìm ra cách để trồng trọt trên vùng đất cằn cỗi như thế này. Họ còn đáng tin hơn cả tôi về lĩnh vực này luôn rồi.

“Giờ tôi mới nghĩ đến. Ema, mặc dù Shiki đã cải tạo đất đai rồi, nhưng liệu những loại cây như cây Hoàng Kì (astragalus) và Cỏ ba lá hoa trắng (White clover) vẫn được trồng ở những khu đất để trống không? (Makoto)

Tôi đã dạy cho họ về việc cây Hoàng Kì và Cỏ ba lá hoa trắng được dùng để phân bón cho đất và đề nghị họ thử trồng những loại cây đó ở những cánh đồng đang để hoang trong chu kì canh tác.

Nếu bây giờ họ có thể cải tạo đất đai thì tôi nghĩ cũng không cần phải làm việc đó nữa. Nhưng nó không phải là một vấn đề đơn giản huh. Nếu đó là một loại cây trồng trong chậu, thì một ống thuốc (ampoule) thì đã giải quyết phần lớn những vấn đề rồi, nhưng giữa nghề làm vườn và nông nghiệp lại có sự khác biệt tinh tế nên nói đến vấn đề đó một cách thiếu thận trọng không phải là một ý hay đâu.

“Vâng. Những loại cây giống ở đây có xu hướng phát triển cực nhanh, nên rất khó để canh tác dựa theo mùa, nên chúng em đang tiến hành nhiều chu kì với nhiều lần canh tác. Sau khi đã nhờ Shiki-sama cố vấn, ngài ấy đã nói rằng cứ tiếp tục trồng dù mảnh đất đã làm đủ rồi. Nó cũng trông khá đẹp nên khu đó cũng là sân chơi cho bọn trẻ giữa lúc bề bộn công việc, nên đó là lí do vì sao có những ý kiến nói rằng thật đáng tiếc nếu không có chúng ở xung quanh. May mắn thay, với điều kiện hiện tại, chúng em vẫn có thể lấp đầy những kho khẩn cấp với số lượng lớn những thu hoạch của mùa vụ nên em không nghĩ là có vấn đề gì đâu ạ.” (Ema) Một sân chơi huh. Vào lúc tôi ở Nhật, nó là một khung cảnh mà tôi chỉ có thể trông thấy một vài lần thôi, nhưng quả thật khi nhìn những bông hoa nhỏ nhắn như hoa Hoàng Kì và Cỏ Hoa Trắng, tâm hồn cũng dịu đi phần nào. Không ngờ chúng mọc lên với một ý nghĩa như vậy. Hay lại tại vì nó quá trong sáng chăng?

Ah, phải rồi. Trong tình cảnh mà chúng ta không thể dựa vào mùa trong năm, thì những thứ như chu kì thì quả là vô nghĩa. Tôi kết thúc với việc nói về một kí ức khá mơ hồ mà tôi nhớ đến khi tôi đọc một cuốn sách lịch sử. Độ phát triển của cây trồng rất nhanh nên họ có lẽ đang giải quyết việc đó bằng cách nào đấy. Ema-san còn nói rằng lượng năng phẩm khá là nhiều mà.

Nếu tôi nhớ chính xác thì đã có lần chúng tôi thử trồng cây đậu nành và khoảng 1 tháng sau nó đã xanh tốt và sẵn sàng để thu hoạch. Khi tôi nói những điều tầm xàm ba láp như là: “Nếu có cách nào đó để điều chỉnh nhiệt độ và ánh sáng, chúng ta có thể tăng tốc độ phát triển của chúng nhỉ” và chỉ như thế thôi, một hệ thống để thu hoạch trong vòng 1 tháng đã được tạo ra. Tôi cực kì bất ngờ luôn. Tôi có cảm giác như tôi đã thấy khả năng của Tomoe khi cô ấy nghiêm túc đấy. “Ah…mùa vụ huh. Về phần đấy thì, xin hãy chờ thêm một chút nữa. Chúng tôi đang điều tra về việc đó” (Makoto)

“Ah, không phải! Em không có ý như thế đâu…” (Ema)

Tto, chết dở. Tôi đâu có ý đổ lỗi cho cô ấy hay gì đâu chứ.

“Từ những lời giải thích ban nãy, có vẻ như lượng sản phẩm đã tăng khá là cao nhỉ” (Makoto)

“Vâng. Nghe theo lời chỉ dẫn của Shiki-sama, chúng em đã điều chỉnh vài thứ và hiện đã có thể chuẩn bị thu hoạch trong vòng 2 tuần nữa thôi.” (Ema)

2 tuần?!

Chỉ mất hai tuần sau khi gieo giống thôi ư. Mặc dù một tháng đã quá nhanh rồi. Trong trường hợp đó thì, sẽ không còn vấn đề gì với lương thực và đất đai ở Asora nữa. Tôi đã tiếp nhận nhiều báo cáo về những người từ vùng hoang mạc muốn di cư đến đây. Có lẽ đã đến lúc gia tăng dân số rồi nhỉ.

Tôi nhìn Shiki cư như thể đang nhìn một con th-, à nhầm ý tôi là một thiên tài. “Như thế chẳng có gì nhiều đâu ạ”, mặt anh ta đang nói lên điều đó đấy.

“Tôi chỉ sử dụng những gì Waka-sama đã nói làm cơ sở thôi, rồi sắp xếp những ma thuật nguyên tố mà có thể sử dụng được, và dạy cho tộc orcs theo cách đơn giản dễ hiểu nhất là xong. Đất canh tác hiện đang được hỗ trợ đầy đủ rồi, nhưng tôi đang tính suy nghĩ thêm nhiều thứ nữa để cải thiện nó vì lợi ích của tương lai. Tôi nghĩ tôi sẽ tập trung chủ yếu về phần cải thiện sản phẩm mới được.” (Shiki)

Hiện giờ nó đã đến mức mà người ta có thể tự tìm lấy thức ăn khi đi lòng vòng xung quanh đây thôi, nên ngừng việc thúc ép bản thân được rồi đó.

Tuy vẫn còn một số nơi vẫn chưa trở thành đất canh tác, nhưng đã có nhiều kế hoạch để tiến hành rồi, nên nó có vẻ như là chỉ cần tăng diện tích và dân số thì mọi thứ sẽ đâu vào đó thôi. “…Shiki, tôi rất vui khi thấy anh có tham vọng như thế nhưng, hãy cố gắng ngủ đủ giấc nhé, được không?” (Makoto)

“Kể cả khi có những lúc tôi muốn chợp mắt, nó cũng không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của tôi nếu thức trắng đâu, Waka-sama” (Shiki)

“Làm ơn đừng có đùa mà cái mặt cứ trơ trơ như thế” (Makoto)

Shiki có lẽ nói điều đó một cách nghiêm túc nhưng tôi chỉ xem nó như một trò đùa thôi. Nhìn đi, cả Ema cũng đang cười gượng kia kìa.

“U-Uhm, ngài thấy đấy. Waka-sama, như ngài có thể thấy, cũng không có nhiều vấn đề về việc canh tác và ruộng đồng đâu nhưng mà…” (Ema)

“Yeah?” (Makoto)

“Có một chuyện… em muốn ngài cố vấn cho em” (Ema)

Vừa nói, cô ấy vừa đẩy tôi và Shiki lên trước.

Cái gì? Họ đã tìm ra một giống cây mới và đang gặp rắc rối à?

Chúng tôi rời khỏi cánh động mênh mông trải dài trước mắt chúng tôi. Những ocs nông dân đang làm việc và một vài ocs khác đang nghỉ giải lao, tất cả đều cúi đầu chào chúng tôi và nhìn chúng tôi rời khỏi đây. Rồi cả hai bọn tôi đều đi theo Ema.

◇◆◇◆◇◆◇◆

Nơi mà Ema đã dẫn chúng tôi đến, có khá nhiều gốc cây đang phát triển. Họ có lẽ đã tìm thấy chúng và mang chúng đến đây với cả gốc lẫn ngọn và tất cả luôn.

Một loại cây cao đến 2 mét, không, khoảng 3 mét mới đúng. Thân hình của nó làm tôi nghĩ đến loại cây nhiệt đới nhưng, đây là…

Trong khi đang xem xét để xác nhận danh tính của nó, tôi tìm ra một loại quả quen thuộc mọc ra từ nó.

Ah, thứ họ muốn nói là thứ này.

Nhưng tại sao đám Lâm Quỷ Tộc cũng ở đây? Họ đang giúp việc thu thập luôn à? Và vì lí do nào đó mà Komoe-chan cũng ở đây luôn này. Cô bé sẽ thường chạy lại chỗ tôi, nhưng hiện giờ cô bé đang đứng bên cạnh bọn Lâm Quỷ Tộc và quan sát cái cây với nhiều thắc mắc. “Đây là một cây chuối. Vậy là nó cũng mọc ở đây à” (Makoto)

Tôi rất ngạc nhiên khi nó có thể phát triển lớn đến vậy ở nơi như Asora thế này. Đây là lần đầu tiên được nhìn thấy quả chuối treo lủng lẳng trên cây đấy. Có lẽ cây chuối có sức chống chịu khá tốt đến không ngờ luôn nhỉ.

Chúng đã chuyển sang màu vàng có lẽ bởi vì chúng đã chín rồi. Nếu tôi nhớ chính xác thì nó phải là màu xanh trước đó chứ nhỉ.

“Vâng. Dựa vào kí ức của Waka-sama, đây là một loại trái cây, gọi là chuối, đáng lẽ ra phải mọc ở những nơi nóng nực nhưng mà…” (Ema)

Ema trông có vẻ bối rối. Khi tôi quan sát, Lâm Quỷ Tộc và Komoe-chan đang khá là bồn chồn và không tài nào bình tĩnh lại được. Chuyện gì vậy trời? Có lẽ bởi vì Lâm Quỷ Tộc luôn mang hình ảnh bị Tomoe tra tấn chăng, nhưng khi nhìn Komoe-chan cũng biểu hiện y chang họ làm tôi cảm giác hơi lo lắng rồi đấy. “Yeah, chúng có vẻ sẽ mọc ở những nơi có nhiệt độ cao như Asora hiện tại. Vậy thì sao?” (Makoto)

“Chúng em đã kiểm tra cuốn sách tham khảo và nó có vẻ như là cây chuối sẽ mang những hạt màu đen bên trong. Nhưng trong những gốc cây mà Lâm Quỷ Tộc đã kiểm tra thì họ không thể tìm ra những hạt giống nào như thế cả.” (Ema)

Sách tham khảo à. Cô ấy có lẽ là đang nói đến cuốn sách tham khảo về thực vật học ấy mà. Tôi đã đọc một cuốn như thế hồi xưa thì phải.

Nhưng, chuối lại có hạt à? Tôi cảm thấy có cái gì đó sai sai…

Ah, có thể nào…

“Ah, có lẽ là bởi chúng đã có hạt trước đó rồi chăng?” (Makoto)

“Có hạt trước đó? Nếu chúng không có hạt thì chúng em không thể gieo trồng cây mới được. Chúng nhân giống như thế nào vậy?” (Ema)

“Uh?! Uhm, có nhiều loại trái cây được biến đổi để cho thuận tiện với mọi người, nên có lẽ vì vài lí do nào đó, cây chuối bắt đầu mọc lên với kiểu tính trạng đó chăng” (Makoto) Đó là do Asora, nơi mà người ta đột nhiên có thể thu hoạch những loại củ cải, cà rốt, và cà chua ngon lành. Chúng đều mang hình dạng khác hẳn sau khi đã được biến đổi. Còn các loại táo, lê và cả trái đào cũng y như thế.

Đó là lý do tôi nghĩ rằng việc chúng bị biến đổi như thế cũng không có gì lạ.

Nhưng chuyện này tệ rồi đây. Nó không thể trả lời cho câu hỏi về phần nhân giống chúng được.

“Nếu em nhớ không nhầm thì ta có thể lột vỏ một cách dễ dàng và ăn nó, hơn nữa, nó cực kì ngon luôn, nhưng mà, ở trường hợp đó thì khi bụi chuối này ra quả hết thì chúng sẽ tuyệt chủng mất” (Ema)

Nghe lời Ema nói, bọn Lâm Quỷ Tộc làm bản mặt buồn bã kinh. Mặc dù mấy người đã tìm ra nó, tại sao mấy người lại tỏ vẻ như thế chứ hả?

Nước mắt đang dần trào ra từ khóe mi của Komoe-chan.

“Nó-Nó rắc rối thật!!”

“Uwu~”

Kể cả khi mấy người bảo tôi rằng mấy người đang gặp phiền hà về nó với cái mặt nghiêm túc ấy thì…

“…Thật ra, khi Lâm Quỷ Tộc phát hiện ra loại cây này và mang nó đến đây, họ…uhm…có vẻ như rất thích nó lắm.” (Ema)

Vậy ra nó đã trở thành món ăn khoái khẩu của họ à?

Khi tôi quay mặt về hướng Lâm Quỷ Tộc để xác nhận, thì họ gật đầu lên xuống như một món đồ chơi bị hỏng vậy. Komoe-chan cũng như thế huh. Tôi tưởng cô bé cũng có khẩu vị như Tomoe, nhưng cô bé có vẻ ngoài trẻ thơ nên có lẽ cô bé có cách suy nghĩ khác hẳn nhỉ.

“Chúng tôi không biết thứ gì có vị ngon đến thế cả. Khi chúng tôi ăn quả chuối này lần đầu tiên, chúng tôi đã nhận ra rằng không có gì có thể sánh với nó trên thế giới này cả.”

“Chuối rất ngon. Em thực sự thích chúng. Em luôn ăn thứ quả này sau khi huấn luyện đó” (Komoe) … Họ đang nói cứ như thế đang phê lá đu đủ…à nhầm lá chuối ấy. Nói kiểu như “trên cả thế giới này!” làm tôi muốn chạy rồi đấy. Komoe-chan lại yêu cầu tôi thứ gì đó một cách kì lạ. Cô bé lại là một cô gái hay xấu hổ đến không ngờ, nên nó là một khung cảnh hiếm thấy.

Nó chỉ là, trong thời gian huấn luyện, sự bẽn lẽn của cô bé liền biến mất và cô bé lặng lẽ trừng phạt bọn họ. Đôi lúc, cô bé còn đáng sợ hơn là khi Tomoe và Mio nữa.

“T-Tôi hiểu rồi” (Makoto)

“Đó là lý do chúng tôi đã cố gắng để mang nó đến đây mà không làm tổn hại nó và xem xét rất kĩ lưỡng, nhưng chúng tôi không thể nào tìm ra thứ gì trông giống như là hạt giống cả. C-Cứ thế này thì, chúng ta sẽ mất cây chuối thôi!”

Có nghĩa là, họ chỉ có thể tìm thấy một số cây chuối trong khu khai hoang thôi à? Triệu chứng cai thuốc (Edit: chắc giống thiếu thuốc) huh. Người ta sẽ nghĩ như thế khi thấy bọn Lâm Quỷ Tộc run lẫy bẫy và ôm chặt lấy cây chuối gần họ nhất. Đúng là tức cười thật, nhưng nó đã trở thành một khung cảnh mà tôi không tài nào cười nổi. Khuôn mặt họ có vẻ nghiêm túc và trông có vẻ như họ sắp khóc tới nơi rồi. Vậy là sau khi huấn luyện, Komoe-chan đã liên tục tiêu thụ một lượng nhỏ những quả chuối huh. Bọn Lâm Quỷ Tộc có lẽ là đang cảm thấy nỗi sợ hãi tột đỉnh thì phải.

(Trans: Triệu chứng cai thuốc (withdrawal symptoms) nói chung là bị bệnh khi đang cai nghiện thứ gì đó gg-sama nhé ae)

Tôi nhớ rồi. Khi cây chuối lớn lên, chúng sẽ héo đi một thời gian sau-” (Makoto)

“”?! U-Uwaaaaa?!”

“?!!”

Một tiếng hét khó hiểu vang lên. Họ đang ôm lấy đầu mình và rêи ɾỉ đau lòng. Họ thậm chí còn ngắt lời tôi chỉ để hét lên như thế ư? Komoe-chan nhìn cũng dễ thương khi không nói nổi thành lời đấy chứ. Nhưng, liệu có cách nào khác ngoại trừ gieo hạt giống không ta?

Tôi nhìn về hướng Shiki.

Nhưng mà, anh ta chỉ có thể lắc đầu. Mà, đó là chuyện bình thường huh. Anh ta chuyên về Thổ ma thuật, nhưng nó không có nghĩa anh ta là nhà thực vật học. Shiki có nói rằng anh ta chỉ mới bắt đầu nghiên cứu nông nghiệp và Thổ ma pháp khi vừa đến Asora thôi mà.

Vậy chúng ta nên làm thế nào đây?

Như trái dứa chẳng hạn, họ ngắt chồi của chúng và trồng nó để có thể nhân giống bằng cách đấy. Nhưng không có gì đảm bảo rằng chuối cũng có thể làm tương tự. Mà nhân tiện, đống thông tin đấy từ trên TV cả đấy.

Nó cũng tạo cảm giác như ở vùng nhiệt đới, nên liệu có thể chăng?

Umu…

“Vậy nó thật sự là loại cây sẽ héo rũ trong vòng một năm huh. Có nhiều ý kiến xung quanh đây cũng nói như thế.” (Ema) Ema trông cũng buồn thật. Có lẽ không đến nỗi như bọn Lâm Quỷ Tộc, nhưng có lẽ cô ấy cũng nghĩ rằng nó rất ngon miệng nhỉ.

Tôi thật sự ngạc nhiên khi biết họ có thể nhận ra đó là cây lâu năm hay cây chỉ sống được 1 năm chỉ từ việc quan sát nó thôi à. Liệu có ưu điểm như thế ở tộc Orcs không nhỉ?

Tôi muốn làm gì đó cho họ ghê.

…Tôi không rõ liệu nó có cùng hiệu quả với chồi cây hay không, nhưng cũng có phương pháp cấy ghép mà không cần hạt giống nữa mà. Có vài vấn đề về độ tương thích của chúng nữa, nên nó là thứ mà tôi không thể chắc chắn rằng sẽ thành công và tôi chỉ biết một vài cách mà thôi. Thôi, đó là kĩ thuật đáng để thử đấy chứ.

“Uhm, mọi người thấy đấy. Cũng không hẳn là một phương pháp chắc chắn nhưng…có một kĩ thuật mà tôi biết” (Makoto) Tôi giải thích về chồi cây và cấy ghép cho Ema và Lâm Quỷ Tộc.

Ema có vẻ như có hứng thú về việc cấy ghép nhưng tụi Lâm Quỷ Tộc lắng nghe cả hai đầy hang say. Đúng là một thứ gì đó mới lạ khi thấy Lâm Quỷ Tộc thật sự nghiêm túc lắng nghe tôi. Komoe-chan cũng gật đầu, nhưng có lẽ cũng ở mức “Em hiểu rồi ~” đối với cô bé thôi.

Không bỏ lỡ một câu chữ nào, đó là những gì người ta có thể nhìn thấy từ tinh thần quyết tâm của họ. Khi tôi giải thích xong xuôi, Ema hỏi xin tôi để cho cô ấy hợp tác ở phần cấy ghép. Đám Lâm Quỷ Tộc liền phóng ngay đến chỗ mấy cây chuối để láu táu kiểm tra xem có mấy cái chồi nào không. Komoe-chan cũng theo sau đuôi họ.

“Hình ảnh của Lâm Quỷ Tộc đã trở nên khác hẳn lần đầu họ đến đây nhỉ” (Makoto)

“Tomoe-sama và Mio-sama, cũng như Komoe-sama đã huấn luyện họ rất nhiều mà” (Ema) “Ha…hahaha…” (Makoto)

“Waka-sama, cảm ơn ngài rất nhiều về những thông tin cực kì thú vị đó. Cấy ghép, nghe có vẻ nó sẽ giúp chúng ta rất nhiều, nên em nghĩ sẽ thử nó xem sao” (Ema)

“Cứ triển đi. Mặc dù, bộ mấy cái chồi cây không có trong sách tham khảo ư?” (Makoto)

“Yeah. Kể cả khi chúng em gọi nó là sách tham khảo, nó vẫn là cuốn sách được dựa trên những gì mà Waka-sama đã liếc nhìn qua mà. Nó không hẳn là cuốn sách chính xác cho lắm nhưng nó cũng là viết lại một cuốn sách vậy nên điều đó là dĩ nhiên” (Ema)

Tôi hiểu rồi. (Trans: …hiểu được chết liền!)

Chắc chắn, nếu nó được chiết xuất ra từ kí ức của tôi, bỏ qua những phần tôi không thể nhớ, thì những phần mà tôi chưa nhìn qua thì tái tạo lại nó sẽ là bất khả thi.

Mặc dù vậy, bọn Lâm Quỷ Tộc, ai mà ngờ họ lại thích chuối cơ chứ. Nó có lẽ là thứ chỉ tồn tại ở Asora, nhưng mấy người đang tính làm gì khi tự tạo thêm điểm yếu của mình thế hả. Tôi đã có thể tưởng tượng cảnh Tomoe lấy mấy trái chuối của bọn họ và bắt họ tập luyện trong khi khóc ròng khóc rã. Đúng thật là lâm ly bi đát khi họ trở thành như thế.

Tôi không nghĩ việc này là một giải pháp đâu, nhưng cứ để Ema đưa cho Mondo vài trái chuối đi.

◇◆◇◆◇◆◇◆

Cũng đã một thời gian dài kể từ khi tôi đặt chân đến công xưởng của người lùn.

Mặc dù công việc của họ không phải lúc nào cũng liên quan đến lửa, nhưng nó chẳng hề thay đổi được việc nơi này nóng hơn những nơi khác. Chân tôi như muốn tránh xa nơi này khi không có công việc ở đây.

Gần đây, hầu hết thời gian tôi đến đây chỉ để nhận báo cáo mà thôi.

“Oh Waka. Tối hôm qua ngài đã chăm sóc cho tất cả bọn tôi và chúng tôi đã trải qua một khoảng thời gian vui vẻ. Xin đa tạ ngài.”

“Tôi mừng khi ngài tận hưởng nó đấy Trưởng Lão à” (Makoto) “Mỗi lần chúng tôi nhận được lời mời như thế, sự đa dạng về nguyên liệu và món ăn lại tăng lên nên ta không thể ngừng bước đến đó mỗi lần như thế. Ta đã rất ngạc nhiên khi thấy món chính được bày ra là do Mio nấu cơ đấy. Ta đã kinh ngạc đó”

“Có vẻ như cô ấy nấu bởi vì cô ấy thích thế, nên nếu ngài muốn, cứ đến dự với chúng tôi trong tương lai nhé. Một lúc nào đó, Tomoe có thể sẽ tổ chức cuộc thi nếm thử rượu sake, nên tôi nghĩ tộc Người Lùn có lẽ sẽ thích lắm đấy” (Makoto)

“Oh! Sake huh! Thật tuyệt, ta mong chờ nó đấy. Chúng ta sẽ tăng công việc lên một bậc cao hơn để sẵn sàng cho sự kiện đó”

“Ahahaha, tôi cũng mong đợi nó đấy. Vậy thì, Trưởng Lão, ngài có việc gì gấp hôm nay à? Tôi nghe được từ Ema” (Makoto)

Vị Trưởng Lão Người Lùn trông như một ông cụ đã đứng tuổi vậy. Đến một mức nào đó thay vì là một Người Lùn, ông ấy trông giống như một người bán nhân thấp bé vậy. Từ vẻ bề ngoài của ông cho thấy ông là một người tốt bụng, nhưng kể cả với ngoại hình như thế, ông ta vẫn có thể sử dụng một cây búa vượt qua tầm vóc của ông ấy, nên không thể nhầm lẫn được đó là vị Trưởng Lão của Người Lùn. Họ thật sự thông thạo với dụng cụ của họ huh.

Không cần biết chuyện gì xảy ra, tôi lúc nào cũng nói chuyện lịch sự bởi vì độ tuổi thâm niên của ông ấy. Ở điểm này, tôi không tài nào ngăn được bản năng của mình. Nó đã in sâu vào trong tâm trí tôi rồi mà.

“Vậy ra đó là lí do ngài trải qua bao rắc rối để đến đây à. Không, à mà, nó là về việc những vật liệu mà Mio-sama đã mang đến cho chúng tôi nhưng có gì đó làm ta lo lắng. Ah, Ema-dono. Về những trang bị cô đã yêu cầu, chúng tôi đã có thể tạo ra một vài phần rồi, nên liệu cô có thể xem qua được không. Nó ở khu xưởng thường tới ấy.” Nói thế, Trưởng Lão đưa tôi thứ gì đó. Ema gật đầu và cúi đầu chào tôi.

“Waka-sama, em có thế đi một chút chứ?”(Ema)

“Tất nhiên” (Makoto)

“Vậy thì, em xin phép”(Ema)

Sau khi nhìn cô ấy rời đi, tôi đưa ánh nhìn về phía Trưởng Lão. Khi tôi làm thế, ông ta đang cầm vật liệu trong tay hay đúng hơn là, ông ta đặt đống rách nát lên trên bàn.

“!!Đây là…” (Shiki)

Shiki phản ứng với nó. Anh ta có vẻ cực kì ngạc nhiên.

“Đây là thứ mà Mio-sama đã mang về khi kimono của cô ấy bị hư hỏng nặng”

“Là kimono của Mio??”(Makoto)

Bộ có con mamono quanh quẩn ở lối vào vùng hoang mạc ư?

Nó làm hư bộ kimono luôn à? Nếu tôi nhớ chính xác thì thứ duy nhất có thể làm thế làm những Con kiến Khổng lồ xông ra thành đàn từ một cái lỗ và có thể xé rách nó thôi chứ.

“Yeah, đằng sau lưng đã bị rách nát. May mắn thay, cơ thể cô ấy không bị thương gì cả” “?!”

Wa?!

Một kẻ thù có thể gây sát thương cho cô ấy từ phía sau sao?! Shiki cũng khá là ngạc nhiên. Mà, cũng khá là rõ ràng, nếu Mio không hạ cảnh giác, sức phòng thủ và cảm nhận của cô ấy thuộc hàng vô đối rồi.

Tte, khoan. Không bị thương gì à?

“…Yeah, không có thương tích gì cả.. Nó làm cho thợ thủ công chúng tôi cảm giác hơi bất lực”

“Có nghĩa là chỉ có mỗi bộ đồ là bị hư hại thôi à?”(Makoto)

Ông ấy có lẽ đã nhận ra câu hỏi từ biểu cảm của tôi rồi. Trưởng Lão-san giải thích cho tôi trong khi đặt tay lên thái dương như đang bị đau đầu vậy.

“Chúng tôi không có nghe liệu cô ấy chỉ hồi phục hay là cô ấy không có thương tích nào, nhưng đúng là Mio không hề trầy xước gì cả. Nếu cô ấy không kể với Waka-sama có lẽ là bởi vì cô ấy không nhận được sát thương và xem nó như chẳng có gì quan trọng. Và thế là, chúng tôi đã suy nghĩ cách gia tăng khả năng của trang bị để có thể tạo ra vật phẩm có thể bảo vệ những người mà ngài yêu quý, nhưng cái vật liệu này là thứ duy nhất có thể phá nát bộ kimono…Có vài vấn đề với nó” “Nó thật sự mạnh đến như vậy ư?”(Makoto)

Cái cô Mio này. Có vẻ như nấu ăn còn quan trọng hơn cả. Cô ấy hầu như sẽ chẳng thèm báo cáo vì cô ấy chẳng bị thương tích gì. Mặc dù vậy, cô ấy có thật sự hiểu ý nghĩa của áo giáp là gì không vậy? Tôi sẽ phải thuyết giáo cô ấy để yêu cầu những thợ thủ công tạo ra những trang bị phù hợp cho đàng hoàng mới được. Nếu cô ấy hài lòng chỉ với bộ đồ như thế, thì sẽ đáng thương cho những thợ thủ công lắm đấy có biết không hả. Về bộ đồ thì ý tôi làm đồ thường ngày ấy, những bộ mà tộc orcs đã gặp nhiều rắc rối để thêu cho Tomoe và Mio ấy. Tôi nghĩ rằng những thứ đó rất khó để tạo ra nhưng thứ mà người lùn đang chế tác là áo giáp. Để có thể bảo vệ sinh mạng. Áo giáp được dùng để bảo vệ cô khỏi những đòn tấn công là một câu chuyện hoàn toàn khác đấy. “Không, bộ đồ đó đã tốt lắm rồi”

Tốt lắm rồi. Nếu Trưởng Lão-san đã nói thế khi nhìn nó thì nó hẳn phải là thứ khá là hiếm nhỉ

“….”

Shiki vẫn giữ im lặng nãy giờ. Kì lạ thật. Mặc dù anh ta rất thích những vật liệu và áo giáp lắm mà. Anh ta cũng rất thích thú về cây quyền trượng đó nhỉ.

“Sau khi nghe chuyện của Mio-sama và điều tra về vật liệu và kimono, chúng tôi đã có kết luận. Đa số ý kiến cho rằng nó chỉ là một con mamono với sức tấn công cao và đã may mắn lớn lên. Nhưng, nó đã ăn một con Phong Tinh Linh, hơn nữa, lại là một con trung cấp ở giai đoạn đầu. Ở trong hoang mạc, có rất ít Phong Tinh Linh và nếu chúng ta nói về một con trung cấp thì, kể cả ta cũng chưa bao giờ thấy chúng. Nghĩ về sức mạnh ban đầu của con mamono, chẳng quan trọng khi con Tinh Linh bị suy yếu đi đến đâu, thì để có thể tiêu diệt và hấp thụ Tinh Linh là điều bất khả thi. Đây chỉ là ý kiến cá nhân của ta, nhưng ta cảm giác như có bàn tay con người nhúng vào đấy” “Một hành động có chủ đích à? Ngài đang nói rằng có người đã làm điều này với ý định xấu trong đầu ư?”(Makoto)

Người đó đã bắt được một Tinh Linh và cho một con mamono thích hợp để ăn nó để nó có thể tiến hóa. Đúng là một câu chuyện nguy hiểm.

“Mio-sama đối đầu với nó ở bên ngoài hoang mạc. Nó có vẻ là một con đường kéo dài đến Tsige. Có nghĩa là, nó đã vượt qua rặng núi chia cắt hoang mạc đấy.”

“Ngài đang nói rằng đó là bởi vì Mio đã đối mặt với nó nên thiệt hại nó gây ra là thấp ư?”(Makoto)

“Phải. Lâm Quỷ Tộc đã điều tra và bên Quỷ Tộc ở trong khu vực thì chẳng có động thái nào đáng ngờ cả. Không biết được lí do cho việc này làm ta cảm giác thật bất an.”

“Chắc chắn rồi. Có cái cảm giác có người làm gì đó sau lưng mình thì quả thật chẳng thoải mái chút nào. Tôi hiểu rồi, tôi sẽ…” (Makoto) Điều tra nó. Là thứ mà tôi muốn nói, nhưng vào lúc đó…

Shiki lặng lẽ giơ tay mình lên…

“Shiki-sama?”

“Chuyện gì thế, Shiki?”(Makoto)

“…T-Tôi” (Shiki)

“Chuyện gì?”(Makoto)

“Là người…đã thí nghiệm lên con mamono đó… là tôi!” (Shiki)

“”Eh…?””

Tiếng thốt lên của tôi và Trưởng Lão vang lên cùng lúc.

“Đó là chuyện đã xảy ra trước khi gặp gỡ Waka-sama. Lúc tôi vẫn còn ở bên trong cơ thể của một Lâm Quỷ nhân thì đó là một trong những thì nghiệm mà tôi đã làm. Tôi bắt sống vài con Phong Tinh Linh trung cấp và sau khi đã làm chúng suy yếu đến mức không còn kháng cự được nữa thì tôi đã cho một con mamono ăn nó” (Shiki)

“…”

“Bằng cách cho nó ăn một Tinh Linh, tôi tưởng rằng nó có thể tiến hóa thành thứ gì đó như Tinh Linh hay biến đổi thành cái gì đó giống vậy. Nhưng nó trở thành một thất bại và chỉ tăng sức mạnh cho lưỡi hái của nó thôi….và vì tôi đã chán nản, tôi quăng nó đi” (Shiki) Quăng nó đi à, Shiki. Anh làm cái thứ nguy hiểm gì thế hả.

“Oh, vậy là Shiki-sama là người đã tạo ra nó. Ah~, giờ biết được lí do rồi thì gánh nặng trên ngực ta cũng được dỡ bỏ rồi. Vậy thì, ta đã có thể tập trung để tạo ra áo giáp cho Mio-sama mà không phải lo lắng gì nữa.”

“Tôi xin lỗi, Trưởng Lão.”

“Không sao đâu. Cái vật liệu được sử dụng để tạo ra vũ khí cho Mạo Hiểm Giả ở đâu đó rồi, nhưng nó có thể giúp huấn luyện cho Beren. Nó trông có vẻ như cậu ta cũng lo lắng về thứ gì đó tương tự có thể xảy ra với Mio-sama lần nữa, nhưng giờ cậu ta có thể an tâm rồi.”

“?! Có lẽ nào ngài đang tính mách với Mio ư?!” (Shiki)

“…Ah, nếu ta nói với cô ấy, Shiki-sama có lẽ sẽ bị mắng mất. Waka-sama, chúng ta nên làm gì đây?”

Vị Trưởng Lão lo lắng cho tình trạng của Shiki và đẩy quyết định qua cho tôi. “…Shiki”(Makoto)

“V-Vâng”(Shiki)

“…Vậy, chuẩn bị ăn hành đi. Dù gì thì bộ kimono đã biến thành đống giẻ rách rồi kìa.” (Makoto)

“?!!!!Aaaaaaaahhhhhhhh…” (Shiki)

Một Shiki-san đang quằn quại. Đó là một tư thế không ngờ nhưng…

Chà, tôi nghĩ anh sẽ không dễ gì chết đâu, nên cố gắng hết sức nhé Shiki.

Nhìn chằm chằm vào Shiki, người đang mang khuôn mặt như sắp tận thế tới nơi, vị Trưởng Lão và tôi gật đầu với nhau.

*+*+*+*+*+*+*+*+*

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.