Chương 55: Phản ảnh

Như dự đoán, Tomoe đã lên kế hoạch mời tộc forest oni đến Asora.

Nhưng tôi không thể đồng ý được.

Hiện giờ, gã đấy là tên duy nhất sở hữu năng lực đó nhưng sau khi nhận chúng vào Asora và cho dính dáng với Tomoe và chibi Tomoe, không khéo hết tên này đến tên khác sẽ thức tỉnh mất.

Kêu tôi nhát như cáy ư, cũng được, tôi là thế mà. Không có ẩn ý nào đâu.

Forest oni cũng giống như những tộc khác từng đến, chúng đồng ý. Có vẻ như không có vấn đề với việc di chuyển đến Asora (hay như theo cách gọi của những tên đó, thánh địa của Tomoe). Hai bên không ai bị bất lợi nên đó là một kết quả logic. Cho dù nếu bọn chúng coi tôi là tên nhóc đeo mặt nạ đáng ngờ, Tomoe cũng là Quý long thượng đẳng mà chúng mắc nợ. Và con rồng đó đang bảo bọn chúng phải đến đây.

Đừng có đùa.

Tôi sợ chết khiếp cái thứ Mộc Hình đó đây này. Sợ vãi mật luôn.

Cả thứ nguyền bệnh tôi từng chứng kiến tại dinh thự của Rembrandt-san nữa. Lúc đó tôi sợ lắm. Nhưng dù vậy, tôi cũng mang vô số cảm xúc lẫn lộn khác như tức giận chẳng hạn, nên tôi không có hãi hùng như bây giờ.

Điều duy nhất khiến tôi sợ hãi Mộc Hình. Có lẽ nào do tôi không thể hồi phục được những nạn nhân, hay có khi bởi vì tôi không có bất kỳ cảm xúc nào khác vì tôi không biết họ, một phần trong đó có khi cũng do tôi đã chứng kiến nó được thực hiện như thế nào.

Tôi không nghĩ việc này không thể tha thứ. Chỉ là nó khiến tôi có cảm ớn lạnh. Như bị dội nước lạnh vào lưng vậy. Một cảm giác tôi không thể lý giải rõ ràng.

Ngay khi đến đây, tôi đã thực sự nghĩ đến những ‘chuyện xuẩn ngốc’ giống như chấp nhận du͙ƈ vọиɠ của bản thân. Giờ, khi những cảm xúc đó đã hoàn toàn bị thổi bay. Do chính cái miệng này nói ra. Mà nếu nó quay trở lại thì rắc rối lắm.

(note: anh ấy từ chối cả hai cô kia rồi…)

Tôi không thể hoàn toàn chấp nhận tộc forest oni và nói: “Nào, đi thôi” được.

Do đó mà tôi mới mở lời về lãnh địa họ đang quản lý và về khu kết giới Tomoe dựng lên để lái câu chuyện sang một hướng khác. Không cần thiết phải đem kĩ thuật đàm phám ra. Bởi bên này mới chính là người đang ngồi chiếu trên.

Quyền quyết dịnh về cơ bản phụ thuộc vào chúng tôi. Câu tục ngữ ‘Đàn sếu kêu’ mô tả hoàn hảo tình huống này.

(note: người ra quyết định cuối)

Tomoe háo hức mời bọn chúng đến làm cư dân vì cô ta hứng thú với sự nhanh trí và sức mạnh chiến đấu cũng như vẻ ngoài tương đồng với hân tộc của chúng nhưng may thay tôi đã có thể thuyết phục được cô ta. Có vẻ như cô ấy không ngờ tôi sẽ phản đối.

Mio cũng vây, ngay cả khi không thích bọn chúng, cô ấy vẫn dành một cái nhìn thiện cảm với những hiểu biết sâu rộng về thực vật của forest oni và nghiêng về phía cho phép chúng di cư. Hình như năng lực đó khác với trò chuyện với cây cỏ. Dường như Mio cũng ngạc nhiên trước cách giải quyết thờ ơ của tôi.

Tất nhiên là tôi không muốn chối bỏ tất cả mọi thứ. Nếu mọi chuyện vẫn tiến triển như hiện tại, cuộc chiến giữa Tsige và những người này chắc chắc sẽ xảy ra.

Tôi thừa biết mình phản đối một phần do sợ hãi, do đó mà tôi muốn đi đến một thỏa thuận và đạt được một kết quả có thể chấp nhận.

Đầu tiên, chúng tôi sẽ để Tomoe tạo một kết giới hoàn toàn mới. Đây là điều chắc chắn. Tôi không muốn để bọn họ ở trong tình trạng nguy hiểm như hiện giờ.

Tôi cũng sẽ cô lập cùng đất loài hoa Ambrosia đang sinh trưởng tự nhiên. Từ giờ trở đi, cho dù có chuyện gì xảy ra, miễn là con người không vào được nơi này, sẽ chỉ có thêm một lũ mơ mộng giấc mơ làm giàu nhanh chóng vùng hoang mạc thôi. Tất nhiên là giấc mơ khô khan đó không ảnh hưởng dến chúng tôi.

Chủ đề tiếp theo, có vẻ như forest oni không muốn đánh mất mối quan hệ với chúng tôi. Tôi cũng thích cách hành xử kiểu kiểm lâm của lũ người đó với khu rừng. Điều mà tôi không thích là Mộc hình. Nhưng có vẻ như đây là năng lực được kế thừa từ tổ tiên, đồng thời cũng là niềm tự hào của bọn họ. Rắc rối thật. Như Tomoe đã nhấn mạnh, tộc forest oni có khả năng chiến đấu cao và vẻ ngoài của họ khá gần với hân tộc, nên tôi nghĩ những người này sẽ hữu dụng trong việc quản lý thương đoàn. Ngay cả nếu tôi có đang tìm kiếm phương pháp chữa trị cho Mộc hình, có mối quan hệ với họ vẫn tốt hơn.

Cùng với lý do vì sao Mio đồng ý, nếu họ di chuyển đến Asora, tôi nghĩ họ chắc chắn sẽ đem lại lợi ích cho các cư dân. Bởi vì Asora hiện giờ vẫn chưa cho những người tinh thông về rừng rậm.

Cứ như từ chối không phải là một lựa chọn vậy.

Do đó tôi…

……

“…Tôi hiểu rồi, vậy ra mọi chuyện là như thế”

Sau khi phần đầu của buổi họp đã kết thúc, chúng tôi chào tạm biệt tộc forest oni và quay trở về Asora.

Cuối cùng, tộc forest oni sẽ giao thương độc lập với chúng tôi, độc lập giữa Asora với thương đoàn mà không di cư toàn bộ dân làng. Như vậy, bây giờ bọn họ có thể mua bán một cách an toàn. Hơn nữa, công việc của họ cũng sẽ tăng lên. Nói chi tiết hơn, trước tiên chúng tôi sẽ dạy bọn họ cách kinh doanh trước khi giao những việc liên quan đến đàm phán. Ngoài ra cũng còn có… thu thập tin tức.

Đúng vậy. những người đó hoàn toàn là shinobi luôn.

Mà, thực ra ngay từ đầu tôi đã không muốn nghĩ đến lợi ích và cứ thế tạo khoảng cách với bọn họ rồi. Do đó mà tôi thấy khó chịu trước thái độ kiên quyết của Tomoe.

Ngạc nhiên hơn, Tomoe-san đang coi bọn họ giống như một nhóm ‘Iga’hay ‘Koga’ cơ. Cô ta đem ra một đống lý lẽ kỳ quặc như ‘sẽ đem lại lợi ích cho thương đoàn’ hay ‘đời sống sinh hoạt sẽ trở nên ổn định hơn’, tôi thì trông chẳng khác nào tên ngốc khi cố nghiêm túc chấp nhận chúng vậy (note: Iga-ryū, Kōga-ryū là hai trường dạy ninja trong truyền thuyết Nhật Bản)

Dú có đang giữa buổi họp thì tôi đáng ra cũng đã phải nói với họ ý định của mình thông qua tâm ý rồi.

Tôi thực sự bất ngờ trước sự cứng nhắc của bản thân.

Buổi nói chuyện cuối cùng cũng kết thúc trong bầu không khí hòa nhã.

Sau đó, chúng tôi di chuyển đến Asora mà không cần che dấu, và quyết định sẽ hướng dẫn và đưa họ đi đây đó. Tiếp sau, là chiêu mộ những người muốn di cư, tiện nói luôn, số lượng bị giới hạn. Nếu tất cả mọi người đều muốn di cư và kết cục là phải di chuyển cả ngôi làng, việc đó sẽ chẳng khác gì chối bỏ tất cả những điều tôi từng nói. May tôi đã có thẻ ngăn cản việc đó xảy ra.

Tôi cảm giác đó chính là điều Tomoe từng nhắm tới, nhưng giờ khi tôi đã hiểu cách suy nghĩ của cô ta, mọi chuyện dễ như ăn bánh. “Tomoe, các shogun để shinobi giỏi nhất bên cạnh mình đầy”

(note: Shogun – tướng quân, shinobi – ninja)

Chỉ với một câu là tôi K.O cô ta kuôn.

Trong khi đam tham quan Asora, những cư dân khác giải thích chi tiết về các vùng đất. Trong đó chibi Tomoe đóng góp một vai trò không nhỏ. Ema-san cũng hỗ trợ rất tốt. Một số lượng lớn forest oni có thể nói thường ngôn nên may thay, vấn đề ngôn ngữ đã được giải quyết.

…Cứ đà này, thường ngôn sẽ trở thành ngôn ngữ chính ở đây. Tôi sắp phải học cái tiếng rêи ɾỉ đấy mất rồi. Tôi không thể làm gì khác sao? Tôi không muốn cúi đầu trước con bọ đó nên, có cách nào khác để thương lượng và nhận phước lành không vậy?

Nếu đó là tiếng Nhật thì quá đơn giản cho tôi rồi, nhưng nghĩ đến nhà chứa dữ liệu và những thông tin quan trọng, tốt thơn hết chỉ nên để một phần nhỏ hiểu nó thôi. Không còn lựa chọn nào khác. Tôi sẽ phải sử dụng văn tự để giao tiếp khi ở Hàn Lâm trấn, và tôi cũng sẽ cần có một tùy tùng đi bên cạnh. Tôi sẽ không thể yên giấc được.

Tôi muốn có thời gian ở một mình và tụ tập với đám nhóc cùng lứa cơ.

Đúng hơn, chỉ nghĩ đến việc lúc nào cũng có Mio và Tomoe bên cạnh. Rối sẽ đến lúc tôi sẽ thành con rối nói tiếng bụng mất. Level 4 con số và level 1. Không cần nghĩ cũng biết đứa nào là hàng khuyến mại rồi.

“Nhưng mà Waka, kỹ năng độc nhất gây trạng thái bất thường không phải là thứ mà Waka cần phải lo lắng. Sao anh lại sợ nó đến vậy? Em không hiểu chút nào.”

Là Tomoe. Câu ‘Ra vậy’ lúc trước cũng do cô ta nói.

(note: Tác giả ám chỉ câu trên hỏi chỉ khẳng định, có thể Tomoe đã biết lý do)

Ở đây hiện giờ chỉ có 4 người, tại nhà của tôi tại Asora, phòng của tôi. Mà có vẻ như cũng mới chỉ là phòng tạm thôi. Rộng như thế này còn hơn là đủ rồi biết không? Mọi người không cần làm thêm cái nữa đâu. Tôi một lần nữa giải thích lý do cho cách hành xử của tôi tại cuộc họp.

Tôi, Tomoe, Mio và một người nữa đang nghỉ ngơi.

“Ngay cả tôi cũng không hiểu. Ngay khi bọn họ giải thích tất cả những thứ trong khu rừng đó thực chất đều là hân tộc và bán nhân, đột nhiên tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh”

“Fumu…”

“Em thực sự xin lỗi. Em đã không nhận ra”

Tôi thực không biết tại sao. Chắc tâm lý tôi bị ảnh hưởng trước cảnh tượng đó. Tomoe gật gật đầu trong khi mang vẻ mặt trầm ngâm còn Mio thì xin lỗi vì đã không để ý đến tâm trạng của tôi. Mio đâu có lỗi gì đâu.

“Xin lỗi”

“Waka, không có gì phải xin lỗi đâu”

“Đúng vậy đó-desu”

“Vậy, hãy tạm dừng kế hoạch thức tỉnh năng lực của tộc forest oni. Liên quan đến gã kia, yêu cầu hắn hợp tác và kiềm chế hắn lại.

Tôi không biết liệu chúng tôi có thể kiềm chế hắn chỉ với vài lời nói không nhưng có vẻ như Tomoe có kế hoạch gì đó. Cứ để cho cô ấy đi. Dù tôi có cố gắng đến mấy, tôi cũng không thể sánh ngang năng lực đó được. Aa, không biết sao nhưng có vẻ như do công việc được sắp xếp hay vởi vì tôi đã nói ra tất cả nên bây giờ cảm giác của tôi đã tốt hơn rất nhiều.

Bây giờ… Quay trở lại Tsige thôi.

H-hình như tôi quên gì đó thì phải…?

Gì thế nhỉ?

Hừm?

Bị tấn công bởi hai tên forest oni AB trong rừng ambrosia (tên tạm), vừa ẵm Mio và may thay vừa đẩy lui được bọn chúng, đến được ngôi làng và gặp phải tên shishou tởm tởm, yến tệc kết thúc, Lich chui ra từ miệng hắn… Đúng rồi, một forest oni đã chết

Không phải chuyện đấy!

Lich! Đúng rồi, là tên Lich!

Không đợi đã nào, có gì đó sai sai. Tôi không có sai, nhưng còn chuyện gì đó khác nữa cơ.

Trước khi vụ đó xảy ra.

Ưʍ…

!!

Tôi nhớ lại những gì đã diễn ra khi tộc forest oni tấn công và lúc tôi đang ẵm Mio. Vậy mà tôi lại gần như quên mất chuyện đó. Không tốt, tập trung đi.

Giờ nghĩ lại, từ lúc rời khỏi Tsige, tôi toàn làm mọi chuyện rối lên.

Bộ ba, vụ bắt tay với tên shisho, riêng với tên Lich, lúc đó tuy đã lờ mờ cảm nhận được đôi chút vậy mà tôi vẫn có thể lờ đi được, cuối cùng, mọi chuyện kết thúc như những gì đã xảy ra.

Tên forest oni đó. Có khi tôi đã có thể cứu được hắn.

Mỗi khi mất cảnh giác là suy nghĩ của tôi lại bị thứ gì đó cản lại và không thể bình tĩnh được.

Trong những nỗi lo vô tận của tôi, tôi còn cảm thấy dục tính của mình. Ngay cả khi đang ở trong tình trạng như thế này đấy. Lúc ở hoang mạc tôi đâu có cảm thấy như bây giờ đâu.

Dù cho mọi chuyện có đáng ngạc nhiên đến thế nào, vì có quá nhiều người đẹp đến vậy, chỉ vì được một vài cô gái tiếp nhận mà tôi rơi vào tình trạng thê thảm này. Ngay cả khi nếu tôi có thể tiến lên nhờ sức mạnh khủng khiếp của mình, không có nghĩa tôi có thể tiếp tục mãi.

Nhớ lại cảm giác như bị đổ nước lạnh vào sống lưng khi đụng đến thứ Mộc hình đó.

Chậc, kiềm chế. Dù sao, tôi nên kết thúc mọi chuyện ở đây.

Tôi không biết mình có thể hồi phục đến mức nào. Nhưng hiện giờ tôi đang ở trong một thế giới mà mình không lường trước được chuyện gì sẽ xảy đến. Tôi không được quên điều đó.

“Chuyện gì xảy ra với bộ ba hân tộc?”

“Oya, không phải nên bắt đầu với đống này trước sao?”

Người thứ tư. Tomoe hất cằm ám chỉ Lich-san. Chắc do tấm áo choàng trông giống của tu sĩ đó (mặc dù nói là tu sĩ nhưng nó lại có màu đen cùng với những hoa văn màu vàng kim được thêu phức tạp) được tạo ra bởi ma lực, nên hiện giờ bộ xương đang nằm trần như nhộng (toàn xương là xương). Trong hốc mắt hắn lập lòe ánh sáng đỏ nên có thể nhận thấy hắn đang thức. Sau khi tôi để Tomoe kết thúc hắn ta (khiến cảnh tượng trông như thế thật), tôi đưa hắn về Asora trước và cho vào trong phòng mình. Tất nhiên, tôi giới hạn hắn ta trong tòa nhà này và hạn chế năng lực của hắn.

Trông như hắn không làm gì trong khi chúng tôi nói chuyện và cũng không hề tham gia vào, yên lặng. Có hơi ghê ghê một chút, nhưng điểm đặc biệt này không phải thứ tôi cảm thấy nguy hiểm. Bây giờ để hắn tự do chắc cũng không sao.

“Không, giờ nghĩ lại, tôi vẫn chưa hỏi chuyện gì đã xảy ra với bọn họ?”

“Tất nhiên là bọn chúng đang sử dụng gói dịch vụ mời chào của Ảo ảnh trấn rồi. Đầu tiên ba đứa có bối rối, nhưng sáng nay chúng đã ngoan ngoãn ăn sáng và hiện tại chắc đám orc và người lùn đang đi cùng chúng rồi”

“…Ể?”

“Có gì không đúng sao?”

“Bọn họ đang ở đây, ngay bây giờ?” “Vâng”

Không phải thế tệ lắm sao?

Tôi đã phải biệt lập bọn họ trong khi chiến đấu với forest oni AB đấy cô biết không?

Nếu như mấy người đó mà đụng độ với forest oni trong khi chúng ta dẫn đi tham quan thì sao đây?

“Cô, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như họ gặp tộc forest oni chứ!?”

“Anh đừng lo. Để chắc chắn chuyện đó sẽ không xảy ra, em đã đảm bảo phân chia vùng rồi. Em sẽ để chúng ở lại công xưởng của cổ lùn, và ngày mai sẽ thả về. Hiện giờ khu rừng đó đã không còn có thể trông thấy hay vào được nên cứ ném chúng trước vùng cổ chai đi”

Cô ấy nói vậy, vì mấy người này là mạo hiểm giả nên bọn họ chắc sẽ hài lòng nếu được cho một vài vũ khí tốt.

Tomoe tiếp tục.

“Có vẻ như tộc forest oni muốn ưu tiên bảo vệ hoa ambrosi, nên bọn chúng đang chăm chú nhiều hơn vào đống hoa đó so với kết giới của ngôi làng” Đúng là công xưởng của người lùn tách biệt thật. Nếu muốn đi đến khu vực khác, bọn họ nhất định sẽ bị ai đó bắt gặp. Trong trường hợp đó, không đời nào tộc forest oni sẽ đột nhiên đụng độ với ba người được.

Cho vũ khí hử. Cứ như chính do đám ngốc đó mà chúng tôi phải đối mặt với nhiều rắc rối đến vậy.

Một trong hai cô gái có vẻ như là người khiến cho Tomoe và Mio suýt nữa đã cướp tr*h của tôi. Nhưng kiểu tóc của cô ta không giống… nên có khi nào không phải?

Hừm.

Có một vài chuyện tôi cảm thấy không hài lòng nhưng…

Thế nào cũng được, như Tomoe nói, nếu đám đó được cho vài vũ khí kha khá, ngay cả khi bị ném đến cửa vùng hoang mạc, bọn họ chắc sẽ có đủ tiềm lực tấn công. Cầu mong từ giờ những người đó sẽ bước đi trên con đường tử tế. Bởi vì nếu không, lần tới khi họ còn tiếp tục làm những điều điên rồ, chỉ có nước chết mà thôi. Hơn nữa, vùng cổ chai, nơi ai cũng cần đi qua nếu muốn quay trở lại Tsige, như cái tên đã nói, là một con đường hẹp và đầy khó khăn. Dài lê thê và có rất nhiều kẻ nhắm đến bạn. Nếu giữa đường mà bị kiệt sức, chứng tỏ bản thân chỉ đi được đến đó thôi. Mà dù gì vũ khí của eldwa cũng rất tuyệt vời. Quá đủ cho quà chia tay rồi.

Vũ khí, vũ khí hử.

Hình như mình nghe thấy từ vũ khí tốt ở đâu rồi thì phải…

Một hình ảnh không thể thích được… Lime! Lime Latte!

Đúng là tôi đã nói mình sẽ đưa cho anh ta một món vũ khí. Anh ta là người đã có thể lên đến level đó chỉ với nỗ lực của bản thân đồng thời cũng sở hữu một năng lực khá tốt. Mặc dù lần trước anh ta lại phải trải qua một quãng thời gian tồi tệ bởi Tomoe và bị Mio tống tiền.

Giờ tôi nhớ ra ròi, giờ tôi nhớ ra rồi.

Trang bị của tôi vẫn đang được làm nên tôi nên đến chỗ của eldwa-san trước khi đến Tsige.

Umu, đang định thư thãn sau khi đã rũ được đống căng thẳng đó mà…

Vẫn còn nhiều việc phải làm lắm!!

“Vậy tôi sẽ để ba người đó cho cô. Tôi dù sao cũng không thể gặp họ” “Đã hiểu”

“Giờ mọi chuyện tạm ổn rồi hai người. Tiếp theo là nói chuyện một lúc với Lich”

“Chuyện này trông như sẽ khá thú vị đây, và em có một vài thứ muốn kiểm tra nên em cũng sẽ tham dự”

“Còn cả chuyện liên quan đến tên biếи ŧɦái đó nữa. Phòng kín mà chỉ có hai người là không được đâu-desu!”

Ư? Không có nguy hiểm gì đâu nến hai người cứ đi làm việc liên quan đến Asora đi.

Mio, cô có biết đống xương này gần như không thể gây nguy hiểm đến sự trong trắng của tôi không hả?

Mà, hai cô muốn làm gì cũng được.

Giờ, nghe tình cảnh của hắn thôi.

ーーーーー

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.