Chương 54: Mộc hình

Tôi đang ở nơi tộc forest oni sử dụng Mộc hình kết án tội nhân.

Tộc forest oni ân hận xin lỗi, và điều họ tiết lộ cho tôi đó là cuộc hành quyết đáng lẽ sẽ diễn ra vào tối hôm nay.

Sử dụng ảo thuật giống như nhảy múa và ca hát (thật đấy, có vẻ như chúng có vài ý nghĩa gì đó), và sau khi đã bị rượu làm suy yếu thì sẽ bị bắt giữ và xử lý. Ai có thể ngờ những tên này vẫn muốn hạ gục đối thủ dù cho đã bị đánh bại một lần, thật đáng sợ.

… Tệ quá, tôi không hề nhận ra.

Nói đến án tử, nó gợi tôi nhớ đến án tù chung thân, cái án mà bị giam giữ suốt một thời gian dài cho đến khi chết ấy. Tuy nhiên, có vẻ như án tử của bọn chúng không giống vậy.

“Hoh~! Ai ngờ hình phạt đó lại được hồi sinh. Không hiểu sao bọn chúng vẫn còn làm điều đấy.”

Có vẻ như Tomoe đã biết điều này, nhưng dường như cô ta không nghĩ chuyện này sẽ xảy đến và bị ngạc nhiên bởi cái thứ kỳ lạ tên Mộc hình. Về sau, cô có nói cho tôi đây là một hình phạt đã thất truyền từ lâu.

Tôi vốn đã bỏ cuộc hoàn toàn, nhưng có vẻ như không phải tất cả hân tộc đều bị bọn họ gϊếŧ và thậm chí, còn có một số người mạnh sống sót được (suýt soát thôi) và đã đến được ngôi làng.

Ah~ thật tệ hại quá. Tự đi đến kết luận và thậm chí còn không tự thân đi điều tra, để lại mọi việc cho Mio. Mày có thấy mình vô dụng không hả.

Lấy cái này làm ví dụ. Lần đầu tiên bạn kiếm được một trò SLG hay RPG và dù không biết gì hết nhưng vẫn cứ học đòi Leroy Jenkins và bị gϊếŧ. Trong game bạn có thể reset, rồi thốt lên cái câu ‘Chó chết!’, chỉ thế thôi nhưng…

Ở đây có vô số hân tộc bị giam cầm.

Thật đúng là một sai lầm ngớ ngẩn.

Buổi sáng hôm sau, tôi được dẫn đường đến nơi hành quyết và nhận ra hình phạt của mấy người forest oni này vô tâm và đáng sợ đến mức nào.

Lũ người đó, sao bọn chúng dám nói hắc ma pháp tôi sử dụng để làm tiêu tán ma thuật là kinh tởm, trong khi bọn chúng làm ra những việc như thế này.

Nói thêm, tôi không nghĩ hân tộc là người đã đặt cái tên đó cho bọn chúng, nhưng giờ tôi đã hoàn toàn hiểu rõ tại sao bọn người này tên là forest oni rồi.

Dưới đây là điều tôi đã từng nghĩ trước khi đến đây.

Rằng những tên này sống để bảo vệ khu vực xung quanh khu rừng, hay ít nhất đó là ấn tượng mà tôi có. Đốn gỗ và săn bắn, hay thậm chí là thợ mộc. Nói thật, đến mức tôi không thể hiểu nổi tại sao bọn chúng từ bỏ khả năng nói chuyện với các tinh linh và cây cỏ.

Chính vì tôi đã mường tượng bọn chúng y hệt như những elf sống trong khu rừng.

Thế thì nhẹ nhàng quá.

Người gác rừng thực sự là một từ miêu tả chính xác con người chúng. Bởi vì chúng nghĩ bất kỳ cây cỏ hay bụi rậm nào mọc lên cùng với khu vực xung quanh đó đều có thể coi là rừng, như một ‘đối tượng cai quản’. Chúng làm thế không vì bất kỳ giáo lý hay để đạt được mối quan hệ thân thiện nào cả.

Nghe thấy giọng nói của những con người ấy, thấy hiểu ý muốn, hay nói chuyện với họ.

Bất kỳ năng lực nào cũng đều gây nên tác dụng xấu cho bọn chúng.

Khả năng nói chuyện với thú chăn nuôi, hay có thể trao đổi suy nghĩ với rau củ đang được trồng để thu hoạch. Nếu hỏi tôi liệu điều đó có giúp ích cho con người không…

Ít nhất đối với tôi, điều đó là không thể. Tôi sẽ không thể chịu đựng được.

Hơn nữa, thứ Mộc hình này. Không phải tất cả nhưng, nó không đem lại cho tôi hình ảnh của một elf bảo vệ khu rừng.

Độ rậm rạp của những thân cây và bụi rậm đang vươn ra trước mặt tôi kia.

Có một lý do tôi không gọi đây là rừng. Chính bởi vì khoảng cách cố định giữa những cái cây đang mọc lên, nó gợi nhớ cho tôi về một khu rừng nhân tạo.

Hơn nữa, tất cả những cái cây đó đều chỉ phát triển đến một mức nhất định. Không hề có dấu hiệu cho thấy sự khô héo hay mục rữa. Và ở dưới bất kỳ cái cây nào. Mặt đất cũng đều kỳ lạ.

Thông thường, đáng lẽ cỏ và lá khô phải xếp ra đấy. Tuy nhiên, không chút dấu tích sinh trưởng nào của chúng được trông thấy.

Y như mặt đất vùng hoang mạc tôi từng đi qua.

“Đây là Mộc hình sao?”

Đột nhiên từ ngữ của tôi trở nên lịch sự.

“Đây… tất cả sao?”

Tôi bị sốc, nhưng có vẻ như Tomoe và Mio không cảm thấy gì. Tomoe vốn đã biết chuyện nên không sao, nhưng ngay cả Mio cũng hành xử như vậy. Tiêu chuẩn của cái tên xuyên giới, thật đúng là, khác với những cư dân nơi đó hử. Tất nhiên là thế rồi.

Mộc hình.

Một phương thức hành hình đem lại lợi ích cho tộc forest oni.

Một kỹ năng độc nhất có thể sử dụng lên những tộc loài khác miễn là tộc đó sở hữu một lượng ma lực nhất định.

Hình phạt ‘Biến đổi sự tồn tại của bản thân thành cây’. Những sinh thể bị chuyển đổi theo thời gian sẽ mất đi nhận thức và cuối cùng, đánh mất chính những ký ức của bản thân. Sau một thời gian bị biến đổi (vài năm hay vài thập kỷ), vì những cảm giác vẫn còn hiện diện do nơi đó vẫn còn linh hồn, khi cành cây bị bẻ, tróc vỏ hay bị tổn thương bên trong, ngươi vẫn sẽ cảm nhận thấy cơn đau. Thật đúng là một cơn ác mộc.

Kỹ năng này được kích hoạt gần như ngay lập tức và khi nó có tác dụng, một vài giây sau ngươi sẽ bị biến thành một cái cây. Mấy tên này có vấn đề gì thế?

“Vâng, chúng là những tên đã gây ra bao việc kinh khủng với khu rừng và những tên vô lý xâm phạm chúng tôi.”

Một trưởng lão nói với tôi như thể chuyện đó là điều hiển nhiên.

“Năng lực này của bọn tôi vốn đã bị quên lãng từ lâu, nhưng người đằng kía…” Tại nơi ông ta chỉ đến, là tên não phẳng trông có vẻ kinh ngạc đang được AB đỡ vai.

“Có thể do một vị tổ tiên nào đó. Cậu ta đã thức tỉnh được năng lực đấy, nên Mộc hình đã được hồi sinh.”

“Ra vậy, dòng máu của hắn hắn phải đậm đặc hơn hay có khi nguyên tố hắn sở hữu không bình thường chút nào. Ai ngờ lại xuất hiện một cá thể đạt được đẳng cấp như thế. Quá ngạc nhiên – ja na.”

Tomoe dường như bị thứ gì đó thuyết phục và gật đầu lia lịa.

“Cùng với sự suy yếu của kết giới, bọn đột nhập bắt đầu xuất hiện tại những nơi chúng thần cai quản và cả trong làng. Chúng thần để việc chiến đấu cho những cá nhân kia.”

Những kẻ chỉ huy cuộc chiến hử.

Mấy người đấy… nói thế nào nhỉ…

Sở hữu một sức mạnh không tưởng lẫn sự tín nhiệm. Chỉ cần cầm cờ trong tay thôi, bạn cũng sẽ phải tự hỏi không biết hắn ta có phải vệ sĩ của nhà vua không. Cái loại não cơ bắt suốt ngày đổ mồ hôi và sở hữu bản năng hơn người. Hơn nữa, còn có một số loại thực sự dùng óc của chúng cũng như cả đống khác có vấn đề về não, bọn cheat ấy. Mong là những người này không có giống như vậy.

Lần này, tình huống rõ ràng vô vọng rồi. Hai tên đáng ra vô phương cứu chữa lại được cứu sống một cách hoàn mỹ.

Hai cái cô AB chắc chắn sẽ vắt kiệt sức lực nếu tôi giữ bên cạnh kia, có lẽ là thân cận của gã đó. Bọn họ đang đỡ vai hắn và mang vẻ mặt khiến bất cứ ai cũng có thể nhận ra mình đang lo lắng.

“Vùng kết giới ta đã có kế hoạch. Không cần phải lo lắng.”

“Ngài Shen, Thần tôn kính đa tạ ngài. Như vậy, chúng thần sẽ không phải lo sợ kẻ địch ngoại bang và lại có thể sống yên bình một lần nữa.”

Đây không phải nơi tôi muốn ở lâu. Tôi đã hoàn thành phần lớn những việc vốn là lý do khiến tôi đến ngôi làng này rồi. Tôi dùng mắt ra hiệu cho Tomoe và có vẻ như cô ta hiểu điều tôi muốn nói. Bây giờ tôi chỉ có thể cảm thấy buồn chán mà thôi.

“Nếu vậy thì quay lại thôi. Đồng thời, forest oni. Ta là Tomoe-ja. Đừng khiến ta phải nhắc lại quá nhiều lần.”

“Aa, vâng ạ, Tomoe-sama.”

Những từ ngữ của Tomoe chứa đầy sự giận dữ.

Kiểu gì cũng được, tôi phải rũ bỏ hết những cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng mình. Cũng có khi đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đặt chân đến một khu vực hành quyết. Cực kỳ khó chịu.

Cuối cùng, một lần nữa.

Tôi nhìn từng thân cây một, những người tôi không hề biết quá khứ của họ ra sao. Họ có thể là hân tộc, bán nhân tộc, hay thậm chí là quỷ thú.

Cho dù tôi có sử dụng「Sakai」hay để cho Mio sử dụng phép chữa trị và hóa giải lời nguyền, bọn họ đều không quay trở lại hiện dạng ban đầu. Giây phút thứ năng lực đó được kích hoạt, ngay cả tôi cũng không thể làm gì, Trong tim mình, tôi khắc ghi một sự thật, rằng những người kia đã từng tồn tại trên thế giới này. Tôi không có ý định sẽ để mọi chuyện như thế.

Bọn họ gây tội, nên phải nhận sự trừng phạt. Sẽ là một chuyện nếu những tên forest oni sử dụng thứ năng lực đó cho trường hợp trên, nhưng nếu bọn chúng nổi điên sử dụng bừa bãi trong trận chiến, đó lại là một chuyện khác.

Tôi không biết mình có thể không, nhưng tôi sẽ cố gắng tìm kiếm phương pháp chữa trị. May mắn thay, tôi có một cô nhện tài năng và những đồng bào của cô ấy.

~ Não cơ bắp ~

Ta không hề nhận ra một tên ghê tởm như Lich lại lấy cơ thể ta làm tổ.

Những cơn mệt mỏi gần đây và những cảm giác lạ thường do ngày càng trở nên mạnh hơn có vẻ như không phải do ta thức tỉnh được năng lực Mộc hình.

Không, có khi hắn ta thậm chí đã ở đó trước khi năng lực của ta thức tỉnh. Mà giờ cũng chẳng có ai biết đâu. Tên rồng Shen tạo kết giới cho bọn ta đã giải quyết tên Lich. Màn sương mù dày đặc trông giống như khói bao phủ cơ thể tên đó và xóa xổ hắn mà không để lại bất kỳ dấu tích nào.

Ngay cả một chút chướng khí cũng không còn, một năng lực dụng pháp cao cấp. Ra vậy, giờ ta đã hoàn toàn hiểu rõ Long thượng đẳng là những thực thể như thế nào.

Cơ thể ta không chịu nghe lời gì cả, nhưng may mà ta còn có thể cùng di chuyển đến nơi hành quyết.

Thật nhục nhã khi phải mượn vai của Akua và Eris, hai đứa bảo sinh lực của ra đã bị vắt kiệt hay mấy điều tương tự như thế, tình trạng đang hết sức nguy hiểm nên ta không thể phàn nàn gì. Ta nên cảm thấy biết ơn vì mình vẫn còn sống mới phải.

Trong khi đang tán gẫu, ta quan sát tên hắc nữ, tên đeo mặt nạ, và cả tên long nhân.

Không, nói thực, ta chỉ quan sát tên đeo mặt nạ thôi. Tên đó trông như đã sử dụng một kỹ năng vô danh nào đó và đánh bại tên Lich. Còn tên long tộc là một Long thượng đẳng mà lão Nigri vẫn luôn kể cho ta từ hồi còn bé. Cả đứa hắc nữ nữa, ta không có cảm giác cô ta là một hân tộc.

Nhưng tên đó, thằng nhóc đó là một hân tộc. Dù vậy, hai tên kia lại mang vẻ ngoài y chang hắn. Không lẽ bọn chúng phục tùng hắn ta.

Ta không hiểu.

Gần đây, kể từ khi từ bên ngoài trở về, ta đang cảnh giác với một tên khả nghi.

Tên con trai của trưởng lão, kẻ gần đây đang hành xử hết sức lạ lùng.

Bởi vì tình trạng của ta không tốt nên việc cai quản và bảo bệ khu rừng được giao phó cho những người khác. Thời gian ta ở lại trong làng ngày càng nhiều hơn.

Hành động trông như thể hắn ta đang tìm kiếm gì đó trong ngôi làng khẳng định lần nữa sự lo lắng của ta không phải vô cớ. Có đôi lúc, có vẻ như hắn đa đang giữ liên lạc với ai đó, nhưng ta không thể nắm được đó là ai.

Akua và Eris lành lặn an toàn quay trở về cùng với những tên xâm lược.

Nói gắn gọn, bọn chúng kiềm sức mà vẫn khiến hai đứa thua được. Gần đây, việc thua hân tộc rồi dụ những tên đó vào làng đang trở nên ngày càng thường xuyên. Với Akua và Eris thì đây là lần đầu, nhưng ta sẽ phải bắt bọn nhóc đó trải qua một khóa đạo tạo khắc nghiệt mới được.

Điều đó cũng có nghĩa, bọn xâm lược sẽ bị đánh gục khi yến tiệc diễn ra và sau đó là tống giam vào ngục, mọi chuyện đáng ra phải tiến triển như vậy nhưng… tên Adouno hành động.

Những tên đó là người mà hắn ta vẫn luôn liên lạc chăng?

Ta từng nghĩ như vậy nhưng dường như không phải thế. Hắn ta hỏi một số câu và rời đi, đến một nơi nào đó khác, ta đã sai hử. Trong phòng chỉ có bọn chúng và học trò của ta.

Dường như lũ nhóc muốn đưa bọn chúng đến chỗ ta.

Ngay cả khi ta ở đang gần với bọn chúng như vậy, chúng vẫn không thể nhận ra sự hiện diện của ta. Về sau sẽ phải la mắng bọn này một trận mới được.

Ra vậy.

Bọn này nguy hiểm đến thế cơ à.

Đến mức chúng muốn gạt hết đống yến tiệc ấy sang một bên và đưa những tên này đến chỗ ta ngay hử.

Kế hoạch thay đổi.

Ta sẽ đánh bại đám này trước. Kết quả cũng không khác gì nhau.

“Yo! Mấy người là khách đó hả!?”

Ta nhanh chóng phá hủy bức tường và chào đón bọn chúng.

Ả hắc nữ cảnh giác với lũ học trò trong khi để ý đến ta. Ả này khá, mạnh đây.

Tên đeo mặt nạ cũng trở nên cảnh giác ngay khi có tiếng động phát ra. Fumu.

Tuy nhiên, tất cả đều vô dụng. Đối với ta.

Có vẻ như bọn chúng dám bắt nạt học trò của ta nên kết thúc nhanh chóng thôi. “Ta nghe nói các ngươi đối xử với Akua và Eris như lũ nhóc hử? Ấn tượng đấy, này, anh trai đằng kia, bắt tay! Bắt tay cái nào!”

“Shishou!”

Ta cười toe toét và đưa tay mình ra cho tên đeo mặt nạ. Học trò của ta dường như nhận ra ta sẽ định làm gì. Ta có thể cảm thấy chút căng thẳng tỏa ra từ chúng.

Sau đó, ta ép buộc tên đeo mặt ta phải bắt tay.

Đây rồi.

Mộc hình kích hoạt.

Trong một vài giây thôi, gã này sẽ bị biến thành cây và…

Hắn ta không hề biến chuyển.

Ta cố nắm tay hắn thêm vài lần nữa. Ta có thể cảm nhận thấy năng lượng được truyền, nhưng phản ứng lại quá yếu.

“Ông-ông thả tôi ra được chưa?”

Ta biết sức lực chắc chắn đang rời khỏi tay hắn. Chỉ một chút nữa thôi. Nhưng đây là lần đầy tiên chuyện này xảy ra. Chuyện quái gì đang diễn ra thế chứ.

Khá… thú vị. Hay đấy. Tình huống như này cũng có lúc xảy đến hử. Một giây sau.

Một cơn sốc truyền qua eo ta.

Đến khi nhận thức được đó là cơn đau, ngay trước mặt ta một thứ gì đó xuất hiện!

Ta cảm nhận một cơn chấn động khủng khiếp giáng xuống mặt, và trong khi bị ép phải ôm lấy mặt mình, thứ ta trông thấy là hình dáng của ả hắc nữ đang cầm quạt xếp.

Ta bị đánh trúng! Và không thế phản ứng lại!

Cảm thấy vô số cơn đau phía sau lưng, theo đà ta tiếp tục rơi xuống. Tại nơi đó, ta bị biến thành hình chữ 大.

Khủng khiếp. Mụ đàn bà đó thật quá khủng khiếp!

Ai ngờ ả ta có thể giáng một đòn kinh khủng đến vậy với một cơ thể như thế. Ả ta là thứ gì?

Trong khi nghe thấy giọng nói của các học trò từ đằng xa, ta lấy ra một điều xì gà từ túi áo.

— Đó là những ký ức cuối cùng của ta vào ngày hôm qua —-

Sau đó, có vẻ như ta đã làm vô số chuyện, nhưng lại không nhớ gì cả. Tuy là phỏng đoán thôi, nhưng chắc hẳn tên Lich đã sử dụng cơ thể ta, Sáng ngày hôm sau ý thức của ta quay trở lại.

Cơ thể ta nặng nề và trì trệ một cách không tưởng.

Bọn họ nói tên Lich chui ra khỏi miệng ta như khói đen, hay thứ gì đó na na vậy.

Và người đã đánh bại hắn ta chính là tên đeo mặt nạ này. Ta không biết hắn ta đã sử dụng thứ gì hay làm cách nào mới có thể đánh bại tên Lich, nhưng hình như đòn kết liễu thực sự do tên Shen tóc xanh thực hiện.

Raidou. Thương nhân mới vào nghề đến từ Tsige hử.

Nói dối trắng trợn!

Cuộc trò chuyện giữa những tên đó và bọn ta, forest oni, kéo dài ngay cả khi đã trở về từ nơi hành quyết.

Tuy nhiên, chỉ có các trưởng lão vào bọn chúng.

Bọn ta thậm chí còn không được biết kết quả là gì.

Nếu vậy, ta sẽ giữ bí mật việc mình sử dụng Mộc hình lên tên Raidou. Ta có cảm giác nó sẽ chỉ khiến cho tình hình hiện giờ trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Nhưng, tại sao nó lại không có tác dụng? Điều này chưa từng xảy ra.

“Shishou, con có điều muốn hỏi.”

Akua, trong khi chờ đợi buổi họp kết thúc, bắt chuyện với ta trong khi căng thẳng một cách kỳ lạ.

“Hừm?”

“Cái gã Raidou đó…”

“A, ừm… Để sau đi được chứ?”

Ta muốn trả lời câu hỏi của nó nhưng buổi họp chắc đã kết thúc rồi.

Tương lai bọn ta sẽ bị đối xử ra sao? Trong trường hợp tệ nhất, bọn ta sẽ trở thành nô ɭệ của chúng. Còn trong trường hợp tốt nhất, nô bộc sao?

Một buổi họp mặt với hắc nữ, long nữ và tên thương nhân với hai ả ta bên cạnh. Không có gì lạ nếu như bọn ta bị ép buộc tuân theo một mệnh lệnh vô lý.

Dù chuyện gì có xảy đến, ta cũng sẽ là người lao ra trước. Ngay cả khi Mộc hình không có tác dụng, không có nghĩa ta không thể chiến đấu.

Nếu ta có thể lùa tên Raidou đó vào một trận một đấu một, ngay cả ta cũng có cơ hộ. Thêm điều kiện dùng nắm đấm để giải quyết đi…

Bọn ma pháp sư đều như thế cả, nếu có thể tiếp cận và giáng một đòn thôi, thế là tiêu tùng.

Khó cái là phải sử dụng khả năng đàm phán để khiến tên Raidou tham gia trận một đấu một. Nhưng ta sẽ có cách thôi.

Kẻ có năng lực chiến đấu mạnh nhất trong số các forest oni, không còn nghi ngờ gì, là ta.

Raidou và bọn kia.

Đừng nghĩ bọn ta sẽ ngoan ngoãn tuân phục.

ーーーーーーーー

Spread the love
Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.